Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ rọi lên người Sắt Sắt, khắp người nàng như phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt lung linh huyền ảo.
Ánh nắng ấm áp như thế, nhưng vẫn không thể xóa đi sự lạnh lẽo trên người nàng, không thể xóa đi đáy lòng lạnh như băng của nàng.
Từ khi trở lại Lan phường, nàng vẫn ngồi bên cửa sổ, tầm mắt dừng lại trên người của Triệt nhi, dịch dung hôm qua còn chưa kịp tẩy đi, gương mặt vẫn là của một nam tử tầm thường đến đỗi hễ người khác nhìn qua là quên mất, nhưng vẻ tiều tụy và mệt mỏi đến độ tràn cả ra ngoài từ mí mắt đến gương mặt bị che phủ bởi lớp phấn dịch dung.
Nàng nhìn thân hình nho nhỏ của Triệt nhi đang chịu đựng đau đớn tra tấn kia, bộ dáng gần như vặn vẹo lại khiến nàng cảm giác tận sâu trong xương tủy đều lạnh như băng, sợ hãi và lo âu không thể kềm chế trút xuống tim nàng, ngực đau đớn ngột ngạt cơ hồ muốn nghẹt thở.
Trước mắt như luôn cảm thấy có một thanh trường kiếm đang đâm tới thân hình bé nhỏ của Triệt nhi, nàng vẫn còn rất sợ hãi.
Thế gian này vốn là như thế, nếu mình yếu tất sẽ không tránh khỏi bị người ta lợi dụng, sinh mệnh bị người ta khi dễ, chỉ có mạnh mẽ lên, mới có thể bảo vệ được người thân của mình bình an.
Cửa lặng lẽ bị đẩy ra, Tố Chỉ và Mặc Lan chậm rãi bước đến, dập ngọn nến đang tàn lụi trong phòng.
“Chủ tử, tiểu công tử thế nào rồi? Đại phu đã đến, để hắn vào xem bệnh cho tiểu công tử một chút nhé.” Mặc Lan đến bên cạnh Sắt Sắt, nhẹ giọng nói.
Sắt Sắt nhẹ nhàng mà ôn nhu phủ thêm chăn cho Triệt nhi, ngón tay khẽ vuốt những sợi tóc rối trên trán của Triệt nhi, lộ ra khuôn mặt ngọc nhỏ gầy tái nhợt.
Nhìn Triệt nhi nhíu chặt mày, nàng duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên đôi mày của bé.
Không được để Triệt nhi bị thương một cách dễ dàng, vì cơ thể hắn vốn yếu nhược nên không thể khống chế hàn độc, một khi bị thương mà hàn độc lại phát tác, nàng thật sự sợ…..Sắt Sắt không dám nghĩ tiếp nữa.
“Mời đại phu vào xem qua một chút!” Sắt Sắt nhẹ nhàng nói.
“Dạ!” Mặc Lan khom người lui ra ngoài, chốc lát sau có một đại phu khá lớn tuổi đeo một túi thuốc trên lưng theo hai gã người hầu tiến vào.
Lão đại phu này có vẻ cổ hủ, hắn thật không muốn đến thanh lâu xem bệnh cho kỹ nữ, ai biết đám kỹ nữ này bị bệnh gì chứ.
Đến khi thấy một tiểu hài tử đang nằm trên giường, lão đại phu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không bắt lão xem bệnh hoa liễu cho kỹ nữ là được rồi.
Lão chẩn bệnh cho Triệt nhi một lúc lâu, lại nhìn nhìn miệng vết thương trên mình Triệt nhi, khẽ thở dài một tiếng.
“Đứa bé này này thân bị hàn độc, sao còn để hắn bị thương? Phụ mẫu các ngươi chẳng hiểu rốt cuộc là bảo hộ con mình kiểu gì nữa!” Lão đại phu giọng trách cứ nói, hắn làm như Sắt Sắt là cha của Triệt nhi, còn Tố Chỉ hoặc Mặc Lan lại là mẫu thân của Triệt nhi.
“Lý đại phu, lão thôi nóng giận đi nha, không bằng lão hãy cứu đứa bé này thoát khỏi nguy hiểm mau mau một chút!” Mặc Lan oán giận nói.
Sắt Sắt nghe đại phu nói mà đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy trước mặt trắng xóa, toàn thân như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đêm qua Nghiêm ngự y ở Tuyền vương phủ cũng nói như vậy, mặc dù vết thương không phải ở nơi yếu hại, nhưng vì thân bị hàn độc nên vẫn rất nguy hiểm.
Lão đại phu nói: “Ta đã bôi thuốc trị thương lên miệng vết thương, là kim sang dược tốt nhất, nên nếu mấy ngày nữa mà hàn độc không phát tác thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Sắt Sắt trong lòng nhất thời kinh hãi, hàn độc của Triệt nhi dường như sẽ phát tác trong mấy ngày nữa thôi.
“Đại phu, xin hỏi ngài có cách nào ngăn chặn hàn độc phát tác trong mấy ngày sắp tới không?” Sắt Sắt vội vàng hỏi.
Lão đại phu thở dài một tiếng nói: “Lão phu thật sự bất lực a.”
Mặc Lan tính tình vốn nóng nảy, nghe vậy bèn tiến lên giữ chặt vạt áo của lão đại phu, thanh âm lạnh lùng nói: “Lý đại phu, ở Phi thành này mọi người đều nói y thuật của ngươi là cao nhất, tại sao ngay cả một bệnh hàn độc nho nhỏ như thế này mà ngươi cũng trị không được?”
Lão đại phu bị hương thơm trên người Mặc Lan làm cho mơ mơ màng màng, lão hoảng sợ nói: “Cô nương, xin hãy buông lão phu ra, nếu nói về y thuật cao minh, lão phu làm sao dám so sánh với ngự y trong cung, làm sao dám bì lại Cuồng Y trên giang hồ.
Không bằng các ngươi đi mời…”
“Hừ, nếu đã mời được ngự y hoặc là Cuồng Y thì chúng ta còn đi mời ngươi sao?” Mặc Lan uất hận thả lão đại phu ra.
Sắt Sắt lấy trong áo ra viên thuốc đã đánh cắp được trong vương phủ, đưa tới trước mặt lão đại phu nói: “Nghe nói đây là viên thuốc có thể trị hàn độc, xin lão xem qua giúp, phải dùng như thế nào? Viên thuốc này có thể ngăn hàn độc phát tác trong mấy ngày sắp tới hay không?”
Lão đại phu cầm viên thuốc trên tay, cẩn thận xem xét, lại đưa lên mũi ngửi, sau đó đôi mắt lão sáng ngời lên, nói: “Không sai, đây quả là giải dược để trị liệu hàn độc, chỉ vì mấy thành phần để phối chế dược giải này chỉ ở nước ngoài mới có, nên lão phu còn tưởng rằng Trung Nguyên không có loại thuốc này.
Ngươi đã có loại thuốc viên này, bệnh của đứa bé không có gì đáng ngại nữa.
Trong năm ngày kế tiếp, mỗi ngày uống một viên thì thuốc này sẽ khống chế được độc tính của hàn độc mà không phát tác.
Năm ngày sau lại dùng nội công bức ra hàn độc trong cơ thể.
Nhưng mà hàn độc trên người lệnh công tử quá sâu, khử một lần không hết, ít nhất phải khử độc đến ba lần, vị chi là cần mười lăm viên thuốc.”
Sắt Sắt nghe thế trong lòng cực kỳ bi thương.
Mười lăm viên thuốc.
Đêm qua ở Tuyền vương phủ lúc nàng lấy cắp dược, trong bình sứ kia có mười viên thuốc, Lương nhi nói hắn đã được khử một lần hàn độc, vậy đã dùng hết năm viên.
Nếu là như vậy, Lương nhi cũng cần mười lăm viên thuốc.
Nàng từ trong phủ lấy được năm viên, Y Lãnh Tuyết trong tay có năm viên.
Vậy là dược không đủ dùng cho cả hai đứa trẻ.
Lương nhi bên kia tự nhiên nàng không cần phải lo lắng.
Dạ Vô Yên tất sẽ nghĩ cách chữa cho bé.
Nhưng Triệt nhi của nàng phải làm sao bây giờ? Chỉ có năm viên thuốc, làm sao kiếm thêm mười viên nữa đây? Chẳng lẽ nàng phải đi cầu Dạ Vô Yên thật sao? Nhớ tới đêm qua hắn đã lợi dụng Triệt nhi như vậy, trong lòng Sắt Sắt chợt lạnh như băng.
Lão đại phu xem bệnh xong rồi đeo túi thuốc trên lưng rời đi.
Sắt Sắt giải huyệt ngủ cho Triệt nhi, nhét một viên thuốc vào miệng cho bé uống xuống.
Nhìn thấy Triệt nhi mặc dù được giải huyệt ngủ nhưng vẫn còn hôn mê, trong lòng Sắt Sắt co rút đau đớn không thôi.
Nàng thay ra trang phục, dịch dung lại rồi dặn Tố Chỉ: “Hãy chăm sóc cho tiểu công tử, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi trên đường, thật là một ngày nắng ấm đẹp trời, nhưng trong lòng Sắt Sắt thì lại mịt mờ ủ rũ.
Mơ hồ nghe được hai người đi trên đường phía trước đang bàn tán to nhỏ, lúc đầu Sắt Sắt cũng không có để ý, chỉ khi nghe đến hai chữ Tuyền vương truyền vào tai, trong lòng nàng mới chợt ngưng trọng.
Nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe được là, sáng nay Tuyền vương tháp tùng vương phi đến núi Hương Miểu làm lễ tạ thần, sau đó là Tuyền vương kia sủng ái vương phi ra sao….
Sắt Sắt nghe vậy bàn tay nàng nhất thời run lên, đường làm quan của hắn thật là rộng mở nha, lợi dụng xong Triệt nhi rồi lên núi Hương Miểu tạ thần linh.
Sắt Sắt xem ra, Dạ Vô Yên nhất định là đã nhận ra được Mặc Nhiễm là giả mạo, nhưng hắn lại không phanh phui ra, không lẽ hắn thật sự thích Mặc Nhiễm.
Cũng không thể trách được, Mặc Nhiễm kia dịu dàng uyển chuyển hơn nhiều so với nàng.
Nhưng không phải còn có Y Lãnh Tuyết sao? Hắn trái ấp phải ôm thật là thoải mái nha.
Núi Hương Miểu.
Hàn Mai am tọa lạc giữa sườn núi, bốn phía là dãy Thương sơn, cây xanh bao quanh, cảnh sắc say lòng người, nơi này không chỉ có dân chúng trong kinh thành đến dâng hương, mà trước nay cũng là nơi hoàng thân quốc thích thường đến lễ phật, dù ngày thường chứ không phải ngày lễ trọng đại gì đặc biệt nhưng lúc nào cũng khói hương nghi ngút.
Dạ Vô Yên không phải người thường, tuy chỉ đi dâng hương nhưng thanh thế thực không nhỏ.
Theo sau hắn là cả trăm thị vệ, như du long uốn lượn chậm rãi lên núi.
Vì Tuyền vương và vương phi đến dâng hương, những khách hành hương khác đều bị chặn từ ngoài cửa, trên núi cũng khá là thanh u yên tĩnh.
Đường núi khó đi, Dạ Vô Yên cho xe ngựa chờ ở chân núi, tự mình cưỡi ngựa, cho Mặc Nhiễm ngồi lên kiệu nhỏ, tùy tùng thị vệ theo sau hai bên, tất cả tiến lên núi.
Sắt Sắt cải trang thành bộ dáng một công tử trung niên, thi triển kinh công, tránh đi đám thị vệ của Dạ Vô Yên, theo một con đường mòn nhỏ lên núi.
Nửa canh giờ sau đã đến trước am Hàn Mai.
Trong am chỉ trồng mấy gốc hàn mai, từng cánh hoa mai lớn màu trắng xen màu hồng nở rộ trên cây khiến người xem mê mẩn.
Sắt Sắt ẩn sau một gốc mai, bế hơi chờ đợi.
Những nữ quyến đến dâng hương thường sẽ theo chủ trì đến thiện phòng để ngồi thiền, như vậy, vị Mặc Nhiễm cô nương kia cũng sẽ không ngoại lệ.
Quả nhiên, đợi chừng gần một canh giờ, chợt nghe một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến.
Xuyên qua cành mai, Sắt Sắt thấy Mặc Nhiễm đang thướt tha đi tới.
Nàng mặc trang phục màu xanh, cổ tay áo và tà váy có thêu nhiều hoa văn.
Áo khoác ngoài bằng sa màu tím mỏng như cánh ve sầu, mái tóc dài vấn theo kiểu Vân kế, không cài châu ngọc gì quý giá mà chỉ cắm một cây ngọc trâm lục bảo thạch, gương mặt ngọc trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần.
Nữ tử này rốt cuộc là ai? Chủ mưu sau lưng nàng ta rốt cuộc là ai? Ngay cả xiêm y và cách búi tóc cũng đều giống nàng như đúc.
Chỉ là giả mạo! Tuy Mặc Nhiễm tướng mạo tương tự nàng, cũng có khí chất trong trẻo lạnh lùng quả thật giống nàng cực kỳ, nhưng lại không có được sự thanh ngạo quật cường của nàng.
Sắt Sắt nhịn không được cong môi cười lạnh, muốn giống Giang Sắt Sắt nàng ư, nàng ta hãy còn kém xa.
Sau Mặc Nhiễm có hai thị nữ theo hầu, đây là am của ni cô, nữ quyến được tá túc nhưng không cho phép nam tử vào.
Ở phía trước dẫn đường là chủ trì am ni cô, Nguyệt Duyên.
Đám người này dọc theo đường mòn trải đá, càng lúc càng tiến gần về phía nàng.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo, Sắt Sắt lạnh lùng cười, nhẹ nhàng ngắt một cành hoa đang nở rộ, hương mai mát lạnh cả phế phủ, thân hình bỗng tung lên, tay áo lùa gió bay phất phới.
Sắt Sắt ra tay lần này có thể nói là sắc bén quyết tuyệt, tốc độ cực mau.
Nếu như là người không có võ công, ngay cả cơ hội phản ứng cũng sẽ không có.
Nhưng Mặc Nhiễm mất trí nhớ lại quên võ công kia rõ ràng là biết võ công.
Trên mặt ngọc của nàng ta lộ vẻ kinh hoàng, thân hình không tự chủ được tung người về phía sau tránh né cành hoa mai đang phóng tới.
Thân thủ của nàng ta kể như rất nhanh, cành mai xẹt qua hai má của nàng ta.
Nàng ta thở phào một hơi, khuôn mặt này cuối cùng cũng được bảo vệ, không thì công sức bốn năm qua như đổ sông đổ bể.
Nhưng mà nàng ta tựa hồ đã cao hứng quá sớm, tránh thoát được cành mai, lại không thể tránh thoát được đóa hoa mai trên cành mai ấy.
Cánh hoa mai lúc bình thường mềm mại mịn màng là thế, lúc này lại như mũi đao vô cùng sắc bén, xoay tròn trên mặt nàng ta gây ra thương tích.
“Aa! Aa!……..” Mặc Nhiễm bụm mặt liên tục hô vang, không phải là vì đau đớn mà là vì lo lắng khổ sở.
Gương mặt xinh đẹp như vầy, chẳng lẽ thật sự sẽ không thuộc về nàng nữa hay sao?
Sắt Sắt thấy trên mặt Mặc Nhiễm chảy máu nhiều như vậy, trong lòng trầm xuống, khuôn mặt này thì ra không phải là được dịch dung.
Nàng phóng đóa hoa làm ám khí lên mặt nàng ta chủ yếu muốn tháo xuống dịch dung hoặc là mặt nạ trên mặt nàng ta thôi.
Mà thôi, nếu là mặt thật, Dạ Vô Yên trong tay có Vân Kinh Cuồng, hẳn là sẽ tu bổ chữa lành vết thương trên mặt cho nàng ta mau thôi.
Nhưng Triệt nhi của nàng đang chịu tổn thương, tính mệnh lại chỉ trong sớm tối.
Nhớ lại tối hôm đó nàng ta muốn sờ lên mặt của Triệt nhi, cũng may nàng ngăn trở đúng lúc.
Nếu không, không hiểu nàng ta sẽ hạ độc dược gì đối với Triệt nhi.
Sắt Sắt nghĩ lại mà sợ.
Sau khi nàng ta bị ngăn trở, liền động thủ muốn bắt Sắt Sắt, hạ độc Sắt Sắt.
Nàng ta không dám hạ loại độc dược phát tác tức thì, chỉ hạ thứ độc dược làm tay chân Sắt Sắt vô lực.
Nhưng thứ độc kia khiến Sắt Sắt ngay cả Triệt nhi cũng không bảo hộ được.
Hàn ý tản ra trong mắt Sắt Sắt, trường kiếm trong tay nàng đột nhiên được rút ra khỏi vỏ đâm tới Mặc Nhiễm.
Lần này Mặc Nhiễm không tránh nữa, đại khái là ý thức được mới vừa rồi nàng ta đã sơ suất quên mất là nàng ta đang bị mất trí nhớ và quên đi võ công.
Mặc Nhiễm chỉ giật mình thất thần ôm lấy khuôn mặt đổ máu của mình, hai thị nữ bên cạnh nàng ta lúc này đã sớm tiến lên, rút kiếm ra ngăn cản Sắt Sắt tấn công.
Sắt Sắt giao đấu với hai thị nữ, không đến mười chiêu liền đá văng hai người này ra, kiếm trong tay Sắt Sắt đã vững vàng đặt trên chiếc cổ tinh tế của Mặc Nhiễm, dưới ánh kiếm trong suốt, đôi mắt đen của Sắt Sắt trong trẻo lạnh lùng vô cùng.
Mặc Nhiễm giãy giụa, Sắt Sắt cong môi cười nói: “Đừng cử động, nếu không bàn tay này của ta mà run lên, chiếc đầu xinh đẹp của ngươi sẽ rớt liền, ta cũng không thích giết người đâu.”
Mặc Nhiễm nghe vậy quả nhiên không hề cử động nữa.
Sắt Sắt dùng kiếm chỉ vào nàng ta, nhưng thân hình và tay đều không dính vào người nàng ta cho dù là một góc áo.
Ai mà biết được, trên người nữ tử này có độc hay không.
“Buông nàng ấy ra!” Một thanh âm ôn nhã lạnh lùng vang lên phía trước, Sắt Sắt híp mắt nhìn lại, chỉ thấy trên hành lang phía trước, Dạ Vô Yên mang theo vài thị vệ đang chậm rãi tiến tới.
Thấy Mặc Nhiễm bị bắt cóc, hắn tựa hồ kinh hãi đến lắp bắp, hàng mi gắt gao nhíu chặt lại.
Xem ra hắn thật sự rất khẩn trương nha!
Sắt Sắt cười lạnh lùng, bất động thanh sắc nói: “Tuyền vương, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta buông nàng ấy ra!”
Dạ Vô Yên nhìn mặt Sắt Sắt, ánh mắt ngưng trọng, khoanh tay lạnh lùng nói: “Ngươi……dựa vào cái gì mà muốn giết nàng ấy?”
“Tất nhiên là bằng thanh kiếm trong tay ta đang đặt tại cổ của nàng ấy!” Sắt Sắt cười nhẹ nói, nhưng đôi mắt trong suốt như thu thủy lại tràn ngập lãnh ý.
“Nói đi, làm sao ngươi mới bằng lòng buông tha cho nàng ấy?” Dạ Vô Yên cau mày, khoanh tay đứng cách nàng chừng mười bước, lên tiếng hỏi.
Sắt Sắt nhíu mày, thong thả nói: “Ta nghe nói Tuyền vương phủ có giải dược trị hàn độc, rất đơn giản, ta chỉ muốn mười viên”
“Mười viên?” Dạ Vô Yên nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì, chỉ là trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Đêm qua, các hạ đã đánh cắp dược trong phủ, giải dược trị hàn độc mười lăm viên đã đủ rồi, ngươi đã lấy đi mười viên, vì sao lại còn muốn mười viên nữa?” Dạ Vô Yên thản nhiên nói, trong thanh âm nặng nề mang theo một tia đau đớn nhợt nhạt không dễ nhận ra.
Nàng rõ ràng lấy có năm viên, hắn lại nói là nàng đã lấy mười viên, chẳng lẽ đêm qua còn có người khác lấy cắp dược, hay là, Y Lãnh Tuyết đã đem năm viên còn lại giấu đi rồi?
Sắt Sắt đột nhiên cảm giác dạ dày đau đớn vô cùng.
Mấy năm nay vì phải luyện võ, nàng thường mất ăn mất ngủ đâm ra bị chứng đau dạ dày.
Nhưng trước mắt nàng không rảnh bận tâm đến sự đau đớn này, lòng của nàng tràn ngập mất mát và hận thù.
Dạ Vô Yên thấy Sắt Sắt nhắm hai mắt lại tựa hồ rất đau đớn, tim hắn đột nhiên đau nhói, bất tri bất giác chân nhích lên bước về phía nàng.
“Ngươi không được qua đây.” Thanh kiếm trong tay Sắt Sắt bỗng căng lên, kề sát da thịt Mặc Nhiễm, lạnh lùng quát.
“Mười viên thuốc, rốt cuộc có đưa ra hay không?” Nàng nặng nề nói, cảm giác được giọng mình khàn đi.
“Ta thực cũng rất thích vị Tà công tử kia, ta sẽ cứu hắn, ngươi không cần lo lắng.
Thuốc viên hiện không có trên mình của ta, nhưng ta sẽ đưa cho ngươi!” Dạ Vô Yên nhếch môi lên nói, đôi mắt lãnh liệt có chút ươn ướt: “Hiện tại ngươi có thể buông vương phi ra được rồi!”
Sắt Sắt nghe vậy, nhìn ánh mắt sâu xa khó hiểu của Dạ Vô Yên, hàng mi ngưng trọng, lãnh đạm nói: “Sao ta tin ngươi được?” Sắt Sắt biết thuốc viên không phải lúc nào cũng mang theo trên người hắn.
“Nếu ngươi không tin, đưa độc dược đây để ta uống, đến lúc đó dùng giải dược để trao đổi thuốc viên.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.
“Vương gia……Vương gia, trăm ngàn lần không được uống độc dược, không cần quan tâm tới Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm dù chết cũng không để cho vương gia phải trúng độc!” Mặc Nhiễm buồn bã nói, giọng đầy quan tâm.
“Không được, bổn vương nhất định phải cứu nàng.” Dạ Vô Yên đảo ánh mắt qua khuôn mặt của Mặc Nhiễm, trầm giọng nói.
Hai người này thật sự là tình ý triền miên nha, chẳng lẽ, nàng ta trong lòng Dạ Vô Yên quan trọng như vậy sao? Dạ Vô Yên thật sự coi Mặc Nhiễm là nàng sao? Hay là hắn đã sớm biết được không phải là nàng, nhưng hắn thích nữ tử như vậy? Đúng rồi, Y Lãnh Tuyết không phải cũng có bộ dạng như thế này sao? Thì ra, nam nhân đều thích được bảo hộ cho nữ nhân.
“Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không giống một số người, lúc nào cũng mang theo độc dược bên người.” Sắt Sắt lạnh lùng liếc Mặc Nhiễm một cái, nàng nói với Dạ Vô Yên: “Ta tin vào cách làm người của Tuyền vương, hy vọng ngươi cho người đưa giải dược tới Lâm Giang lâu.
Đừng bước qua đây! Phiền vương phi của ngài đưa tại hạ một chặng đường!” Sắt Sắt đặt bảo kiếm lên cổ Mặc Nhiễm, chậm rãi bước về phía cửa của am ni cô.
Dạ Vô Yên và bọn thị vệ của hắn gắt gao theo phía sau nàng, đến con đường trên núi, lợi dụng chỗ rừng rậm sâu thẳm, Sắt Sắt thả Mặc Nhiễm rồi tung người ẩn vào trong rừng, phiêu nhiên chạy đi.
Lan phường.
Triệt nhi đang nằm trên giường, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt như trước nhưng tinh thần rất tốt.
Chỉ có điều, bé vốn là một đứa trẻ hiếu động, nếu không bị thương thì giờ phút này bé đã sớm đi tìm các cô nương trong lâu chơi rồi.
Ở tại lâu này mấy ngày, Triệt nhi đã sớm được các cô nương trong lâu yêu thích, thấy hắn tỉnh lại, các cô nương thay phiên nhau tới thăm không ngớt.
Khi Sắt Sắt về tới nơi đã thấy tình huống náo nhiệt như vậy.
Nhưng làm Sắt Sắt kinh ngạc là, bọn họ đang bàn tán luôn miệng về Cuồng Y.
“Sao lại thế này?” Sắt Sắt lạnh giọng hỏi.
Tố Chỉ bẩm báo nói: “Hôm nay Cuồng Y đến lâu của chúng ta, rất nhiều người cầu hắn xem bệnh.
Hắn nói, nếu có vị cô nương nào biểu diễn tài nghệ làm hắn hài lòng, hắn sẽ chịu xem bệnh cho.
Sau, màn múa của Mặc Lan đã mê hoặc được hắn, hắn chịu lên lầu xem bệnh cho tiểu công tử, hơn nữa, còn cho thêm năm viên thuốc viên.
Chủ tử, vận khí của tiểu công tử thật tốt nha, Cuồng Y tính tình quái lạ, cũng không dễ dàng cầu hắn xem bệnh đâu.”.