Đây là một chỗ ở yên tĩnh, trong viện trồng hoa hải đường, đã là đầu hạ nên hải đường bắt đầu nở, nhiều đóa màu hồng đã ra nhụy.
Đêm đã rất khuya, mà mọi người đều chưa ngủ!
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Tử Mê ngồi ở trên chiếc ghế trúc, chống má ở trong phòng nhìn mọi người.
Bắc Đẩu cùng Nam Tinh hôm nay không có thảo luận về việc cờ bạc nữa, chỉ yên lặng ngồi ở ghế trên, thần sắc ngưng trọng.
Thanh Mai đang ở trong phòng đi qua đi lại, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Tuyền Ki công tử Phượng Miên đang ngồi ở ghe trên, trong tay cầm một con dao khắc, cúi đầu điêu khắc, không biết là đang làm cái gì, nhìn qua thần sắc có vẻ thản nhiên.
Tuyền Ki công tử đại đa số thời gian đều là không nói lời nào, đúng là kỳ tài đều có tính tình cổ quái.
Trong viện truyền đến có tiếng bước chân, Thanh Mai hưng phấn liền xông ngay ra ngoài, nhìn thấy Sắt Sắt nắm tay Triệt nhi đang đi đến, mặt mày hớn hở vui sướng.
Các nàng đều biết Triệt nhi không phải là do Dạ Vô Yên cướp đi, cũng không biết Dạ Vô Yên có cứu đước Triệt nhi trở về không, cho nên rất lo lắng cho Sắt Sắt tối nay có thể mang Triệt nhi về hay không.
Thấy họ đã về, tự nhiên thấy mừng rỡ như điên.
Thanh Mai ngồi xổm xuống trước mặt Triệt nhi, nhìn Triệt nhi từ tên xuống dưới, xác định Triệt nhi chưa từng bị thương, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
"Dạ Vô Yên cõi như cũng có bản lĩnh, cuối cùng có thể cứu Triệt nhi ra!" Thanh Mai thì thào nói.
"Thanh Mai, ngươi nói cái gì?" Sắt Sắt không chớp mắt hỏi, ánh mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
Thanh Mai thấy mình nói sai, liền cuống quýt bịt kín miệng.
Tử Mê liếc liếc mắt Thanh Mai một cái, rồi tiến đến, ngưng thanh nói: "Tiểu thư, truyện là như vậy, tiêu công tử không phải do Tuyền vương cướp đi, mà là do một người rất giống tiểu thư mang tiểu công tử đi.
Tuyền vương biết được, liền ra lệnh không cho chúng em nói cho tiểu thư biết, hắn sợ tiểu thư không chịu nổi đả kích này, hắn nói sẽ cứu tiểu công tử trở về! Hắn, quả nhiên không có nói suông!"
Trước mắt tiểu công tử đã trở về bình an, Tử Mê cảm thấy chuyện này không cần phải gạt tiểu thư nữa, vì thế liền đem sự tình nói thẳng ra.
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ được, sự tình lại là như vậy.
Nói như vậy, mình cùng Hách Liên Ngạo Thiên đến Tuyền vương phủ đòi người, hắn căn bản là không cướp Triệt nhi, lại còn cùng Hách Liên Ngạo Thiên đánh một trận, mà mình, bởi vì muốn Hách Liên Ngạo Thiên thắng, còn đánh đàn tương trợ, khiển hắn bị thương nặng.
Sắt Sắt đáy lòng đã nổi lên gợn sóng, trên mặt cũng không đổi sắc, nang nhìn chung quanh một vòng, trầm giọng nói: "Các ngươi, tại sao không can thận như vậy, ngày trước ta từng nói cho các ngươi, có một người giống ta, cho là các ngươi đã đề phòng nàng ta, như thế nào lại còn có thể sơ sẩy.
Hơn nữa, Triệt nhi bị cướp, các ngươi sao có thể gạt ta! Dạ Vô Yên hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ sao? Còn có con, Triệt nhi, con ngay cả mình mẹ ruột cũng không nhận ra sao?"
Mọi người đểu chậm rãi cúi đầu, chuyện này là bọn họ đều có phần sai.
Nhưng bọn họ làm sao biết được ả kia lại giống tiểu thư như thế, điểu chủ yếu là, ả kia sau khi đến đây, ngay lập tức liền dẫn theo tiểu công tử đi ra ngoài, không nói một lời nào.
Nếu như lâu một chút, chắc chắn các nàng sẽ phát hiện ra sự khác thường ngay.
Sắt Sắt thản nhiên thở dài một tiếng, nói: "Thôi, lần sau nhớ lấy, phải hết sức cẩn thận.
Khuya rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi!" Nàng Mặc Nhiễm kia quả thật cực kì giống nàng, khó trách bọn họ không thể nhận ra.
Thanh Mai Tử Mê cùng Bắc Đẩu Nam Tinh chậm rãi theo bên trong lui đi ra ngoài, Sắt Sắt chỉ chớp mắt, nhìn đến Triệt nhi lại chống má ngồi ở trước mặt Phượng Miên, một đôi mắt to, tròn nhìn Phượng Miên hai tay linh hoạt.
Bàn tay kia của Phượng Miên, ngón tay thon dài trắng nõn, cực kì linh hoạt, cũng không biết hắn đang làm cái gì, nhưng lại hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Triệt nhi.
Người có thể hấp dẫn ánh mắt Triệt nhi, thật đúng là không nhiều lắm.
Sắt Sắt không hờn giận ngồi vào một bên ghế trúc, ngưng thanh nói: "Triệt nhi, nói đi, con ngày ấy vì sao phải theo nữ nhân kia đi? Con thật sự không nhận ra ả không phải là mẫu thân sao?"
"Mẫu thân, Triệt nhi đương nhiên là nhận ra, nhưng mà nữ nhân kia đánh thuốc mê Triệt nhi, Triệt nhi lúc ấy thấy có chút mơ hồ!" Triệt nhi hơi ủy khuất nói.
Sắt Sắt ngưng mi, mới nhớ tới, Mặc Nhiễm là cao thủ hạ độc, nàng sẽ hướng vào Triệt nhi hạ độc gì.
Nàng trong lòng trầm xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Triệt nhi, nói: "Qua đây cho mẫu thân nhìn xem, người xấu đó có phải hay không đã hạ độc Triệt nhi."
Triệt nhi cười tủm tỉm nói: "Mẫu thân, người không cần phải tra xét, con rất khỏe.
Tuyền vương sớm đã lệnh cho Cuồng Y kiểm tra cho con, căn bản không có việc gì, nếu bọn họ dám hạ độc, Tuyền vương sao có thể đáp ứng điều kiện của bọn họ!"
"Điều kiện? Điều kiện gì? Là ai bắt con đi?" Sắt Sắt ngưng giọng hỏi.
Phượng Miên chế tác ra thứ trong tay đang mải nhìn ngắm nó, liền nâng mắt liếc nhìn Sắt Sắt một cái, rồi đem cái trong tay giao cho Triệt nhi, mỉm cười nói: "Này, đây là cho Vô Tà tiểu công tử, cầm chơi đi! Chỉ cần vặn cái này vài cái, nó sẽ tự đứng lên chạy trên mặt đất!"
Triệt Nhi tò mò giơ vật trong tay được dùng gậy trúc mà chế tác thành một mô hình thuyền nhỏ, bé thử vặn vài cái rồi đặt dưới đất, cái thuyền nhỏ kia quả nhiên ở dưới tự chuyển động.
Triệt nhi một bên vui mừng chạy lại chơi, một bên không quên trả lời Sắt Sắt nói: "Là do thái tử bắt Triệt nhi! Về phần điều kiện, Triệt nhi không biết, chỉ nghe bọn hắn nói một chút!"
Phượng Miên sâu kín cười nói: "Người bắt đi tiểu công tử là thái tử, về phần điều kiện là gì, ta nghĩ, ngày mai, cho dù không có người nào nói, ngươi cũng sẽ biết thôi."
"Nói như vậy, ngươi đã biết?" Sắt Sắt trong lòng chấn động, ngưng mi hỏi.
Nếu là thái tử Dạ Vô Trần cướp Triệt nhi đi, muốn cứu ra bình an, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Bởi vì thái tử là loại người bất tài, nhưng bên người hắn vẫn có vài người tài ba, như Quản Trữ kia võ nghệ cũng không kém.
Phượng Miên chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn những áng mây bay ngoài cửa so, thản nhiên nói: "Miên đoán là, vẫn là không nói đi! Ta nghĩ, chủ tử lần này khẳng định là lấy lùi để tiến, thời gian người phản kích cũng không còn xa nữa!"
Cái điều kiện kia, ngày mai, Sắt Sắt sẽ biết được.
sáng sớm, Sắt Sắt liền phái Tử Mê ra ngoài tìm hiểu tin tức, Tử Mê chỉ trong chốc lát liền quay lại, mang đến tin tức làm cho nàng cực kỳ khiếp sợ
Đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận, nghe nói, Tuyền vương hôm qua ở trên điện, nói mình nhiều năm nay cùng quân địch giao chiến, thân thế mệt mỏi nên đem Bắc Cương binh quyền toàn bộ giao ra.
Thánh Thượng cực kỳ tiếc nuối, nền ban thưởng đất phong cho Tuyền vương, cho hắn đến đất phong tĩnh dưỡng.
Mà ban cho Tuyền vương đất phong đó là vùng Mặc thành, nơi đó là bắc bộ lạnh khủng khiếp, thực không phải là nơi để tĩnh dưỡng.
Bên ngoài là ban cho đất phong, nhưng thực tế là đi lưu đày.
Trong triều hơn nửa đại thần đã hướng về phía thái tử điện hạ, trong mắt dân chúng, uy quyền của Tuyền vương đã mất!
Sắt Sắt chưa từng dự đoán được, Dạ Vô Yên vì cứu Triệt nhi mà mang binh quyền trong tay toàn bộ giao ra.
Kể từ đó, hắn chẳng phải là thành vô binh chi tướng sao? Nàng vẫn luôn nghĩ, Dạ Vô Yên là muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế của Nam Việt, chẳng lẽ không đúng như vậy? Nàng vẫn nghĩ, hắn vẫn muốn hạ bệ hoàng hậu, chẳng lẽ lại không đúng?
Ngày mùa hè ánh nắng có chút gay gắt, Sắt Sắt đứng ở trước vườn hoa hải đường, kinh ngạc nghĩ.
Ánh nắng mãnh liệt chiếu vào thân mình yểu điệu của nàng, nhưng nàng lại không chút cảm thấy khô nóng.
Phượng Miên chậm rãi đi đến bên cạnh Sắt Sắt, mang đến cho Sắt Sắt một chiếc áo choàng mỏng để che nắng.
"Ngươi là đang lo lắng cho Tuyền vương sao?" Phượng Miên dừng ở ánh mắt của Sắt Sắt, thấp giọng hỏi nói.
Sắt Sắt nâng mắt, cười nhẹ nói: "Ta chỉ là rất kinh ngạc, thật không ngờ đến, hắn lại làm như thế!
Ánh mắt tối tăm của Phượng Miên xẹt qua một tia khâm phục, nói: "Tuyền vương luôn luôn trọng tình, vì tiểu công tử, người làm như thế cũng không lấy làm kỳ quái.
Hơn nữa, cho dù chuyện này không liên quan đến tiểu công tử, Miên đoán người cũng sẽ làm như thế!"
Sắt Sắt nhướng mày, hôm qua Phượng Miên còn đề cập việc lấy lùi để tiến, nghi hoặc nói: "Hắn làm như vậy, chẳng phải là rất mạo hiểm, đã không có binh quyền, hắn còn có thể làm gì chứ?
Phượng Miên cười cười, nói: "Quả thật rất mạo hiểm, nhưng đây là biện pháp duy nhất!"
"Biện pháp duy nhất?" Sắt Sắt vẫn là không hiểu.
"Nói vậy, ngài là biết được xuất thân của Tuyền vương!" Phượng Miên cúi đầu nói.
Sắt Sắt lại ngưng mi, thực ra, thì ra hết thảy đều là vì thân phận của mẫu thân Dạ Vô Yên.
Kẻ là đời sau của Côn Luân nô tì, ngay cả có cường thịnh trở lại, vẫn không thể nào danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi cửu ngũ đế vị? Đời sau của Côn Luân nô tì chính là nguyên nhân Dạ vô Yên không được thánh sủng sao?!
Mặc kệ cho dù hắn làm gì đi nữa, ngay cả khi có được sự tán thưởng của mọi người, cũng không chiếm được hết thảy.
Ngay cả ân điển phụ thân ban cho, cũng chỉ là lợi dụng, một khi đã không có giá trị lợi dụng, thì phải đi lưu đày nơi phương bắc.
Thái tử sở dĩ kiêng kị Dạ Vô Yên, là vì Dạ Vô Yên có binh quyền.
Nay, Dạ Vô Yên bị đoạt mất binh quyền, hắn sẽ không thèm để ý đến Dạ Vô Yên nữa, trách không được mọi người đều nói uy quyền của Tuyên vương đã mất.
Nhưng là, hắn phải phản kích lại như thế nào đây?
Hắn cùng nàng có quan hệ gì đâu, dù sao, hắn cùng nàng không liên quan.
Chỉ là, dù sao cũng là vì Triệt nhi, hắn mới giao ra binh quyền .
Trong lúc nhất thời, lòng Sắt Sắt có chút rối bời.
***
Giờ phút này, Y Lãnh Tuyết cũng đang đứng lặng dưới ánh mặt trời chói chang.
Trước mặt là một biển hoa tường vi, canh hoa hồng hồng, có bông hoa rực rỡ, cũng có hoa đã bắt đầu héo rũ.
Nàng ngừng lại một lát, xoay người đi ra Vân Túy viện, đi về phía Khuynh Dạ cư của Tuyền vương.
Dọc theo đường đi, nhìn thấy hạ nhân trong phủ đều đang bận việc xắp xếp hành trang, nghe nói Tuyền vương muốn đem đại đa số nô bộc trong phủ toàn bộ sa thải.
Hoàng đế vẫn chưa muốn thu hồi Tuyền vương phủ, hắn làm như thế, xem ra, là không tính sẽ cho quay lại Phi Thành.
Chẳng lẽ, đứa nhỏ kia đối hắn thực sự quan trọng, có thể làm cho nhiều năm cố gắng của hắn đều hóa thành bọt nước, có thể làm cho hắn quên đi những năm thù hận sao? Nàng thực thực không dự đoán được, hắn lại giao ra binh quyền, điều này làm cho nàng không thể tin.
Vừa đi đến Khuynh Dạ cư, nàng liền nghe được một tiếng sáo du dương, giờ phút nay, hắn còn có tâm tình thổi sáo sao?
Lãnh Tuyết đứng ở cửa tinh tế lắng nghe, phát hiện tiếng sáo mặc dù dễ nghe, nhưng lại quá mức bi thương, vừa mềm nhẹ lại vừa thong thả bi thương, lộ ra vô tận ưu thương cùng buồn bực thất bại.
Làm cho người ta nghe xong, nhịn không được cảm thấy bi ai.
Đó chính là tâm tình của hắn lúc này sao?!
Nàng căn bản phải rất vui mừng, nhưng mà, không biết vì sao dù có thế nào cũng không thể nào vui mừng được, sớm đã có thị nữ đi vào thông báo, Y Lãnh Tuyết được người dẫn vào phòng trong.
Trong phòng, ánh sáng mờ ám, nồng nặc vị thuốc.
Dạ Vô Yên ngồi nghiêng trên giường, cởi ra bộ quan phục thêu hoa cẩm tú một thời, chỉ mặc một bộ quần áo lụa trắng ở nhà, mái tóc chỉ cài một cây trâm gỗ, nhìn qua vô cùng đơn giản nhưng vẫn như trước không làm giảm đi phong tư tuyệt thế của hắn.
Sắc mặt của hắn có chút không tốt, gương mặt tái nhợt hiện ra một vẻ mệt mỏi, nhìn thấy nàng chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng buông sáo ngọc trong tay, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn không ra đang vui hay buồn, nửa híp liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lãnh Tuyết nhẹ nhàng thi lễ, ôn nhu nói: "Tham kiến Tuyền vương!
Vẻ mặt Dạ Vô Yên hơi co rút lại, tự giễu cười nói: "Không cần đa lễ! Bổn vương hiện tại cùng lắm chỉ là vương gia trên danh nghĩa, ta cùng người thường không có gì khác nhau!" Nói xong, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Vương gia đang bị bệnh sao?" Y Lãnh Tuyết lẳng lặng đứng ở bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Dạ Vô Yên không chớp mắt nói: "Trước đó vài ngày, ta cùng Hách Liên Ngạo Thiên quyết đấu một trận, ngoại thương mặc dù đã khỏi, nhưng bên trong lại bị thương nặng, mấy ngày nay vẫn có chút không khỏe, chỉ sơ cả đời này khó có thể khỏe lại."
Ánh mắt Y Lãnh Tuyết lướt qua khuôn mặt Dạ Vô Yên, nhìn thấy gương mạt anh tuấn của hắn tái nhợt, nàng dịu dàng nói: "Vương gia, ngài đang ưu phiền việc binh quyền bị đoạt, cho nên, trong lòng buồn bực, kỳ thật, vương gia còn có thể lật ngược tình thế!"
Dạ Vô Yên nghe vậy, liên tiếp ho khan vài tiếng, ngưng thanh nói: "Lãnh Tuyết, bổn vương ở biên giới chinh chiến nhiều năm, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục như thế, ngươi nói bổn vương còn có thể dựa vào cái gì mà lật ngược tình thế?"
Khóe môi Y Lãnh Tuyết mấp máy, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Không phải còn có Xuân Thủy lâu sao?"
Dạ Vô Yên nghe vậy, ánh mắt trong suốt ngưng kết lại lạnh như băng, hẳn gật gật đầu, nói: "Đúng là còn có Xuân Thủy lâu, chỉ là, người già còn có thể làm gì.
Những năm gần đây, Xuân Thủy lâu tổn thất cũng không ít, nay còn không đến ngàn người.
Lãnh Tuyết, uổng công ngươi năm đó đã cứu ta, nay nghĩ đến, còn không bằng ngày đó cho ta chết đi, cũng không phải sống ma buồn bực thế này!"
Lãnh Tuyết thản nhiên đứng ở bên giường, thê lương nói: "Vương gia, ngài bước tiếp theo tính làm như thế nào, thật sự muốn rời đế đô, đến Mặc thành sao? Lần này sẽ không dễ dàng trở về, huống hồ, đến Mặc thành, người lại không có binh tướng."
Dạ Vô Yên chua sót cười, nói: "Mong muốn duy nhất của bổn vương hiện tại đó là sớm ngày chữa cho dứt bệnh.
Lãnh Tuyết, bổn vương thấy mệt rồi, ngươi đi xuống trước đi, bổn vương sẽ phái người thu thập hành trang cho ngươi, sáng sớm ngày mai, ngươi theo bổn vương khởi hành đi! Bổn vương ngày đó từng đồng ý, chỉ cần ngươi không rời đi, ta sẽ không vút bỏ ngươi, nếu như ngươi rời đi, bổn vương cũng không ngăn cản ngươi.
Buồn cười là, hiện nay bổn vương bản thân còn khó bảo toàn nữa là bảo vệ cho ngươi được bình an!"
Lãnh Tuyết mỉm cười thi lễ nói: "Vương gia, ngài nghỉ ngơi đi, Lãnh Tuyết cáo lui."
Nói xong, nàng quỳ gối rời đi.
Thật lâu sau, đợi đến khi Y Lãnh Tuyết đi thật xa, Phinh Đình đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, ngộ nhỡ nàng rời đi, đem chuyện Xuân Thủy lâu nói ra, phải làm sao đây?
Dạ Vô Yên thản nhiên "Hừ" một tiếng, đôi mắt hẹp dài liền run lên, "Nàng sẽ không đi! Huống chi, vị trí chính xác của Xuân Thủy lâu nàng cũng không biết được."
Ngày đó, lần đầu tiên đến Xuân Thủy lâu, Y Lãnh Tuyết đang trúng độc hôn mê, khi ra khỏi lâu, hắn đã phân phó tỳ nữ điểm huyệt ngủ của nàng.
Cho dù Y Lãnh Tuyết nói ra bí mật Xuân Thủy lâu, bọn họ cũng không tìm được Xuân Thủy lâu.
Lãnh Tuyết không đi cũng tốt, bởi vì có chút tin tức hắn là muốn mượn nàng truyền ra ngoài.
Không đến một ngày, hạ nhân trong Tuyền vương phủ đều từ từ đi hết, trong giây lát, Tuyền vương phủ như biến thành một tòa nhà bỏ hoang.
Hôm sau, Tuyền vương Dạ Vô Yên ngồi xe ngựa, mang theo hành trang đã chuẩn bị, từ trong phủ dưới sự bảo vệ của thị vệ rời khỏi đế đô Phi thành, dần rời xa tầm nhìn của dân chúng trong thành..