Huyền Ki lão nhân lắp bắp kinh hãi, trong mắt mọi người Phượng Miên là một công tử cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật, chỉ có ông mới biết được giá trị đích thực của Phượng Miên.
Các cơ quan trong Tuyền Ki phủ không phải là do ông thiết kế mà là do cháu trai Phượng Miên của ông thiết kế, ngay cả chiến thuyền kia cũng không phải là của ông làm.
Ông sở dĩ đem công danh gán lên đầu mình đều không phải là tham công, mà là vì bảo vệ cho Phượng Miên.
Nhưng ông chưa từng nghĩ rằng nàng Bích Hải Long Nữ lại am hiểu sâu giá trị của Phượng Miên như vậy.
“Ha ha ha! Long nữ cứ nói đùa, công tử có chỗ nào không đúng, ngươi muốn hắn làm cái gì?” Huyền Ki lão nhân cười gượng hai tiếng để che dấu đi sự kinh ngạc trong lòng mình.
Sắt Sắt thả người từ đầu thuyền nhảy lên trên một tảng đá ven bờ.
Váy màu xanh tung bay ở phía sau tươi đẹp dưới ánh mặt trời, lưu chuyển mà qua.
“Phượng lão gia, lệnh tôn là người thế nào, ngài so với ta trong lòng chắc hiểu rõ.” Nàng cúi đầu nói: “Hơn nữa, bây giờ hắn đang trúng độc, đã sắp phát tác đến nơi, ta nghĩ lão gia, sẽ không trơ mắt nhìn lệnh tôn tuổi còn trẻ, mà đã phải về hoàng tuyền đâu!”
Sắt Sắt bên môi nở một nụ cười thanh tuyệt, như một đóa hoa lung linh trong suốt.
Huyền Ky lão nhân thấy trong ngực khó thở, chòm râu rung lên, nói: “Ngươi.
.
.
Ngươi.
.
.
“
Thái tử Dạ Vô Trần ở buổi tiệc từ nãy ngồi ngay ngắn nguyên một vị trí, vừa rồi thấy Huyền Ky lão nhân sợ hãi đến cực điểm, nghiêm giọng nói: “Hôm nay bản vương đến đây, tuyệt không khoanh tay trước việc không có đạo lý như vậy.
Người đâu, mau bắt yêu nữ đang làm loạn này đi!”
Thái tử thân phận tôn quý, tham gia buổi tiệc này, tất nhiên dẫn theo không ít cấm vệ quân.
Khi ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân mai phục tại U Viên liền kéo cung cài tên, bao vây quanh chiếc thuyền nhỏ kia.
Sắt Sắt ánh mắt lưu chuyển, thần sắc bất động cười cười, nói: “Phượng lão gia, ngài vẫn là nên nhìn xem lệnh tôn thế nào đi!”
Huyền Ky lão nhân quay đầu, nhìn thấy Phượng Miên đang té xuống nằm trên mặt đất, thái dương không ngừng đổ mồ hôi lạnh, gương mặt tuấn tú tha thiết nhìn phía ông, cho thấy hắn đang vô cùng thống khổ.
“Thái tử điện hạ, khẩn cầu thái tử điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cứu lấy cháu trai của tại hạ.” Huyền Ky lão nhân bước nhanh đi đến trước mặt thái tử Dạ Vô Trần, quỳ rạp xuống đất, lo lắng nói.
Thái tử Dạ Vô Trần sắc mặt khẽ biến, lạnh giọng nói: “Được, nếu Phượng lão gia nói như thế, bản vương sẽ nể mặt ngươi.” Hắn phất tay một cái, thị vệ lập tức liền đi xuống.
“Quản Trữ! Ngươi hãy thử lĩnh giáo vị Bích Hải Long Nữ này đi!” Thái tử thần sắc bất động phân phó nói, ánh mắt hiện lên một tia sẵng giọng.
Lão nô Quản trữ theo chỉ thị của thái tử, bước nhanh ra ngoài.
Sắt Sắt biết được Quản Trữ này và tổng quản thái giám Hàn Sóc là đồng môn với nhau, võ nghệ vô cùng cao thâm tàn nhẫn, không thể coi thường.
Nàng mỉm cười, nói: “Xin mời chỉ giáo!”
Làn gió thổi đem quần áo của nàng bay bay, váy dài tới thắt lưng, lay động lòng người.
Nàng nhanh nhẹn đạp bước chân như gió thổi hướng Quản Trữ mà tới.
Quản Trữ mặt không chút thay đổi, thân thủ lợi hại, đem kiếm bên hông từng chút một rút ra, hàn quang lóe sáng, kiếm khí vừa xuất ra lạnh lẽo vô cùng, cứ như đem nắng nóng đuổi đi vài phần.
Nội lực hùng hậu cùng kiếm khí mạnh mẽ làm cho mái tóc hắn phiêu đãng mà bay lên.
Tân Nguyệt Loan đao của nàng cùng bảo kiếm trong tay Quản Trữ chạm vào nhau, những tia sáng bắn ra bốn phía.
Hai người đứng trên một tảng đá, cùng nhau quyết đấu một trận sinh tử.
Trách không được Hàn Sóc từ trước tới nay đều bảo vệ cho hoàng đế, võ nghệ quả thật quỷ dị cao tuyệt.
Bên trong nội lực hùng hậu lộ ra lãnh ý dày đặc, người thường khó mà có thể nhận ra.
Sắt Sắt sử dụng Liệt Vân đao pháp, cùng đấu với kiếm pháp của Quản Trữ.
Hai người đấu được hơn mười chiêu, mà vẫn chưa phân biệt được thắng bại.
“Phượng lão gia, chất độc của lệnh tôn đang phát tác, nếu không có giải dược, chỉ sợ là đại la thần tiên có tái thế, cũng là bó tay !” Võ lâm minh chủ Thiết Phi Dương đang đứng ở trong đám người, thản nhiên nói.
Dật vương Dạ Vô Nhai chậm rãi thong thả đi ra, đi đến trước mặt Dạ Vô Trần, chậm rãi nói: “Hoàng huynh, trước mắt vẫn là cứu người quan trọng hơn!”
Sắt Sắt hôm nay đến đây, đã chuẩn bị rất kĩ, vốn cũng không sợ cùng thị vệ của Dạ Vô Trần quyết đấu, bây giờ lại nhìn thấy Vô Nhai nói như thế, tất nhiên là hắn là lo lắng nàng đánh không lại tên Quản Trữ này.
Sắt Sắt thầm than một tiếng, nhướng mày nhìn Vô Nhai, thấy đáy mắt sâu u của Vô Nhai mang một thần sắc nhìn rất phức tạp, có vui mừng, cũng có lo lắng.
Dạ Vô Trần nheo mắt, tay nắm thành quyền, nhưng vẫn là ý bảo quản trữ thu tay lại, Tuyền Ki Phủ rất được thánh thượng coi trọng, nhất quyết không thể xảy ra truyện ngoài ý muốn.
Sắt Sắt tay thu đao lại, chậm rãi đi về hướng Phượng Miên đã ngất đi, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút kinh ngạc, theo lý thuyết, độc còn chưa đến thời điểm phát tác, tại sao lại phát tác rồi? Mắt thấy người nằm trên bãi cỏ xanh là một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo đen đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, sắc mặt vẫn như trước tái nhợt, sắc môi đã chuyển sang màu tím nhợt.
Ngự y đứng một bên lau mồ hôi trên đầu, thì thào nói: “Nếu như cho bản y một chút thời gian thì có thể tìm ra thuốc giải, đáng tiếc là loại độc dược này đã phát tác quá sớm, phải lập tức dùng thuốc giải ngay.”
Sắc mặt Sắt Sắt nhất thời ngưng trọng, nàng bảo Vũ Điệp hạ độc, tất nhiên không phải vì muốn lấy đi mạng sống của Phượng Miên, chẳng qua là vì muốn bắt hắn đi, không thể không dùng thủ đoạn.
Mắt thấy hắn đang phát độc, trong lòng có chút lo lắng, nàng quay đầu bảo Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đang đứng phía sau ôm Phượng Miên đem lên trên thuyền.
Sắt Sắt quay đầu cười nhạt nói: “Phượng lão gia, thật có lỗi, bản Long nữ muốn tạm thời mượn lệnh tôn sáu ngày, đến kì hạn nhất định hoàn trả lại.” Nói xong, quay người bước đi.
***
Thuyền xuyên đi qua Liên Trì, chỉ trong chốc lát đã ra ngoài hồ sen Liên Trì, đón lấy làn gió thoáng đãng trên hồ bay tới, trong khoang thuyền lúc này chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Sắt Sắt quay đầu nhìn về phía giường Phượng Miên nằm, vầng trán trơn bóng hỗn độn vài sợi tóc, che khuất hàng lông mi run run của hắn.
Mũi thẳng, môi hơi động đậy,nhìn qua vô cùng động lòng người, chỉ tiếc lúc này sắc môi tái nhợt, xem ra quả nhiên là độc đang phát tác.
Sắt Sắt lấy thuốc giải trong tay áo ra, bảo Thanh Mai đi lấy nước đến.
“Tiểu thư, hiện nay chúng ta còn đang ở trong Ngọc hồ, nếu như cho hắn uống xong thuốc giải, trong chốc lát truy binh có đến đây, cướp hắn đưa đi thì sao, như vậy có nên không?” Thanh Mai hơi có chút lo lắng nói.
Sắt Sắt ngưng mi, thản nhiên nói: “Binh đến tướng chặn, không có gì đáng sợ.
Trước mắt cứu người quan trọng hơn, mau mang nước lại đây.”
Nàng ngồi vào cạnh giường, cánh tay nâng thân mình Phượng Miên dậy, đặt hắn tựa vào giường.
Thoáng nhìn đến hắn lông mi chớp chớp, ánh mắt Sắt Sắt ngưng lại, cẩn thận xem màu môi tái đen của hắn, càng xem càng không giống như là đang phát độc, môi có màu xanh, giống như là đang phát bệnh.
Mà hắn lúc này, hơi thở ổn định, không giống như lúc vừa rồi khi ở U Viên hơi thở hỗn loạn, lúc này nhìn qua tình trạng tốt hơn nhiều.
Sắt Sắt trong lòng thấy điểm khả nghi, nhịn không được liền lấy trong tay áo ra một chiếc khăn, dùng khăn xoa xoa trên môi của hắn.
Lập tức, chiếc khăn màu trắng dính một chút màu xanh.
Thanh Mai bưng nước đến, Sắt Sắt thản nhiên cười cười, nói: “Thôi, ta nghĩ Phượng công tử không cần uống đâu, thuốc giải cũng không cần uống nữa rồi!”
“A? !” Thanh Mai sửng sốt, đem chén nước đặt sang một bên, lấy tay kiểm tra hơi thở của Phượng Miên, “Tiểu thư, hắn còn sống sao!”
“Tuyền Ki công tử, ta xem ngươi không cần phải giả bộ nữa.” Sắt Sắt duỗi cánh tay đem Phượng Miên chậm rãi đặt lại trên giường, rồi xoay người ngồi sang cái ghế bên cạnh.
Phượng Miên đang giả hôn mê, mơ hồ cảm thấy trước mặt mình là một mùi hương của người nào đó, trong lòng có chút mê man, bây giờ nghe thấy Sắt Sắt nói vậy, trên gương tuấn mặt mỹ hai má đỏ ửng.
Hắn chớp chớp lông mi, đôi mắt đen xinh đẹp như một viên ngọc quý mở ra.
Lọt vào trong tầm mắt hắn là một cô gái với gương mặt trái xoan, trừng đôi mắt tròn tròn, tò mò nhìn hắn.
Hắn biết người đang mang nước đến cho hắn là thị nữ tên Thanh Mai.
“Thì ra là giả hôn mê, ngươi vì sao phải giả hôn mê, vì sao phải làm bộ phát độc?” Thanh Mai bĩu môi, thì thào nói, bộ dáng hơi khó hiểu.
Phượng Miên mỉm cười, đôi mắt biến thành hình trăng rằm, hắn nhẹ giọng nói: “Ta chỉ là muốn uống thuốc giải sớm một chút thôi!” Thanh âm ôn nhã, giống như gió trên mặt hồ thổi tới, làm người ta nghe thấy cực kỳ thoải mái.
“Thanh Mai, không cần làm khó Phượng công tử! Phượng công tử sở dĩ làm như thế, cũng là vì muốn cho chúng ta sớm thoát thân thôi.”Sắt Sắt xòe chiếc quạt tròn ra, thong thả nói.
Khó trách, Phượng Miên có thể lừa gạt, qua mắt cả ngự y.
Phượng Miên quay đầu, nhìn thấy Sắt Sắt đang ngồi ở một bên ghế, hai mắt như làn nước hồ mùa thu, ánh mắt đang nhìn về phía mình, vẻ mặt giống như đang thương tiếc, lại giống như áy náy, lại giống như có chút ưu sầu.
Phượng Miên nhìn Sắt Sắt, chỉ cảm thấy ngực như bị kiềm hãm.
Nữ tử năm đó ban đêm dám xông vào Tuyền Ki Phủ đào trộm đồ là nàng sao? Năm đó, hắn tự cho là Tuyền Ki Phủ trận pháp không người nào có thể phá giải, nếu như có người phá, hắn nhất định nhận làm tri kỷ, lại không ngờ đến cuối cùng lại bị một nữ tử phá giải.
Đêm đó, hắn vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của nàng, sau đó lại nghe nói người chủ mưu đó là một nữ tử, trong lòng thấy rất ngưỡng mộ.
Đêm đó hắn thấy nàng tao nhã cùng khí phách, luôn luôn làm hắn cảm thấy vui mừng.
Hôm nay, nàng đi thuyền vượt sóng mà đến, xa xa nhìn thấy phong tư tuyệt thế của nàng, hắn nhớ đến ngón tay mình chỉ từng mơn trớn trước ngực nàng, thế nhưng trong người lại nóng lên như có ngọn lựa đang bùng cháy.
Bốn năm trước, một chút rung động trong chớp mắt kia, xuyên qua năm tháng tưởng đã phai nhòa, nay lại bùng lên trong lòng hắn.
Khi hắn nghe được nàng đến, không phải chỉ vì mô hình chiến thuyền, mà là vì hắn.
Đáy lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, rất kỳ quái, có một loại cảm giác rõ ràng nhất, là vui sướng.
Sắt Sắt đang nói với Phượng Miên nhìn đến hắn thì chính là giật mình, liền chờ hắn ổn định tâm thần, chậm rãi phát hiện ra hắn đang ngẩn người nhìn mình, trên vẻ mặt như mộng như ảo.
Sắt Sắt trong lòng ngẩn ngơ, kỳ thật nàng biết được Phượng Miên chính là Xuân Thủy lâu Tích Hoa công tử, chuyện này Dạ Vô Yên lúc ở Xuân Thủy lâu cho tới bây giờ chưa từng giấu giếm được nàng.
Mà Phượng Miên, nói vậy cũng biết được thân phận của nàng.
Chỉ là, không biết trước mắt lúc này, hắn là đang nhớ tới chuyện gì? Chẳng lẽ là nhớ tới chuyện cũ bốn năm về trước!?
Bốn năm trước, đêm đó, nàng lần đầu gặp Minh Xuân Thủy, thế nhưng lại tưởng hắn không có võ công nên đã bị hắn đùa giỡn.
Giờ phút này nhớ lại, chắc là Phượng Miên đang nhớ đến cảnh đêm đó nàng bị Minh Xuân Thủy đùa giỡn chật vật cùng với tình thế quẫn bách vì cảnh xuân bị lộ ra ngoài của nàng.
Sắt Sắt trong lòng buồn rầu, sóng nước trong Ngọc hồ nhẹ nhàng vỗ, không gian u tĩnh trong khoang thuyền phát ra tiếng sóng nước không lớn, vang nhỏ bên thuyền.
Tiếng sóng vỗ đem thần trí của Phượng Miên quay trở về, hắn chớp lông mi, áp chế rung động trong lòng, thản nhiên hỏi: “Không biết Long nữ đem Miên cướp đến đây, không hiểu có chuyện gì?”
Sắt Sắt vốn có chút tức giận, lại nhìn thấy Phượng Miên sắc mặt tái nhợt, đều là do độc dược phát tác, trong lòng lại có chút xin lỗi, nên đạm cười nói: “Phượng công tử, bản Long nữ sở dĩ cướp ngươi đi, tất nhiên không có ác ý, chẳng qua mong ngươi chế tạo cho Đông Hải chúng ta mấy chiến thuyền mà thôi.
Không biết Phượng công tử có thể đáp ứng?”
Phượng Miên nâng mắt, xinh đẹp lung linh nhìn thẳng Sắt Sắt, đạm cười nói: “Long nữ yêu cầu, Miên không dám cự tuyệt.”
Sắt Sắt thật ra chưa từng dự đoán được, Phượng Miên lại có thể dễ dàng đáp ứng việc này, thấy có chút kinh ngạc.
“Tử Mê, đem thuốc giải đưa cho Phượng công tử đi!” Sắt Sắt cúi đầu đáp, quay đầu hướng ra bên ngoài khoang thuyền nhìn.
“Mô hình thuyền chiến đang ở Liên Trì có phải là thật không?” Tử Mê cùng Thanh Mai một bên đưa cho Phượng Miên uống thuốc giải, một bên có chút tò mò hỏi.
Phượng Miên mỉm cười, nói: “Đương nhiên là giả, hôm nay có người ý định muốn lấy mô hình này, ta tất nhiên là biết.
Mô hình kia chỉ là hình, mô hình chân chính ảo diệu vô cùng, ngay cả ông nội cũng không hiểu biết về nó.”
Sắt Sắt sớm đã biết được dù có cướp mô hình kia đi cũng vô dụng mà thôi.
Nhưng mà thật ra lại không dự đoán được chiến thuyền kia lại kì diệu đến nỗi ngay cả Huyền Ky lão nhân cũng không hiểu hết được.
Xem ra, Huyền Ky lão nhân cũng không tán thành hoặc căn bản cũng không biết Phượng Miên lại âm thầm duy trì quan hệ với hoàng tử là Tuyền vương.
Nói như vậy, Huyền Ky lão nhân chắc hẳn là ủng hộ cho thái tử, vậy nên ngay cả Phượng Miên cũng phải đề phòng ông nội hắn.
Thái tử có vẻ cũng là không biết được giá trị của Phượng Miên, cho nên bọn họ chỉ có được một mô hình vô dụng, chắc hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sắt Sắt liệu việc không kém, phía trước hồ mấy chỗ để cập bến có mấy chiến thuyền, chặn đường đi của các nàng.
Cầm đầu trên thuyền, là một nam tử tuổi còn trẻ đang đứng.
“Ai vậy?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi.
Tử Mê cùng Thanh Mai còn chưa trả lời, thì chợt nghe Phượng Miên thản nhiên nói: “Người này là bá chủ Giang Đông thủy đạo, Hạ Chi Bắc, chưởng quản con đường thủy ở Giang Đông, các ngươi đi qua con đường thủy này của hắn, trước đó cũng chưa cho hắn lợi ích gì sao?”
Sắt Sắt ngưng mi, nàng theo con sông Đông Hải kinh Giang Đông một mạch đến Ngọc hồ, tất nhiên là từng phái Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đi chào hỏi qua.
Chỉ là, nàng không tự mình đi chào hỏi nên cũng không nhận ra được người này.
Chỉ nghĩ đến khi đi qua, người này sẽ đáp ứng dễ dàng, chưa từng đoán được, bây giờ lại chặn đường về của các nàng ở chỗ này.
Tử Mê đi ra khỏi khoang thuyền, cao giọng hỏi: “Hạ công tử, chúng ta chỉ là mượn đường, xin mời Hạ công tử nhường đường cho.”
“Các ngươi cướp Tuyền Ki công tử của Tuyền Ki Phủ, tại hạ tất nhiên không thể bỏ mặc.
Muốn dời khỏi nơi này, thì xin mời để lại Tuyền Ki công tử rồi nói sau.” Hạ Chi Bắc quát lớn, thanh âm vang dội, có thể thấy được người này võ nghệ không hề kém.
“Hắn ăn bổng lộc của triều đình, tất nhiên là sẽ chặn đường các ngươi, phải đánh nhau kịch liệt là tránh không được.
Muốn thắng các ngươi, cũng không nhất định phải như vậy!” Phượng Miên uống xong thuốc giải, chiếc túi gấm cùng màu, đứng ở phía sau Sắt Sắt thản nhiên nói.
Hắn mặc y bào một màu đen huyền, cả người cùng một màu, búi tóc không có ngọc trâm cài, mà là dùng một sợi dây cột tóc, đang ở trong gió, thong thả tung bay, thật tươi mát thật sạch sẽ .
Sắt Sắt nghe Phượng Miên nói vậy, ngưng giọng hỏi: “Hạ Chi Bắc là ai ?” Con ngươi đen trong suốt, ánh lên hàn quang, nhìn xem Phượng Miên trong lòng đang nghĩ gì.
Phượng Miên cười cười, vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi, thật lâu sau mới thản nhiên nói: “Long nữ sao hỏi vậy, việc này thật dễ đoán! Nếu không thuyền của Âu Dương Cái sao lại có thể thuận lợi rời bến.”
Quả nhiên là người của Dạ Vô Yên nha! Nếu Hạ Chi Bắc ở đây chặn mình, xem ra Dạ Vô Yên không nghĩ được mình đã mang Phượng Miên đi.
Sắt Sắt khóe môi khẽ nhếch, trên gương mặt như ngọc hiện lên một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nàng ra lệnh một tiếng, phía trước Bắc Đẩu Nam Tinh cùng nhau cho thuyền tiến đến mấy chiến thuyền hải tặc, liền cùng thuyền của Hạ Chi Bắc đứng cùng nhau.
Tên bắn vút vào bên trong, Sắt Sắt vẫn bình yên ngồi ở trong khoang thuyền.
Phượng Miên dường như nhìn thấu tâm tư của Sắt Sắt, ngưng mi nói: “Đây chỉ là diễn trò, Hạ Chi Bắc.
.
.
.
.
.” Lời còn chưa dứt, chợt thấy phía trước mấy chiến thuyền con thong thả đi đến, làm nước hồ dập dềnh.
Thì ra là một chiếc thuyền khác vừa xuất hiện, liền gia nhập vào đoàn thuyền chiến.
“Tiểu thư, những người đó là tới giúp chúng ta.” Tử Mê ngưng mi nói.
Nàng không biết tiểu thư còn có viện binh khác.
Sắt Sắt cũng có chút kinh ngạc, không ngờ đến lúc này còn có người tương trợ các nàng.
Ba vạn ám binh kia, không đến thời điểm cuối cùng, nàng sẽ không dùng đến.
Việc này, thật sự đoán không ra là người phương nào ra đã tay viện trợ.
Nàng mở cửa sổ ra, không chớp mắt hướng ra phía ngoài nhìn, mơ hồ nhìn bên trong con thuyền, trên thuyền có một hồng y nữ tử.
Nàng kia trông thật sự ôn nhu, quần áo màu đỏ, ở trong gió phần phật bay lên, đang ở giữa chiến đoàn đánh nhau kịch liệt, đôi mắt sáng rực.
Nàng dùng kiếm tay trái, tay phải ngón tay đã bị chặt đứt bốn ngón.
Sắt Sắt nhận ra được, đó là thị nữ của Mạc Tầm Hoan- Nhã Tử.
Nói như vậy, người đến giúp mình chính là Mạc Tầm Hoan.
Từ khi li biệt sau trận chiến trên biển kia, đã rất lâu rồi mà chưa gặp mặt .
Hai lần trước gặp lại, đều là đang ở yến hội, xa xa chỉ nhìn liếc mắt một cái, cũng không tiện nói chuyện.
Cũng không nghĩ trong thời khắc nguy cấp, Mạc Tầm Hoan lại phái người tới cứu nàng.
Ngọc hồ, dù sao cũng là lãnh thổ Nam Việt, hắn cứu người cũng phải che dấu.
Các thuyền viên đều là mang theo mặt nạ bảo hộ.
Mạc Tầm Hoan phái tiếp viện tới, con thuyền rất nhanh đánh bại được đội thuyền Hạ Chi Bắc, rồi hộ tống Sắt Sắt ra khỏi Ngọc hồ, dọc theo con sông Giang Đông, một đường hướng đông biển mà đi.
Trên đường đi lại không gặp thêm cái gì ngăn cản thuyền nữa, nhưng lại không thấy Mạc Tầm Hoan lộ diện.
Đến lối vào Đông Hải, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Sắt Sắt thoáng nghe ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng đàn, lượn lờ bay, âm thanh rất tự nhiên.
Khóe môi Sắt Sắt khẽ nhếch lên, từ trong khoang thuyền chậm rãi đi ra ngoài.
Phía đối diện có một con thuyền khác, đầu thuyền có một bóng người thản nhiên ngồi.
Quả nhiên là Mạc Tầm Hoan, không giống hai lần trước ở yến hội, nhìn thấy hắn y phục quý phái, tuy vẫn là như trước nhưng đã cũ một nửa, có vẻ là vì nhiều lần giặt, quần áo của hắn sắc trắng hơi hơi xám, nhưng là nhan sắc có khác chút là một loại ôn nhã, giống ánh bình minh trên trời không dính hạt bụi nào.
Nhìn thấy Sắt Sắt đi ra, mắt xinh đẹp của hắn sáng ngời như một vì sao, khóe môi gợi lên một nụ cười xinh đẹp.
“Sắt Sắt!” Hắn cúi đầu gọi, vẫn như trước kia bình tĩnh, thanh âm vô hồn, nghe đến lạnh lùng, cực kỳ đạm bạc.
Ngón tay hắn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lướt trên cây đàn, một khúc nhạc du dương, tiếng nhạc ở trên mặt biển chậm rãi chảy xuôi.
Vẫn là một thiếu niên như ngày xưa, người bị một đám vương tử khi dễ thiếu chút nữa đã đập vỡ đàn Không của hắn, người mà vì muốn đổi lấy ngân lượng đã bán đi chiếc đàn Không của mình.
Sắt Sắt đứng ở đầu thuyền, bên tai đều là tiếng đàn du dương của Mạc Tầm Hoan, mơ hồ như đang muốn xuôi dòng kí ức.
Lần giúp đỡ hắn tại đổ phường *nơi đánh bạc*, lần xin tá túc tại phố đông, lần cùng sóng vai tại trận chiến trên biển… Tất cả đều đang hiện lên trước mắt nàng.
Khúc nhạc rốt cuộc đã dừng, không gian trên biển yên tĩnh, chỉ có ánh dương chậm rãi chìm nghỉm vào đêm trên mặt biển.
“Ngươi, mấy năm nay có tốt không?” Mạc Tầm Hoan dừng tay trên cây đàn, thanh âm cuối cùng ở trong gió dần dần tiêu tán, hắn cúi đầu hỏi.
Lúc này đây ngữ khí cũng không đạm bạc, mà bao hàm thật sâu sự thân thiết..