Đạo Phi Thiên Hạ


Gió đêm thổi tung tấm màn trướng mềm mại, ánh nến nhàn nhạt khẽ chớp lên, từng đợt từng đợt mùi hương thoang thoảng tràn ngập khắp căn phòng.
Sắt Sắt ngồi bên mép giường, ngón tay thon dài mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Triệt nhi, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng.

Nàng cẩn thận mà nhẹ nhàng ghé sát vào mặt Triệt nhi, cảm thục được hơi thở tinh tế kia, lòng nàng dường như mềm như nước.
Triệt nhi của nàng, rốt cuộc đã không còn bị hàn độc tra tấn nữa, những giọt nước mắt vui sướng đã tụ quanh hốc mắt, từng giọt một rơi xuống.
“Mẫu thân, người làm sao vậy, có phải bệnh của Triệt nhi không có cách chữa trị không?” Triệt nhi không biết đã mở mắt ra từ khi nào, vươn bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt trên mặt Sắt Sắt, hàng mi dài vụt sáng, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Sắt Sắt không chớp mắt.
Sắt Sắt nhìn thấy Triệt nhi đã tỉnh thì lau đi nước mắt, hí mắt cười nói: “Đây là vì mẫu thân vui mừng, hàn độc của con đã được giải hết, về sau Triệt nhi sẽ không bao giờ bị hàn độc tra tấn nữa.”
“Thật vậy sao, vậy thì Triệt nhi thật vui mừng!” Con ngươi đen của Triệt nhi mở to như ánh trăng rằm, vô cùng vui sướng: “Mẫu thân, là Tuyền vương cứu Triệt nhi sao?”
“Không sai! Là hắn đã tổn thất một nửa công lực để đem hàn độc hoàn toàn khử ra khỏi cơ thể con.” Sắt Sắt nhẹ giọng nói, đối với chuyện này, nàng không định giấu Triệt nhi, bé có quyền được biết.
Thần sắc của Triệt nhi hơi ngưng trọng, lập tức không thèm để ý nói: “Vậy sao, Tuyền vương kia đúng là người tốt nha!”
“Đúng vậy, là người tốt!” Sắt Sắt chậm rãi nói, không biết khi Triệt nhi biết hàn độc là do hắn ban tặng thì sẽ nghĩ như thế nào.
“Mẫu thân, tay người sao lại phải băng như vậy?” Triệt nhi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sắt Sắt trong lòng bàn tay mình, lẳng lặng hỏi, “Mẫu thận, Triệt nhi đã khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Sắt Sắt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệt nhi, lòng mềm nhũn giống như đang bị hòa tan.

Triệt nhi của nàng, còn nhỏ mà luôn như vậy, thế gian này nàng chỉ cần Triệt nhi là đủ.

Quay đầu lại ngắm nhìn ánh nến đang tỏa sáng cách đó không xa, trước mắt như đang hiện ra khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt thế của Dạ Vô Yên, tao nhã mà quý phái.

Da thịt trên lưng tựa hồ như vẫn còn lưu lại nước mắt nóng bỏng của hắn.
Một Tuyền vương lạnh lùng đạm mạc mà cũng có lúc sẽ khóc sao?!
Có lẽ, hắn vì hành vi ngày ấy mà cảm thấy hối hận, nhưng mà vậy thì thế nào? Nếu như không phải khi nàng ngã xuống vách núi đen kia đã lựa chọn tự cứu lấy mình, nếu như không phải còn giữ lại những viên thuốc dưỡng thai của Vân Kinh Cuồng, nếu không phải có người cứu nàng, nếu như, không có những cái nếu như đó thì trên đời này còn có nàng và Triệt nhi sao?!
Cho nên, đối với nước mắt của Dạ Vô Yên, là sám hối cũng được, là đau lòng cũng được, Sắt Sắt cũng không cảm thấy quá xúc động.

Có lẽ, vì lòng của nàng đã hóa thành đá lạnh lẽo, đã không còn là nữ tử mê muội vì yêu năm đó.
Lần này, đối với việc đi trộm thuốc, nàng rõ ràng chỉ trộm được năm viên, nhưng mà hắn lại lựa chọn tin tưởng Y Lãnh Tuyết, cho rằng nàng trộm mười viên.

Vậy nên, sau khi cho nàng năm viên thuốc kia xong cũng không đến đưa thêm thuốc.

Thẳng đến khi nàng ngày hôm nay không thể không đến vương phủ tìm hắn, hắn tối nay mới bằng lòng đến đưa thuốc cho Triệt nhi.

Mà hôm nay khi nhìn thấy Lương nhi, Sắt Sắt đã nhìn ra hàn độc của Lương nhi đã giải hết.
Nếu như, Vân Kinh Cuồng không nghiên cứu bào chế ta thuốc giải thì thật không dám nghĩ tới Triệt nhi sẽ như thế nào nữa?
“Mẫu thân, người đang suy nghĩ gì vậy?” Triệt nhi trong nháy mắt hỏi
Sắt Sắt xoa xoa đỉnh đầu Triệt nhi, mỉm cười nói: “Không có gì, Triệt nhi đi ngủ sớm một chút đi!”
“Mẫu thân, con vừa nghĩ đến một chuyện.” Triệt nhi ngước mắt nói.
“Chuyện gì?” Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy hơi căng thẳng, nàng sợ nhất Triệt nhi sẽ hỏi về chuyện của Dạ Vô Yên, nàng cảm giác được Triệt nhi hình như đã biết Dạ Vô Yên là cha của bé.
“Mẫu thân, mới vừa rồi Cuồng Y có trò chuyện cùng con một lúc, con nghĩ vẫn nên nói cho mẫu thân biết.

Hắn nói nha, ngày ấy trước khi Tuyền vương đến núi Hương Miểu bái thần phật, mẫu thân của Lương nhi có đến tìm Tuyền vương nói là đã đánh mất mười viên thuốc, thế là Tuyền vương liền đưa cho nàng ta mười viên khác.

Sau khi Tuyền vương từ trên núi trở về, đến tìm nàng ta nói muốn lấy lại thuốc, kết quả nàng ta noi lần này hàn độc của Lương nhi phát tác rất mạnh, nàng ta đã cho Lương nhi uống hết mười viên thuốc kia.

Tuyền vương chỉ còn có thể phái Cuồng Y bào chế thuốc khác, nói là nếu hắn bào chế không được thì sẽ lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Mới vừa rồi Cuồng Y ở chỗ con mà oán giận nửa ngày, nói là để nghiên cứu bào chế ra thuốc xua đi cái lạnh do hàn độc cho con mà mười ngày nay đã phải vượt qua bao núi cao trùng điệp mới hái đủ dược thảo, mới có thể bào chế ra loại thuốc này.” Triệt nhi thấp giọng nói.
“Vậy sao…” Sắt Sắt nhẹ giọng nói một tiếng, trong lòng lại có chút giật mình.

Thì ra hắn có đi tìm Y Lãnh Tuyết lấy thuốc.

Nhưng mà, Y Lãnh Tuyệt thực sự rất ngoan độc nha, giấu đi năm viên thuốc kia, hoặc là nàng căn bản đã hủy mất năm viên thuốc kia rồi, lại còn đem mười viên còn lại toàn bộ đưa cho Lương nhi uống.

Vậy mà năm đó, nàng còn từng cứu mạng nàng ta.

Một tế ti đã từng phụng dưỡng thần phật, thì ra đúng là một lòng phụng dưỡng thần phật như vậy sao?
Đáy lòng Sắt Sắt có chút bi thương.
Nàng nghĩ Y Lãnh Tuyết là một người thanh cao thánh khiết, sở dĩ sau này hãm hại nàng là vì muốn tranh giành tình cảm với nàng, mặc dù không đồng tình với ý tưởng của nàng ta nhưng cũng còn có thể hiểu được.

Mà nay, số thuốc kia rõ ràng là có thể cứu cả hai đứa trẻ, khi nàng trộm thuốc, còn vì đứa con của nàng ta mà để lại một nửa.

Nhưng mà, nàng ta thế mà lại giấu đi một nửa, ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha.
Chẳng lẽ, nàng ta làm như vậy không sợ Dạ Vô Yên sẽ nhìn thấu con người nàng ta hay sao? Nhưng mà, nàng ta ở trong lòng Dạ Vô Yên chính là một nữ thần, mặc kệ nàng ta có làm gì thì hắn cũng sẽ không xem thường nàng ta!
Hàn độc của Triệt nhi đã được giải, cũng nên rời đi Phi thành rồi.
Nhưng mà, Tử Mê cùng Thanh Mai đã đến Cô Tô, ngày đó, Sắt Sắt sợ đến Tuyền vương phủ trộm không được thuốc nên đã chia binh làm hai đường, phái Tử Mê cùng Thanh Mai vụng trộm đi đến Cô Tô, âm thầm hỏi thăm chỗ của Âu Dương Cái có còn thuốc giải hàn độc hay không.

Mà Trầm Ngư lại nói thương nhớ cha mẹ nên đã trở về thôn Điền gia.

Các nàng vẫn chưa quay lại, chỉ có thể đợi thêm mấy ngày nữa.
Thừa dịp chờ đợi thời cơ, nàng nên đi gặp ba vạn binh phụ thân giao cho nàng một lần.
***
Hôm sau, Sắt Sắt một mình lẻ loi mà đi liên lạc cùng tướng lãnh kia.

Bởi vì sợ Bắc Đẩu cùng Nam Tinh kinh công không giỏi sẽ không cắt đuôi được đám người theo dõi nên Sắt Sắt không dẫn bọn họ đi.
Một ngày sau, Sắt Sắt liền đến Mã gia tập.
Mã gia tập chính là một trấn nhỏ, nghe nói lúc trước cũng không gọi là Mã gia tập, chỉ vì cư dân nơi đây đa số sinh sống bằng nghề nuôi ngựa vậy nên sau này mới gọi là Mã gia tập.

(tập: 1 loại quần cưỡi ngựa thời xưa)
Phía đông Mã gia tập chính là ngựa thị *chỗ mua bán ngựa*.

Trong ngựa thị, các giống ngựa đều được buôn bán, nhưng mà, loại ngựa tốt Đại Uyên thì lại không nhiều lắm, bởi vì tất cả đều đã bị triều đình thu mua hết rồi.
Sắt Sắt xuyên qua đám người hỗn loạn náo nhiệt trong ngựa thị, đi vào một sạp buôn ngựa ở đầu chợ, chỉ thấy một gã sai vặt đang bận rộn giới thiệu về một con ngựa trắng cho khách.

Sau khi vị khách kia mua con ngựa kia rồi, gã sai vặt mới cười hì hì chào đón, hỏi: “Vị công tử này đang muốn mua ngựa sao?”
Đôi mắt sáng của Sắt Sắt lưu chuyển, nhìn qua một loạt mấy con ngựa, lạnh nhạt nói: “Không sai, bản công tử quả thật muốn mua ngựa, chẳng qua nơi này chỉ sợ không có con ngựa ta muốn?”
“Không biết công tử muốn mua giống ngựa gì?” Gã sai vặt vẫn như trước cười hì hì nói.
“Có thể ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm, phải là hồng mao thân đen, không cần thần sắc kiệt ngạo, nhưng phải hợp ý với bản công tử, nhất kiến như cố.” Sắt Sắt một hơi nói xong, hỏi: “Thế nào, nơi này của các ngươi có con ngựa như vậy không?” (Nhất kiến như cố: mới gặp đã thân quen)
Gã sai vặt kinh ngạc liếc nhìn Sắt Sắt một cái nói: “Ngươi muốn con ngựa hồng mao thân đen thật ra thì có, nhưng mà cùng công tử nhất kiến như cố thì chỉ sợ là rất khó, ngựa cũng không phải người mà có thể nhất kiến như cố?”
Sắt Sắt hí mắt cười cười nói: “Vậy ngươi đến hỏi chủ nhân của ngươi xem có hay không?”
Gã sai vặt trả lời một tiếng rồi đi tìm chủ nhân, chỉ một lát sau đã có một nam tử khôi ngô trẻ tuổi từ phía sau ngựa thị đi tới.

Hắn nhìn thấy Sắt Sắt, niềm nở hỏi: “Vị công tử này, con ngựa ngươi muốn tìm, quả thật nơi này của chúng ta có, nhưng mà có cùng công tử nhất kiến như cố hay không thì cũng không biết, xin mời công tử tự mình đánh giá.”
Sắt Sắt liếc mắt một cái liền nhận ra con ngực kia chính là con Yên Chi hồng mao thân đen của phụ thân.

Sắt Sắt vốn rất thích con ngựa này, tuy rằng thân là một thiên kim tiểu thư, cưỡi ngựa không nhiều lắm, nhưng mà khi còn trong phủ, nàng thường xuyên đến cho Yên Chi ăn, ngay cả cái tên Yên Chi này cũng là do nàng đặt.

Phụ thân vẫn nói cái tên Yên Chi này nghe rất nữ tính, nhưng mà sau vẫn dùng cái tên này.
Yên Chi vừa thấy Sắt Sắt đến thì hí một tiếng chạy vội tới, ở trên người nàng mà cọ cọ.

Sắt Sắt giữ chặt lấy dây cương của nó, vuốt ve chòm mao của Yên Chi, trong lòng vô cùng xúc động.
Yên Chi vẫn còn đây, nhưng phụ thân thì đã không còn trên nhân thế này nữa!
Người chủ ngựa kia nhìn thấy Yên Chi thân mật cọ cọ trên người Sắt Sắt thì cười hiểu ý nói: “Không ngờ con ngựa này quả nhiên cùng công tử nhất kiến như cố, công tử, xin mời vào phòng trong lương thượng giá cả.”
Sắt Sắt gật gật đầu, đi theo nam tử kia vào căn phòng bên cạnh.

Sau khi ngồi xuống, nam tử kia đi thẳng vào vấn đề: “Công tử có tín vật không?”
Sắt Sắt từ trong tay áo lấy ra tấm binh phù bằng ngọc, nghiêm giọng nói: “Là thứ này sao?”
Nam tử kia cầm lấy binh phù, tỉ mỉ quan sát rồi trả lại cho Sắt Sắt, lui về phía sau vài bước, cung kính bái lạy: “Thuộc hạ Địch Khúc bái kiến tiểu thư.” Lại ngước mắt xúc động vài phần nói: “Tiểu thư, thuộc hạ đợi người đã bốn năm rồi, Yên Chi cũng đợi người bốn năm rồi a, người rốt cuộc đã đến!”
Sắt Sắt mỉm cười tiến đến nâng Địch Khúc dậy, nhưng mà tay áo vừa chạm đến gần thì cảm thấy có một cỗ kình lực đánh úp lại, đúng là Địch Khúc kia dùng nội lực, vung tay né tránh Sắt Sắt nâng mình dậy.
Sắt Sắt đạm cười nói: “Địch Khúc không cần thi lễ như thế.”
Lần này chỉ đứng thẳng người, ngay cả xoay người cũng không.

Chỉ là phẩy tay áo một cái, một bên tay có phất phồng lên như cánh buồm, mang theo làn gió thơm u lạnh, đánh úp về phía hắn.

Địch Khúc chỉ cảm thấy có một cỗ kình lực như bài sơn đảo hải *dời non lấp biển* nâng thân hình hắn lên, hắn liền bất tri bất giác mà đứng lên.
Sắt Sắt đứng yên, đạm cười không nói, đôi con ngươi đen trong căn phòng u ám tỏa sáng long lanh, khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần mang một vẻ tự tin mà kiên định.
Quyền điều binh khiển tướng của Định An hầu giao vào trong Sắt Sắt, ngay cả khi Sắt Sắt có là thiên kim của Định An hầu, nhưng muốn nam tử bọn họ thần phục một thiếu nữ tử thì trong lòng bọn họ vẫn có chút không cam lòng.

Giờ phút này, mắt thấy dung sắc cùng khí chất của Sắt Sắt, trong lòng họ thoáng hiểu được vì sao Định An hầu lại giao binh quyền cho Sắt Sắt.

Mà Sắt Sắt lại còn là một cao thủ thâm tang bất lộ *ẩn sâu không để lộ ra*, Định Khúc nhất thời đã chịu phục.
“Thuộc hạ mạo phạm, xin mời tiểu thư trách phạt!” Địch Khúc khom người nói.
Sắt Sắt nghiêm giọng hỏi: “Địch Khúc, đã qua bốn năm, ba vạn binh giờ ở đâu? Các ngươi làm sao giải quyết vấn đề lương thảo?”
Địch Khúc đáp: “Không có tin tức của tiểu thư, không có lương thảo cung ứng, cho nên vài năm nay thuộc hạ để cho bọn họ dần dần dung nạp vào trong dân chúng.

Nếu tiểu thư cần lúc nào cũng có thể tập hợp.”
Sắt Sắt đứng dậy, khoanh tay nói: “Hiện tại không cần tập hợp, lần này ta tới thứ nhất là muốn gặp mặt các ngươi, cũng chính là muốn rút ra vài chục tinh binh.”
“Phi thành đều có người của chúng ta.” Địch Khúc nói, đem địa điểm liên lạc báo cho Sắt Sắt biết, “Tiểu thư đến Phi thành, chỉ cần sai người đến hiệu thuốc Vinh Xương báo là được, bọn họ sẽ tập hợp ở đó, tùy tiểu thư sai phái.

Tiểu thư nếu có chuyện gì tìm tại hạ, cũng chỉ cần cho người đến hiệu thuốc Vinh Xương truyền tin là được.”
“Như vậy thì tốt quá!” Sắt Sắt quay đầu, đón nhận ánh mắt của Địch Khúc, khẽ cười cười.
Hai người cùng nhau ra ngoài, Sắt Sắt lớn tiếng nói: “Con ngực kia, bản công tử rất thích, chỉ là cái giá ngươi muốn quá cao.”
“Con ngựa kia cùng công tử nhất kiến như cố, công tử chỉ cần trả hai mươi lượng bạc là được.” Địch Khúc cố làm ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Đạ tạ đa tạ!” Sắt Sắt chắp tay thi lễ, gã sai vặt dắt ngựa lại, Sắt Sắt thanh toán hai mươi lượng bạc, dặt con ngựa chậm rãi rời đi.
Khi Sắt Sắt trở lại Đế Đô thì đã làm hai ngày hôm sau.
Chỉ thấy Phi thành có chút khác lạ sao với ngày thường, nhà nhà đều treo đèn, nhà nhà đều kết hoa, toát lên không khí vui mừng.

Sắt Sắt không khỏi có chút buồn bực, hỏi người đi đường mới biết được hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của hoàng đế Gia Tường.

Sắt Sắt lúc này mới nhớ lại, Tố Chỉ từng nói sở dĩ Dạ Vô Yên từ biên quan trở về kinh thành là để phụng mệnh trở về chúc thọ hoàng đế.
Trong Lan phường như trước vẫn ca múa nhộn nhịp, cảnh sắc thái bình.
Tử Mê cùng Thanh Mai đã từ Cô Tô trở về, chỉ có Trầm Ngư là chưa trở về.

Sắt Sắt thực sự có chút lo lắng, ngày đó nàng định để cho Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đi theo nàng ta, nhưng nha đầu kia lại cố ý muốn để cho Bắc Đẩu cùng Nam Tinh ở lại bảo vệ Triệt nhi.

Nay nửa tháng đã trôi qua, nàng ta còn chưa trở về, nàng có chút lo lắng.
“Tiểu thư, nha đầu Trầm Ngư kia rất thông minh, vài năm nay theo chúng ta cũng đã học được một chút võ nghệ, đủ để phòng thân.

Tiểu thư không cần phải lo lắng cho nàng!” Tử Mê thấp giọng an ủi.
Sắt Sắt gật gật đầu, nay có lo lắng cũng phí công, chỉ có thể ngóng trông nàng ta sớm trở về, bọn họ cũng sớm cùng nhau rời khỏi Phi thành.
Nhưng mà, Sắt Sắt không đợi được Trầm Ngư trở về thì đêm đo đã xảy ra một chuyện lớn.
Mặt trời chiều ngả về phía trời tây, hoàng hôn dần buông xuống, bên trong Lan phường, đàn sáo bắt đầu vâng lên, trước cửa xe ngựa tấp nập không ngừng.

Trong phòng lầu một, Vũ Điệp đang nhảy múa, quần chúng trong sảnh si mê xem như say rượu.

Trong lúc mọi người đang si mê thì thấy một người mặc y phục bằng gấm mang theo hơn mười thị vệ bước vào Lan phường.
“Ai là tú bà của Lan phường?” Người mặc áo gấm kia hô to, giọng điệu cực kì ngạo mạn.
Tố Chỉ tiến ra nghênh đón, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi nói: “Xin mời khách nhân, không biết khách nhân muốn nghe đàn hay muốn xem múa?”
Khuôn mặt người áo gấm kia cực kì trắng, Tố Chỉ ở thanh lâu, cũng xem như có mắt nhìn người, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán ra người này là nam hay nữ.

Ánh mắt người kia cực kì sắc bén, đảo một vòng trên người Tồ Chỉ, thấp giọng nói: “Vừa không nghe đàn cũng không xem múa, chỉ cần một căn phòng, ta có mang theo khẩu dụ của thánh thượng!”
Tố chỉ nghe vậy thì nhất thời kinh ngạc, tức thì liền hiểu được người đứng trước mặt là thái giám trong cung.

Chỉ là nàng không rõ, hoàng đế lại có khẩu dụ gì cần tuyên bố với thanh lâu của nàng, hay là có liên quan đến chủ tử?
Trong nháy mắt, Tố Chỉ gấp đến độ toàn bộ mồ hôi lạnh đều tuôn ra, nhưng mà cũng không còn cách nào, đành phải dẫn thái giám kia lên một căn phòng lầu một, thật cẩn thận mà dâng trà.
Tên tổng quản thái giám kia ngay cả nhìn cũng khôn thèm nhìn vào chén trà, kiêu căng nói: “Nghe nói chỗ này của các ngươi có một nữ tử gọi là Tiêm Tiêm công tử, thánh dụ này là dành cho nàng ta, ngươi mau gọi nàng ta đến nghe.”
Tố Chỉ biến sắc, cười nói: “Công công, dân nữ chưa từng nghe nói thanh lâu này của chúng tôi có người như vậy.

Tiêm Tiêm công tử hẳn là một nam tử chứ? Làm sao có thể là một nữ tử?”
“Ít nói nhảm đi, bên ngoài Tạp Gia ta đã dàn sẵn tinh binh, ngươi nếu không muốn để cho toàn bộ Lan phường này chôn cùng thì mau kêu nàng ta ra nhận khẩu dụ!” Thái giám kia nhíu hàng mi, lạnh lùng nói.
“Công công đừng tức giận, Lan phường quả thật không có người công công nói!” Tố Chỉ nói, trên mặt vẫn như trước cười hì hì.
“Được, ngươi đã nói là không có vậy thì Tạp Gia ta đành phải phái người lục soát, người đâu!” mấy chục tên thị vệ xông vào, trên người mặc quân phục của hoàng cung, liền tiến lên lầu lục soát.
Sắt Sắt vốn đang ở trong phòng thưởng thức trà, chợt nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, trà trong chén cũng hơi sóng sánh.
Rèm cửa sổ theo gió tung bay, một vài thân ảnh nhanh chóng từ ngoài cửa sổ tiến vào.
Sắt Sắt không chớp mắt đã nhận ra đây là gần mười ám vệ bên cạnh Dạ Vô Yên.

Nàng biết Dạ Vô Yên phái binh đến bảo vệ nàng, chỉ là không ngờ được lại chính là tám ám vệ tin cậy bên cạnh hắn.
“Tổng quản thái giám Hàn Sóc trong cung dẫn theo ba ngàn tinh binh đến Lan phường, thuộc hạ đoán là họ vì người mà đến, xin mời người lập tức rời khỏi nơi này.”
Sắt Sắt đứng dậy bước đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, quả nhiên ngoài cửa sổ cách đó không xa đã chật kín tinh binh, tất cả đều dàn trận sẵn sàng đón địch.
Sắt Sắt cũng nghe nói nói về tổng quản thái giám Hàn Sóc, nghe nói trên giang hồ có một môn võ công cao thâm đã thất truyền, chỉ có những nam tử tiến cung mới có thể luyện tập, vậy nên chỉ có hoạn quan trong cung mới được truyền lại.

Người này chỉ hầu hạ hoàng đế cùng hoàng tử, tổng quản thái giám Hàn Sóc cùng lão thái giám bên cạnh thái tử kia đều luyện tập loại võ công này.
Nay, hoàng đế phái Hàn Sóc đến không phải là muốn bắt mình đấy chứ? Theo tình thế này thì đã chắc là mình đang ở Lan phường.

Nếu quả thật như thế, sau khi mình chạy thoát, chẳng phải những tỷ muội trong Lan phường tất cả đều vì nàng mà chết sao?
Sắt Sắt đứng bên cửa sổ, ánh mắt trong suốt hiện lên một vẻ lạnh lẽo.
Hoàng đế Gia Tường! Rốt cuộc người muốn thế nào đây?
“Xin người hãy mau chóng rời đi, thuộc hạ đã an bài người giúp người trốn thoát.” Ám vệ của Dạ Vô Yên lo lắng nói.
Nhưng vào lúc này, ngoài hành lang lại truyền đến những tiếng bước chân, những tên thị vệ đến lục soát đã trực tiếp chạy đến trước phòng của Sắt Sắt, đẩy cửa phòng, hùng hổ xông vào.

Thị vệ cầm đầu trong tay cầm một bức họa, nhìn thấy Sắt Sắt đang ngồi trên bàn bình yên mà uống trà, hắn hí mắt so sánh nàng cùng người trong bức họa một lúc, trở lại bẩm báo: “Hàn tổng quản, đây đúng là người trên bức họa.”
Tổng quản thái giám Hàn Sóc chậm rãi đi đến, nhìn thấy Sắt Sắt thì hí mắt cười nói: “Tiêm Tiêm công tử nghe chỉ!”
Sắt Sắt trong nháy mắt sửng sốt, thực ra chưa từng dự đoán được hoàng đế kia lại truyền ý chỉ đến nàng, mà ý chỉ không đưa cho Giang Sắt Sắt mà lại là Tiêm Tiêm công tử.

Hay là hoàng đế cũng không biết thân phận của nàng? Nhưng mà…Trong lòng mặc dù hoài nghi, Sắt Sắt vẫn là đứng dậy nghe chỉ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui