Dao Ngôn Chỉ Vu Trí Giả (Lời Đồn Làm Mờ Mắt Kẻ Thông Minh)

Ngày thứ bảy.

Trong phòng nghỉ của các Giáo Sư, đôi khi có quá nhiều người, đôi khi lại quá ít. Với một số đối tượng, chỗ này là chỗ để xây dựng cảm tình với đồng nghiệp, làm một ít hoạt động giao lưu hỗ trợ dạy dỗ học sinh, đối với một số đối tượng khác, nó lại là chỗ trừ khi bị kề dao cứa vài phát vào cổ, chứ tuyệt đối không muốn dẫm chân vào. Đối với những người phía sau, sự có mặt của những người khác, chính là độc dược ăn mòn mọi niềm vui trong không khí.

Không cần nghi ngờ gì, độc giả của cái chuyện bá láp này có thể đoán được. Harry Potter thuộcv ề loại người đầu, Severus thuộc loại người sau.

Thế nên, cái con người một giây trước đang định nhấc chân lên chuẩn bị đi dạy học, nhưng vô ý nghe được vài tiếng động mà đứng yên không nhúc nhích trong bóng tối kia, chỉ có thể là chàng trai mắt xanh xấu số.

“…Harry cùng Severus…”

“Trời đất, nghe hợp lí quá nha, ta đoán chắc chắn Albus biết tỏng từ lâu rồi, thế mà không bao giờ thèm hé ra tí cho anh em biết.” Đây là thanh âm của Giáo Sư Thảo Dược.

“Chuyện này, giống như một cái nồi tìm được cái vung của nó vậy.” Giọng nói nhỏ trầm của Chủ Nhiệm Nhà Gryffindor vang lên: “Chúng ta vẫn nhìn thằng bé đó trưởng thành dần, thậm chí kì tích mà sống sót đến tận hôm nay, lại một lần nữa trở về đây dạy học. Mãi đến năm ngoái ta vẫn còn lo lắng không biết nó có thể tìm được một nửa của cuộc đời minh không, toàn bộ giới phù thủy, đều chỉ quan tâm tới danh tiếng của nó mà không phải ý nguyện bản thân thằng bé đó, trải qua vài lần bị đả kích, thằng bé đó mặc dù không nói ra lời, thế nhưng tôi biết nó cảm thấy thế nào. Tôi thực sự mong có thể có người thực sự khiến nó được hạnh phúc.”

Thằng bé – chàng trai đã không còn xứng tẹo nào với từ thằng bé bị đánh động, hắn mỉm cười, định mang theo nụ cười khiến người ta yên tâm nhập hội với những người kia, đồng thời cảm tạ họ đã quan tâm hắn nhiều như thế. Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn mấy câu nói cho bọn họ yên tâm – cuộc sống tình cảm đời tư của hắn cực kì bình thường, cũng không bị ai chọc ngoáy đá đểu gì hết trơn.

“Bây giờ, chúng ta có thể yên tâm được rồi. Severus tuy có nhiều khuyết điểm, thế nhưng hắn không bao giờ phản bội lại tình cảm, cũng là người duy nhất có thể khiến chúng ta hoàn toàn yên tâm rằng sẽ khiến cho thằng bé đáng yêu của chúng ta hạnh phúc.”

Vân vân và vũ vũ, sao tự dưng câu chuyện đổi đối tượng cái xoẹt vậy?

“Tôi còn không dám tin hai người đó đang hẹn hò, ý tôi nói là, bọn họ từng là thầy trò, mà bây giờ, lại là tình nhân. Thực sự làm người ta chết vì kinh ngạc mất.”

Trong căn phòng này bị ếm cái khỉ gì vậy – sao tự dưng lỗ tai hắn có vấn đề – nghe vô lý đùng đùng a – hắn nghĩ hắn cần lập tức tới Phòng Y Tế coi, kiểm tra thính lực một chút – chờ chút, hình như hắn nghe thấy tiếng của Bà Promfrey. Có lẽ hắn có thể lập tức khám bệnh.

“Ai mà không kinh ngạc.” Bà Pomfrey cực kì bình tĩnh nói, âm điệu vẫn mang theo vẻ dịu dàng chết người: “Nghĩ một chút mà xem, Severus đứng ở bên cạnh ai, cũng như cái cây gai ấy. Nhưng tôi tin là hai người họ đã vượt qua rào cản này rồi, tất cả những việc chúng ta cần làm chỉ là chúc phúc thôi.”

Không thể nào, bà ấy cũng có vấn đề luôn. Mà hiện tại hắn cũng phát hiện ra vấn đề lớn nhất ở chỗ này. Ai có thể nói cho tôi biết đang xảy ra cái quỷ gì. TÔI – VÀ -SNAPE???? Má ơi, Merlin ơi. Salazar cũng được, rốt cục chuyện quỷ gì đây??”

“Tôi cũng đã nói với mọi người rồi, việc này đã được quyết định bởi sợi dây định mệnh.” Thanh âm mơ mơ hồ hồ này, tuyệt đối không thể có người thứ hai phun ra được. Giáo Sư Bói Toán trước đây của hắn khó mà có được những giờ phút chạm được chân xuống dưới mặt đất:”Từ khi thằng bé đó bước chân vào cánh cổng trường này, sợi dây định mệnh của hai người họ đã cột lại với nhau. Nó chỉ chờ tới lúc hiển hiện dưới ánh sáng mà thôi.”

Hắn nghĩ hắn phải nôn hết thức ăn trong bụng ra mất, nếu như hắn còn nghe tiếp mấy cái đoạn đối thoại dã man con ngan này xuống, hắn còn không dám tin mình là một trong hai dàn nam chính ở trong cái câu chuyện siêu thực ấy cơ. Cả người toàn da gà, hắn cứ cảm giác trong bụng thêm mấy đoạn ruột nữa, chúng nó thi nhau mà xoắn lại, hắn muốn nôn quá đi.”

“Chỉ có một vấn đề.”  Một người hắn tuyệt đối không nghĩ sẽ tham gia vào đoạn hội thoại quỷ này – Hagrid!!! – thanh âm của Người Khổng Lồ Lai khiến cho tai hắn ong ong: ” Trong đạo luật quyền lợi công nhân viên chức, có điều khoản nào bảo vệ người đồng tính không nhỉ, tiền bạc Harry kế thừa từ ba mẹ nó cũng không còn bao nhiêu, Giáo Sư Snape thoạt nhìn cũng không phải người thích nghĩ về mấy thứ tiền tài linh tinh, tôi thực lo lắng cho hai người…”

Hắn nghe không nổi nữa, trước khi bản thân không khống chế được nữa, lảo đảo rời khỏi cái nơi kinh dị đó.

Sự thực chứng minh, vận rủi tối nay của hắn còn khướt mới hết. Ngay khi Harry chọn con đường tắt, băng qua phòng khách trở về phòng mình, trong lúc vô ý phát hiện trong đại sảnh còn tụ tập không ít học sinh, Nhìn quần áo có thể đoán được là học sinh nhà nào, có Ravenclaw, Hufflepuf, Gryffindor, còn có Slytherin. Harry không tự chủ được mà nhíu mày, ngạc nhiên thật: bốn Nhà bởi vì khá khác nhau, nhất là Slytherin, hoàn toàn không có khả năng biết hòa thuận ở chung với các Nhà khác viết như thế nào, chỉ cần bọn chúng ở cùng nhau không gây ra oánh nhau đến sứt đầu chảy máu là các Giáo Sư đã phải tạ Merlin rồi. Hiện giờ, bốn m àu quần áo tụ lại một chỗ, cảnh tượng này đủ làm trật khớp hàm bất cứ Giáo Sư nào. Thậm chí, Slytherin ngồi giữa ba Nhà, bình thản ăn đồ ăn.

Bọn chúng đang làm gì??

Hắn chọn một góc bí mất, ếm lên người mình câu Thần Chú Tàng Hình, im lặng tiếp cận đám học sinh đang thảo luận đến khí thế ngất trời kia.

“… Câm miệng, hormone của mày nhồi đầy óc rồi đúng không, mày nói lại lần nữa Severus với Potter ai trên ai dưới tao xem. Tao  sẽ biến mày thành con chuột ngay tắp lự!!!”

Mố – cái giề – từ đêm nay trở đi, hắn sẽ không bao giờ thèm tin cái tai thổ tả của mình nữa, nhìn xem nó nghe được cái gì đây??? Thần hộ mệnh từ bi của ta ơi, mặc dù ta chả tin ngài tồn tại thật, nhưng mà nghe xem đám oắt con chưa dứt sữa này đang nói cái gì??/

“Mày nói đúng.” Một đứa năm bảy nahf Ravenclaw bình tĩnh mà tán thành con bé nhà Gryffindor đang tức sùi bọt mép kia:”Đừng có mà đem mấy suy nghĩ dơ bẩn buồn nôn của bọn con trai chúng mày nói ra, Giáo Sư Snape cùng Giáo Sư Potter không có thứ quan hệ dơ bẩn như chúng mày tưởng tượng đâu.”

Nói đúng quá, cô bé, Harry quả thực muốn nhảy ra cho điểm Ravenclaw tại trận luôn, rốt cục có người lên tiếng một cách bình thường rồi, cho tới giờ, hắn vẫn chả tin được có người có thể nghĩ hắn có thể dây dưa được gì với vị đồng nghiệpdã man kia được, dùng cái lời đồn dã man hơn con ngan ấy.

“Quan hệ của hai người họ đương nhiên không chỉ là thể xác đơn thuần thế được!”

Té!

“Quan hệ của hai người họ sâu sắc hơn thế nhiều~~~”

Nữ sinh lớn tiếng khẳng định, tựa như bình thường khi cô nói lên bảng trả bài cho giáo viên, một dấu chấm dấu phẩy cũng không lệch với sách. Harry dường như bị nguyên cây gậy phang vô đầu: “Xa hơn là quan hệ về thể xác, hai người họ giống như Linh Hồn Bầu Bạn a, tao đã tới thư viện tra rồi!!”

Không phải tất cả đáp án đều ở thư viện hết đâu cô gái ạ!!! Harry âm thầm nghĩ, em đã hoàn toàn phụ lòng tin của tôi, tôi cứ tưởng rằng Ravenclaw sẽ sáng suốt và lý trí, haiz, rõ ràng là trong cái trường này không còn ai bình thường hết rồi.

“Ở điểm này, tao có quyền đặt nghi vấn, Snape sẽ không trở thành linh hồn bầu bạn với bất cứ ai!!!” Giờ đến phiên Gryffindor lên tiếng, Harry nhớ kĩ nam sinh này, một thằng nhóc năm 5 trong đội Quidditch, vị trí Thủ Quân.

“Chính xác. Slytherin không bao giờ giao trọn bản thân mình ra vì người khác.” Harry nhìn về phía kẻ lười biếng vừa phát ra cái câu trên, kinh ngạc phát hiện, nó cũng là một thằng nhóc chơi Quidditch, Slytherin, một Tầm Thủ cực kì ưu tú, năm nay chính là nó đã giúp Slytherin đoạt được Cúp Nhà. Trời biết, lúc đó, rốt cục Snape cũng chịu bỏ đi bản mặt âm ngoan tùy thời nhảy vô cắn chết người khác bằng một bộ mặt băng lãnh, kiểu ta đây không thèm để ý tới bất cứ thằng nào.

Harry cười trộm, gương mặt của Snape chả bao giờ biến hóa được đâu, hắn cá cả tháng lương ấy.

Tầm Thủ tiếp tục nói: “Snape là một Slytherin cực kì triệt để, cái thứ lãng mạn như thế chả thể có ở trong máu của ổng đâu.”

Một miêu tả chuẩn xác cỡ nào a!! Harry cổ vũ thằng bé đó, tiếp tục, tiếp tục nói mà mở óc cho lũ ranh con bị ma quỷ mê hoặc kia đi, hắn, Harry Potter đời này kiếp này tuyệt đối không thể có quan hệ gì với Snape ngoài Triệt Để Căm Hận cả!!!!

“Thế nhưng vĩnh viễn không thể quên nhân tố con người, Harry Potter,” Trọng tâm câu chuyện rốt cục chuyển tới hắn, tốt, Harry Potter cho phép bản thân hơi lui vào trong góc một tý, cách thằng nhóc đó gọi tên hắn rất dễ khiến hắn nhớ tới một người, cái giọng điệu chậm rãi, tính toán người khác đến độ không sót miếng thịt nào, coi ngươi như con sên hay cái gì tương tự á. Giọng điệu của Snape.

“Potter, một tên Gryffindor điển hình, hắn quá tin tưởng bản thân mình, quá tin tưởng vào mặt ngoài trong sáng của thế giới này, cũng quá dễ tin người khác, hơn thế, hắn lại còn đối xử công bằng với Slytherin, mặc kệ một sự thật rằng chúng ta cũng cóc cần thái độ ấy của hắn. Càng không cần nói tới cái sự nhiệt huyết quá đà của hắn, lúc bị hắn tóm được thì thoát đằng trời, hắn còn có lòng hiếu kì dài ngoằng ngoẵng, dù rất nhiều lần lịch sự đã chứng minh, cái lòng hiếu kì ấy chỉ có tác dụng làm vòng đời của hắn thu hẹp lại…”

Cái đánh giá này đúng là không được cao cho lắm, Harry chán nản.

“Thế nên, khi hai người họ một ngày dây dưa với nhau, dù cho Snape có ngoan cố thể nào, cũng không có biện pháp chống lại được nhiệt tình của Potter, chỉ có thể đầu hàng cho rảnh nợ thôi.”

“Liệt nữ sợ triền lang =))” Một nữ sinh Ravenclaw lẩm bẩm nói, Tầm Thủ tà tà cười, cô gái nhỏ liền đỏ bừng cả mặt.

“Được rồi, tất cả chúng ta đều cực kì ấn tượng với sức chịu đựng dẻo dai của Potter” Một nam sinh Hufflepuff rên rỉ nói: “Mỗi lần có tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đúng là cứ như đánh nhau ấy, tao cực nể đám chơi Quidditch chúng mày, bị ổng huấn luyện bao lâu vậy mà còn không có chết…”

“Ổng mà lên chổi một phát là cả đám chỉ có thể liều mạng phi theo đuôi ổng thôi à.” Một thằng bên Slytherin thừa nhận. Nữ sinh nhà Ravenclaw khoái trá bổ sung: “Hơn nữa, ổng còn có một đôi chân cường tráng như thế, ai cần biết bọn ta bị lăn qua lăn lại thế nào, chỉ biết là tình thú càng tăng a.”

“Bộ có một loại ma pháp mị lực có dính tới Harry Potter hả? Thảo nào ngay cả Snape cũng muốn dính lấy cái mông ổng ha.” Hufflepuff đương nhiên không thỏa mãn gì. Harry cũng thế. Giời ơi, Quidditch là môn thể thao dã man có thể tiễn mạng đi bất cứ lúc nào đấy, ngồi trên chổi mà lũ chúng bay còn nghĩ được lắm thứ quá nhỉ!!! Hơn nữa, một lần nữa, hắn gào thét trong lòng, Snape không dính lấy cái mông của tôi, chuyện này vĩnh viễn không có cơ xảy ra đâu!!!

Hức, nhiệt tình của tôi vì sao lại không thể dùng ở những chỗ có ích hơn hả giời.  Harry oán giận, trên thực tế, hắn rõ hơn bất cứ ai, trong bất cứ thời điểm, địa điểm nào, hắn mà dám đặt tay lên tay Snape, dù chỉ một ngón thôi, chuyện sẽ không đơn giản là bị nguyên câu Crucio đâu, mà sẽ cho một phát phân thây, rồi bị ngâm trong rượu thuốc ấy. Mặt khác, hắn không thể khống chế được sau lưng lành lạnh. Nếu đám lời đồn này rơi vào tai Snape thì, lũ ranh con này không biết sẽ gặp phả hậu quả gì đây??

Tấm lòng yêu thương học trò của hắn hiển nhiên không ai biết, cuộc thảo luận càng ngày càng đi hướng ba chấm, lại vòng về chủ đề thân xác.

Harry sắc mặt tái nhợt nhìn những gương mặt non choẹt,nói đến ba cái vấn đề này thì thuộc còn hơn cháo chảy. Ôi chao, thời thế đã đổi thay, nhớ lại lúc bản thân hơn mười một tuổi, ngoài Quiddtich ra thì cũng chỉ có Voldemort, NEWT, cùng với mấy nụ hôn trên cơ bản là chỉ chạm môi.

“… Bên tiếp thu cũng không biểu hiện cho sự mềm yếu, ngược lại, người đó mới là người khống chế mối quan hệ, một mối quan hệ thành lập đơn thuần trên cơ sở dục vọng và lực lượng không thể tồn tại lâu dài được, phải có sự tương hỗ đôi bên, không nghi ngờ gì cả, bên thựa nhận càng có khả năng đảm nhận vai trò bao dung, người đó mới là người nắm quyền sinh sát!!!”

“Thế nên ý của mày là, Snape là một uke, bởi vì ai trong chúng ta cũng biết, ổng là một gã khống chế cuồng???”

“…Có lẽ thế.” Nữ sinh miễn cưỡng thừa nhận, mặt đỏ bừng.

Harry lại một lần nữa cảm thấy ruột gan thắt hết cả lại, Snape, là uke. Đời còn có chuyện gì hãi đến vậy không??

Hắn quyết định bay thật nhanh, trước khi tinh thần của bản thân nát bét. Mãi đến khi hắn ra đến cửa, vẫn nghe được bọn chúng đang thảo luận đến kỳ tích sinh con trong những mối quan hệ bầu bạn linh hồn, lại còn bay theo chiều hướng càng ngày càng xa – hắn và Snape, má ơi, đúng vậy, Harry tưởng nếu Voldemort mà có sống dậy cũng không làm hắn hãi như vầy, hắn thậm chí có thể cùng với Snape có, má ơi – con!!! Đặt tên gì, họ gì, ai làm cha nuôi, vào Nhà nào. Tới lúc đám ranh đấy bắt đầu quàng quạc cãi nhau xem cha nuôi của con hắn nên là Malfoy hay Weasley thì, Harry thầm tạ giời vì hắn đã chạy ra cửa rồi.

Hiện giờ, hắn đang đối mặt với hai lựa chọn.

Một, giữ nguyên kế hoạch, về phòng, lên giường, ngủ, giả vờ như không có gì xảy ra.

Thế nhưng hắn nhìn về hướng đối diện, nhìn hành lang dẫn tới hầm nhà Slytherin, rùng mình một cái. Merlin, chọn phải đấu một chọi một với Voldemort còn dễ hơn cái này.

Thở sâu, hắn nói cho mình rằng đây đã không phải vấn đề cá nhân nữa, trên thực tế, cả trường đã biết rồi, ngoại trừ hai nhân vật chính đều ù ù cạc cạc, ờ, nói cho đúng, thì giờ còn có một người thôi.

Mày phải có trách nhiệm, hắn nói với mình như thế, phải đem chuyện này nói cho con người đáng thương còn đang không biết gì kia – tuy rằng làm xong cái việc chính nghĩa này hắn có còn đủ chân tay mà lết ra khỏi ký túc xá không thì chỉ có tía hắn mới biết. Nếu không có gì ngoài dự kiến, Snape sẽ chọn cách oánh cho hắn tan nát để biểu thị bản thân không có tí hứng thú gì với hắn hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui