Đạo Phi Thiên Hạ


Đêm đã khuya.
Bên trong cung điện, nam tử ngồi ở trước một cây đàn, tao nhã mà đánh đàn, tiếng đàn du dương vang lên, đang ở không gian yên tĩnh trong cung điện đưa tình chảy xuôi.

Chính giữa đại điện được trải thảm đỏ từ trên xuống, một nữ tử áo trắng đang theo tiếng nhạc mà nhảy múa.
Kỹ thuật nhảy của nàng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, trong tay cầm một dải băng trắng theo điệu múa của nàng quấn vòng quanh chung quanh thân mình, nàng đang mua đến chỗ cao trào, thì tiếng đàn lại im bặt.
Bàn tay của nam tử đè lên dây đàn, những thanh âm cuối cùng lượn lờ ở trong điện cũng tiêu tán hết.
Gương mặt ngọc của hắn, trong điện ánh sáng mờ ảo, trên mặt phủ một tầng lạnh lùng.

"Đi xuống đi!" Hắn không lưu tình chút nào nói, ánh mắt thản nhiên nhìn đảo qua trên người nữ tử kia, lộ ra một vẻ lạnh như băng.

Nữ tử đột nhiên dừng điệu múa, có chút cứng ngắc đứng ở trên tham đỏ, nghé được nam tử noi vậy, thân thể của nàng hơi hơi động một chút, tuy nhiên, lại không nghe lời rời đi.

Mà là bàn chân trần mềm mại thon dài như ánh trăng, đi về phía nam tử.
"Chủ tử, đàn thêm cho nô tỳ một khúc nữa đi." Nữ tử giọng điệu thê lương yêu cầu, khuôn mặt hàm chứa một chút hờn doi cùng ai oán.
Nam tử hạ hàng lông mi xuống, che khuất con ngươi đen lóe sáng, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi cho dù ngay cả nhảy múa, ngay cả khuôn mặt này đều giống nàng, chung quy cũng không phải là nàng, thôi, đi xuống đi!"
Đôi mắt nữ tử hiện lên một tia buồn bã, nàng cắn cắn môi, biểu tình hoảng hốt, cứng giọng nói: "Chủ tử, ngài thật sự thích nàng ta sao?
Nam tử nghe thấy vậy, mày kiếm chau lại, khóe môi gợi lên một nụ cười, lạnh lùng sắc bén như đao phủ.
Hắn đứng dậy, duỗi tay nâng chiếc cằm duyên dáng của nữ tử lên, ánh mắt dần dần sâu thẳm, giống như một cái động đen sâu xa, có thể hấp thụ lòng người.
Nữ tử nhìn thật sâu vào ánh mắt sáng như ngọc này, nàng cảm giác được lòng mình đã thật sự hãm quá sâu, rốt cuộc không thể tự kìm chẽ được.

Cần cổ hô hấp dần dần gấp gáp lên, nam tử hôn nàng nhẹ nhàng, dừng lại ở trên xương quai xanh tinh xảo của nàng, sau đó đi xuống.
Tay hắn để bất động trên cầm án trước mặt, ngay tại trên thảm đỏ trong điện, vạch ra bộ quần áo trắng thuần trên người nữ tử.
"Ta làm sao có thể thích nàng ta? Vĩnh viễn sẽ không!" Hắn nói thổi khí vào bên tai nữ tử, lạnh giọng nói.
Lời nói lạnh lùng trong nháy mắt liền bị một tiếng động yêu kiều bao phủ.
Ngoài cửa sổ ánh trăng bị mây che phủ, bên trong ánh sáng mờ ảo, nam tử chôn mặt trong mái tóc đen dài của nữ tử, ánh mắt tràn ngập vẻ lãnh triệt sáng suốt.
***
Sắt Sắt một mình ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt là một cái bàn gỗ, bên trên có ấm trà cùng chén trà, nước trong chén trà trong suốt, đang ở trong ánh sáng gần về đêm lấp loáng.
"Tiểu thư, Y Mạch đảo có thiếp mời đưa đến!" Tử Mê thanh âm dịu dàng ở ngoài cửa vang lên.
Sắt Sắt có chút kinh ngạc, nhưng thật ra chưa từng dự đoán được Mạc Tầm Hoan sẽ đưa thiếp mời đến.
"Đưa đến đây đi!" Sắt Sắt đưa chén lên, nhấp một ngụm trà đã nguội, thản nhiên nói.

Rèm cửa khẽ động, Tử Mê chậm rãi đi đến.
"Đọc xem thư nói gì?" Sắt Sắt hỏi.
Tử Mê mở thiệp mời ra, tinh tế đọc, nói: "Tiểu thư, Y Mạch quốc quân Mạc xuyên mời tiểu thư ngày i đến Y Mạch đảo ngắm hoa!"
"Ngắm hoa?" Sắt Sắt nhếch môi cười, đôi mắt như hồ nước mùa thu hiện lên một mảnh u ám.
Mạc Tầm Hoan cũng không chỉ đơn giản mời nàng đến ngắm hoa như vậy.
Thủy Long đảo cùng Y Mạch đảo cùng ở Đông Hải, cũng coi như là láng giềng, kỳ thật nàng chưa đến Y Mạch đảo bái kiến, là vì, ngày đó Dạ Vô Yên đã cảnh cáo cho Sắt Sắt, nên cho tới giờ vẫn chưa từng đến đó.
"Tử Mê, ngươi nói ta có nên đi hay không?" Sắt Sắt nhẹ giọng nói.
Tử Mê ngưng mi suy tư một lát nói: "Tử Mê cảm thấy tiểu thư đi bái kiến một chút cũng không sao, mặc kệ việc có như thế nào, hắn trước mắt sẽ không dám đối đầu với tiếu thư.

Nếu mà tiểu thư không đi, thì có vẻ như tiểu thư đối với hắn có cảnh giác."
Sắt Sắt vuốt cằm, Tử Mê nói cũng có lý: "Ngươi đi xuống trước đi, ta chỉ lo lắng chút thôi!"
Tử Mê chậm rãi lui ra ngoài, bên trong chỉ còn lại một mình nàng, nàng có thể một mình đối mặt với tâm sự của mình.
Ánh nắng hoàng hôn bên ngoài cửa sổ chiếu lên những bông hoa đang nở rộ, mùi hoa thơm ngát xuyên thấu cả qua ô cửa sổ, đầu Sắt Sắt có chút choáng váng, nàng đang hưởng thụ những giờ khắc thanh thản cùng cô độc.
Vì sao, đến cuối cùng, vẫn luôn luôn bạc đãi nàng, vẫn cuốn nàng vao giữa thế sự phân tranh nhàm chán, tựa hồ mỗi khi nàng muốn thoát ra, lại luôn có người đem nàng kéo vào.

Cứ tưởng rằng đến Đông Hải nàng sẽ được tự do tự tại, cũng không nghĩ, nguy cơ này có lẽ lúc nào cũng rình rập bên người mình.
Nếu đã không thể thoát ra, vậy thì chính mình sẽ chơi một ván, tại cái nơi loạn lạc này, nếu đã muốn nhắm vào nàng, nàng cũng không phải là loại người dễ dàng sẽ thua người khác!
Nàng quyết định đi đến Y Mạch đảo xem sao, cho dù Mạc Tầm Hoan có ý đồ gì đi nữa, trước mắt hắn cũng sẽ không có hành động gì, lần này đến Y Mạch đảo, vừa mượn cơ hội để tra xét một chút.
Ngày thứ hai, sáng sớm Sắt Sắt liền dẫn theo Tử Mê cùng Bắc Đẩu Nam Tinh lái thuyền hướng Y Mạch đảo mà đi.

Hai canh giờ sau, các nàng đã đến bên ngoài hải vực Y Mạch.
Xa xa nhìn thấy xung quanh đào sông đế bảo vệ thành trì nguy nga tráng lệ, ngày đó ở trong cuộc đại chiến, tình cảnh đó lại hiện lên trong đầu nàng.

Nhớ tới tỷ tỷ Mạc Tầm Hoan từng từ trên thành trì té rớt xuống mà mất trí nhớ, trong lòng Sắt Sắt, dâng lên một nỗi bi thương.
Người canh giữ thành xa xa nhìn thấy con thuyền của Sắt Sắt có cờ Thương Hải lăng ba, liền lập tức mở ra cửa.
Sắt Sắt không ngờ đến, thành trì của Y Mạch quốc lại có trật tự như vậy.
Chính giữà thành là tẩm cung của quốc quân, lấy tẩm cung làm trung tâm, rẽ ra tám con đường, đem cả tòa thành trì phân chia làm tám khu vực.

Mỗi một khu vực đều được kiến tạo tầng tầng lớp lớp phòng thủ, có chợ, khách sạn, quan dịch, quán rượu.

Hết thảy đều ngay ngắn có trật tự.
Dọc theo tảng đá phía trước, chỉ trong chốc lát đã đến tẩm cung của Mạc Tầm Hoan, xa xa nhìn thấy, Mạc Tầm Hoan đang ở trước cửa cung đón nàng.
Mạc Tầm Hoan hôm nay mặc rất có khí thế, cẩm bào rộng thùng thình, cổ tay áo thêu một con rồng, bên hông đeo một miếng ngọc nạm vàng, tóc vấn cao đội mũ quan bằng ngọc, trên mũ quan có một viên hạt châu sáng lấp lánh.
Một Mạc Tầm Hoan luôn gọn gàn giản dị lại thành như thế kia, Sắt Sắt có chút không quen.

Nhưng, không thể không thừa nhận, hắn ăn mặc như vậy, nhìn cao quý mà nho nhã, ng khí chất uy nghiêm của một bậc vương giả.
Nhìn thấy Sắt Sắt, hắn đi nhanh ra đón, khóe môi cười yếu ớt, ánh mắt nhộn nhạo vui sướng cùng vẻ dịu dàng.
"Sắt Sắt!" Hắn nhẹ nhàng gọi tên của nàng, cái gì khác cũng chưa nói.

Bàn tay to của hắn, thẳng duỗi đến, muốn nắm lấy tay nàng.
Ánh mắt Sắt Sắt đông cứng lại, cười yếu ớt rồi tránh thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đây là cung điện của ngươi sao?"
Mạc Tầm Hoan mỉm cười nói: "Đi, ta dẫn người vào."
Tẩm cung của Mạc Tầm Hoan, cũng không nguy nga, nhưng khắp nơi lại lộ ra vẻ cao quý thanh tú, cây cột cẩm thạch, mặt tường làm bằng ngọc thạch trắng, xa xa nhìn lại, tựa như một chốn tiên cảnh nhân gian.
Hai người đi qua một dãy hành lang gấp khúc đi vào trong điện.
Ở đó sớm có hạ nhân đã chuẩn bị tiệc rượu, cung nữ đi đến bưng lên toàn cao lương mỹ vị.

Không có vị khách nào khác, chỉ có một mình Sắt Sắt.
"Không biết quốc quân muốn cho ta thưởng thức hoa gì đây?" Sắt Sắt trong suốt cười nói.
Mạc Tầm Hoan nghe thấy Sắt Sắt gọi hắn là quốc quân, tuy trên mặt vẫn như trước là biểu tình lạnh nhạt, nên nhìn không ra cảm xúc của hắn là cái gì.

Nhưng mà, cảm giác rõ ràng quanh thân hắn bị bao phủ bởi một hơi thở lạnh lùng.
"Ngươi nếu như xưng ta là quốc quân, ta đây liền xưng ngươi là long nữ đại vương." Tiếng nói nhẹ nhàng của hắn lộ ra một tia bất mãn, ng theo mọt chút ủy khuất.
Sắt Sắt hoàn toàn kinh hãi, cái gì cũng không nói, vùi đầu vào dùng bữa.
Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt vẫn dùng bữa, trong lòng hơi hơi ảm đạm, hắn bỗng nhiên chậm rãi vỗ vỗ tay, một thị nữ cúi đầu đã đi tới, "Kêu bà tử đi ra biểu diễn."
Thị nữ lên tiếng, chỉ chốc lát sau phía sau đường đi ra một lão bà bà.
Sắt Sắt thực sự kinh ngạc, không nghĩ tới Mạc Tầm Hoan thật sự lại kêu một lão bà bà đi ra biểu diễn.

Lão bà bà này có thể biểu diễn được cái gì chứ?
Lão bà bà quần áo cổ quái, trên váy thêu toàn những bông hoa nhỏ, trên đầu cũng quấn một cái hoa khăn, kích thước lưng áo thô thô, dáng người như vậy không biết co thể biểu diễn được cái gì.
Chỉ nghe một chuỗi dày đặc nhịp trống vang lên, lão bà bà kia vừa nghe thấy nhịp trống, liền hoảng sợ theo nhịp trống, nhảy dựng lên.

Chỉ tiếc, mỗi một bước đều không theo nhịp trống.

Nếu không theo được,thì càng sốt ruột, lại,muốn đi đuổi nhịp trống khác.

Nhân sinh một đuổi một chạy, liền làm thành trò hề.
Ngay từ đầu, Sắt Sắt còn nghĩa lão bà kia thật sự sẽ không nhảy được, sau mới phát hiện ra không phải là như vậy.

Chỉ có vài bước nhảy ngẫu nhiên không thể đuổi kịp thôi, khó ở cho là từng bước nhảy của bà đều không đuổi kịp một nhịp.

Hơn nữa, đuôi váy của lão bà kia hơi dài, ba không cẩn thận nhảy một bước nên giẫm lên đuôi váy thuận tiện ngã nhào.

Đứng lên nhảy tiếp, vậy nên lại liên tiếp ngã nhào, tư thế ngã cùng chồng chất vô cùng đa dạng, Sắt Sắt lúc này mới biết, đây là cố ý.
Sắt Sắt nhịn không được liền nở nụ cười.
Bà bà kia tuy rằng đem người khác đều chọc cười, nhưng trên mặt lại biểu tình không vui, đôi mắt nho nhỏ, lộ ra một tia u oán.
"Thế nào, xem vui vẻ vậy sao, đây là kịch hài đặc biệt của Y Mạch quốc chúng ta, Nam Việt không có người nào làm được đâu." Mạc Tầm Hoan mắt thấy Sắt Sắt vui vẻ nở nụ cười tuyệt mỹ trên mặt dáng vẻ hớn hở.
Sắt Sắt lại lần nữa kinh hãi, không ngờ đến, Mạc Tầm Hoan là vì muốn lấy lòng nàng.
Bà bà múa xong, liền đi đến trước mặt bọn họ, vén áo thi lễ, khom người xuống làm lễ .
Dùng xong cơm, Mạc Tầm Hoan liền dẫn theo Sắt Sắt đến sau ngự hoa viên.

Một cái ao lớn mênh mông, bên trong trồng các loại giống hoa sen.

Kỳ lạ nhất là, còn có vài cọng Mặc Liên, ở trong không gian hồng hồng xinh đẹp lạ thường.
Mạc Liên?" Sắt Sắt nhíu mày nói, "Ngươi ng đến nơi này?"
Mạc Tầm Hoan mỉm cười nói: "Là ta tạo trong vườn hoa tượng mà ra, năm nay hoa nở, ta cảm thấy ngươi nhất định là thích, cho nên, ta liền yêu cầu ngươi đến xem xét! Thích không? Hắn ôn nhu hỏi.
Sắt Sắt vuốt cằm cười yếu ớt nói: "Ừm, ta thực sự thích."
Tuy rằng trên mặt biểu tình cực kỳ cảm động, nhưng đáy lòng lại cảm thấy thông suốt.

Lần trước gặp mặt, biểu hiện của Mạc Tầm Hoan đối với nàng là có tình cảm, nhưng Sắt Sắt không tin Mạc Tầm Hoan sẽ thích nàng.

Hôm nay, Sắt Sắt tuy rằng vẫn như trước không tin, nhưng cũng xem xét lại, mặc kệ Mạc Tầm Hoan thích hay không thích nàng, cũng đã đem đến cho nàng niềm vui.
Hắn vì cái gì mà làm như vậy?
"Sắt Sắt, phía trên Đông Hải, nay chỉ có Y Mạch đảo cùng Thủy Long đảo, chúng ta có phải hay không nên hợp tác với nhau, làm một cộng đồng cùng nhau đối phó khi có quân địch xâm phạm."
Sắt Sắt cười trong suốt, nói: "Hợp tác là tất nhiên, điều này không cần phải nói.”
Mạc Tầm Hoan nghe vậy, ánh mắt từ từ đảo qua mặt Sắt Sắt, trong nháy mắt, ánh mắt của hắn so với mặt trời còn rực sáng chói mắt hơn.
Hắn cúi đầu nói: "Sắt Sắt, Y Mạch đảo cùng Thủy Long đảo làm một đám hỏi được không?" "Đám hỏi?!" Sắt Sắt ngẩng đầu lên, cười khẽ hỏi, "Ai cùng ai? Ngươi thích vị cô nương nào trên Thủy Long đảo chúng ta, hay là vị cô nương nào của Y Mạch quốc các ngươi thích một nam tử nào trên Thủy Long đảo chúng ta?"
Nàng nâng ánh mắt lên, thanh thấu mà đen bóng, hiện lên thân ảnh Mạc Tầm Hoan, Mạc Tầm Hoan nhìn bộ dáng trêu đùa của nàng, thật sự là hận không thể tiến lên tới gần nàng, dùng lời lẽ nói cho nàng, rốt cuộc là ai cùng ai.

Nhưng mà, cuối cùng, hắn lại thuận thế bắt lấy đầu ngón tay của nàng, thanh âm hơi khàn khàn nói: "Nàng cùng ta!"
Câu trả lời tiếp đó của Sắt Sắt là tiếng cười, kỳ thật nàng căn bản cười không nổi.

Nhưng mà, không thể không cười, coi như Mạc Tầm Hoan nói những lời này cùng lắm chỉ là một câu vui đùa.
Mạc Tầm Hoan nhìn Sắt Sắt miệng cười như hoa nở, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng lạnh.
"Đừng cười, nàng không biết nàng cười giả tới cỡ nào đâu!" Hắn bỗng nhiên phất tay áo bỏ đi, để lại Sắt Sắt một mình đứng ở ao nở đầy hoa sen.
Sắt Sắt nhìn xa xa bóng dáng Mạc Tầm Hoan rời đi, quả thực không tin, một người hờ hững thong dong như Mạc Tầm Hoan cũng tức giận.

Nàng ngưng lại một lát, thật sự không biết lúc này đi gặp hắn như thế nào, liền chỉ đơn giản là thưởng thức hoa sen.
Một thành trì hoa sen quả thực không sai, Sắt Sắt liền chậm rãi dọc theo Liên Trì đi vào trong vườn, mui đều ngửi thấy, tất cả đều là thơm ngát mùi hương hoa sen.

Sắt Sắt bỗng nhiên nghỉ chân, chỉ thấy cách đó không xa lá sen giật giật, nàng liền bước tới trốn vào sau một góc cây liễu cổ thụ, chỉ thấy một thuyền lá nho rẽ đám hoa sen nhẹ nhàng đi ra.
Chiếc thuyền nhỏ kia rất nhỏ, chỉ có thế chở được hai người, trên thuyền có một người ngồi, cầm một mái chèo nhỏ, đang chậm rãi rẽ hoa.

Bởi vì là đưa lưng về bên này, nên Sắt Sắt không nhìn được bộ mạng người này, cùng lắm xem xét quần áo trên người, hình như là lão bà bà mới vừa rồi nhảy buồn cười đó.

Sắt Sắt định lên một tiếng chào hỏi, thì thấy lão bà bà kia đem thuyền nhỏ cập bến dưới một gốc cây, đứng dậy, đem quần áo trên người vút bỏ xuống dưới.

Mặt trong quần áo, bên hông, dĩ nhiên là một vòng sợi bông vây quanh thật dày, người nọ đem sợi bông trừ bỏ xuống dưới, nhưng lại lộ ra một thân mình trắng nõn mảnh khảnh.
Sắt Sắt thấy kinh hãi trong lòng, ánh mắt nhìn lão bà bà kia một thân mặc quần áo màu sắc rực rỡ, sau đó xem nàng lại thay đổi một quần áo lần nữa, tháo chiếc khăn quấn trên đầu xuống, lộ ra mài tóc dài đen óng.
"Thì ra là cô nương trẻ tuổi sao!" Sắt Sắt nghĩ thầm.
Chợt thấy người không phải là lão bà bà kia quay người lại, dưới ánh mặt trời rực sáng, khiến Sắt Sắt nhịn không được ngân ngơ.
Hắn cũng không phải lão bà bà, cũng không phải cô nương gì đó, mà là một thiếu niên độ tuổi mười lăm sáu.
Hắn đứng ở trên thuyền nhỏ thấp thoáng sau lá sen, vòng eo giãn ra, dáng người cao ngất.

Mà khuôn mặt kia, cũng không biết Y Mạch quốc có hay không dưỡng ra được mỹ nam như vậy, hắn mắt ngọc mày ngài, tuấn tú lưu tinh, nếu không phải tuổi con nhỏ thì bộ dạng so với Mạc Tầm Hoan cũng không kém.

Mà thiếu niên này, không có vẻ đạm mạc như Mạc Tầm Hoan, mà là so với Mạc Tằm Hoan càng nhiều chỗ làm cho người ta thương tiếc lay động lòng người.
Hắn giờ phút này không có mặc áo, thân trên lộ ra, lưng áo thon thả cân đối.

Hắn chỉ mặc một chiếc quần dài mỏng thêu hoa nhạt mầu, ôm lấy cổ chân linh hoạt.

Hắn đứng yên trên chiếc thuyền nhỏ, giống như một bông hoa sen trong ao, cao ngất xinh đẹp.
Nhưng mà, thiếu niên tuy đẹp, nhưng ánh mắt lại hàm chứa sầu bi, ánh mắt hắn u oán nhìn xẹt qua hoa sen trong ao.

Nhìn đến một gốc cây Mặc Liên, hắn đứng dậy, hái một đóa Mặc Liên nở giữa hồ, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, mũi vừa ngửi lông mày vừa nhíu, đem Mặc Liên vút ở dưới chân.

Hắn vươn chân trần, hung hăng đạp vào đóa Mặc Liên kia, thong thả nói: Không phải là một đóa Mặc Liên sao, có cái gì đẹp mặt, đen thui, không mùi hương lại không đẹp, đáng giá để bỏ hết tâm tư mà tạo ra sao?
Thiếu niên một bên hung hăng đạp bông hoa tơi tả, một bên không ngừng mà nói, chiếc thuyền nhỏ theo động tác của hắn không ngừng lắc lư .
Sắt Sắt thực lo lắng thiếu niên kia sẽ té xuống nước, đồng thời nàng cũng lo lắng cho đóa Mặc Liên kia.

Không biết vì sao, nàng cảm giác thiếu niên kia như là đang mắng nàng.
Sắt Sắt nghĩ rằng, đối với người cổ quái như vậy, vẫn là nên tránh xa một chút, liền lặng lẽ đứng dậy, thi triển khinh công, như một làn khói nhẹ, theo bức tường trong hoa viên, nhẹ nhàng ra ngoài.
Đến khi sau giữa trưa rời Y Mạch đảo đi,
Mạc Tầm Hoan sớm đã chuyện trò vui vẻ, coi như giữa trưa hắn cùng Sắt Sắt chẳng nói lời nào, cũng không từng phát sinh truyện gì bất bình thường, Sắt Sắt trong lòng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy cũng tốt, Mạc Tầm Hoan là một người thông minh, chỉ mong hắn đừng nhớ đến việc này nữa.
***
Nháy mắt đã đến mùa mùa thu, năm ba mươi bốn Gia Tường, mười lăm tháng tám, tết Trung thu.
Đây là một ngày đoàn viên lớn.
Vừa vào đêm, mặt trăng to đã oâng lên trên mặt biển, chiếu rọi Thủy Long đảo một mảnh trong trẻo.
Sắt Sắt sai người ở trên đảo tìm chỗ trống trải dấy lên lửa trại, ở đó đặt một cái bàn lớn, trên mặt bàn bày đầy dưa, trái cây và món ngon.

Mọi người quay chung quanh lửa trại, vừa múa vừa hát, rất náo nhiệt.
Nhưng mà, Sắt Sắt lại không biết, Nam Việt quốc đã xảy ra một chuyện lớn.
Chuyện này phải đến mười ngày sau, mới có thám tử từ kinh thành đưa mật thư tới.
Thái Hậu của Nam Việt quốc, đang ngắm trăng trong ngày Trung thu, đột nhiễm bệnh chết.
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng nhất thời buồn bã.

Thái Hậu là hòang tổ mẫu của Vô Yên, cũng chính là thái tổ mẫu của Triệt nhi, cho dù không tiếp nhận, cũng là có quan hệ huyết thống.

Mà Sắt Sắt, đối với lão thái thái này, chỉ tại yến hội được gặp qua một lần, mặc dù không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mà, năm đó, nếu không phải do Thái Hậu đem Dạ Vô Yên thu nạp dưới gối, người bên ngoài đồn đãi, Dạ Vô Yên có lẽ là không sống được đến hiện tại.
Bởi vậy có thể thấy được, đây là một lão nhân có lòng nhân từ.
Mà lão nhân này cứ như vậy, ở trong ngày đoàn viên của gia đình, mà lại chết vì bệnh.
Theo thánh chỉ, Dạ Vô Yên đang ở xa Mặc thành, tết Trung thu tất nhiên là không cho phép hồi kinh, bây giờ, khi Thái Hậu qua đời, cũng không được ở bên cạnh người khi người qua đời.

Hơn nữa, càng làm người ta buồn bã là, ngày hai mươi tháng tám, lễ tang hoàng thái hậu đang tiến hành ở hoàng cung.

Dạ Vô Yên lại đang ở Mặc thành xa xôi, căn bản là tới không kịp.
Nghe nói đến cuối tháng tám, đêm đó khi Vô Yên gấp trở về phúng viếng, lại bị hoàng đế ra một chiếu lệnh, phải ở ngoài kinh thành.

Không cho phép vào kinh phúng viếng hoàng tổ mẫu của hắn.
Việc này đối với Dạ Vô Yên mà nói, thực sự là một việc rất tàn nhẫn.
Tình cảm của Dạ Vô Yên cùng Thái hậu, Sắt Sắt cũng không phải là hiểu rất rõ, nhưng mà, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể đoán được ra.

Năm đó, cái lần đang ở yến hội tứ hôn, Sắt Sắt thấy Dạ Vô Yên đến gặp lão tổ mẫu, mặt mày mỉm cười đi vào đại điện.
Gia Tường hoàng đế, đối với con mình đẻ ra, thực sự là vô tình.
Nhưng mà, còn chưa kịp oán giận, vào đầu tháng chín, trong kinh lại một tin tức kinh người truyền tới.

Gia Tường hoàng đế vì cái chết của Thái Hậu, thương tâm vô cùng, nên đã nhiễm bệnh hiểm nghèo, mo bệnh nặng không thể lên triều tham gia chính sự, đã đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử Dạ Vô Trần.
Tin tức này kỳ thật cũng không kỳ quái lắm, thái tử ngồi vào chỗ đó, cung là thuận theo lẽ thường tình.

Nhưng mà, Gia Tường hoàng đế thân mình cũng không phải là kém, bỗng nhiên bệnh nặng, làm người ta có chút nghi hoặc.
Ngày hai mươi tháng chín, thái tử Dạ Vô Trần ở Nam Việt Phi Thành đăng cơ làm hoàng đế, sửa niên hiệu là Hòa Thuận, Hòa Thuận hoàng đế.
Nhưng mà, tân hoàng đế ngồi vào chỗ không đến một tháng, liền có lời đồn đãi lan truyền cả đế đô.
Theo như lời đồn, tân hoàng đế sủng hạnh một nam tử tuyệt sắc, vì hắn, hậu cung không có tác dụng.
***
Ngày mười tháng mười, gió biển vẫn như mọi khi vô cùng mát mẻ.

Lá phong trên Thủy Long đảo đã chuyển sang màu hồng, đỉnh núi mây đỏ, cùng những áng mây trắng phiêu đãng trên không trung hòa vào nhau cực kì nổi bật, cực kì xinh đẹp.
Những ngày này, khó mà thấy được Phượng Miên ra khỏi gian phòng nghiên cứu chế tạo con thuyền của hắn, phòng ở kia là Sắt Sắt cho người cố ý xây cho Phượng Miên, ngoài cửa sổ là vườn hoa, cửa sổ được làm rất lớn, có đầy đủ ánh sáng , trong phòng thực rất sáng sủa.

Phượng Miên cực kỳ thích, mỗi ngày ở nơi đó đều làm hết phận sự của mình, thiết kế chế tạo tam chỉ chiến thuyền mới đi ra.
"Đi đến bờ biển thôi, Miên kiến tạo ra một loại kiểu con thuyền mới, hôm nay thử hàng." Phượng Miên đứng ở trước mặt Sắt Sắt dừng lại cước bộ, thong thả nói.
Trước đó vài ngày, Phượng Miên liền nói qua nếu kiến
tạo một loại thuyền mới nàng tuyệt đối sẽ không thể tưởng được ra thuyền đó thế nào, không ngờ lại đến nhanh như vậy thực sự là rất tốt, Sắt Sắt có chút kinh ngạc, tại sao nàng vẫn không chú ý tới hắn khi nào đã chế tạo xong? Hai người cùng nhau đi ra bờ biển, đây là một vịnh nho nhỏ.

Ngày thường có rất ít người đến, nơi đây cực kỳ yên tĩnh.
Ánh mắt của Sắt Sắt, quét qua trên mặt biển trên nhìn xung quanh một vòng, không thấy kiểu con thuyền mới theo như lời Phượng Miên nói.

Nàng quay đầu cười nói: "Phượng Miên, theo như lời của ngươi con thuyền đặc biệt ở nơi nào? Ta sao không thấy?"
Con ngươi đen trong đôi mắt ngọc của Phượng Miên hiện lên một chút ánh sáng sâu xa kỳ dị, khóe môi như trước lộ vẻ ý cười, nhưng Sắt Sắt lại theo dáng vẻ hớn hở của hắn cảm nhận được một tia thản nhiên cô đơn.
Hắn nhìn nhìn sắc trời, nho nhã cười nói:
"Nhìn kĩ đi, sẽ nhanh tới thôi.

Chờ một lát, sẽ thấy được được ngay."
Phượng Miên nói xong, ánh mắt liền chăm chú nhìn trên mặt biển.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng nhiên chấn động, chẳng lẽ theo như lời Phượng Miên con thuyền là ở đáy biển nhô lên? Ánh mắt nàng cũng chăm chú theo dõi trên mặt biển, mặt biển sóng nước êm ả, nhìn xa trong xanh như ngọc bích.

Hải âu đang ở trong nước biển vồ tôm cá, cánh chim trắng phản xạ ra làm sáng lạn cả đại dương mênh mông.
Đợi thật lâu, không động tĩnh thấy gì, Sắt Sắt biết được Phượng Miên tuyệt đối không phải là người nói đùa, liền đơn giản ngồi ở trên bãi đá ngầm, dốc lòng chờ đợi.
Bỗng nhiên, trên mặt biển có một chỗ sóng gợn tinh tế trở nên mãnh liệt, chỉ nghe rầm một tiếng, có một cái gì đó trong nước biến nhô lên.

Ánh nắng chiếu chiếu vào bề mặt vật kia, phản chiếu ánh sáng, làm chói cả mắt.
Sắt Sắt nhịn không được nheo lại mắt lại, tinh tế nhìn, chỉ thấy đó là một chiếc thuyền, cũng không khác thuyền bình thường, chỉ là thuyền này lại từ trong nước mặt chui ra.

Chẳng lẽ, thuyền này đang ở dưới đáy nước cũng có thể chạy sao?
"Phượng Miên, cái thuyền đó là ngươi mới chế tạo ra sao?" Sắt Sắt quay đầu nhìn phía Phượng Miên, cười khẽ nói.
Phượng Miên vuốt cằm đạm cười, con ngươi đen dừng ở phía trước, ánh mắt ngứng lại, nghiêm nghị nhìn về phía bờ biển.
Sắt Sắt bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy thuyền kia bồng bềnh trên mặt biển, khoang thuyền chậm rãi mở cửa ra, có một thân ảnh cao ngất tuấn tú từ bên trong chậm rãi đi ra.

Nàng còn không kịp kinh ngạc, người nọ đã thả người nhảy lên, hướng về phía đá ngầm chỗ nàng nghỉ chân nhảy đến.
Nguyên bản Sắt Sắt nhìn thấy trên mặt biển không có gì lại xuất hiện một chiếc thuyền đã làm nàng thực sự rung động, nhưng mà, về điểm rung động này so với nhìn thấy một người, quả thực là bé nhỏ không đáng kể.
Hắn là Dạ Vô Yên, một thân mặc áo trắng, Dạ Vô Yên mang theo mặt nạ bạch ngọc tinh xảo.
Nàng như thế nào cũng không tưởng tượng được, vào thời điểm này, hắn lại xuất hiện ở Thủy Long đảo.

Giờ phút này, hắn không phải là đang ở bắc Mặc thành sao? Vì cái gì, mà đến nơi này? Như vậy, hôm nay, Phượng Miên sớm đã dự định được là hắn muốn tới, nên mới dẫn nàng đi tới nơi này đón hắn.
Nhìn cách ăn mặc lúc này của hắn, hoàn toàn là lâu chủ Xuân Thủy lâu.

Thân phận cũng là Dạ Vô Yên, giờ phút này, là quyết không thể xuất hiện ở nơi này.
Hắn đứng ở trước mặt Sắt Sắt, xoay người, đem mặt nạ bạch ngọc trên mặt bỏ xuống dưới, lộ ra gương mặt tuấn mỹ.

Ánh mắt lưu chuyển, một nụ cười dịu dàng hiện lên nơi khóe miệng, ôn nhuận như lưu ngọc.

Đôi mắt phượng lúc đó lại gần ngay trong gang tấc, thẳng tắp nhìn Sắt Sắt, làm Sắt Sắt trong nháy mắt tim đập liên hồi.
“Phu nhân!” Nàng nghe được trên thuyền kia truyền đến một tiếng gọi, nàng quay đầu nhìn lại, chính là Tiểu Sai cùng Hoa Tai vẻ mặt mừng rỡ như điên nhìn nàng, ánh mắt ngấn lệ lóng lánh.

Nhưng mà hai người chỉ đứng ở xa xa không nhúc nhích, tựa hồ là sợ quấy rầy Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên.
Chớp mắt một cái, Sắt Sắt phát hiện mình có chút thất thố, nàng liền mỉm cười với Tiểu Sai cùng Hoa Tai phất phất tay, sau đó quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt Dạ Vô Yên, chậm rãi nói: “Ngươi tới nơi này làm cái gì? Thủy Long đảo cũng không phải là nơi ai cũng có thể đến!”
Vừa mới mở miệng, nàng mới cảm giác được giọng điệu của mình không tự chủ được có chút sắc bén.
Ánh mắt Dạ Vô Yên ngưng lại, nói: “Ta là.

.

.

.

.

.” Dừng một chút, rồi thản nhiên nói: “Đến thăm Triệt nhi.”
Đến thăm Triệt nhi!
Triệt nhi là con của hắn, hắn lại buông tha binh quyền vì cứu Triệt nhi một mạng, hắn đến thăm Triệt nhi, nàng thật ra không thể cự tuyệt.
“Đi thôi.” Sắt Sắt thản nhiên mở miệng, dẫn đầu đi về phía đảo.
Hai người yên lặng đi ở phía trước, phía sau Phượng Miên cùng Tiểu Sai hoa tai lại trò truyện cười đùa không ngừng.
Mấy người cùng yên lặng trên đoạn đường, Sắt Sắt theo bản năng không muốn để cho người khác biết được lâu chủ Xuân Thủy lâu đến Thủy Long đảo.

Nhưng mà, trên đảo phần đông là cướp biển, khó tránh khỏi gặp phải.

Nhưng, Dạ Vô Yên không biết khi nào đã sớm đội mặt nạ.
Dạ Vô Yên chậm rãi đi ở bên cạnh nàng, tư thái thong dong mà tao nhã, vẻ mặt đạm mạc mà không coi ai ra gì.
Hắn nhìn thấy nàng, nhưng thật ra lại bình tĩnh thong dong.

Sắt Sắt nhớ tới mình mới vừa rồi chợt nhìn thấy hắn thì khẩn trương đến nỗi gần như thất thố, thầm cảm thấy dọa người.
Chỉ chốc lát sau Sắt Sắt đã đến lầu các nội, Triệt nhi không có ở đó, không biết Thanh Mai cùng Tử Mê dẫn đi chỗ nào luyện võ.
Sắt Sắt phái Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đi tìm kiếm, còn mình đi vào trong phòng khách.

Phượng Miên cùng Tiểu Sai và Hoa Tai thực biết điều chưa cùng đi lên chỗ bọn họ, chỉ có Dạ Vô Yên chậm rì rì theo đuôi nàng.
Sắt Sắt mở cửa phòng ra, đứng ở cạnh cửa, mỉm cười nói: “Minh lâu chủ mời vào.”
Dạ Vô Yên chậm rãi vào phòng, Sắt Sắt ở phía sau, cũng chưa tới cửa, đang nghĩ định kêu thị nữ tới dâng trà đến.

Tốt xấu gì nàng cũng là chủ nhà, dù sao cũng phải ra dáng một chủ nhà.
Còn chưa kịp mở miệng, Sắt Sắt chợt thấy bên hông căng thẳng, bàn tay nóng rực giống bàn ủi chặt chẽ bắt lấy nàng, hơi thở nóng rực gần sát ở phía sau, sau đó, chỉ cảm thấy bên hông lại căng thẳng, thân thể của nàng bị xoay vòng lại, đang đứng ở cạnh cửa, bị đẩy lui về phía sau một bước, rầm một tiếng, cửa bị đóng lại.
Dạ Vô Yên đã tháo mặt nạ xuống, gương mặt tuấn mỹ tới gần nàng, cúi đầu hung hăng hôn vào môi của nàng.
Mạnh mã hút lấy môi nàng dường như không thể thỏa mãn Dạ Vô Yên, hắn bắt đầu xâm nhập vào bên trong, khiêu mở hàm răng của Sắt Sắt, không hề biết kiềm chế mà công thành đoạt đất, tùy ý phóng đãng qua lại càn quét.
Sắt Sắt không hề phòng bị, cảm giác trong đầu “oanh” một tiếng, tựa hồ có pháo hoa nổ tung.

Nàng theo bản năng muốn đẩy ra hắn, nhưng mà, lại không ngờ đổi lấy cường lực càng thêm áp chế.

Thân mình hai người vốn đã gắn sát vào nhau, nhưng dường như đè nặng người nàng tựa hồ thấy còn chưa đủ, lại càng thêm gấp gáp đè nặng nàng.
Hơi thở của hắn len lỏi vào cổ nàng, nàng cảm giác được mình gần như hút thở không thông, mà nụ hôn của hắn dường như đã hút hết khí lực của nàng.
Sắt Sắt vẫn không nhúc nhích tựa vào trên ván cửa, chỉ cảm thấy phía sau là một mảnh lạnh lẽo, mà phía trước người là thân mình của hắn mang theo một nguồn nhiệt mãnh liệt.

Trong lúc đó nàng đang ở giữa băng lửa dày vò, cảm giác yêu cùng hận ở bên trong giao triền.
Hắn kỳ thật nói đúng, nàng đối hắn vẫn còn có cảm giác, nhận thức này làm cho trong lòng Sắt Sắt chấn động, thân mình nháy mắt cứng đờ.
Có cảm giác thì phải làm thế nào đây? Bọn họ không có khả năng trở lại như trước.
Bàn tay Sắt Sắt lạnh nhạt đẩy Dạ Vô Yên ra, lúc này đây thực ra là dùng được, hắn tựa hồ cảm giác được sự cứng ngắc của nàng, liền chậm rãi đứng dậy.

Đôi đồng tử long lanh như sóng nước chăm chú nhìn nàng trong gang tấc.
“Thật có lỗi, ta kìm lòng không được!” Dạ Vô Yên thở hổn hển nói, chậm rãi buông Sắt Sắt ra, xoay người đi đến cạnh cửa sổ, tầm mắt chuyển hướng nhìn những bông hoa rừng ngoài cửa sổ.

Mái tóc của hắn đen giống như màn đêm xõa xuống, khuôn mặt tao nhã tuấn tú, hắn có một loại hơi thở phóng khoáng không kềm chế được, giống như một loài dã thú cao quý.
Hắn biết nàng vẫn còn không tình nguyện chấp nhận hắn, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy nàng, người mà hắn mong nhớ ngày đêm, lại vẫn là nhịn không được lại một lần nữa xâm phạm nàng.
Sắt Sắt chỉnh sửa quần áo cùng búi tóc có chút hỗn độn, áp chế kinh hoàng trong lòng, vì che giấu sự bối rối của mình, nàng liền hỏi một câu không mà vấn đề chẳng liên quan đến nhau: “Ngươi.

.

.

.

Giọng nói của ngươi vì sao lại đổi tới đổi lui được vậy?”
Một khi làm Minh Xuân Thủy, tiếng nói của hắn liền lại biến thành ôn nhã thuần hậu.
Dạ Vô Yên tuyệt đối không ngờ đến Sắt Sắt đột nhiên lại đề cập đến vấn đề này, khóe môi nở ra một chút ý cười, nói: “Là dùng viên thuốc của Vân Kinh Cuồng khống chế giọng nói!”
Sắt Sắt nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, thì ra là công lao viên thuốc của Vân Kinh Cuồng.

Lúc trước nàng cũng từng hoài nghi qua Dạ Vô Yên cùng Minh Xuân Thủy là một người, chỉ vì thanh âm khác nhau, mới bị che mắt lâu dài đến vậy.
Viên thuốc kia thật quá hại người nha!
“Sắt Sắt, hôm nay ta vốn là đi thuyền của Âu Dương Cái đến, giờ này, chắc thuyền của hắn đã cập bến ở phía trước chờ chúng ta.” Dạ Vô Yên quay đầu nhìn về phía Sắt Sắt, trên mặt vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, “Thủy Long đảo đã không còn là nơi an toàn nữa, ta hy vọng, nàng có thể mang theo Triệt nhi, theo u Dương đến nước ngoài tạm lánh một thời gian, ta đã lệnh cho u Dương ở nơi đó hết thảy đã an bài ổn thỏa.”
“Đi nước ngoài?” Sắt Sắt nhướng mày, cười khẽ hỏi.
Nàng không ngờ đến Dạ Vô Yên lại bảo nàng mang theo Triệt nhi rời khỏi nơi này!
“Dạ Vô Yên, ngươi vì sao lại luôn bá đạo an bài cho ta cùng Triệt nhi, ta có thể bảo vệ tốt cho mình cùng Triệt nhi.” Tuy rằng biết được hắn là vì nàng mà có ý tốt, nhưng là bởi vì hắn như thế là xem nhẹ nàng, nên trong lòng nàng vẫn là có chút không vui.
“Sắt Sắt, ta biết cảm nhận của nàng, nhưng mà, hiện tại, bọn họ đều đã biết được nàng cùng Triệt nhi là người ta yêu thương nhất, cho nên, đều đang âm thầm theo dõi hai người, ta không thể cho bọn họ lại làm tổn thương đến hai người.

Sắt Sắt, mặc kệ như thế nào, cả đời này, nàng đã là nữ nhân của Dạ Vô Yên ta, bất kể nàng có muốn phân rõ ranh giới với ta thế nào đều đã không được nữa rồi.” Dạ Vô Yên chắc chắn nói.
Sắt Sắt trong lòng kinh ngạc, hắn nói đúng.

Cho dù về sau có thể không để ý đến hắn, nhưng còn chuyện trước kia thì sao! Dù có thế nào cũng không thể xóa nhòa.
“Ngươi muốn khởi binh sao?” Sắt Sắt cứng giọng hỏi.
Bởi vì chuyện của Triệt nhi, hắn không thể danh chính ngôn thuận đi đoạt cung, nay, lại mạo hiểm muốn cái thiên hạ to lớn này nếu mà mưu phản sơ suất thì sao? Sẽ phải thêm bao nhiêu gian nan cùng hung hiểm a!
“Sắt Sắt, nàng biết được, có một số việc, ta phải đi làm!” Hắn đứng ở cạnh cửa sổ, ánh chiều tà trên đại dương chiếu trên người hắn, Sắt Sắt nhìn hàng mi rậm của hắn, con ngươi đen tràn đầy tình ý đang phát sáng.
Hắn có lẽ nói rất đúng, thiên hạ một khi đại loạn, an toan nhất là an thân một chỗ, chỉ là, Giang Sắt Sắt nàng cũng không phải là nữ nhân cần người khác bảo hộ.

Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không rời đi .
“Được, quyết định như vậy đi, hãy bảo Âu Dương Cái dẫn theo Triệt nhi đi, nhưng mà, ta sẽ không đi, ta muốn ở lại.” Sắt Sắt rành mạch nói.
Dạ Vô Yên quay đầu nhìn về phía Sắt Sắt, không một tiếng động thở dài một hơi.

Thật lâu sau, cúi đầu nói: “Sắt Sắt, nàng thật sự quá quật cường.

Nhưng mà, ta cũng rất thích cái tính quật cường của nàng!”
***
Đêm, rất nhanh buông xuống.
Tối nay sắc trời rất tốt, ánh trăng nhô cao, chiếu rọi bờ biển một mảnh trong trẻo, sóng biển dào dạt đánh tới, rồi lại chậm rãi lui xuống.
Sắt Sắt đi theo Dạ Vô Yên, dắt Triệt nhi, đoàn người đi tới bờ biển.
Sắt Sắt ngồi xổm xuống, sờ mặt Triệt nhi, trầm giọng nói: “Triệt nhi, đến nước ngoài phải nghe lời Thanh Mai cùng Tiểu Sai, không được nghịch ngợm, không lâu đâu, mẫu thân sẽ trở về với con, biết chưa?”
“Mẫu thân, Triệt nhi đã biết, sau đó không lâu, người cùng phụ thân sẽ đi đến ở với con sao?” Triệt nhi thúy thanh hỏi, nhìn sang Dạ Vô Yên.
Sắt Sắt không nghĩ tới Triệt nhi lại hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Nàng sớm đoán được Triệt nhi đã biết được Dạ Vô Yên kỳ thực là phụ thân của bé, nhưng vẫn là không nghĩ tới Triệt nhi lại hỏi như vậy.
Dạ Vô Yên nghe vậy thân mình chấn động, hắn cúi người, bế Triệt Nhi lên.
Ánh trăng như một tấm lụa mỏng bao phủ hai người, một lớn một nhỏ, mặt mày tương tự, biểu tình giống nhau, ánh mắt giống nhau, đang nhìn lẫn nhau.

Giờ khắc này, không cần phải nói gì cũng đã hiểu.
Dạ Vô Yên tay xoa xoa đầu Triệt nhi, sủng nịch nói: “Phụ thân nhất định cùng mẫu thân con đến ở với con, rất nhanh thôi.” Nói xong, hôn nhẹ nhàng trên trán Triệt nhi.

Hắn vẫn không thể tin được, phụ thân mà chính miệng Triệt nhi nói chính là hắn.
“Triệt nhi sẽ chờ hai người tới!” Triệt nhi cười tủm tỉm nói, chạy về phía bờ biển.
Thanh Mai và Tiểu Sai cùng Triệt nhi lên thuyền, đi đến chỗ thuyền của Âu Dương Cái cách đó không xa.

Hoa Tai cùng Tử Mê vẫn ở lại, vẫn chưa đi theo.
Thuyền lớn chậm rãi đi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, trong lòng Sắt Sắt, một mảnh buồn bã.

Chỉ mong Triệt nhi ở nước ngoài sẽ vui vẻ, có Tiểu Sai cùng Thanh Mai chăm sóc nàng cũng yên tâm.
“Nàng yên tâm, bọn họ sẽ bảo vệ tốt cho Triệt nhi, nước ngoài có rất nhiều thứ mới mẻ, Triệt nhi đi, cũng mở mang một chút kiến thức.” Dạ Vô Yên cúi đầu nói.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện, Trầm Ngư không thấy đâu nữa.” Bắc Đẩu vội vã chạy tới, trầm giọng bẩm báo.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Sắt Sắt ngưng mi hỏi, lần này Triệt nhi rời bến, Sắt Sắt vẫn chưa cố ý gạt Trầm Ngư, vốn định thử nàng một phen.

Không nghĩ tới, nàng lại nhanh như vậy vội vã muốn đi tới chủ nhân của nàng bẩm báo sao?
“Khi nào thì không thấy nàng?” Sắt Sắt cứng giọng hỏi.
“Không lâu lắm khoảng một lát, Nam Tinh đã ở trên thuyền đuổi theo rồi, còn ta tới bẩm báo lão đại.” Bắc Đẩu cất cao giọng nói.
“Bắc Đẩu, chuẩn bị thuyền, chúng ta đi!” Sắt Sắt âm thanh lạnh lùng nói.
Bắc Đẩu trong tức khắc đã chuẩn bị một con thuyền tới, Dạ Vô Yên thấy thần sắc Sắt Sắt ngưng trọng, biết sự tình không phải là việc nhỏ, liền cùng Sắt Sắt lên thuyền đuổi theo.
“Trầm Ngư là ai?” Trong bóng đêm yên lặng, Dạ Vô Yên đứng ở mũi thuyền, thản nhiên hỏi.
“Là một nữ hài tử ở Điền gia thôn mà ta mang về.” Sắt Sắt chậm rãi nói.
Ánh mắt Dạ Vô Yên thâm sâu, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhất định phải đuổi theo.

Xem ra, lũ bất ngờ lần đó cũng không phải ngoài ý muốn, lúc trước ta vẫn canh cánh trong lòng, vì cái gì mà đối phương lại độc ác như thế, đem mọi người toàn thôn hại chết.

Thì ra, chỉ là vì che giấu một sự thật.”
“Sự thật gì?”
Dạ Vô Yên nói: “Đôi vợ chồng nàng nói kia, có lẽ căn bản là không có con.

Cho nên, đối phương sợ chúng ta bắt tay vào đi thăm dò, nên mới có thể đem người trong thôn đều hại chết.

Đáng tiếc, chúng ta thiếu chút nữa là mắc mưu rồi.”
Sắt Sắt trong lòng xẹt qua một tia lạnh, kỳ thật nàng có nghĩ tới chuyện này, nhưng mà, nàng luôn âm thầm bài xích loại ý tưởng này, nàng không muốn tin , một người trong sáng như Trầm Ngư, là do đối phương phái tới làm thám tử.
Đêm nay, trời quang trăng sáng, trên mặt biển mênh mông bát ngát.
Con thuyền của Sắt Sắt đang lênh đênh trên mặt biển, tạo nên một mảnh cánh hoa u lạnh.

Con thuyền đi tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát, xa xa đã nhìn thấy phía trước có hai điểm đen nhỏ.

Tới gần, nhìn ra là hai chiến thuyền con.
Chiến thuyền phía trước kia, đúng là con thuyền của Trầm Ngư, nàng đứng ở trên thuyền nhỏ, đang đi trên mặt biển, tốc độ thật ra không chậm.

Con thuyền phía sau, đúng là Nam Tinh, hắn theo sát con thuyền Trầm Ngư, đang lênh đênh trên sóng biển .
“Ngư Nhi, ngươi muốn làm gì?” thanh âm Sắt Sắt theo mặt biển thong thả truyền đến, rõ ràng rành mạch, át cả tiếng sóng biển, truyền đến bên tai Trầm Ngư.
Trầm Ngư quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đứng ở mũi thuyền là Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên, trong lòng kinh hãi.

Nàng không biết Bắc Đẩu cùng Nam Tinh đang cố ý giám thị nàng, tối nay hành động đã bị bại lộ.

Hơn nữa, càng làm cho nàng sợ hãi là, Sắt Sắt lại có thể nhanh như vậy đuổi kịp nàng.
Mắt thấy con thuyền đến gần, đang đuổi theo mình.

Trầm Ngư cắn chặt răng, ùm một tiếng nhảy xuống nước biển.Nhìn thấy Trầm Ngư giống như một con cá biến mất trong làn nước biển, Sắt Sắt thế mới biết, cái tên Trầm Ngư đều không phải là tùy ý mà đặt nên, trách không được lại kêu là Trầm Ngư, kỹ năng bơi của nàng dĩ nhiên là giỏi như thế, trực tiếp lẻn vào trong biển.
Trên thuyền, Bắc Đẩu đã lệnh một số mười người giương cung tiễn ra, chỉ đợi lúc Trầm Ngư ngoi lên mặt biển để thở, liền kéo cung bắn tên.

Sắt Sắt không đành lòng, nàng lắc đầu nói: “Buông cung tiễn xuống, ta sẽ đi bắt nàng!”
“Lão đại, hải lý nguy hiểm, huống chi, nay lại là ban đêm!” Bắc Đẩu vội vàng nói.

Hắn tuy rằng biết Sắt Sắt biết bơi lội, nhưng mà, chưa bao giờ thấy qua, nên rất lo lắng.
Sắt Sắt ngưng mi nói: “Không sao! Không có việc gì đâu.”
Nàng trở lại chui vào trong khoang thuyền, chỉ chốc lát sau đi ra, thay bộ váy đang mặc, là một thân bó sát người màu da cá xám trắng.

Màu xám trắng như giọt sương đọng trên cánh hoa , mông mông lung lung, khiến nàng nhìn qua như là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết .
Sắt Sắt đứng ở trên mép thuyền, ánh mắt dừng ở trên mặt biển, thấy được phía trước Trầm Ngư đang ở trong biển ngoi lên để thở, nàng xác định chuẩn phương hướng, rồi thả người nhảy xuống biển.
Đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên hơi hơi híp lại, nhìn Sắt Sắt sớm đã nhảy vào trong nước, hắn mới phát giác mình mới vừa rồi hoảng hốt đến ngẩn người.
Bắc Đẩu trợn tròn mắt, không ngờ đến Sắt Sắt đang bơi ở trong nước, vòng eo uốn lượn, thật sự giống như một mỹ nhân ngư, hướng về phía trước như một mũi tên bơi đi, dáng người mạnh mẽ tuyệt đẹp khỏi phải nói.
Chỉ chốc lát sau, Sắt Sắt lặn sâu xuống biển, mặt biển bây giờ một mảnh bằng phẳng, đen kịt, ai cũng không biết dưới mặt biển xảy ra chuyện gì.
Dạ Vô Yên khoanh tay đứng ở trên mép thuyền, gió đêm thổi bay bạch sam của hắn, phần phật rung động, con ngươi dưới cái mặt nạ đen lóng lánh ánh sáng tinh nhuệ, nhìn thẳng ở trên mặt biển.
Phía trước truyền đến một trận tiếng nước, chỉ thấy một bóng người trong trong nước xông ra, tựa hồ là muốn để thở, Dạ Vô Yên thấy rõ, đó là Trầm Ngư.

Trầm Ngư nội lực không bằng Sắt Sắt, thời gian nín thở tự nhiên cũng không hơn Sắt Sắt.
Trong lòng biển, Sắt Sắt linh hoạt vòng đến bên cạnh người Trầm Ngư, bắt được đầu vai của nàng, ngón tay ngọc điểm huyệt đạo của Trầm Ngư.

Sắt Sắt đang rẽ nước mà bơi đi, nàng một tay ôm Trầm Ngư, hướng thuyền bên này bơi lại.
Đến trên thuyền, Sắt Sắt đem Trầm Ngư đặt ở trên boong thuyền, đang muốn hỏi Trầm Ngư.

