Đào Nguyệt



Sáng hôm sau, khi Thiên Đào thức dậy, toàn thân nó đau nhứt không thôi, nhất là ở cái bộ vị tư mật kia. Thiếu niên nhíu nhíu mi, trong miệng chửi rủa cái tên sắc lang không hề biết thương hoa tiếc ngọc, cư nhiên hành hạ nó cả một đêm không ngừng nghỉ. Thiên Đào nhìn quanh, trong phòng không có ai. Tâm trạng của cậu lại thêm tồi tệ. Ăn người ta sạch sẽ rồi bỏ của chạy lấy người, đây là hành vi của nam tử hán sao? Cậu cắn môi, cố chịu đựng cơn đau, gượng ngồi dậy. Ít ra, cơ thể nó đã được tắm rửa sạch sẽ. Nhưng lại nhìn thấy khắp trên người, nổi bật trên làn da trắng nõn là vô số những dấu vết xanh xanh tím tím, cả nơi kia cũng có a!

Thật đáng giận! Đáng giận!

Không rõ vì đau đớn, hay vì uất ức, nước mắt cứ thế rơi lã chã trên khuôn mặt mỹ diễm của Thiên Đào. Cậu miễn cưỡng đứng dậy, nhưng chưa đi được bước nào, chân đã nhũn ra vô lực chống đỡ, toàn thân cứ thế ngã nhào ra sàn nhà lạnh buốt.

_ Đào nhi!

Nam nhân vừa bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn hoảng hốt không ít. Măm chén gì đó bị hắn vội vã để trên mặt bàn, một thân chạy đến đỡ thiếu niên ngồi dậy, đặt lại trên giường.

_ Đào nhi! Ngươi không sao chứ?

Thiên Đào không nói gì, nhìn nhìn Lãnh Nguyệt, vậy là hắn không phải bỏ đi để mặc nó một mình. Lại nhìn khay thức ăn trên bàn, nước mắt vừa nãy cũng khô mất.

_ Có đau không? Đừng quấy, là ta sai, đêm qua lộng thương ngươi mất rổi!

Thiếu niên khinh thường nhìn nam nhân đang hối lỗi, sắc lang vẫn là sắc lang.

_ Lần sau, ta muốn được thượng ngươi.

Nam nhân im bặt, trố mắt nhìn thiếu niên. Căn phòng rơi vào im lặng trầm mặc.

_ Tiểu Đào nhi, cháo rất ngon, còn có điểm tâm mang từ cung đến, nào, ta giúp ngươi ăn.

Thiên Đào diện vô biểu tình, trùm chăn bông nằm xuống ngủ. Nam nhân cứng người, dở khóc dở cười. Hắn, đường đường là Minh Nguyệt Thái tử a, làm sao có thể…

_ Được, chỉ cần Đào nhi muốn.

Thiếu niên hé ra cái đầu nho nhỏ, mắt sáng lòe lòe nhìn nam nhân, môi cười như muôn hoa nở rộ.

_ Được, ta đói bụng rồi, cùng ăn điểm tâm thôi.

Lãnh Nguyệt cười khổ, chu đáo cung phụng tiểu thiên hạ của y.

_ Sau khi dùng xong điểm tâm, Nguyệt Nguyệt về cung lo đại sự lớn nhỏ được rồi. Ta ở đây không sao.

Nam nhân đang ăn thì ho sặc sụa, ánh mắt kiên quyết đối Thiên Đào ra vẻ phản đối.

_ Bản Thái tử sẽ ở đây chăm sóc cho Tiểu Đào nhi. Chuyện đại sự tiểu sự trong cung ta đã sắp xếp ổn thỏa, đã có Phụ hoàng, Khải Minh vương cùng các thuộc hạ chu toàn.

Thiếu niên thanh nhã nhấp một ít trà, ánh mắt mang ý cười nhìn nam nhân tuấn lãng đang tìm mọi lý do để ở lại cạnh nó.

_ Phụ Hoàng của Nguyệt chỉ vừa hết bệnh, nếu quá lao lực e sẽ không thể cứu chữa nữa. Khải Minh vương còn lo lắng chuyện nhà của hắn, chỉ còn chúng thuộc hạ của ngươi làm sao lo lắng chu toàn được?

Nam nhân thoáng im lặng, mắt đen thẳm ảm đạm.

_ Nguyệt Nguyệt cứ yên tâm trở về lo sự vụ, ta cũng có vài việc cần xử lý ở đây. Xong việc sẽ lại đến tìm ngươi.

Nam nhân thoáng thở dài, dọn dẹp khay thức ăn, lại giúp Thiên Đào chải tóc buộc quan, thay y phục chỉnh tề.

_ Được, Ta sẽ theo lời Tiểu Đào nhi! Đêm xong việc ta sẽ lại đến đây cùng ngươi, nhưng Đào nhi phải hứa với ta, mọi chuyện lớn nhỏ nếu không cần thiết, chỉ cần để Ảnh Nhị thu xếp là được.

_ Hảo, thành giao!- Thiếu niên khúc khích cười, khẽ hôn lên môi Lãnh Nguyệt. Nam nhân vui vẻ tiếp nhận, rồi quyến luyến mà rời đi.

Thiên Đào cười khổ, dù sao thì, nó có nhiều chuyện cần làm mà không muốn Lãnh Nguyệt biết đến. Nhìn bóng dáng nam nhân khuất sau cánh cửa, trong tâm Thiên Đào không rõ vì sao lại có cảm giác kỳ lạ.

……………………………………………

Hỏa Diệm lo lắng ngắm nhìn nam tử đang nằm bất động trên giường. Người kia vẫn xinh đẹp như thiên tiên, chỉ duy đôi mắt phượng như thu thủy mãi nhắm nghiền không mở.

Mười năm qua, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, chỉ có thể dấu đi cảm xúc của mình vào tận đáy tâm can, đối người kia một lòng trung thành đến u mê. Từ khi hắn được đứa trẻ xinh đẹp tựa tiên đồng cứu giúp, hắn đã thề sẽ một đời nguyện trung thành để trả ơn cứu mạng. Hắn nhìn đứa trẻ dần trưởng thành theo năm tháng, bị vấy bẩn trong bể máu hoàng gia. Nhưng hắn chỉ im lặng bảo vệ và trung thành thực thi mệnh lệnh của đứa trẻ. Người kia đối với hắn, quá cao quý, như vị thần ở bề trên nhìn xuống vạn vật, kẻ như hắn, làm sao dám mơ tưởng đến.

Nhưng giờ đây, vị thần của hắn, nằm im bất động, hơi thở mỏng manh.

Khi hắn tìm thấy Người kia đang bị vùi dập, vấy bản nơi hồng trần thị phi, hắn đã phát điên.

Lãnh Anh khẽ cử động, mắt phượng dần mở ra. Hỏa Diệm giật mình, vội vàng tiến đến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mỹ nam tử.

_ Chủ nhân?

Khuôn mặt xanh xao của Lãnh Anh khẽ chấn động, xong lại diện vô biểu tình đối Hỏa Diệm lạnh nhạt rút tay về. Nam tử yếu ớt thì thào, mi mắt rũ hờ, đôi mắt vốn dĩ trong suốt như thu thủy nay lại u ám mờ mịt ảm đạm nhìn Hỏa Diệm.

_ Ta..không còn..là chủ nhân của ngươi…

Để lại câu nói kia, nam tử lại thiếp đi. Hỏa Diệm đờ đẫn nhìn người kia lại chìm vào mê man, lòng thoáng nhói đau.

_ Vậy là y đã tỉnh.- giọng nói của Thiên Đào đột ngột vang lên phía cửa.

Thiếu niên được Ảnh Nhị bế đưa vào, đặt ngồi cạnh giường của Lãnh Anh.

_ Chuyện ta nói với ngươi, ngươi đã làm chưa?

Hỏa Diệm chỉ im lặng, rút ra từ tay áo một cuốn sổ và một viên hoàn đơn đỏ rực.

_ Đây là nhiếp hồn đan giải dược, uống nó vào, ký ức của Người sẽ được phục hồi. Kia là Bách quỷ Sử ký, viết lại những chuyện đã xảy ra đối các đời quỷ vương trước.

Thiên Đào lặng lẽ tiếp nhận hai vật kia, tim đập loạn.

_ Chuyện của Ám đế, chuyện lớn chuyện nhỏ, đều được ghi chép lại cẩn thận bên trong.

_ Được, Hạ Vũ, mang kim châm đến- Thiếu niên mỉm cười nhìn Hỏa Diệm- Ta cũng sẽ giữ lời hứa, Lãnh Anh của ngươi, cũng sẽ sớm khỏe lại thôi.

……………………………………………………

hết chương 42

"lãnh

lãnh Anh a~ Sao số ngươi khổ thế?

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui