Bên tai là tiếng động của gió, mưa càng lúc càng lớn, trên mặt hồ nổi lên những đám bọt nước.
Đóa hoa sen trắng bị mưa làm cho rơi xuống, cánh hoa hồng hồng rơi trên mặt hồ thong thả trôi đi.
Một chiếc thuyền lá nhỏ chở hai người Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên ra giữa hồ Tân Nguyệt.
Sắt Sắt ngồi ở trên thuyền cả người có chút không yên, nàng vẫn bắt buộc bản thân không cần quay đầu lại, không nhìn tới Dạ Vô Yên.
Nàng tin vào sự kiên định của mình vẫn luôn luôn rất tốt, quả nhiên nàng đã không quay lại nhưng là nàng lại có cảm giác chính bản thân mình càng ngày càng lạnh, không kiềm chế được khiến bàn tay trong áo run run.
“Sắt Sắt, tay nàng sao vậy?”Hách Liên Ngạo Thiên liền vươn bàn tay to lớn bao vây lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Sắt Sắt,ánh mắt thâm thúy xẹt qua một vẻ ảm đạm.
Sắt Sắt bỗng dưng giật mình, tầm mắt của nàng cùng Hách Liên Ngạo Thiên chạm vào nhau một cách thân thiết, trong lòng có chút bối rối, tựa hồ như đến lúc này nàng thấy mình tựa có chút thất thố.
“Ta không sao, trời mưa nên có chút lạnh!” Khóe môi nàng gợi lên một chút tươi cười mà lại không biết nụ cười của mình gượng gạo đến cỡ nào.
Tay bất động nằm trong bàn tay to lớn của Hách Liên Ngạo Thiên muốn rút về, nhưng mới hơi hơi động đã bị Hách Liên Ngạo Thiên rất nhanh giữ lại.
“Sắt Sắt! Ta giúp nàng làm ấm!” Hai tay Hách Liên Ngạo Thiên xoa lấy bàn tay của Sắt Sắt giống như đang cầm một vật báu trân quý,cẩn thận nắm lấy như sợ nàng sẽ bị thương lại không chịu buông tay ra.
Trên một chiếc thuyền nhỏ khác chở Vân Kinh Cuồng và thị nữ của vương phủ đi lướt qua thuyền nhỏ của bọn họ, nhanh như chớp hướng phía đảo nhỏ mà đi.
Mới vừa rồi khi Dạ Vô Yên cùng Hách Liên Ngạo Thiên quyết đấu, trên đảo không còn mấy ai đến.
Mắt thấy Vân Kinh Cuồng mang vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng Sắt Sắt hơi hơi trầm xuống.
Kì thật nàng đã biết Dạ Vô Yên lần này đích thực bị thương không nhẹ, một đao của Hách Liên Ngạo Thiên khí thế cùng nội lực rất, lớn nàng không biết trên ngực hắn vết thương nặng đến thế nào? Dù sao Cuồng Y cũng đang ở đây, có nghiêm trọng tới cỡ nào đi nữa cũng phải làm như không có việc gì.
Huống chi vừa rồi bị trúng một đao hắn vẫn miễn cưỡng cười phải coi như không quá nghiêm trọng đi!
Chiếc thuyền nhỏ cập bến, hai người một cao một thấp lên bờ, trên người quần áo đều có chút ẩm ướt.
“Chúng ta đi thôi!” Hách Liên Ngạo Thiên ở bên Sắt Sắt dịu dàng nói…
Sắt Sắt nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, bàn tay bất động rút về, ánh mắt chăm chú nhìn hoa sen trên mặt hồ.
Mặc hồ hoa sen đang nở rộ, khung cảnh cực kì kiều diễm, cực kì thanh tao nhưng vì trải qua một trận mưa gió mà có chút điêu tàn.
Sắt Sắt thực sự là không nhịn được quay đầu hướng đảo nhỏ mà nhìn, chỉ thấy nơi đó tối đen.Chắc chắn Dạ Vô Yên bị thương không nhẹ, nếu không Vân Kinh Cuồng đã không phải trị thương ngay tại chỗ.
Sắt Sắt chỉ cảm thấy lòng mình đang có thứ gì đó phân thành hai, cái loại cảm giác đau đớn càng hiện lên rõ ràng.Nhưng chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, nàng tưởng mọi việc coi như hết, để ý đến hắn cùng Y Lãnh Tuyết làm gì, chỉ mong cho nàng đi gặp quỷ mà thôi!
Nhưng nàng lại nhớ tới Triệt nhi của nàng đã bị Dạ Vô Yên cướp đi, ngay cả gặp mặt một lần cũng không cho, nhất thời nàng đối với hắn chỉ có hận.
Kim tổng quản cầm ô che đi tới, theo đuôi là vài tên thị vệ bọn chúng đưa cho Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên mỗi người một cái ô để che.
“Khả Hãn! Trong nhà chúng ta Vương gia muốn ngài đi gặp một người, việc này Vương gia đã sớm phân phó, xin mời ngài hãy đi gặp một lần.” Kim tổng quản cười nhạt nói với Hách Liên Ngạo Thiên.
“Vậy sao?” Hách Liên Ngạo Thiên nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng,khẽ cười nói: “Nếu như là Y tế ti, bản hãn không hiểu nàng nay đã không phải là tế ti của bổn quốc mà là nữ nhân của Tuyền vương, bản hãn gặp nàng phải chăng có chút bất tiện hay sao!”
Kim tổng quản bộ dạng vẫn như trước tủm tỉm cười không nhanh không chậm nói:”Khả Hãn quá lo, Y phu nhân cho tới bây giờ vẫn chưa là nữ nhân của Vương gia, nàng chỉ là ân nhân cảu vương gia.
Năm đó,cũng vì cứu nàng mà Vương gia đã cưới nàng làm cho phụ thân của ngài không đuổi giết nàng nữa, nay ngài phụ hãn đã không còn ở trên nhân thế, mà Khả Hãn ngài là người đại nhân đại nghĩa sẽ không làm khó Y phu nhân đâu, Vương gia lo lắng đến Y phu nhân xa quê lâu ngày, muốn Khả Hãn tiện đường mang nàng về Bắc Lỗ quốc.”
Sắt Sắt cầm ô che, bàn tay ngọc hơi hơi run rẩy.
Dạ Vô Yên đối với Y Lãnh Tuyết thật sự là chỉ có ân không có tình cảm nào khác sao?
“Nàng đã không còn là tế ti của bổn quốc, bản hãn không nhất thiết phải đưa nàng về nước, như vậy không được hay!” Hách Liên Ngạo Thiên ánh mắt run sợ, lẳng lặng nói.
“Khả Hãn! Vương gia đã dự đoán được hôm nay ngài sẽ không gặp nàng, cũng không phải chỉ cần làm cho ngài đi gặp nàng, mà là bảo ngài đi gặp một người khác! Nếu mà Khả Hán không gặp tất sẽ hối hận!” Kim tổng quản tươi cười khẳng khái nói.
“Một người khác? Chẳng lẽ trong Tuyền vương phủ còn có người khiến bản hãn ta không thấy sẽ hối hận sao?” Hách Liên Ngạo Thiên giương mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Nếu đã như vậy, bản hãn sẽ đi gặp một lần! Sắt Sắt chúng ta đi gặp thử xem!”
Sắt Sắt vuốt cằm, trong lòng nàng tự nhiên sẽ hiểu người mà Dạ Vô Yên muốn Hách Liên Ngạo Thiên gặp là ai! Không phải Y Lãnh Tuyết thì đó là Lương nhi.
Xem ra Hách Liên Ngạo Thiên có lẽ cũng không biết được Y Lãnh Tuyết còn có một đứa nhỏ, chắc là vẫn chưa gặp qua đứa nhỏ, cho nên cũng không biết đứa nhỏ kia là con của ca ca đã mất của hắn, giống với nàng trước kia, cho rằng đứa nhỏ là con của Dạ Vô Yên!
Hai người cầm ô theo sau Kim tổng quản, dọc theo những tảng đá trên đường mòn hướng Vân Túy viện mà đi.
Vừa mới đi đến bên ngoài Vân Túy viện, liền nghe được phảng phất thanh âm đọc sách, người đọc sách hiển nhiên là một đứa nhỏ, thanh âm nghe thật non nớt nhưng lại lại lộ ra một tia chiến ý.
Ánh trăng chiếu vào cửa, liền nhìn thấy những bông hoa tường vi bị mưa gió thổi vào, nhìn qua hết sức thê lương diễm lệ.
Một đứa nhỏ độ bốn năm tuổi đang đứng bên những bông hoa tường vi cầm một cuốn sách, thực hiển nhiên lưng cũng không quá thẳng, vận còn đứng loạng choạng.
Những nhành hoa sắc vi không ngăn được những hạt mưa rơi xuống, quần áo thêu hoa cẩm tú đã sớm bị mưa thấm vào, mái tóc không ngừng rơi xuống những giọt nước mưa.
“Khả Hãn, người mà Vương gia muốn cho ngài gặp chính là đứa nhỏ này.” Kim tổng quản chỉ vào mặt Lương nhi nói.
Hách Liên Ngạo Thiên ánh mắt sắc bén đảo qua Lương nhi, thân hình chấn động, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn nhìn mặt mày, miệng, mũi Lương làm quá khứ trong hắn chậm rãi hiện lên.
Tiến tới gần đem ô che lên đỉnh đầu Lương nhi, thân mình chậm rãi ngồi xuống.
Lương nhi kỳ quái nhìn nam nhân trước mắt, bị ánh mắt sắc bén làm cho thân mình run lên, liền xoay người hướng trong phòng chạy đi
“Tại sao không học bài mà lại vào trong này?” Một thanh âm lạnh nhạt mãnh liệt từ trong phòng truyền ra.
Chỉ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng, hơi khiếp đảm của Lương nhi nói: “Có người đến!”
“Ai?” Thanh âm kia lộ ra một tia mong chờ một tia ngạc nhiên, rất nhanh liền xốc tấm mành lên, Y Lãnh Tuyết từ trong phòng đi ra.
Vài ngày trước đó nàng bị thương sắc mặt lúc đó cực kỳ tái nhợt.
Tay trái che miệng vết thương ở trước ngực nhìn qua có chút yếu đuối, nhưng trông nàng vẫn cực kỳ kiều diễm.
Quần áo màu nhạt, phía trên còn thêu mấy đóa hoa, mái tóc búi gọn ra phía sau, cài lên một đóa hoa phù dung, nhìn qua trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt mĩ.
Y Lãnh Tuyết hồi phục thật là nhanh, mấy ngày trước nàng còn tưởng một nhát đao đó đã lấy đi tính mạng của nàng rồi.
Y Lãnh Tuyết đột nhiên nhìn thấy Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên thì cực kì kinh ngạc, miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp trừng thật to.
Nhưng chỉ trong giây lát Y Lãnh Tuyết đã hồi phục vẻ bình tĩnh, gương mặt tái nhợt nở ra một nụ cười: “Thì ra là Khả Hãn đến! Tiểu nữ thân đang mang trọng thương không thể quỳ xuống! Mong Khả Hãn thứ tội.”
“Thôi, ngươi không phải là con dân của Bắc Lỗ quốc, không cần quỳ xuống!” Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng nói,tiếp theo liền dừng mắt hỏi: “Đứa nhỏ này là con của hoàng huynh ta!?”
Y Lãnh Tuyết nghe vậy, lòng bỗng nhiên vỡ tan một cõi âm u, nhưng trên mặt vẫn như trước tao nhã bình tĩnh như thường: “Không sai, đứa nhỏ kia đúng là súc sinh, ngươi mau dẫn nó đi, ta một ngày cũng không muốn nhìn thấy mặt nó nữa!” Tiếng nói giống như một trận gió lạnh thổi qua.
Trước kia khi Lương nhi phát bệnh, Dạ Vô Yên tốt xấu gì đôi khi còn đến Vân Túy viện xem xét bệnh tình của Lương nhi.
Nay khi hàn độc của Lương nhi đã khỏi thì cũng không thấy hắn đặt chân tới Vân Túy viện nữa.
Lúc này đây, nàng liều mạng mình mà bị thương muốn xem Dạ Vô Yên có còn tình ý với nàng hay không.
Hắn đúng là có để ý tới nhưng chỉ cho Vân Kinh Cuồng đến trị thương cho nàng, nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng là hắn đang diễn trò.
Khi thân phận thật của Giang Sắt Sắt bại lộ, thì hắn ngay cả diễn trò cũng không làm nữa.
Tất cả việc hắn làm đếu là vì bảo vệ Giang Sắt Sắt.
Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn rơi vào vòng ôm ấp của kẻ khác.
Y Lãnh Tuyết liếc mắt thấy hai người Hách Liên Ngạo Thiên cùng Sắt Sắt mình mặc hỉ phục thì trên mặt cười tươi hết mức: “Tiểu nữ chúc mừng Khả Hãn cùng Giang cô nương kết bái lương duyên!”
Hách Liên Ngạo Thiên trên mặt không một chút gợn sóng sợ hãi, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh, đối với những lời chửi rủa Hách Liên Ngạo Thiên của Y Lãnh Tuyết hắn thật ra không hề đáng giận.
Khi nàng chúc mừng, hắn thản nhiên chỉ nhíu mày lại.
“Y Lãnh Tuyết, ta muốn mang đứa nhỏ này đi! Nếu ngươi đồng ý, cũng có thể theo ta trở về Bắc Lỗ quốc, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.” Hách Liên Ngạo Thiên vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm thong thả, trầm lắng, hữu lực.
“Ngươi mang nó đi đi!” Y Lãnh Tuyết thản nhiên nói, nhẹ như gió thổi mây bay, dường như xem người Hách Liên Ngạo Thiên dẫn đi cùng lắm cũng chỉ là một vật gì đó, một vật không hề quan trọng.
Giang Sắt Sắt lập gia đình, vất vả hi vọng chờ đợi đến tận bây giờ, nàng thế nào lại
“Nương, hắn là ai vậy? Người vì sao lại giao con cho hắn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương nhi lập tức trắng bệch, bé túm lấy góc áo của Y Lãnh Tuyết hoảng sợ hỏi, bé thật không dám tin rằng mẫu thân của bé đem bé giao cho người khác.
Y Tuyết nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, nàng lạnh giọng nói: “Hắn là người thân của ngươi, nhất định sẽ chiếu cố đến ngươi, ngươi nên đi theo hắn!”
Y Lãnh Tuyết nói xong đem Lương nhi ở trong lòng đẩy về phía Hách Liên Ngạo Thiên, rồi xoay người vào phòng, đẩy cửa phòng đóng lại.
Tiếng mưa rơi tí tách, tiếng khóc của Lương nhi cùng tiếng mưa hòa vào nhau, nghe mà thập phần thê lương.
Sắt Sắt chưa từng nghĩ được Y Lãnh Tuyết lại có thể đối xử với đứa nhỏ của mình như vậy.
“Chúng ta đi thôi!” Hách Liên Ngạo Thiên ôm lấy Lương nhi đang khóc lóc, điểm vào huyệt ngủ của nó, thấp giọng nói với Sắt Sắt.
“Khả Hãn, ngươi muốn mang đứa nhỏ đi?” Kim tổng quản tiến nhanh tới hỏi.
“Không sai, mong ông bẩm báo lại với Tuyền Vương một tiếng!” Hách Liên Ngạo Thiên nói.
“Không cần, Vương gia sớm đã phân phó rồi! Chỉ là…” Kim tổng quản lắc lắc đầu, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Thật ra là chưa từng nghĩ rằng Y phu nhân là một người nhẫn tâm mà lại có thể bỏ rơi đứa nhỏ, còn bản thân mình thì ở lại vương phủ không chịu rời đi.
Sắt Sắt nhìn thấy Lương nhi liền nhớ tới Triệt nhi, Triệt nhi của nàng, không biết bây giờ Dạ Vô yên đang giấu ở đâu trong lòng nhất thời cảm thấy đau xót.
Hai người theo Kim tổng quản ra ngoài Vân Túy Viện, miễn cưỡng bước đi, dần dần biến mất trong làn mưa bụi.
Đợi đến khi đoàn người đi xa, cửa phòng mở ra, Y Lãnh Tuyết từ trong phòng chạy nhanh ra ngoài nàng đứng dưới màn mưa bụi, nhìn bóng người trong mưa đang dần dần biến mất hai hàng nước mắt chậm rãi theo mưa chảy xuống.
***
Sắt Sắt cùng Hách Liên Ngạo Thiên đến bên ngoài Phi Thành, đoàn đón dâu còn đang chờ bọn họ, đoàn người cưỡi ngựa dưới trời mưa bụi, đi mãi cho đến thị trấn kế tiếp thì tìm được ở nơi này này một gian khách sạn lớn nhất để tá túc.
Đến đêm trời hết mưa, Sắt Sắt dùng xong bữa tối liền đứng dậy đi vào phòng của Hách Liên Ngạo Thiên.
Hách Liên Ngạo Thiên đang lẳng lặng ngồi bên ánh nến, nhìn thấy Sắt Sắt tiến vào, mày kiếm ngừng động, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một luồng thản nhiên âm trầm.
Sắt Sắt ngồi trên chiếc ghế cạnh hắn, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Ngạo Thiên, ta không thể theo ngươi đi nữa rồi!”
“Ta biết, nàng muốn cứu Triệt nhi thôi, ta sẽ chờ nàng, cứu được Triệt nhi chúng ta sẽ cùng về Bắc Lỗ quốc!” Hách Liên Ngạo Thiên nâng mắt nói, khóe môi mang ý cười có một chút thản nhiên.
“Ngạo Thiên, không phải chỉ vì chuyện cứu Triệt nhi, mà cho dù là cứu được Triệt nhi trở về, ta cũng không thể theo ngươi đi được.” Sắt Sắt chậm rãi nói, vô cùng cương quyết, không muốn dây dưa thêm, có một số việc vẫn là sớm xử lí thì hơn.
Hách Liên Ngạo Thiên tuy đã sớm đoán được nàng nhất định sẽ không đi theo hắn,
nhưng lại nghe từ chính miệng nàng nói ra, trong lòng đau xót đến cực điểm.
Hắn liền cầm cổ tay Sắt Sắt, áp lực trong lòng như thủy triều trầm giọng nói: “Sắt Sắt, ta nói rồi, sẽ không bắt buộc nàng, hãy coi như là đến Bắc Lỗ quốc làm khách được không?”
Sắt Sắt từng chút một rút tay mình về, lời nói kiên định: “Ngạo Thiên ta không thể đi, ta thực sự phải rời khỏi đây.”
Hách Liên Ngạo Thiên đột nhiên đứng dậy nắm lấy hai vai Sắt Sắt, tay hơi hơi có chút run run: “Sắt Sắt theo ta về Bắc Lỗ được không?”
“Ngạo Thiên, việc hòa thân lần này ngươi đã phải vất vả nhiều rồi, nhưng mà ta còn rất nhiều việc muốn giải quyết, cho nên không thể theo ngươi đi!” Sắt Sắt thanh âm mềm nhẹ nói nhưng ngữ khí cực kì kiên định.
“Sắt Sắt, nói cho ta biết phải như thế nào, nàng mới bằng lòng theo ta đi?!” Hách Liên Ngạo Thiên si ngốc nói, buông bả vai Sắt Sắt ra, cô đơn ngồi xuống ghế.
Trong lòng Sắt Sắt cũng cực kì đau xót.
Từ khi quen biết Hách Liên Ngạo Thiên đến nay, tuy rằng bọn họ đôi khi cũng có hiểu lầm cùng xung đột, nhưng mà Hách Liên Ngạo Thiên đối với nàng vẫn luôn cuồng dại như thế.
Trên thảo nguyên trao cho nàng tấm da sói, tấm da sói thể hiện chân tình kia đã làm nàng cực kì cảm động.
Nhưng mà, cảm động cũng không phải là tình yêu, nàng không thể tiếp nhận hắn, nàng đã sớm xem hắn như huynh đệ của mình rồi.
“Ngạo Thiên” Sắt Sắt giơ vạt áo lên không trung lấy ra một chiếc khăn đưa tới trước mặt hắn nói: “Ngạo Thiên, ngươi cầm lấy chiếc khăn này giữa làm kỉ niệm đi!” Đó là chiếc khăn mà công chúa Cẩm Tú đưa cho nàng cầm, nếu như có khả năng, nàng hi vọng có thể tạo nên nhân duyên của Hách Liên Ngạo Thiên cùng công chúa Cẩm Tú.
Hách Liên Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, nhận lấy cái khăn mà Sắt Sắt đưa, trên chiếc khăn có thêu hai con bướm đang bay, ánh mắt hắn sáng ngời, tay sờ mơn mớn lên sợi chỉ mềm mại kia, khi chạm đến cánh con bướm đang bay bỗng nhiên ngẩng đầu, ngưng giọng nói: “Sắt Sắt, nàng đi đâu vậy, ta sẽ cùng nàng đi! Làm một đôi bướm tự do tự tại!”
Sắt Sắt thản nhiên nhíu mày, mỉm cười nói: “Ngạo Thiên đừng nói ngốc thế, ta muốn lưu lạc chốn giang hồ, ngươi vốn là vua của một nước làm sao có thể theo ta đi!”
Nàng từng chờ đợi có thể cùng Hách Liên Ngạo Thiên lưu lạc chốn giang hồ nhưng mà đã bỏ lỡ rồi thì giấc mộng đó vĩnh viễn sẽ không thực hiên được.
“Là vua của một nước, ta không muốn làm lâu rồi, Sắt Sắt cho ta đi theo nàng, được không?” Hách Liên Ngạo Thiên trong đôi mắt đẹp hàn quang lóe lên một chút kiên quyết.
Sắt Sắt nghe xong cực kì kinh hãi, hiển nhiên ánh mắt của Hách Liên Ngạo Thiên kiên định và quả quyết, nàng chậm rãi lùi từng bước.
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, chậm rãi nói: “Hách liên, ngươi đừng nói ngốc như vậy.
Ta không yêu ngươi, cho nên cho dù ngươi từ bỏ quốc gia, ta vẫn sẽ không cùng ngươi ở một chỗ.”
Hách Liên Ngạo Thiên nghe vậy, ánh mắt trong chốc lát đã thành một mảnh ảm đạm, một nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời kéo tới, khiến cho hắn dường như hít thở không thông.
Hắn buồn bã ngồi trở lại trên ghế, vùi đầu vào trong tay, che khuất cả gương mặt anh tuấn, chỉ có mái tóc hỗn độn rối tung xõa xuống, nhìn qua đáng thương khôn tả.
Giờ phút này hắn một mình cô đơn giống như một đứa trẻ bất lực.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi phất phất tay, buồn bã nói: “Được nàng đi đi! Chạy nhanh đi trước khi ta hối hận, chạy nhanh đi!”
“Ngạo Thiên, ngươi tính xử lý việc này như thế nào?” Sắt Sắt đứng dậy, có chút lo lắng hỏi.
Dù sao, trên danh nghĩa nàng đã gả cho hắn, không chỉ vì việc hôn nhân mà còn cả vấn đề giữa hai quốc gia.
Hách Liên Ngạo Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú một mảnh ảm đạm, hắn sở dĩ đồng ý ngưng chiến chính là vì biết được tin nàng còn sống.
Những tưởng nàng cho dù không muốn gả cho hắn, cũng sẽ theo hắn về Bắc Lỗ quốc.
Thời gian trôi đi, hắn không tin là nàng đối với hắn không có cảm tình.
Nhưng là hắn tính sai lầm rồi, hắn đã quên nàng là một người quật cường đến cỡ nào!
“Chuyện này, rồi ta sẽ xử lý.” Hắn nắm chặt chiếc khăn, chua sót cười nói.
“Cái khăn này là lễ vật công chúa Cẩm Tú đưa cho ta, đường thêu cũng không tệ lắm!” Sắt Sắt cười đạm nói, nhìn đến Hách Liên Ngạo Thiên ánh mắt đang càng lúc càng ảm đạm, thì thấy mắt hắn lập tức muốn nổi giận.
Sắt Sắt nhoẻn miệng cười, lòng bàn chân nảy lên, bay từ bên trong lao ra ngoài lan can tầng hai của khách sạn, tiêu sái xoay người đi xuống, tư thái nhẹ nhàng nổi bật.
Lúc này trong điếm có rất nhiều khách đang đứng ở hành lang ngắm trăng, nhìn thấy Sắt Sắt phong thái tuyệt thế, nhịn không được ngây ngốc ra nhìn.
Mà Sắt Sắt tốc độ cực nhanh, trong vòng nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Hách Liên Ngạo Thiên vọt tới ngoài cửa, nhìn ra xa cũng không biết Sắt Sắt đã biến mất ở phương nào, môi hắn gợi lên chút tươi cười mà chua xót.
Nhớ tới nụ cười sáng lạn thanh tuyệt như một đóa sen tinh thuần của nàng trước khi đi, lòng hắn nhất thời thắt lại.
Hắn buông lỏng tay, tấm khăn từ lan can nhẹ nhàng nhẹ nhàng rơi xuống.
Cứ tưởng đây là nàng thêu cho hắn, giữa lại làm hoài niệm nhưng lại là do người khác đưa.
Lòng nàng nghĩ gì,hắn hẳn đoán được, cái gì mà công chúa Cẩm Tú, hắn chỉ cần nàng.
Có được nàng khó như vậy sao?
“Vị công tử này, đây là khăn của công tử đánh rơi!?”
Hách Liên Ngạo Thiên quay lại thì thấy tiểu nhị của khách điếm cười hì hì cầm cái khăn mà hắn bỏ lại, đứng bên cạnh hắn hỏi.
Hách Liên Ngạo Thiên trau mày kiếm lại, đưa tay nhận lấy khăn từ tiểu nhị, âm thanh lạnh lùng nói: “Là của bản công tử, đa tạ!”
Xoay người tiến vào trong phòng, dưới ánh đèn hắn nhìn chăm chú vào tấm khăn thật lâu, nhưng vẫn không ném xuống.
Chu dù có là mượn hoa hiến phật, nhưng cũng là nàng đưa cho hắn, tạm thời cứ giữ lại vậy.
***
Tháng sáu qua mười ngày
Ngày hôm nay đối với Tuyền Ki Phủ mà nói là một ngày vui mừng.
Huyền Ki lão nhân trong Tuyền Ki Phủ mới chế tạo ra một loại chiến thuyền mới, thuyền này không giống với các thuyền chiến khác, là một loại thuyền dễ dàng chiến đấu, tốc độ chạy cực nhanh, mũi thuyền cùng đuôi thuyền đều có vũ khí mang tính phá hủy, dễ dàng trực tiếp phá hủy chiến thuyền của giặc, khiến cho quân địch rơi xuống nước mà bỏ mạng.
Thuyền này cũng thích hợp cho việc trinh chiến xa, các chiến thuyền bình thường khác không có khả năng địch nổi.
Mà thuyền này chỉ có một cửa vào, dễ thủ khó công, cho dù binh lính có dũng mãnh tới đâu mà lên thuyền này cũng không vào được nói chung là chỉ còn con đường chết.
Đích thân Gia Tường hoàng đế duyệt qua, vì thế mà tự mình ban thưởng cho người tạo ra chiến thuyền, phong Tuyền Ki Phủ Huyền Ky lão nhân làm “Ky Quát Chi Vương”.
Hiện tại, Tuyền Ki Phủ Huyền Ky lão nhân đang ở trong “U Viên” đãi tiệc lớn.
Tuyền Ki phủ trên giang hồ cũng có chút ít tiếng tăm, vậy nên buổi tiệc mừng này không chỉ có các quan viên triều đình mà còn có những nhân vật có danh tiếng trên võ lâm đến dự.
Phía đông nam U Viên, có một cái ao lớn có tên là “Liên Trì”, trên hồ có trồng giống hoa sen Giang Đông của Nam Việt.
Trong ao, những bông sen tươi tắn như ngọc mọc trên mặt nước hồ trong xanh, nở rộ rực rỡ, tản ra hương thơm tự nhiên làm cho người ta khó có thể từ chối mà thưởng thức hương thơm ngọt mát say lòng người này.
Phía nam Liên Trì, cây hoa nhiều loại xanh tốt, từng trận gió lạnh thổi qua.
Dưới những gốc cổ thụ trải một tấm thảm hồng thật dày, hai bên thảm hồng đặt hơn hai mươi chiếc bàn gỗ nhỏ tạo thành một nửa vòng tròn.
Những vị khách ngồi chung quanh bàn gỗ, đang vui vẻ chuyện trò.
Trong ao sen, cạnh bờ là một mô hình chiến thuyền nhỏ, dùng gân trâu cùng gỗ hương tạo thành, so với thuyền thật không khác là mấy, chỉ làm cho người xem sợ hãi không thôi, thầm than Huyền Ky lão nhân thực sự là kỳ tài đương thời.
Yến hội còn chưa bắt đầu, những vị khách còn chưa tới đủ,đang ở trong đình viện làm thành nửa vòng tròn, một vũ công áo trắng đang bắt đầu nhảy, tay áo dài của nàng tung bay, đang ở trên không vẽ nên từng đường nét trắng thuần, trong tay áo thỉnh thoảng bay ra những đóa hoa màu sắc rực rỡ,bay lả tả, hoa mai thơm nức mũi.
Nhạc công cùng người hát đều ngồi ở phía bắc trong đình, qua mặt nước từng đợt nhạc cùng tiếng ca đưa tới.
Huyền Ky lão nhân, râu tóc bạc trắng, mặc một bộ y phục bằng vải bố, nhìn qua cực kì mộc mạc, không giống như cái tên mà hoàng đế ngự phong “Ky Quát Chi Vương” nhìn như là một lão nhân trong dân gian, ông đứng ở lối vào nghênh đón những vị khách.
Phượng Miên công tử là cháu trai của ông, thân mặc quần áo màu đen, tuấn nhã thanh tao, khóe môi gợi lên một nụ cười thản nhiên như gió thổi mây bay,mặt mày tuy không phải là tuyệt mỹ, nhưng là lộ ra vẻ thông minh.
Thân là chủ tử, hắn không có đón khách, từ nhỏ đối với việc xã giao hắn cực kỳ ghét, nên chỉ yên lặng ngồi yên ở trong đình, ngắm nhìn vũ công nhảy múa.
Tân khách tấp nập tới, thái tử Dạ Vô Trần, Kim tổng quản của Tuyền vương phủ , Dật vương Dạ Vô Nhai, võ lâm minh chủ Thiết Phi Dương, còn có Giang Đông thủy đạo bá chủ Hạ Chi Bắc.
.
.
.
.
.
Đều là khách quý có danh tiếng.
Phượng Miên ngồi ở trong đình, ánh mắt nhàn nhã đang ngắm nhìn một vũ công vô cùng tiêu sái xinh đẹp đang nhảy múa, những cánh hoa tươi trong tay áo nàng rơi ra, tỏa hương bốn phía.
“Vũ công này từ nơi nào mới đến?” Phượng Miên bỗng nhiên ngưng mắt hỏi.
Thị nữ phía sau sửng sốt một chút, không biết công tử vì cái gì mà đối với vũ công áo trắng lại có phần để ý, bình tĩnh nói: “Là trong phủ tổng quản mời đến, hình như là của phường nhạc nào đó, công tử làm sao vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Phượng Miên híp mi mắt, hiển nhiên vũ công kia đang đem đóa hoa trong tay áo rơi đầy xuống đất, nhận thấy có gì không ổn, nhưng lại không nghĩ ra đến tột cùng là có gì không ổn.
Hắn thản nhiên nói: “Thật là khó cho nàng khi có thể mang nhiều hoa tươi như vậy ở trên người, nhưng thực ra khó có vũ công nào tài sắc song tuyệt như thế.
Cái này gọi gì là múa? Mà chính là Thiên nữ tán hoa.” *Tiên nữ rải hoa*
Thị nữ hé miệng cười nói: “Công tử cái tên này thật hay, thật đúng là như thiên nữ tán hoa!”
Thị nữ vừa dứt lời, thì có người đến ngồi bên cạnh Phượng Miên, một người thân hình cao lớn tiêu sái thản nhiên ngồi xuống.
Phượng Miên tự nhủ, người này chắc hẳn là võ lâm minh chủ Thiết Phi Dương, liền đứng dậy chắp tay nói: “Thiết minh chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
Thiết Phi Dương cũng chắp tay, lãng cười nói: “Tuyền Ki công tử cũng vậy?”
Hai người một là Xuân Thủy lâu Tích Hoa công tử, một là Xuân Thủy lâu Táng Hoa công tử, tất nhiên là quen nhau đến cực điểm, nhưng là, tại đây trong trường hợp này, vẫn phải khách sáo hàn huyên với nhau một chút.
Hai người đang hàn huyên, thì thấy một vị công tử trẻ tuổi mang theo vài vị thị nữ chậm rãi đi đến, đúng là Y Mạch quốc quân Mạc Tầm Hoan.
Giờ hắn không phải là một tiểu vương tử nghèo túng năm đó bị người khác khi dễ nữa, hắn đã là vua của một nước, mà vẫn như trước kia quần áo mộc mạc,nhưng hắn vẫn hé ra một khuôn mặt tuấn tú lưu tinh tuyệt mỹ.
Thiết Phi Dương sắc mặt buồn bã, ánh mắt sắc bén nhìn đảo qua trên người Mạc Tầm Hoan, thấp giọng nói: “Hắn sao lại đến đây? Các ngươi mời hắn sao?”
“Hắn là người từ đảo quốc, tất nhiên cảm thấy rất hứng thú đối chiến thuyền, muốn tới tham quan chiến thuyền đặc biệt đó, nhưng chúng ta không có mời hắn, hắn là đi theo Dật vương mà đến, nghe nói hắn cùng Dật vương có quan hệ khá thân thiết.” Phượng Miên cúi đầu nói.
Thiết Phi Dương nhíu mày, không nói nữa.
Những vị khách cơ bản đã đến đông đủ, hơn hai mươi chỗ ngồi đều đã ngồi đầy.
Vũ công áo trắng chậm rãi lui xuống.
Một nữ tử áo hồng chạy bộ đi lên, trong lòng ôm cây đàn tỳ bà, bàn tay mềm như hoa, gảy lên tiếng tỳ bà du dương, nữ tử áo hồng theo tiếng tỳ bà mềm giọng xướng lên.
Tiếng ca uyển chuyển, cực kỳ động lòng người.
Phượng Miên cười đạm nâng chén lên, bỗng nhiên bàn tay chấn động, chén rượu phản chiếu vào ống tay áo.
Hé ra khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt, đã trở nên trắng bệch, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ngươi làm sao vậy?” Thiết Phi Dương nhận thấy được Phượng Miên đang không ổn liền hỏi.
Phượng Miên bỗng nhiên bưng kín ngực, thở dốc nói: “Ta có chút không thoải mái, ta nghĩ có thể là trúng độc!” Lời còn chưa dứt, miệng đã ói ra một ngụm máu tươi.
Những người trong yến hội gần đó, tất cả đều xông tới xem sao.
Huyền Ky lão nhân vội vàng cho người đi tìm vị ngự y đến, may mà trong đình vừa mới có một vị ngự y trong cung , vội vàng chạy đến bắt mạch cho Phượng Miên, vạch mí mắt Phượng Miên nhìn lại, hồi lâu thẳng lưng lên, có chút hoang mang nói: “Hắn quả thật là có trúng độc, đây là một loại độc bản y chưa bao giờ gặp qua, không biết là độc dược gì.
Cùng lắm, ta chỉ có thể cho độc tính tạm dừng phát tác.” Rồi hắn lấy trong tay áo ra một cây kim khâu, châm vào mấy đại huyệt trên ngực của Phượng Miên, ngăn không cho độc dược lan ra.
Phượng Miên chậm chạp vận khí, thị nữ đỡ cánh tay giúp hắn đứng lên, đôi mắt đen, híp lại nhìn về hướng mới vừa rồi vị vũ công áo trắng ban nãy nhảy múa.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải hạ độc ta?” Phượng Miên lạnh giọng hỏi.
Mới vừa rồi, hắn cảm thấy nữ tử này nhảy múa hoa bay toán loạn, cảm giác có chút không ổn, lúc này nghĩ đến, thấy đúng là lúc đóa hoa bay đó hướng chén rượu của hắn mà hạ độc.
Hắn nhớ rõ, mới vừa rồi trong nháy mắt, nàng thật sự nhảy gần hắn, đóa hoa từng bông một bay qua tán loạn trên cái ly.
Mọi người nghe vậy, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía vũ công áo trắng kia, trong đình bỗng nhiên tĩnh lặng.
Nữ tử áo trắng lẳng lặng đứng ở phía trên thảm đỏ, dung nhan xinh đẹp tú lệ.
Đối mặt với sự chỉ trích của Phượng Miên, nàng thản nhiên cười, thản nhiên nói: “Tuyền Ki công tử, thật là có lỗi, ta không phải là có ý định ám hại ngươi, chẳng qua là tiểu thư nhà ta muốn tham gia yến hội nên mới dùng hạ sách này.
Đừng có nhúc nhích, độc trên người ngươi, là cực kỳ lợi hại, đây là một loại độc dược, nếu như vừa động, thì độc sẽ bắt đầu phát tác ngay, nội trong tám canh giờ, nếu không có giải dược, chỉ sợ Cuồng Y đích thân tới, cũng phải bó tay!”
Huyền Ky lão nhân nghe vậy, hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tiểu thư nhà ngươi là ai?”
Nữ tử áo trắng thản nhiên nói: “Xin mời mở cửa ra, cho tiểu thư nhà ta vào đi, nàng đã chờ lâu rồi.”
Huyền Ky lão nhân do dự một chút, liền vung tay lên nói: “Mở cửa ra!”
Gió nhẹ mơn trớn, trong ao hoa sen theo gió lay động, một con thuyền sang trọng theo dòng nước hiên ngang trôi tới, trên mặt nước từng đợt sóng gợn ở mũi thuyền rẽ ra hai bên, đi không một tiếng động, chậm rãi hướng về phía Liên Trì mà đến.
Chiếc thuyền nho nhỏ, nhẹ như châu chấu, đầu thuyền đuôi thuyền là hai tỳ nữ, chèo thuyền là hai tên nam tử, trông giống nhau như đúc, hiển nhiên là một đôi song sinh.
Thuyền chậm rãi đến gần, cập bến ở tại bên trong Liên Trì, nhìn qua khoang thuyền là một ô cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bên trong là một thân ảnh của nữ nhi..