Đạo Phi Thiên Hạ


Dưới tình huống như vậy, hai người vẫn lẳng lặng đứng nơi đó nhìn nhau.

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, Sắt Sắt bình tĩnh nhìn Dạ Vô Yên.

Ánh mắt Dạ Vô Yên, là một đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt lưu chuyển vô cùng ý nhị, siêu phàm thoát tục.

Trong lúc này, đôi mắt hắn híp lại, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, như vầng trăng trong đêm đen, như dòng nước Giang Nam đều phản chiếu trong đôi mắt sáng ngời lấp lánh của hắn.
"Vương gia, hắn, hắn đã giết Y phu nhân! Phu nhân vốn đang nhặt hoa hòe làm cao cho Lương công tử.

Nô tỳ và Lương công tử đang trở về lấy thêm rổ cho phu nhân, ai ngờ, trở về đã thấy sự tình này! Vương gia, người nên báo thù cho Y phu nhân a!" Linh Lung gân cổ họng hô lên.
Đối mặt với sự lên án của Linh Lung, Sắt Sắt chỉ cười lạnh, đôi mắt đen thoáng hiện vẻ chê trách: "Ngươi tận mắt thấy ta giết nàng ấy sao? Chỉ vì lưỡi đao của ta đã dính máu sao?" Đây là thị nữ trong phủ của Dạ Vô Yên, hèn chi chiếu cố cho Y Lãnh Tuyết như vậy.
Sắt Sắt cười lạnh cúi đầu xuống, ngón tay ngọc mảnh khảnh trắng hồng cầm chiếc cẩm khăn, chậm rãi lau chùi thanh Tân Nguyệt Loan đao, động tác của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, thanh đao trong suốt sáng loáng vì được nàng chà xát, ánh đao càng lúc càng lạnh hơn, đao phong như thắp sáng đôi mắt thanh lệ của nàng.
"Đao này của ngươi....rõ ràng là hung khí, cho dù ngươi có lau khô sạch sẽ nhưng chúng ta đều đã thấy cả rồi!" Linh Lung ngửa đầu lên nói, nàng ta cũng không nhận ra thanh Tân Nguyệt Loan đao của Sắt Sắt.
Sắt Sắt thản nhiên quét mắt liếc Linh Lung một cái, híp mắt cười nói: "Ta cũng không phải đang hủy đi vật chứng, ta chỉ không muốn làm bẩn Loan đao của ta mà thôi.

Ngươi đã sùng bái phu nhân của nhà ngươi như vậy, lại cho rằng đây là giọt máu quý giá của phu nhân nhà ngươi, vậy thì ngươi giữ chiếc khăn này đi, rủi lỡ nàng ta thật sự đã chết, ngươi còn có thể lưu lại một kỷ vật để tưởng nhớ nàng ta!"
Sắt Sắt nói xong, thản nhiên duỗi ngón tay bắn ra, chiếc cẩm khăn dính máu trong tay như làn gió bay thẳng về phía Linh Lung.
Linh Lung đưa tay lên tiếp lấy nhưng không bắt lấy được, ám khí của Tiêm Tiêm công tử đâu phải dễ dàng có thể bắt lấy.

Chiếc cẩm khăn kia qua ngón tay nàng, lực đạo trở nên vô cùng sắc bén, phóng thẳng vào mặt của Linh Lung, chỉ nghe "ba" một tiếng đã đập thật mạnh lên mũi của nàng ta.

Linh Lung chỉ cảm thấy trên mũi đau đớn, máu mũi chảy ra dầm dề.
Linh Lung kinh hãi hô lên một tiếng, ôm chặt mũi, lui lại mấy bước thân hình mới đứng vững.

Nàng ta nhìn thấy đôi mắt đen tỏa ra hàn ý của Sắt Sắt, sắc mặt nàng ta dần dần trắng bệch.
"Vì sao ngươi lại giết nàng ấy?" Đột nhiên Dạ Vô Yên mở miệng, thanh âm lãnh liệt như hàn băng đông cứng trên mái hiên vào tháng chạp, khiến lòng người tê tái.

Mà ánh mắt kia của hắn cũng rất lạnh lùng, như sương mù vấn vít, như hàn đàm sâu thăm thẳm.
Bàn tay cầm đao của Sắt Sắt hơi run rẩy, khóe môi cười chua xót.
Thì ra, mới vừa rồi sự ôn nhu trong mắt hắn chẳng qua là do nàng nhìn lầm nha!
"Tất nhiên là vì năm viên thuốc kia! Hàn độc của Tà công tử phát tác, Tuyền vương ngươi lại không đưa thuốc, nghe nói nàng ta còn năm viên thuốc nên ta chỉ còn cách đi đoạt lấy." Sắt Sắt ngước mắt lên chậm rãi nói, lạnh lùng chăm chú nhìn thẳng vào mắt của hắn.
Vì sao lại giết nàng ta?
Chỉ một câu thôi đã kết tội nàng là hung thủ.
Hắn chưa bao giờ tin nàng.

Lúc trước, khi ở Hắc Sơn Nhai, nàng đã nói không phải do nàng làm, hắn không tin.

Nay, vì nữ tử này, hắn lại lựa chọn không tin nàng.

Nàng thật sự nghi ngờ, đoạn tình giữa hắn và nàng, chỉ là do nàng một mình tự biên tự diễn, mà hắn chưa bao giờ tham gia vào bất cứ vai diễn nào.
Nàng buột miệng than nhẹ, một tiếng thở rất nhỏ rất khẽ, lại đong đầy mất mát không nói nên lời.

Người nàng yêu thật là nam tử này hay sao? Thôi, chuyện cũ đã qua, nhắc lại làm gì, chẳng qua là một trận gió lạnh thổi qua cổ tay áo mà thôi, giây lát rồi cũng sẽ trôi qua và biến mất.
Ánh mắt Dạ Vô Yên chợt đau đớn, bàn tay hắn nắm chặt thành quyền trong tay áo, móng tay cắm thật sâu vào da thịt, đôi mắt đen dần dần đỏ quạch như bị xung huyết, trong mắt người ngoài, tựa hồ là hắn đang phẫn nộ việc Y Lãnh Tuyết bị thương.
Sắt Sắt híp mắt cười lạnh, thì ra đây là cái mà hắn gọi là hắn thích Triệt nhi sao? Ngay cả thuốc giải hắn cũng không đưa cho nàng, Triệt nhi của nàng bị hàn độc tra tấn nhưng Lương nhi, đứa nhỏ của Y Lãnh Tuyết lại có thuốc giải, cái này rõ ràng gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về nha, nàng còn ngây ngốc nghĩ rằng, tất cả mọi chuyện của bốn năm về trước, đơn giản là vì hắn tội nghiệp Y Lãnh Tuyết.

Hôm nay xem ra không phải là như thế a!
"Bắt lấy hắn!" Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên chợt lóe lên lãnh liệt, hắn chậm rãi lui về phía sau hai bước, chống tay dựa lên thân cây hoa hòe bên cạnh, không biết là vì dùng sức quá nhiều, hay là vì tay đang run rẩy, thân cây chợt lay động, hoa hòe rơi rụng lả tả bay xuống, phủ đầy lên bộ cẩm phục huyền sắc của hắn.
Gió nhẹ thổi tung bay tà áo của Giang Sắt Sắt, trông nàng rất ngạo nghễ quật cường.
Nàng nghe Dạ Vô Yên phát ra mệnh lệnh lạnh lùng, thấy hắn thong thả đến trước mặt Y Lãnh Tuyết, thấy hắn cúi đầu xem xét miệng vết thương của Y Lãnh Tuyết, trong lòng nhất thời như đang bị trăm ngàn mũi đao nhọn lăng trì.
Sắt Sắt nhịn không được mỉm cười, cảm giác này, thực vô cùng tuyệt diệu nha!
Bốn năm nay, tâm nàng đã như chỉ mặt nước tĩnh lặng, nay lại gợn sóng.

Nỗi đau năm đó, như miệng vết thương đã kết sẹo, nay lại một lần nữa bị sự vô tình của hắn làm rách toác ra, thậm chí còn bị sát thêm muối vào.
Dĩ nhiên là cực kỳ đau đớn.

Sắt Sắt gắt gao nắm chặt lấy bàn tay.
Dạ Vô Yên, một ngày nào đó nàng nhất định phải cho hắn nếm thử loại tư vị này!
Hơn mười người từ trong con ngõ nhỏ xông ra bao vây lấy nàng.

Đây đều là thị vệ của hắn, bước chân không gây ra tiếng động, ánh mắt tỏa ra tinh quang bốn phía, đều là võ lâm cao thủ nha! Sắt Sắt cười lạnh, hôm nay không biết nàng có thể thoát khỏi tay của hắn hay không! Thật là một trận chiến không nhỏ a!
Chỉ tiếc thanh loan đao vừa được lau chùi sạch sẽ, nay lại phải nhuộm máu tươi, Sắt Sắt thở dài.
"Xin hỏi Vương gia, nếu Vương gia bắt được tại hạ, sẽ xử trí như thế nào?" Sắt Sắt thong thả hỏi, nàng thật muốn biết, Dạ Vô Yên bắt được nàng sẽ xử trí như thế nào, có bắt nàng đền mạng cho Y Lãnh Tuyết hay không.

Hắn vốn là, dù phải tốn thương cả ngàn người cũng phải đổi lấy một mạng cho Y Lãnh Tuyết.
Dạ Vô Yên sắc mặt âm trầm, không chút lưu tình, nói: "Tất nhiên là phải xem thương thế phu nhân nặng nhẹ ra sao! Nếu phu nhân chết, ngươi cũng phải chôn theo!"
Sắt Sắt ngẩng mặt lên hít thật sâu một hơi, bên môi cười tuyệt diễm.

Quả nhiên là như thế a! Nàng quay đầu lại, đôi mắt lưu chuyển, nhìn đám thị vệ bao vây xung quanh.

Đao quanh kiếm ảnh từ hai bên giáp công tới, luồng chân khí trong cơ thể nàng được kích động lên mức cao nhất, nàng tung người nhảy lên không trung, như một đóa hoa đang nở rộ trong đêm tối.
Thị vệ chỉ được lệnh bắt giữ nàng, nên chiêu thức tung ra có phần kiêng dè, không có sát ý tàn độc.

Nhưng dù sao cũng là cao thủ ngàn chọn vạn tuyển trong quân đội của Dạ Vô Yên, nàng muốn toàn thân trở ra, e là không dễ.
Đánh nhau kịch liệt một lát, nàng khó tránh khỏi bị thương nhẹ, quần áo nàng dần dần xuất hiện nhiều vết máu, nhưng Sắt Sắt không cảm thấy đau đớn một chút nào.

Sự đau đớn này có là gì đâu so với sự đau đớn mà ngày đó khi nàng từ trên vách núi đen ngã xuống, toàn thân như bị rách nát ra? Có lẽ, thân thế và con tim của nàng, đều đã vì tổn thương quá nhiều mà mất cảm giác rồi chăng.
Dạ Vô Yên đứng bên ngoài xem trận đấu kịch liệt trước mắt, một tay hắn đỡ cây hoa hòe, đôi mắt phượng lạnh lùng dán chặt lên người Sắt Sắt.

Thân cây hòe bị gió thổi phần phật, cả thân cây như đang run lên.
"Dừng tay!" Dạ Vô Yên đột nhiên run giọng lên nói: "Các ngươi lui ra, để bổn vương tự ra tay!"
Bọn thị vệ nghe vậy khom người lui ra, Sắt Sắt híp mắt nhìn, Dạ Vô Yên từng bước một bước về phía nàng.

Cuối cùng hắn dừng lại trước mặt nàng, gương mặt tuấn mỹ không hề đổi sắc, không hề sợ hãi, chỉ có đôi đồng tử đen sâu thẳm không ngừng lưu chuyển những cảm xúc phức tạp không thể hiểu nổi.
"Nếu ngươi thức thời hãy bó tay chịu trói đi.

Bổn vương có lẽ sẽ mở lòng từ bi giữ lại cho ngươi một mạng!" Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của hắn thoáng liếc qua trên người Sắt Sắt, trầm giọng nói.
"Vậy sao, thì ra Tuyền vương cũng thực nhân từ nha, đáng tiếc, ta không cần!" Sắt Sắt lạnh lùng nói, giơ loan đao trong tay lên.
Đôi mắt đen của hắn chợt buồn bã, ánh mắt đau xót.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một lục y thị nữ vội vã chạy tới, quỳ gối trước mặt Dạ Vô Yên, lo lắng bẩm báo nói: "Vương gia, có chuyện không hay rồi!"
Sắt Sắt cười lạnh, hôm nay Tuyền vương phủ thật náo nhiệt nha!
"Có chuyện gì?" Dạ Vô Yên nghe vậy, đôi mắt đen sâu thẳm ngưng trọng, lạnh giọng hỏi: "Nói mau!"
"Vương phi nghe nói Y phu nhân gặp nạn, liền cùng nô tỳ đến đây thăm, không ngờ vừa ra đến cửa sau, liền bị một đám người bịt mặt bắt đi.

Những người đó võ nghệ rất cao, nô tỳ không phải là đối thủ của bọn họ."
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng, thân hình cao ngất nhất thời tỏa hàn khí ra tứ phía, vào thời điểm này, cả người hắn như hóa thân thành chiến thần, khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không ai có đảm lượng dám cự tuyệt trước hắn, chỉ phải thần phục hắn.
"Tạm thời bỏ qua cho tên tiểu tặc này, tức tốc đi tìm Vương phi!" Dạ Vô Yên chậm rãi nói, ngữ khí đầy hàn ý kinh người.
Dám cướp người ở Tuyền vương phủ, đám người này thật sự là lá gan không nhỏ mà.

Dạ Vô Yên nghĩ không ra, hiện tại còn có ai có lá gan lớn như vậy.
Sắt Sắt cười khẽ, Mặc Nhiễm bị cướp đi? Thân phận của Mặc Nhiễm lúc này là nàng, ai sẽ đến đây để bắt cóc nàng chứ?
Đám thị vệ đang bao vây Sắt Sắt tuân lệnh mà rời đi, Tuyền vương phủ tự nhiên là không hề thiếu thị vệ, lại một đám thị vệ khác đến, nhưng đám này công lực yếu hơn.

Sắt Sắt đấu một lát rồi thả người nhảy lên, từ ngõ nhỏ chạy thoát ra ngoài.

Dạ Vô Yên không rảnh để truy đuổi theo nàng, chỉ thấy thân hình nàng nhảy đạp lên nhánh cây, phiêu dật bỏ đi.
***
Thành tây của Phi thành, là nơi bá tánh bình dân cư ngụ, không có phủ đệ của quan lại, không có nhà cao cửa rộng tường trắng xung quanh, tất cả nhà cửa ở khu này đều hết sức bình dân.

Một chiếc xe ngựa tầm thường chạy lọc cọc dạo phố, chạy tới chạy lui vòng vòng rồi cuối cùng dừng ở trước sân của một tòa nhà bình thường.
Phu xe ngựa nhảy xuống, xốc lên màn xe, một hắc y nhân đỡ một thanh y nữ tử đi ra, nhẹ nhàng gõ cửa, một thúy y nữ tử đi ra, đỡ lấy nữ tử áo xanh đã bị điểm huyệt, chậm rãi tiến vào viện.

Xuyên qua hàng cây xanh bên ngoài, đến sương phòng chính giữa.
"Chủ tử, người đến rồi!" Thúy y nữ tứ trầm giọng bẩm báo.
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng liền xịch mở, một nam tử xuất hiện ngay bệ cửa.

Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan tuấn lãng như được điêu khắc, mặc áo bào màu đen, cổ áo, tay áo và vạt áo bào đều có thêu kim tuyến rất cao quý và có khí phách.
Lúc này bóng đêm đã buông xuống, hắn đứng tại cửa, ánh nến chiếu rọi sau lưng hắn khiến hắn trông giống như thiên thần.

Đôi mắt ưng sắc bén toát ra nhu tình vời vợi, ánh mắt dịu dàng tràn đầy vui sướng nhìn nữ tử áo xanh.
Hắn duỗi cánh tay choàng qua tấm lưng mảnh khảnh của nữ tử áo xanh, nói với thúy y nữ tử: "Bách Linh, ngươi lui xuống đi, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy bản Khả Hãn."
"Vâng!" Bách Linh tuân lệnh, liền chậm rãi lui xuống.
Hắc y nam tử này chính là Bắc Lỗ quốc Khả Hãn Hách Liên Ngạo Thiên, hắn không ngờ chuyến đi Nam Việt lần này lại có tin kinh hỉ ngoài ý muốn như thế.
Thuộc hạ của hắn thám thính được, trong ngày sinh nhật của Tuyền vương, đã tìm ra được vương phi bị mất tích bốn năm nay, tuy rằng, nghe nói nàng kia đã mất đi trí nhớ, cũng không nhớ rõ tên họ nàng là gì, mà Tuyền vương cũng không từng lộ ra tên của nàng.

Nhưng, Hách Liên Ngạo Thiên lại biết, nàng là ai?
Bốn năm rồi, tưởng nàng đã không còn trên đời này nữa, không ngờ nàng còn sống.
Trong phòng, ánh nến mờ tỏ lay động hắt ánh sáng lên khuôn mặt của nữ tử áo xanh.
Hàng mi, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi anh đào, tất cả đều là dung nhan trong mộng của hắn.

Ngay cả búi tóc cũng kết kiểu Vân kế như ngày xưa, quần áo cũng là màu xanh, bộ dạng y hệt như trước đây, không có một chút thay đổi nào.
Hách Liên Ngạo Thiên đỡ nàng lên giường ngồi, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng đắm đuối.
Nhìn dung nhan quen thuộc này, những chuyện cũ trong quá khứ nhanh như chớp ùa về trong đầu của hắn.

Ngàn ngày vạn đêm nhung nhớ, trong tích tắc như được đền bù, hắn giải huyệt đạo cho nàng, thật lâu sau cũng không biết nói gì, cuối cùng chỉ than nhẹ: "Nàng không sao chứ?"
Mặc Nhiễm nhìn nam nhân trước mắt này, nàng dĩ nhiên biết hắn là ai.

Tuy rằng chưa trực tiếp gặp qua, nhưng cũng đã được xem bức họa của hắn.

Dù sao, trên đời này, hắn là một người hết sức quan trọng, có thể nói, dậm chân một cái núi sông đều rung động.
Ánh mắt nàng thản nhiên nhìn qua trên gương mặt hắn, bên môi cười nhẹ, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai? vì sao ngươi bắt ta đến đây, mau thả ta về."
Hách Liên Ngạo Thiên nghe vậy, đôi mắt ưng hiện lên sự mất mát sâu sắc.

Thuộc hạ hắn dĩ nhiên đã bẩm báo với hắn, nàng đã quên hết sự việc lúc trước.

Nhưng khi nghe chính miệng nàng nói là không nhớ ra hắn, trong đáy lòng hắn vẫn nhịn không được chua xót.

Hắn nắm bàn tay ngọc của nàng, dịu dàng nói: "Ngày gió nhè nhẹ khiến lòng người ấm áp, hãy gọi ngươi là Phong Noãn đi, chỉ mong ngươi ngày sau không gặp phải nhân thế lạnh như băng".

"Những lời này, nàng cũng quên sao?"
Một nam tử hán mạnh mẽ khí phách là thế, lúc này lại dịu dàng như vậy, Mặc Nhiễm thật không biết phải làm sao.
Nàng nhẹ nhàng rút ra bàn tay đang bị hắn nắm chặt, lạnh lùng nói: "Ta không nhớ rõ cái gì hết! Xin ngươi hãy thả ta đi đi!"
Hách Liên Ngạo Thiên sắc mặt ngưng trọng, lẳng lặng đứng dậy.

Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến ảm đạm, hàng mi đáy mắt đều hiện rõ vẻ mất mát đến đau lòng.
Nàng thật sự đã quên hắn, nếu hắn tìm ra nàng trước, có thể khiến nàng động lòng hay không.

Đáng tiếc, cũng lại là Dạ Vô Yên tìm thấy nàng trước.

Nhưng nàng nếu theo Dạ Vô Yên sẽ không được hạnh phúc.

Hắn tin tưởng, nếu nàng nhớ lại sự việc bốn năm về trước, nàng chắc chắn sẽ không ở lại Tuyền vương phủ.
"Nàng còn yêu Tuyền vương sao?" Hách Liên Ngạo Thiên cúi đầu hỏi.
Mặc Nhiễm thoáng sửng sốt, thản nhiên nói: "Ta là vương phi của hắn, tất nhiên là yêu hắn.

Xin ngươi thả ta đi đi!"
Hách Liên Ngạo Thiên kéo cánh tay của Mặc Nhiễm ôm vào lòng, trầm giọng nói: "Nàng đi theo hắn sẽ không vui, bốn năm trước, là hắn đã một chưởng đánh nàng rơi xuống vách núi.

Hãy theo ta đi, ta sẽ yêu thương chăm sóc tốt cho nàng!"
Đôi mắt Mặc Nhiễm hiện lên vẻ kinh sợ, nàng ngước mắt lên nói: “Ta thật sự không nhớ rõ ngươi!”
Ánh mắt Hách Liên Ngạo Thiên bỗng ngưng trọng, nhìn vẻ kinh sợ trong mắt Mặc Nhiễm kia.

Trong nháy mắt hắn cảm giác khuôn mặt trước mắt này hết sức xa lạ.
Khi hắn cùng nàng bên nhau, chưa bao giờ hắn thấy nàng có vẻ mặt này, kinh sợ.

Nàng tựa hồ chưa từng sợ qua cái gì, mà nay, nàng đang sợ hắn sao?
Hắn híp mắt, lạnh lùng nói "Nàng sợ ta?"
Mặc Nhiễm nghe vậy ngẩn ra, cười cười nói: "Xin ngươi hãy thả ta đi đi! Nếu không Tuyền vương sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Nàng uy hiếp ta?" Hách Liên Ngạo Thiên cầm cổ tay cua Mặc Nhiễm, đưa nàng ra dưới ánh nến, đôi mắt ưng híp lại, lạnh lùng đánh giá nàng.
Là gương mặt của nàng, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Hơn nữa, tuy rằng khí chất cũng là trong trẻo lạnh lùng, nhưng đôi đồng tử đen không có sự quật cường của nàng.
Hắn bỗng nở nụ cười, nhưng dĩ nhiên không phải là vì vui mừng.

Nỗi thất vọng nhấn chìm lấy tim hắn.

Hắn chậm rãi buông cổ tay của Mặc Nhiễm ra, đẩy gương mặt của nàng ra xa.
"Người đâu!" Hắn quát lớn.
Bách Linh khẽ mở cửa, chậm rãi đi đến.
Hách Liên Ngạo Thiên lạnh giọng ra lệnh nói: "Triệu tập tất cả những người đã hành sự hôm nay đến đây!"
"Dạ!" Bách Linh tuân lệnh, chỉ chốc lát có năm người cùng theo nàng tiến vào.
Hách Liên Ngạo Thiên nói: "Bách Linh, ngươi mang nàng xuống trước đi"
Bách Linh lên tiếng trả lời rồi dẫn theo Mặc Nhiễm đi ra ngoài.
Hách Liên Ngạo Thiên miễn cưỡng tựa trên ghế, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi xác định, đây chính là vương phi mất tích đã tìm lại được của Tuyền vương phủ?"
Lần này tới Nam Việt, hắn dẫn theo sáu người trong Thất Thập Nhị cầm của thảo nguyên: Ký Bách Linh, Bạch Bằng, Thương Ưng, Hôi Diên, Hoàng Ly, Hải Điêu.

Đây đều là những thiết vệ trung thành của hắn.

Hôm nay hành sự, ngoại trừ Bách Linh, các người khác đều tham dự.
"Đích thật là vương phi trong phủ, không thể nhầm lẫn." Hoàng Ly nói.
Hách Liên Ngạo Thiên híp mắt lại, nếu thế, đây là người khác giả dạng tới mê hoặc Dạ Vô Yên.

Nhưng ngay cả hắn cũng có thể nhận ra sự giả mạo, chẳng lẽ Dạ Vô Yên không nhận ra?
"Dạ Vô Yên cực kỳ sủng ái nàng?" Hách Liên Ngạo Thiên tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy!”
"Hãy kể lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra ngày hôm nay cho ta nghe!" Hách Liên Ngạo Thiên thản nhiên nói.
"Vị vương phi này rất ít khi ra phủ, khi chúng thần đi liên lạc Y Lãnh Tuyết, nàng ta nói hôm nay sau giờ ngọ sẽ có cơ hội.

Đợi đến hoàng hôn, nàng ta nói cơ hội đã đến, sau lại xảy ra một trận hỗn loạn trong phủ khiến Tuyền vương bận rộn, nên chúng thần mới xuống tay với Tuyền vương vương phi này".

Bạch Bằng nói.
"Có lẽ nàng ta cũng không biết vương phi là giả!" Hoàng Ly nói.
Không thể nào!" Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

"Mà trận hỗn loạn kia là chuyện gì đã xảy ra?"
"Dường như Y Lãnh Tuyết bị ám sát, đối phương là một nam tử trẻ tuổi.

Tuyền vương ra lệnh cho thị vệ bao vây lấy nam tử kia.

Nhưng tên nam tử kia thân thủ không tồi, hắn sử dụng nhuyễn binh khí, tựa hồ là Tân Nguyệt Loan đao! Không biết Y Lãnh Tuyết nhận biết nam tử này là ai đó, mà nàng ta cũng rất biết phối hợp diễn kịch một màn".

Khinh công của Hoàng Ly giỏi nhất trong Lục Cầm, đi phía sau đoạn hậu, nên mới quan sát được màn quyết đấu kia.
"Tân Nguyệt Loan đao?" Hách Liên Ngạo Thiên bỗng đứng dậy, trong đôi mắt ưng hiện ra một nỗi vui mừng điên cuồng.
"Sau đó nam tử kia ra sao?" Hách Liên Ngạo Thiên vọt tới trước mặt Hoàng Ly, vội vàng hỏi.
Hoàng Ly chưa bao giờ thấy Khả Hãn thất thố như thế, thật lâu sau mới nói "Thuộc hạ không rõ!"
**


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui