Đào Nguyệt

Trong căn phòng nhỏ nơi tiểu viện hoang vắng, thân ảnh hai tuyệt đại mỹ nhân thoáng ẩn hiện sau rèm tơ mỏng manh. Thiên Đào nhẹ nhàng đắp dược lên từng vết thương của Lãnh Anh, băng bó vô cùng cẩn thận. Mồ hôi trên trán nó cũng túa ra vô số, xong nhìn thân thể người kia, lại không thể dừng tay bỏ mặc. Khuôn mặt nam tử vẫn chỉ như ngủ say. Tuy đã có huyết sắc hơn so với lúc nó mới đến, nhưng sức sống dường như vẫn chưa trở lại với tuyệt sắc nam tử. Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp của y vẫn còn nguyên vẹn, còn lại toàn thân y không nơi nào là không có vết thương nghiêm trọng. Kinh mạch lại bị cắt đứt toàn bộ, máu huyết không lưu thông, khiến người này trở nên vô cùng yếu nhược, vô năng tự bảo vệ mình. Người này, đủ độc ác để giết chết tất cả các huynh đệ máu thịt của mình, đủ thông minh để khiến Lãnh Nguyệt rơi vào bẫy suýt mất mạng, đủ thế lực để tiêu diệt Hồng Khải Minh, nhưng lại tự chọn một kết cục bi thảm đến nhường này. Vì sao?

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng giao chiến, tuyệt sắc thiếu niên khẽ nhíu mi. Nó miễn cưỡng dừng lại công việc đang làm dở, bước ra xem xét chuyện gì diễn ra bên ngoài. Giữa tiểu viện, có thể thấy trận giao chiến giữa hai cao thủ ngày càng kịch liệt. Thân thủ cả hai đều mạnh mẽ và biến ảo khôn cùng, từng chiêu tung ra đều có phần uy vũ ảo diệu. Kia chẳng phải là Lãnh Nguyệt cùng với Hỏa Diệm sao? Thiên Đào thở dài, khẽ nhu thái dương. 

DỪNG TAY HẾT CHO BẢN QUÂN!

Ngay lập tức, hai đại cao thủ như bất động tại chỗ, sát khí cũng tan biến đâu hết. Lãnh Nguyệt vẫn một thân bạch giáp chưa kịp thay đổi, Bảo kiếm trên tay hắn hãy còn vết máu khô của vô số kẻ địch xấu số, khuôn diện anh tuấn dưới trăng phản chiếu như chiến thần uy dũng. Nhưng ngay khi vừa thấy bóng ảnh của Thiên Đào, ánh mắt vôn đen hút như màn đêm tĩnh mịch lại lóe lên ánh vàng rực rỡ như mặt trời.

TIểu Đào Nhi!

Hắn chẳng màn để ý đến Hỏa Diệm nữa, một bước phi thân đến trước Thiên Đào. Dáng vẻ như chiến thần Atula ban nãy bỗng biến đâu mất, đứng trước Thiên Đào lúc này chính là NGuyệt Nguyệt ngày nào của nó, lúc nào cũng ân cần cười dịu dàng đối nó cưng chiều. Hắn ôm chầm lấy thiếu niên, ôm chặt đến nỗi cậu muốn thở cũng khó khăn a.

Tiểu Đào nhi! Hắn không làm gì ngươi chứ? Là ta không tốt, để ngươi gặp nguy hiểm! Là Ta…

Ánh mắt của nam nhân chạm nơi cổ tay của Thiên Đào, sát khí ngay lập tức lại bùng lên trong mắt nam nhân.

Ta phải giết ngươi!- Y ngay lập tức định tử chiến với Hỏa Diệm.

Đủ rồi!- Thiên Đào vội nắm tay y ngăn cản- Là tự ta làm, không phải lỗi của hắn!

Lãnh Nguyệt đau xót cầm lên nơi cổ tay băng bó sơ sài kia của Thiên Đào, máu tươi vẫn còn rỉ ra, Tiểu Đào nhi của hắn bị thương mất rồi. Tâm, hảo đau a. Thiên Đào bỗng cảm thấy lương tâm có lỗi, mặc dù nó cũng không rõ lý do vì sao, chỉ có thể tránh đi ánh mắt kia của Nguyệt.

Hỏa Diệm, ngươi thay ta vào trông nom người kia một chút.

Nam nhân Quỷ diện khẽ gật đầu, trong nháy mắt đã biến mất.

Lại đây, sao có thể chỉ băng bó sơ sài như thế này- Lãnh Nguyệt khẽ ôm thiếu niên đến cạnh thạch tọa, cẩn thận tháo bỏ dải băng kia ra. Vết thương tuy không lớn, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.

Lãnh Nguyệt khẽ sững người, vội vàng lấy một ít nước sạch thay Thiên Đào rửa sạch vết thương, lại lấy trong người ra một lọ dược nhỏ, rắc lên nơi vết thương của Thiên Đào, sau lại từ áo lụa của mình xé ra cẩn thận băng bó cho thiếu niên thật tỉ mỉ. Thiên Đào chỉ yên lặng ngồi im quan sát từng động tác của nam nhân, môi thoáng mỉm cười. Ánh trăng trắng bạc lặng lẽ soi bóng hai nhân ảnh kia, phảng phất trong đôi tử mâu xinh đẹp một chút ánh sáng ấm áp.

Như thế này, mới ổn- Nam nhân thở phào sau khi băng bó cho thiếu niên, xong vẫn không nỡ thả tay khỏi cổ tay mảnh khảnh của cậu- Dược trị thương này vưa có thể cầm máu, lại không để lại sẹo, Tiểu Đào nhi, mau giữ lấy bên mình đi!

Thiếu niên khúc khích cười, nhận lấy lọ dược kia cẩn thận cất vào ngực mình. Vẫn còn có thể nhận thấy hơi ấm từ lọ dược. Lòng của nó, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nguyệt, ngươi không cần trở về sắp xếp mọi chuyện ở hoàng cung sao?

Nam nhân nhẹ nhàng tiến đến ôm thiếu niên, môi thoáng nở nụ cười.

Những chuyện kia đã có phụ hoàng ta sắp xếp. Không cần phải lo.

Thiếu niên khẽ đẩy nam nhân ra, mắt hoa đào trong vắt nhìn nam nhân, lại mỉm cười xinh đẹp.

Nói dối.

Lãnh Nguyệt im lặng.

Nguyệt Nguyệt ngươi cứ trở về hoàng cung, còn ta sẽ chỉ ở lại đây vài ngày nhằm giúp một người. Sau đó ta sẽ đến tìm ngươi.- Cậu cười- Ta còn phải đến để nhận thưởng nữa!

Lãnh Nguyệt bỗng hạ lên cánh môi anh đào của cậu một nụ hôn bá đạo, khiến thiếu niên vô lực kháng cự.

Ta cũng muốn nhận thưởng- Nam nhân thoáng cười- Tiểu Đào nhi,cũng thưởng cho ta chứ?

Thiếu niên đỏ bừng mặt, xong vẫn khẽ gật đầu ân thuận. Lãnh Nguyệt vui vẻ bế hẫng thiếu niên lên, tiến thẳng vào một gian phòng trống trong Tiểu viện. Những cảm xúc đã kiềm nén trong suốt một tháng chia cách, đã dâng trào lên đến đỉnh điểm.

…………………………………………….

Lãnh Nguyệt đặt Thiên Đào nằm lên giường nệm, lại tự mình bắt đầu trút bỏ chiến bào nặng nề. Chẳng mấy chốc, cơ thể cường tráng của nam nhân đã lộ ra, khiến cho thiếu niên phải đỏ mặt ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang dần tiến đến cạnh mình.

Tiểu Đào nhi, thơi gian qua, ta thật nhớ ngươi….

Giọng nói trầm thấp của nam nhân khẽ thì thầm bên tai của thiếu niên, bàn tay to lớn bắt đầu cởi bỏ đai lưng nơi thắt lưng mảnh khảnh kia. Áo lụa từng lớp dần trút bỏ, cơ thể non nớt tuyệt mỹ của thiếu niên từng chút lộ ra trước mắt nam nhân. Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên phần da thịt trắng nõn nơi hõm cổ, khẽ hít vào mùi hương đào hoa dễ chịu quen thuộc, lại cắn lên đôi tai mềm mại kia, cuối cùng dừng lại trên cánh môi hé mở căng mộng ngọt ngào. Bàn tay to lớn kia vẫn không ngừng linh hoạt vuốt ve khắp cơ thể thiếu niên, cuối cùng dừng lại vân vê nơi hai cánh hoa hồng phấn trước ngực của cậu. Cảm giác kỳ lạ dần xâm chiếm thiếu niên, cậu có thể cảm thấy hơi ấm của nam nhân từ mỗi cái vuốt ve nhẹ nhàng kia, cảm thấy cái thô ráp đặc biệt quen thuộc của bàn tay to lớn ấy, có thể ngửi thấy hương trầm đặc biệt của Lãnh Nguyệt…Thật nhớ, thời gian qua, thật nhớ vô cùng…thật không muốn rời xa, thật không muốn tách rời…

Nam nhân khẽ cắn cánh môi mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng tách ra đôi môi kia, bá đạo xâm chiếm tìm kiếm quấy nhiễu chiếc lưỡi non mềm đang mãi lẫn trốn. Một dòng dịch  trong suốt tràn ra khóe miệng thiếu niên, cậu khẽ rên rĩ, trước mắt khung cảnh mờ ảo, mắt khép hờ mặc cho bản thân hoàn toàn rơi vào vòng tay của nam nhân. Đến lúc tưởng chừng như chút dưỡng khí cuối cùng đã cạn, Lãnh Nguyệt mới buôn tha cho bờ môi đã ửng đỏ, xong ngay lập tức, hắn lại bắt đầu nhấm nháp hai cánh hoa đào trước ngực thiếu niên.

A..

Bàn tay kia lại bắt đầu mơn trớn xuống phần da thịt non nớt của thiếu niên, bắt lấy bộ phận nhạy cảm của cậu mà nhẹ nhàng vuốt ve. Khoái cảm bất ngờ khiến mỹ thiếu niên không chịu nỗi khẽ kháng cự, xong lại vô lực đẩy đưa theo từng mơn trớn của nam nhân, miệng khẽ ngâm nga. Các nơi mẫn cảm nhất đều bị kích thích khiến thiếu niên cảm thấy cơ thể nóng bừng, đầu óc quay cuồng. Chẳng mấy chốc, chất dịch trắng sữa đã tràn ra đầy bàn tay lớn của nam nhân, thiếu niên đỏ bừng mặt thở dốc, đôi tử mâu xinh đẹp khẽ ứa lệ, đôi môi đỏ mộng khẽ mấp mấy. Nam nhân cảm thấy một nguồn nhiệt nhanh chóng bốc lên từ hạ thân. Ngay lúc đó, thiếu niên khẽ ngồi dậy. Dưới sự ngỡ ngàng của Lãnh Nguyệt, cậu nhẹ nhàng hôn lên long căng của nam nhân. Chiếc lưỡi hồng hồng bắt đầu liếm láp bộ phận thô kệch của nam nhân, chiếc miệng nhỏ nhắn không ngừng vừa hôn vừa âu yếm long căng đã căng cứng của y.

Đừng, Đào nhi…Ân..A..

Cảnh tượng trước mắt thật khiến Lãnh Nguyệt gần như muốn hỏa bốc xung não. Khoái cảm từ cánh miệng nhỏ nhắn non nớt kia đem lại càng khiến hắn gần như muốn phát điên. Bàn tay to lớn của nam nhân khẽ vuốt ve cánh mông căng tròn kiều diễm kia,  tách ra da thịt phấn nộn, ngón tay thắm đầy trọc dịch từ tốn xâm lấn tiểu huyệt hồng hồng xinh xắn. Thiên Đào khẽ giật mình, xong vẫn tiếp tục âu yếm long căn, mặc kệ cảm giác xâm chiếm đau đớn kỳ quái từ phía sau.

Đau không?

Thiếu niên khẽ lắc đầu, tự nâng thắt lưng mảnh mai lên cao, tạo tư thế mở rộng nơi tư mật của mình trước mặt nam nhân, khẽ đưa đẩy thắt lưng theo chuyển động ngón tay cua nam nhân. Cảm giác gia thịt phấn nộn càng lúc càng mở rộng, tiểu huyệt xinh đẹp trở nên ẩm ướt gợi tình. Nam nhân ngay lập tức đấy thiếu niên quỳ rạp,hai bàn tay to lớn ôm gọn thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên nâng cao, thô bạo sát nhập.

Tuy đã chuẩn bị chu đáo, xong cảm giác dị vật thô to xâm nhập vào tiểu huyệt non nớt phía sau vẫn khiến thiếu niên đau đến phát khóc. Máu đào lặng lẽ chảy ra nhỏ giọt trên chăn, hòa vào trọc dịch cũng như dược vật đã được đưa vào trước đó, nam nhân cứ thế mạnh mẽ tiến nhập vào tận nơi sâu nhất của thiếu niên, khai phá đến tận nơi kín đáo nhất của cậu.

A aaa…

Thiếu niên không chịu nổi đau đớn cũng như khoái cảm gần như cùng một lúc xâm chiếm cơ thể, khẽ rên lên khó chịu. Xong nam nhân lực đạo lẫn tốc độ vẫn không suy giảm, ngược lại càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ. Tiếng va chạm *** mỹ không ngừng vang lên trong phòng, tiếng rên la ngọt ngào không rõ vì đau đớn hay khoái cảm, chỉ có ánh trăng khẽ soi bóng hai cơ thể trần trụi đang chìm đắm vào bể *** vọng. Nam nhân dường như vẫn chưa cảm thấy đủ. Cơ thể thiếu niên, quả đúng là mỹ vị trên thế gian, không thể dứt ra được mê luyến, chỉ có càng lúc càng muốn thêm mà thôi! Hắn nâng cậu ngồi dậy, để cậu ngồi trên người mình, ánh mắt lóe lên ánh vàng rực rỡ.

Đến, Tiểu Đào nhi hãy thưởng cho ta đi!

Thiếu niên khẽ khóc nấc lên, tư thế này, thật quá mức xấu hổ! Lại có thể cảm nhận thấy rõ ràng từ bên trong cơ thể của nó, vật cứng thô ráp kia lại không ngừng căng to ra. Nhưng sau một chút chần chừ, tuyệt sắc thiếu niên khẽ đỏ mặt, nâng cao thắt lưng, dần chuyển động lên xuống theo nam nhân. Cảm giác trống rỗng khi vật kia gần như được rút ra khỏi cơ thể, lại nhanh chóng được lấp đầy đến nơi tận cùng sâu nhất. Khoái cảm mãnh liệt khiến thiếu niên gần như sắp bất tỉnh. Nhưng ngay lúc nó sắp ngã ra, đôi bàn tay to lớn kia lại ôm trọn lấy thắt lưng mảnh mai của nó, vận lực đưa đẩy mạnh mẽ, khiến thiếu niên chỉ có thể khóc lớn cầu xin được tha.

Aaaaa

Cảm giác như cả thế giới nổ tung, cả hai đều đạt đến đỉnh khoái cảm cùng lúc. Chất lỏng ấm nóng dần tràn ra từ tiểu huyệt non nớt kia, thiếu niên vô lực ngã rạp vào lòng nam nhân, thở dốc, khóc nức nở.

Thưởng cho ta thêm nữa

Nam nhân gian xảo mỉm cười. Trước sự hoảng hốt của thiếu niên, y khẽ xoay người, áp thiếu niên bên dưới, tiếp tục sát nhập không ngừng. Suốt đêm, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên khóc cầu xin tha thứ của thiếu niên, và tiếng gầm thỏa mãn của nam nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui