Đạo Phi Thiên Hạ


Đối với sự khác thường của Triệt nhi, Sắt Sắt kinh ngạc vô cùng.

Triệt nhi tuy bướng bỉnh cũng còn nhỏ tuổi, nhưng ở trước mặt nàng luôn tỏ ra ngoan ngoãn.

Chẳng lẽ vũ công kia có chỗ nào đặc biệt sao? Tuy rằng trong lòng Sắt Sắt lo lắng, thầm nghĩ phải túm Triệt nhi kéo đi, nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi.

Chỉ có thể nhẫn nại, lẳng lặng đứng ở phía sau Triệt Nhi, trong lòng chờ đợi Triệt nhi ngắm vũ công kia xong có thể cùng nàng rời đi.
Dạ Vô Trần ngồi bên cạnh Triệt nhi, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, thường dùng ánh mắt thương yêu liếc nhìn Triệt nhi, giống như Triệt nhi có hành vi gì đều mặc kệ nó.

Nhưng Sắt Sắt nhìn thấy vẻ mặt thương yêu kia của hắn trong lòng nhịn không được cảm thấy sợ hãi.
Sắt Sắt không nhìn về phía Dạ Vô Yên, nàng cố hết sức để ánh mắt mình cùng hắn không chạm nhau.

Nhưng ngay cả khi nhìn không chớp mắt vào Triệt nhi ngồi trước, tầm mắt của nàng vẫn có thể cảm giác được hắn.

Hắn bình tĩnh ngồi trên kia, ánh mắt không biết khi nào từ trên người Triệt nhi chuyển dời về phía nàng.

Đầu tiên là đang nhìn chăm chú trên mấy cành hoa thủy tiên trên tay nàng, tiện đà lướt qua khuôn mặt nàng.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén, thâm trầm của hắn.
Trong phút chốc, Sắt Sắt cảm giác như mình đang bị nhìn rõ, như vậy không phải đã bị hắn nhận ra rồi chứ? Sắt Sắt dù không nhìn thẳng, lại rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Dạ Vô Yên, đôi mắt phượng kia không hề che dấu híp lại.
Trong lòng Sắt Sắt như nghẹn lại, những ngón tay ngọc nhịn không được vò vò tay áo, nếu như vậy còn bị hắn nhận ra thì thuật dịch dung này cũng quá tồi rồi.

Nàng vốn còn muốn học thuật dịch dung, vậy không cần học nữa.
Đang lúc này, chợt nghe tiếng nhạc trên sàn nhảy cất lên, tiếng đàn trong trẻo xa xưa như nước chảy vang lên trong đại điện.

Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt bị tiếng đàn trong trẻo kia hấp dẫn, quay đầu lại nhìn về hướng sàn nhảy.
Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm, thật không biết Dạ Vô Yên nhìn nàng chăm chú như vậy có nhận ra nàng không?
Trên đài, một nữ tử áo trắng mặt che khăn, từ trong nhóm vũ nữ diễm lệ xuất hiện.
Trên mặt bị khăn che mất, không nhìn ra dáng vẻ thật của nàng, nhưng thân hình nàng xinh đẹp uyển chuyển vô cùng, nhẹ nhàng nhảy múa.

Động tác múa theo tiếng đàn chầm chậm, rất mềm mại, giống như sợ sẽ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người.
Mọi người ngồi ở tầng trên như ngừng thở, cảm thấy như đang ở trong mộng được nhìn thấy một tiên nữ giáng trần đang nhảy múa.
Vẻ mặt Triệt nhi nghiêm trọng ngắm nhìn vũ nữ này múa.
“Đây là nữ tử con muốn nhìn sao?” Sắt Sắt cúi người, ở bên tai Triệt nhi nhẹ giọng nói.
Triệt nhi gật đầu, nói nhỏ: “Lúc nãy ở ngoài điện con thấy được dáng vẻ của nàng, nàng…”
Triệt nhi chưa kịp nói xong liền nghe được tiếng đàn bỗng nhiên biến chuyển, nàng kia nhẹ kiễng mũi chân, nhẹ nhàng bay lên trên bàn tay của các vũ công.

Chân ngọc thon dài linh hoạt di chuyển trên bàn tay của các vũ nữ, chiếc chuông bạc đeo trên mắt cá chân phát ra tiếng nhạc trong trẻo, trong điện sớm chỉ còn một cảnh yên tĩnh.
Tiếng đàn từng chút từng chút biến mất, trầm thấp nhu hòa vừa đủ nghe, bên trong yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông trên mắt cá chân nữ tử kia nhẹ nhàng vang lên.

Trước mắt đều là kĩ thuật nhảy duyên dáng của nàng, tay áo mềm mại đang tự do tung bay, còn có bàn chân ngọc đang nhảy múa,…
Có thể nhảy múa trên bàn tay của các vũ nữ, khinh công của nữ tử này chắc hẳn không hề kém.
Sắt Sắt nhớ lại mình cũng từng nhảy múa trên tay Dạ Vô Yên, lúc đó nàng nghĩ mình đã tìm được một bàn tay có thể nâng bước nhảy cho mình, cũng không ngờ sự si tình hoài niệm của nàng cuối cùng lại tan thành mây khói.

Nhìn nữ tử đang nhảy múa trước mặt, trong lòng Sắt Sắt bỗng nhiên dâng lên một điềm dự cảm xấu.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Dạ Vô Yên, chỉ thấy hắn ngồi trên chỗ của mình, mái tóc đen búi cao được cài lại bằng một cây trâm ngọc, quần áo thường phục nhạt màu, trên khuôn mặt tuấn mĩ không có biểu tình gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ tử đang khiêu vũ phía trước, tựa hiển nhiên hắn đã bị động tác múa uyển chuyển của nàng mê hoặc.

Nhưng hàng mi của hắn nghiêm trọng, ánh mắt mặc dù chuyên chú nhưng cánh môi lại nhếch lên có vẻ hoảng hốt.

Giống như hắn nhìn nữ tử này lại nhớ đến một ai đó?
Ngón tay thon dài từ trong tay áo của hắn vươn ra, ngón tay đang chậm rãi thưởng thức chén rượu ngon trong tay, chén rượu bằng bạch ngọc trong suốt, tinh xảo đặc sắc, mơ hồ có thể nhìn thấy được rượu ngon đang sóng sáng trong chén, như nước gợn sóng.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, các vũ nữ tạo thành một vòng tròn, một ngón tay nhỏ nhắn mềm mại vươn ra, bàn tay tụ thành một vòng tròn, nữ tử mặc váy trắng kia đang ở trên bàn tay các vũ nữ nhanh nhẹn xoay người, làn váy lay động, tóc dài tung bay, loáng thoáng lộ ra dung nhan tuyệt mĩ của nàng, tuy nhiên nhìn không rõ lại càng làm cho mọi người mơ màng vô hạn.

Mọi người hận ngón tay của mình không phải là ngọn gió phớt qua kia, khiến chiếc khăn che mặt bằng lụa trắng đang tung bay kia phất lên.
Theo những động tác nhảy uyển chuyển của nàng kia, trước mắt Dạ Vô Yên chỉ như một ngọn đèn kéo quân, tất cả đều là kĩ thuật nhảy của Sắt Sắt.
Trong rừng hoa, gió nhè nhẹ, mưa kéo dài, những cánh hoa hồng hồng bay lượn trên không trung rồi rơi đầy mặt đất, tiếng mưa rơi hòa với tiếng gió, nàng dẫm trên những cánh hoa rơi, điên cuồng nhảy múa.

Kĩ thuật nhảy uyển chuyển mê hoặc, dường như muốn giải tỏa hết những bi thương đau đớn trong lòng.

Nàng múa suốt hai canh giờ, cuối cùng nàng giống như một con bướm đã hao hết sức lực, gục trên bùn đất.

Lúc đó hắn liền hiểu nỗi đau ấy lớn thế nào mới có thể khiến cho nàng điên cuồng dùng vũ đạo để phát tiết.
Trong hoảng hốt.
Bên hồ Tân Nguyệt, nàng mặc quần áo trắng, bàn tay trắng nõn đeo một chiếc chuông sứ, cổ tay nhẹ lay động, tiếng nhạc ‘đinh đương’ trong trẻo vang lên.

Nàng trong tiếng nhạc nhẹ như làn gió mát, như một đóa sen trắng đang nở rộ đón gió lay động.
Trên con đường lớn ở Phi Thành, nàng đứng ngược với ánh chiều tà, nàng phảng phất hóa thân thành một con bướm, khi thì tung người bay cao, khi lại nhảy múa trên cánh hoa, kĩ thuật nhảy mê hoặc mà tuyệt mĩ, làm người xem điên đảo tâm hồn.

Hắn chưa từng nghĩ nàng có thể biểu diễn trên đường, hắn bị rung động bởi sự phóng khoáng cùng tự do tự tại của nàng.
Trong biển hoa ở Xuân Thủy lâu, nàng theo tiếng sáo của hắn ở trong biển hoa sáng lạn nhảy múa, ngón chân thon dài đạp trên những đóa hoa, nhanh nhẹn nhảy múa.

Hắn nhịn không được bay tới bên cạnh nàng, cứ tưởng rằng sẽ được ôm lấy thân hình mềm mãi thơm ngát của nàng trong lòng, không ngờ nàng lại nhảy lên bàn tay hắn, nhanh nhẹn xoay tròn.
Trong chớp mắt, hắn nhìn làn váy nàng đang tung bay, trong lòng bỗng hiện lên cảm giác vĩnh viễn sáng ngời cùng trời đất.

Hắn nguyện ý vươn bàn tay để cho những ngón chân ngọc thon dài đang dừng lại trên bàn tay hắn nhảy múa cả đời.
Nhưng hạnh phúc trong thoáng chốc kia lại ngắn ngủi như thế, là lỗi của hắn, hắn lại mắc thêm một lỗi lầm nữa chính là đẩy nàng xuống vách núi đen kia.
Hàng mi đen láy của Dạ Vô Yên chợt nhắm lại, che đi ánh mắt cực kì bi ai.
Một tràng vỗ tay bỗng nhiên vang lên, Dạ Vô Yên mở mắt ra, chỉ thấy nàng kia đã nhảy từ trên bàn tay các vũ nữ xuống, tiếng đàn cũng dừng lại.
Nàng thướt tha tiến về phía trước, váy trắng khẽ xoay vòng, vạt áo trước thêu một đóa sen màu xanh, cánh sen cùng lá cây lần lượt uốn lượn quấn quanh quần lụa mỏng.

Một phần tóc búi thấp, phần tóc còn lại vẫn ôm lấy hông, dáng người kia dĩ nhiên là dáng người thướt tha trong mộng.
Lúc nàng kia nhẹ nhàng thi lễ thì chiếc khăn lụa trên mặt rũ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc.

Hàng mi thon dài đen láy, ánh mắt trong trẻo quyến rũ, đôi môi đỏ mọng điểm nhẹ một chút son.
Trái tim Dạ Vô Yên chợt giống như bị móng vuốt của loài mèo cào lấy, đáy lòng chợt co rút lại.
Nữ tử này, hàng mi của nàng, đôi mắt của nàng, thân thể của nàng rõ ràng là người yêu mà hắn vẫn ngày nhớ đêm mong.
Bàn tay Dạ Vô Yên khẽ run lên, rượu trong chén sóng sánh tràn ra, nhưng hắn vẫn không nhận ra, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn nữ tử kia.
Thật là nàng sao?
Nàng kia thướt tha bước lên phía trước, quỳ rạp xuống sàn đất lạnh như băng, âm thanh nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên: “Dân nữ khấu kiến thái tử điện hạ, khấu kiến Tuyền vương, khấu kiến Dật vương, khấu kiến các vị đại nhân!”
Ngay cả giọng nói kia cũng là giọng của nàng!
Dạ Vô Yên buông chén rượu trong tay xuống, vẫn như trước không hề tỏ ra kinh ngạc ngồi đó.
Thật là nàng, chẳng lẽ ông trời ưu ái, rốt cục cũng cho hắn thêm một cơ hội sao?
Hắn gần như muốn đứng dây khỏi chỗ ngồi, tiến đến nâng nàng đứng lên nhưng lại nghe tiếng cười khẽ của thái tử Dạ Vô Trần: “Bình thân, đây là mĩ nữ phương nào lại tuyệt đẹp như vậy, không biết tên gọi là gì?”
Nàng kia đứng dậy, uyển chuyển trả lời: “Dân nữ là vũ công của Yên Chi lâu, tên gọi là Mặc Nhiễm.

Dân nữ là do Diệp đại nhân triệu đến để chúc mừng sinh nhật Tuyền vương.”
“Vậy sao? Mặc Nhiễm, tên nghe rất hay.

Không biết tên thật của ngươi là gì?” Dạ Vô Trần tiếp tục mỉm cười hỏi.
Mặc Nhiễm khẽ cười nói: “Tiểu nữ bốn năm trước không biết vì sao lại mất trí nhớ, vậy nên tới bây giờ đều không thể nhớ ra tên gọi của mình vốn là gì? Cho nên điện hạ cứ gọi tiểu nữ là Mặc Nhiễm.”
Dạ Vô Yên nghe vậy trong lòng chấn động.

Mất trí nhớ? Bàn tay to của hắn run lên, chén rượu trong tay không tiếng động bị vỡ vụn.
Khi Sắt Sắt nhìn thấy chiếc khăn che mặt của nàng kia rơi xuống thì trong lòng cũng kinh ngạc không kém gì Dạ Vô Yên.
Nàng thế nào cũng không ngờ được trên thế gian lại có nữ tử giống nàng như vậy.

Không, phải nói là không phải giống nhau mà nàng ta chính là phân thân của nàng.

Không chỉ có khuôn mặt giống nhau, hơn nữa động tác múa của nàng ta cũng nhẹ nhàng thanh thoát như nàng.
Làm sao có thể như vậy? Đây thật sự làm người khác khó có thể tin được.

Không trách được Triệt nhi nhìn thấy nữ tử này lại cố ý đòi ở lại.
Khi nàng kia nói bốn năm trước bị mất trí nhớ, lòng Sắt Sắt nhất thời trầm xuống, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt.
Đây hình như là một âm mưu !
NhưngmSắt Sắt không hiểu, những người đó sao lại tạo ra một nữ tử giống nàng làm gì? Muốn đả kích Dạ Vô Yên sao?
Sắt Sắt quay đầu lại nhìn Dạ Vô Yên,, chỉ thấy sắc mặt hắn biến đổi, ánh mắt sâu thẳm đầy vẻ khiếp sợ.

Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Mặc Nhiễm kia, vẻ mặt phức tạp.
Dạ Vô Yên đối với mình có tình hay sao? Bằng không sao lại để ý đến nữ tử giống mình như vậy?
“Mặc Nhiễm, bản điện hạ rất thích vũ đạo của ngươi, không biết ngươi còn có tài nghệ gì không?” Dạ Vô Trần miễn cưỡng hỏi.
“Đánh đàn!” Mặc Nhiễm cúi đầu trả lời.
Dạ Vô Trần mỉm cười nhìn về phía Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên thản nhiên phân phó: “Ngươi đâu, ban đàn!”
Thị nữ mang đàn ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn trong điện lớn.
Mặc Nhiễm ngồi ngay ngắn trước bàn, vươn ngón tay thon dài, trên cổ tay trắng muốt kia nhân lúc cánh tay nâng lên lộ ra một vết sẹo dữ tợn.

Dưới ánh đèn sáng ngời trong đại điện, khiến đôi mắt đen của Dạ Vô Yên đau đớn.
Mặc Nhiễm vui vẻ đặt tay lên dây đàn, khúc nhạc “U Lan” thản nhiên quanh quẩn vang lên trong điện Thanh Tâm, tiếng đàn thanh thoát trong trẻo nhưng không mất đi khí thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui