Hoàng đế nhìn về phía Dạ Vô Yên, mỉm cười nói: “Hoàng nhi, có chuyện gì cứ nói!”
Dạ Vô Yên buông chén rượu trong tay, đứng thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn hoàng đế, bình tĩnh nói: “Phụ hoàng, dù cho là hòa thân thì có phải cũng nên hỏi qua ý của vị cô nương kia không?” Thanh âm bên ngoài dù tao nhã cũng không thể che dấu phần không ổn bên trong, âm cuối hơi nhấn mạnh nghe qua như một cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Gia Tường hoàng đế nghe vậy, cười ha ha nói: “Hoàng nhi, trẫm phong nàng làm công chúa, đây là một vinh dự lớn.
Sau khi nàng được gả đi thì sẽ là Yên Thị của Khả Hãn (hoàng hậu Hung Nô), đã là tôn quý cỡ nào rồi.
Ngươi nói xem thế gian này có nữ tử nào lại không muốn chứ, còn cần phải hỏi sao?”
“Phụ hoàng, nữ tử trên thế gian không phải tất cả đều yêu thích vinh hoa phú quý, Tiêm Tiêm cô nương có lẽ chính là một trong số đó.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói, hàng mi hơi nhướng cao nhìn không ra nỗi lòng của hắn.
“Tuyền vương, ngươi làm sao biết vị cô nương này không phải người như vậy?” Minh hoàng hậu ngồi kế bên hoàng đế hỏi nhàn nhạt.
Minh hoàng hậu đầu đội mũ phượng vàng ròng, thân mặc loan phục, mặc dù đã không còn trẻ, nhưng dáng người lại được bảo dưỡng tốt vô cùng.
Khuôn mặt trang điểm nhạt, đôi môi quyến rũ lại lộ ra những lời sẵng giọng.
Ánh mắt Dạ Vô Yên dừng ở Minh hoàng hậu, đuôi chân mày nơi đáy mắt không mang theo ý cười, thản nhiên nói: “Tiếng đàn của Tiêm Tiêm cô nương lộ ra một vẻ cao ngạo, tiếng đàn nói lên con người, vậy nên có thể từ tiếng đàn của nàng đoán ra tính cách của nàng! Bổn vương tin hoàng hậu cũng có thể nghe ra?”
Hắn không một dấu vết tiếng động nheo mắt lại, trên mặt vẫn mang nụ cười thản nhiên, nhưng đằng sau nụ cười kia đang che dấu một vẻ ủ dột lạnh như băng.
Minh hoàng hậu bị Dạ Vô Yên làm cho nghẹn lời, đuôi chân mày nhíu lại: “Bản cung thực ra cũng nghe ra, chỉ là thứ Khả Hãn cho nàng không chỉ có vinh hoa phú quý mà còn có thâm tình.
Thâm tình, nữ tử trong thiên hạ đều muốn thứ này, Tiêm Tiêm cô nương cũng như thế! Tuyền vương quan tâm đến Tiêm Tiêm cô nương như vậy, có phải cũng thích nàng hay không?”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Bổn vương quả thật thích nàng.” Dạ Vô Yên nói nhàn nhạt, gằn từng tiếng từng chữ như châu ngọc.
Ánh đèn trong điện chiếu sáng thân hình thon dài của hắn, khóe môi hắn nhếch lên một chút ý cười nhạt nhẽo, thân ảnh tuyệt đại tao nhã kia nhìn qua linh hoạt mà vững chắc.
Minh hoàng hậu nghe vậy, khóe môi gợi lên một chút ý cười không tiếng động.
Sắt Sắt thật ra lại không ngờ được Dạ Vô Yên lại ở trước mặt mọi người nói thích nàng! Nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy hắn đang nhìn về phía mình, trong đôi mắt sâu không thấy đáy, đều là tình ý dạt dào.
Ánh mắt càng giống như đang giằng co, một lúc lâu sau vẫn chưa dời đi.
Hách Liên Ngạo Thiên thản nhiên nhíu mày, phản ứng của Dạ Vô Yên cũng không hề ngoài dự đoán của hắn.
Đêm đó, hắn rời khỏi Lan Phường, nghĩ trước nghĩ sau đều cảm thấy tên tùy tùng của Vân Kinh Cuồng kia thực khả nghi, có thể một chưởng đánh hắn phải lùi về phía sau cũng không có mấy người, Dạ Vô Yên là một trong số đó.
Vậy nên, hắn đoán tên tùy tùng của Vân Kinh Cuồng tám chín phần chính là Dạ Vô Yên.
Nếu Dạ Vô Yên dịch dung đi gặp Sắt Sắt, có thể thấy được tình cảnh trước mắt của Sắt Sắt thật khó khăn.
Lòng hắn chua chát không tả, nói thật, hắn có chút ghen tị với nam nhân này.
Hắn biết, mình nếu không ra tay thì sẽ một lần nữa gặp nàng để rồi chỉ là thoáng qua.
Dạ Vô Yên cũng đã không thể cho Sắt Sắt hạnh phúc, vậy nên lần này cho dù thế nào hắn cũng phải mang Sắt Sắt đi.
Hắn hạ mi, nhìn Sắt Sắt lẳng lặng quỳ gối ở nơi đó, thật lâu sau vẫn không tiếp chỉ, nhất thời chỉ trầm mặc, sắc mặt cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Hắn đứng bên cạnh Sắt Sắt, cúi người, dùng thanh âm mà chỉ Sắt Sắt có thể nghe được, cúi đầu nói: “Tiếp chỉ đi, ta chỉ muốn mang nàng đi! Có lấy ta làm chồng hay không, sau này tùy nàng quyết định!”
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng chấn động, ngước mắt nhìn hắn, chỗ sâu nhất nơi đáy lòng càng cảm thấy có lỗi.
Dạ Vô Yên nhìn thấy Sắt Sắt đang nhìn về phía Hách Liên Ngạo Thiên thì trong lòng như bị kìm hãm, một dự cảm xấu kéo tới.
“Khả Hãn thích nàng, Tuyền vương cũng thích nàng, Hoàng thượng, vậy phải làm sao cho phải đây?” Minh hoàng hậu mang theo ý cười quay đầu nhìn hoàng thượng hỏi.
Ánh mắt hoàng thượng hiện lên một vẻ không vui, nói lãnh đạm: “Hoàng nhi, ngươi không nên tranh giành với Khả Hãn, không phải ngươi đã có vương phi rồi sao?”
Sắt Sắt cảm thấy lòng mờ mịt, tình thế trước mắt xem ra ý vua đã quyết, cho dù Dạ Vô Yên có nói gì thì chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Nhưng nhìn ý tứ của Minh hoàng hâu dường như không phải có cùng tâm tư với hoàng thượng.
Hoàng thượng muốn nghị hòa, còn Minh hoàng hậu thì…
Hoàng thượng cùng hoàng hậu bốn năm trước tại dạ tiệc đã từng gặp qua nàng, nay cũng không hề động thanh sắc, thực hiển nhiên đều đã có chủ ý của mình.
“Bệ hạ, hiếm khi Tuyền vương cũng thâm tình như vậy, bản cung nhớ rõ Bắc Lỗ quốc hình như có một phong tục, nếu như hai nam tử cùng thích một nữ tử thì có thể thông qua việc quyết đấu để có được nữ tử ấy, có phải thế không, Khả Hãn?”
Đôi mắt ưng của Hách Liên Ngạo Thiên hiện lên một vẻ quyết liệt, trầm giọng nói: “Bổn quốc quả thực có phong tục như vậy, nếu Tuyền vương cố ý ngăn trở việc hòa thân lần này, thì thật ra bản hãn cũng muốn cùng Tuyền vương quyết đấu!”
Minh hoàng hậu giãn mày, cười tủm tỉm hỏi Dạ Vô Yên: “Không biết ý của Tuyền vương thế nào?”
Dạ Vô Yên nheo mắt, nhìn vào ý cười của Minh hoàng hậu, đôi mắt trong sáng ngưng kết thành một vẻ lạnh như băng, hắn làm sao không hiểu sau khuôn mặt ôn hòa kia của Minh hoàng hậu lại đang cất giấu một bụng tâm cơ.
Năm đó, cũng là nữ nhân với nụ cười trong sáng này, làm cho vận mệnh hắn suýt chút nữa bị lăng nhục đến chết, mẫu thân sớm qua đời, cũng trực tiếp có liên quan đến nữ nhân này.
Tối nay, bà ta lại còn đề nghị hắn thi đấu võ nghệ cùng Hách Liên Ngạo Thiên.
Luận về võ thì hắn tất nhiên không sợ, cho dù thế nào hắn tuyệt đối không thể để cho Sắt Sắt hòa thân.
Trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, với hắn mà nói quả thật là đau đớn xuyên thấu tim gan.
Tối nay, hắn rốt cuộc hiểu rõ trước kia khi nàng tận mắt nhìn thấy mình cưới Y Lãnh Tuyết thì có bao nhiêu đau đớn thống khổ.
Đó đúng là đau triệt nội tâm như vậy sao?
Một nụ cười chua sót hiện lên bên khóe môi hắn, tuy rằng hắn đã mất đi năm phần công lực, trước mắt không nhất định có thể qua được Hách Liên Ngạo Thiên, nhưng dù có khó khăn thế nào, hắn nhất định cũng không cho phép nàng gả cho người khác.
Dạ Vô Yên cười lạnh vuốt cằm, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe một âm thanh rõ ràng rành mạch truyền đến: “Tiêm Tiêm tạ hoàng thượng ban ân, Tiêm Tiêm tình nguyện đến Bắc Lỗ quốc hòa thân.”
Nói xong, Sắt Sắt yên lặng đứng dậy, cầm lấy thánh chỉ trong tay Hàn Sóc.
Cả điện yên tĩnh, Dạ Vô Yên cảm giác được lời nói của Sắt Sắt giống như một kim châm sắc bén, mạnh mẽ xuyên thấu trái tim hắn.
Hàng mi của hắn hơi nghiêm trọng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Nàng thế nhưng đã đáp ứng rồi!
Mới vừa rồi nàng quỳ ở kia vẫn chưa tiếp thánh chỉ, hắn vẫn tưởng nàng căn bản không muốn gả cho Hách Liên Ngạo Thiên.
Nhưng nàng lại đáp ứng rồi.
Hắn nhớ tới đêm đó nàng cùng Hách Liên Ngạo Thiên thâm tình kéo dài nụ hôn, Dạ Vô Yên cảm giác được lòng mình trong nháy mắt như vỡ vụn, hắn giống như còn có thể nghe thấy âm thanh vỡ vụn này.
Nàng, chẳng lẽ lại thích Hách Liên Ngạo Thiên rồi sao?
Tình nguyện đi hòa thân, nàng rốt cuộc có hiểu được ý nghĩa của từ hòa thân hay không?
Nàng đã thật sự thích Hách Liên Ngạo Thiên rồi sao?
Hắn trở lại chỗ ngồi, tay trái bắt lấy tay vịn, năm ngón tay bấm thật sâu vào da thịt.
Tay phải cầm chén rượu, hắn buồn bực uống cạn chén rượu, một chút hương vị thơm ngọt cũng không có, chỉ cảm thấy tràn ngập chua sót giống như nuốt hoàng liên vào bụng , khó có thể nuốt xuống.
Hoàng Thượng nghe vậy, tỏ vẻ rất hài lòng.
Hoàng hậu cũng âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt có chút ảm đạm.
Hoàng Thượng mỉm cười nói: “Một khi đã vậy thì để đáp lại tấm lòng của công chúa, ban thưởng cung Ngọc Cẩm, chờ ngày thành hôn.”
“Phụ hoàng…” Dạ Vô Nhai đứng dậy, môi run run, cuối cùng lại không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống.
Ngồi ở một góc tại yến hội là quốc quân Y Mạch quốc Mạc Tầm Hoan.
Hắn mặc quốc quân cung phục Y Mạch quốc, ăn diện cực kì nho nhã, khuôn mặt tuấn mĩ, thần sắc thản nhiên.
Cặp mắt đen long lanh xinh đẹp như một vì sao như chưa từng nhìn thấy bất kì kẻ nào, hắn dường như hoàn toàn chìm đắm vào rượu ngon.
Minh hoàng hậu nhìn thấy Dạ Vô Nhai vì Sắt Sắt đứng lên thì đôi mắt đẹp nhíu lại, bàn tay ngọc đang cầm khăn lụa nắm chặt lại.
Bà bỗng nhiên quay sang nói với hoàng thượng: “Bệ hạ, Vô Nhai tuổi cũng không còn nhỏ, mấy năm nay hắn vẫn lẻ loi một mình, phải chăng cũng nên ban cho Nhai nhi một hôn sự?”
Dạ Vô Nhai cũng là con đẻ của bà, đáng tiếc đứa nhỏ này tâm tính lại quá đạm bạc.
Cái gì cũng không tranh giành, cho tới nay cũng không được hoàng thượng thương yêu.
Trong lòng hoàng hậu thật ra đối với đứa nhỏ này càng thêm cưng chiều, bà không thể cho hắn thiên hạ, vậy về việc hôn sự vẫn luôn thuận theo ý nguyện của hắn, muốn chính hắn tìm cho mình một giai nhân hợp ý.
Nhưng vài năm nay, hắn vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Xem tình thế tối nay thì đúng là hắn cũng thích nữ tử trước mặt rồi.
Nếu không, một người luôn luôn ít nói như hắn, làm sao có thể vì một nữ tử cầu tình? Xem ra, tuyệt đối không thể lại để cho hắn tùy hứng được nữa.
Hoàng thượng nghe vậy thì cười nhẹ nói: “Hoàng hậu nói rất đúng, Vô Nhai cũng nên lấy vợ rồi.
Dạ Vô Nhai nghe vậy thì khuôn mặt tuấn mĩ thoáng qua một chút ảm đạm.
Hắn đứng dậy, nói lạnh lùng : “Phụ hoàng, mẫu hậu, Vô Nhai không tính đến chuyện lấy vợ!”
“Ngươi…Ngươi dám….” Hoàng hậu xanh cả mặt, Vô Nhai đã lớn tuổi như vậy, nhưng cũng biết đang trong yến hội, không phải thời điểm thích hợp để dạy bảo hắn, vậy nên bà cố áp chế lửa giận trong lòng.
Sắt Sắt tiếp nhận thánh chỉ, hướng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu thi lễ rồi cáo lui.
Lúc nàng rời khỏi điện Sùng Đức cũng không nhìn đến Dạ Vô Yên, chỉ là nàng có cảm giác phía sau có vài ánh mắt sắc bén đang nhìn theo nàng.
Trong đó có một đôi mắt giống như muốn thiêu đốt, cơ hồ như đốt cháy phía sau lưng của nàng, nàng không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai!
Trong điện như trước vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, bên ngoài điện là một mảnh đêm lạnh như nước, ánh trăng trong vắt nhưng lạnh lẽo bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Ánh trăng cùng ngọn đèn cung điện làm nổi bật ánh sáng lập lòe của những mái ngóc lưu ly, dưới ánh sáng ngọc, những mái ngói cong cong hướng về nhiều phía.
Vài tên thị vệ mặc áo đỏ đi phía trước dẫn đường, Sắt Sắt theo bọn họ bước qua cổng Khánh Hoa rồi đi vào đình viện thật sâu trong hậu cung.
Con đường thật dài đang trải ra trước mắt, những tòa lâu lớn nhỏ không giống nhau hiện ra, chằng chịt đẹp mắt.
Vừa đi vừa ngắm cảnh một lát thì liền tới cung Ngọc Cẩm.
Đây là một cung điện không được kể là lớn nhất, bên trong có đình đài nằm giữa hồ nước, một tòa các cổ kính, những cây cầu gấp khúc , hoa đẹp lưa thưa, cảnh trí thanh lịch.
Dọc theo đường đi, thị vệ theo dẫn đường nói chính điện là của công chúa Cẩm Tú được hoàng thượng yêu thương nhất.
Sắt Sắt được dẫn đến ở tại thiên điện bên trái.
Sắt Sắt thật ra cũng có nghe nói qua về công chúa Cẩm Tú , nghe nói vị công chúa này rất yêu thích thêu thùa , vậy nên được phong làm Cẩm Tú công chúa.
Con nối dòng của hoàng đế Gia Tường không ít, mặc dù hiện tại chỉ còn có ba vị hoàng tử, nhưng công chúa thì có đến tám chín vị.
Có vài cung nữ đến quét tước dọn dẹp phòng, Sắt Sắt đứng yên trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn về phía cầu Huyền Nguyệt.
Trong bóng đêm, vài khóm hoa hồng, hoa chuế vàng nhạt hiện lên, hương thơm ngào ngạt.
Sắt Sắt thản nhiên cười khẽ, sân sau của hoàng cung, quả nhiên là khí phái hoa lệ.
Chỉ là, phồn hoa như tranh, tất cả cũng không chạm được vào trái tim nàng, bàn tay ngọc sớm đã cầm chặt lấy tay áo, đôi mắt ướt át, ánh mắt mang một tầng lãnh ý như băng hà chợt tan chảy.
Cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng bước chân, Sắt Sắt quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một nữ tử ăn diện xinh đẹp bước vào cung Cẩm Ngọc, phía sau có vài thị nữ y phục rực rỡ đi theo.
“Các ngươi ở nơi này hầu đi!” Nàng kia ăn nói nũng nịu, thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh hót .
Nàng ta bỏ lại vài thị nữ, đi xuyên qua những khóm hoa, thẳng hướng đi về phía Sắt Sắt, đang đứng trước mặt nàng, một đôi mắt đen ướt át nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới.
Nữ tử này ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tưởi, mặt hồng hào, tóc búi theo kiểu Tân Nguyệt, cài trâm hoa mai bằng ngọc, ăn mặc dù long trọng cũng không mất đi phần thanh nhã.
Làn da trong sáng như tuyết, ánh mắt ẩn một vẻ tự nhiên thanh nhã ý vị.
Tuy rằng không phải tuyệt mĩ nhưng loại tao nhã yếu đuối này làm người vừa nhìn thấy đã sinh lòng yêu mến.
“Khả Hãn nhất định rất yêu thương ngươi!” Nàng quan sát Sắt Sắt thật lâu, nhưng lại thốt ra một câu nói như vậy, trong giọng nói ẩn chứa một sự mất mát.
Sắt Sắt hơi không chớp mi, chưa từng dự đoán được nàng ta lại gọn gàng dứt khoát đến như vậy.
Đang định nói chuyện thì chợt nghe nàng ta bồi thêm một câu: “Lục hoàng huynh của ta khẳng định cũng cực yêu ngươi!”
Sắt Sắt nghe vậy thì biết được nàng ta chính là công chúa Cẩm Tú ở tại cung Ngọc Cẩm này, lục hoàng huynh mà nàng ta nói tất nhiên là Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên yêu nàng sao? Ngay cả bản thân nàng cũng không rõ, nàng ta dựa vào đâu mà nói chắc chắn như thế?
“Ngươi là Cẩm Tú công chúa?” Sắt Sắt cười nhẹ hỏi.
“Đúng!” công chúa Cẩm Tú trả lời rành mạch .
“Có phải ngươi bị ép buộc không, nếu thật sự là như vậy thì ta có thể thay ngươi đi hòa thân! Ngươi cứ ở lại gả cho lục hoàng huynh đi! Công chúa Cẩm Tú nói ra lời nói đầy ý khiến người kinh ngạc.
Sắt Sắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Cẩm Tú công chúa, công chúa này biết mình đang nói gì sao? Thay nàng hòa thân! ? Sắt Sắt ngước mắt lên, cẩn thận dò xét công chúa Cẩm Tú , chú ý ở giữa mày của nàng có chút mất mát, ẩn ẩn cảm nhận được này thiếu nữ này là người rất tình cảm.
Nếu như có thể, nàng nguyện ý tác hợp họ, nhưng.
.
.
.
.
Trước mắt, chỉ sợ không phải thời cơ thật tốt, mà nàng căn bản không nắm chắc chút nào.
Nàng mỉm cười nói: “Đa tạ công chúa, là Tiêm Tiêm tự nguyện .”
Sắt Sắt mỉm cười hướng Cẩm Tú công chúa thi lễ, liền đi xuyên qua vườn hoa, đi về hướng thiên điện.
Bên trong sạch sẽ, nàng ngồi trước tấm bình phong thêu mẫu đơn , trên hương án tử đàn mộc để cây quạt, hương liệu trong lư hương tử ngọc tỏa ra mùi hương thoang thoảng lượn lờ.
Sắt Sắt ngồi ở trong điện, một lòng dần dần chìm vào suy tư..