Thì Dạ Vô Yên đã nhanh nhẹn đem Sắt Sắt đẩy vào trong khoang thuyền.
“Làm sao vậy?” Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi.
“Thay quần áo đi!” Dạ Vô Yên thản nhiên nói rồi đi ra ngoài.
Sắt Sắt thế mới phát hiện, mình đang mặc bộ quần áo da cá ôm sát, thân hình không hề ngăn cản được hiện ra, mày hơi hơi nhăn một cái, đứng dậy thay quần áo.
Khi trở ra, chỉ thấy Trầm Ngư đang ngồi ở trên boong thuyền, mặc kệ Bắc Đẩu hỏi cái gì, đều là không nói một tiếng.
Sắt Sắt chậm rãi đi đến trước mặt Trầm Ngư, ánh mắt bình tĩnh dừng ở nàng, ôn nhu hỏi: “Ngư Nhi, đã trễ thế này, ngươi rời bến làm cái gì?”
Trầm Ngư nghe được lời nói ôn nhu của Sắt Sắt, cổ họng nhất thời nghẹn lại, nàng chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt thê lương đang ở trên mặt Sắt Sắt lưu luyến chớp mắt một cái, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
“Ngư Nhi, thực xin lỗi tiểu thư.” Hai hàng châu lệ chậm rãi chảy xuống.
“Ngư Nhi, vợ chồng Điền thị ở Điền gia thôn, không phải là cha mẹ của ngươi?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.
“Không phải, Ngư Nhi vốn là không có cha mẹ! Cũng không có người thân.” Trầm Ngư chua chát nói.
Sắt Sắt đau xót trong lòng, nàng tất nhiên hiểu được cảm giác không có người thân.
“Ngư Nhi, mấy năm nay, ta đối đãi ngươi như thế nào?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi.
“Tiểu thư đối đãi như tỷ muội ruột vậy!”
“Ngay cả như vậy, ngươi cũng muốn phản bội ta sao? Còn có Triệt nhi nữa, ngươi là nhìn nó lớn lên, tại sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại nó chứ?” Sắt Sắt đau lòng nói.

Trầm Ngư nếu mà đem tin tức Triệt nhi lúc này đi thuyền rời bến truyền ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi lại bị người ta bắt cóc.
Trầm Ngư vừa khóc vừa nói: “Em không muốn hại tiểu công tử, chủ nhân chẳng qua là muốn tiểu công tử làm con tin thôi”.
Bắc Đẩu hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự là quá ngây thơ.”
Ánh mắt Sắt Sắt ngưng lại, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân của ngươi là ai? Chính là khi ta tỉnh lại, vị công tử mà ngươi nó lúc đó sao, hắn rốt cuộc là ai?”
Trầm Ngư dừng ở trên mặt Sắt Sắt, ánh mắt hiện lên một tia áy náy: “Tiểu thư, xin lỗi, em thật sự không thể nói cho người.”
“Ngư Nhi.

.

.

.

.

.” Sắt Sắt trong lòng buồn bực, đến giờ phút này, nàng vẫn còn muốn bảo vệ cho chủ tử của nàng.
Bắc Đẩu ngưng mi lại, dù sao, hắn cùng Trầm Ngư ở cùng một chỗ thời gian cũng không phải là ngắn, nhìn thấy nàng cố chấp như thế, trong lòng khó thở, âm thanh lạnh lùng nói: “Trầm Ngư, đến lúc này rồi, ngươi còn không thành thật khai báo! Có lẽ còn có thể giữ cho ngươi một mạng.”
Trầm Ngư mỉm cười nhìn về phía Bắc Đẩu, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, chậm rãi nói: “Bắc Đẩu, ngươi nghĩ rằng ta còn muốn sống sao? Ta còn có thể sống sao?”
Sắt Sắt trong lòng trầm xuống, bước lên trước, nói: “Ngư Nhi không cần làm chuyện điên rồ!”
Trầm Ngư cười cười: “Tiểu thư, em không báo đáp được cho người, ân tình này, Ngư nhi kiếp này không thể báo đáp, chỉ có kiếp sau mới báo lại.” Nói xong, một chút máu từ khóe môi chảy xuống.
“Ngư Nhi.

.

.

.

.

.” Sắt Sắt trong lòng buồn bã.
Trầm Ngư nhìn Sắt Sắt, con ngươi dần dần tản ra, thanh âm của nàng nhỏ bé yếu ớt như tơ nhện, chỉ là, khóe môi lại nở ra một nụ cười yếu ớt, máu tươi chậm rãi tràn ra.
Sắt Sắt ôm lấy thân mình của Trầm Ngư, cảm giác được thân thể của nàng càng ngày càng lạnh, đáy lòng một mảnh buồn bã.
Sắt Sắt đang buồn rầu, Trầm Ngư không phải làm loại người thủ đoạn tàn độc, nhưng mà, rốt cuộc là vì cái gì mà một đứa nhỉ lại khăng khăng một mực vì người khác mà làm những việc đó.

Bốn năm trước, cũng mới có mười ba mười bốn tuổi a! Mà đêm nay, nàng cuối cùng bởi vậy đã đánh mất tính mệnh, nhưng là đứa nhỏ này lại vẫn là như vậy cam tâm tình nguyện.
Sắt Sắt ôm Trầm Ngư, cảm giác được trong người nàng có cái gì đó rớt xuống dưới.

Ánh mắt nàng ngưng lại, phát hiện đó là một quyển tấm da dê, mở ra nhìn, thì thấy mặt trên vẽ cách bố chí phòng ngự Thủy Long đảo.
Sắt Sắt đáy lòng phát lạnh, làm bản đồ này là Trầm Ngư muốn giao cho chủ tử của nàng.
Dạ Vô Yên nhìn đến kia tấm da dê, ánh mắt lại bỗng nhiên ngưng lại, hắn đưa tay nhận lấy từ trong tay Sắt Sắt, cũng không nhìn bản đồ trên tấm da dê kia, mà là lật mặt sau để xem tấm da dê.
Sắt Sắt ngưng thanh hỏi: “Có cái gì không ổn sao?”
“Tấm da dê này.

.

.

.

.

.” Dạ Vô Yên bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tối đen hiện lên một tia sắc nhọn lạnh băng.
Sắt Sắt trong lòng nghi hoặc, tiếp nhận lại tấm da dê, thần sắc cũng bỗng nhiên ngưng lại một chút.
Nàng cũng từng ở qua Dạ Vô Nhai phủ đệ một thời gian, biết được Vô Nhai làm giấy và bút mực luôn luôn chú ý.

Nàng ở trong phủ hắn có xem qua một xấp tấm da dê như vậy, là hắn đặc chế ra.

Cắt hình tứ giác, hoa văn là hình giọt nước, góc bên phải còn in dấu vằn nước do chính hắn vẽ ra.
Sắt Sắt nhìn tấm da dê này quen quen, trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng không phải không hoài nghi qua Vô Nhai, nhưng mà, ba lần bảy lượt bị chính mình đẩy ngã cái hoài nghi kia.

Bởi vì, trong lòng nàng, Vô Nhai là một người hờ hững như gió thổi mây bay nhất thiên hạ.

Hắn cùng nàng mới quen không lâu, hắn lại có thể xả thân cứu nàng, làm sao có thể, làm ra chuyện hãm hại nàng! ?
Nhưng mà, nhìn tấm da dê trước mắt này, trong lòng Sắt Sắt, vẫn là khó mà tin được.

Bốn năm trước, ở dưới Hắc Sơn Nhai hắn đã cứu nàng lên, công tử áo xanh đó thật sự là Vô Nhai!
Nói hắn cứu nàng, nàng tin điều đó, nhưng việc chủ mưu, khơi mào khoảng cách Hách Liên Ngạo Thiên cùng Dạ Vô Yên, lại là Vô Nhai sao?
Dạ Vô Yên tựa hồ cũng là nhận ra tấm da dê được đặc chế này, mày liếm khẽ chau lại, đôi mắt phượng thâm thúy càng thêm sâu.
“Nàng cũng nhận ra được tấm da dê này?” Dạ Vô Yên thấp giọng hỏi nói, ánh mắt một mảnh bí hiểm.
Sắt Sắt gật gật đầu, nâng mắt hỏi: “Ta cảm thấy Vô Nhai không phải người như vậy!”
Dạ Vô Yên hí mắt, nhìn dưới ánh trăng, Sắt Sắt mặt mày thanh tú, hắn thản nhiên nói: “Ta cũng không tin tưởng, nhưng mà.

.

.

.” Hắn không có nói thêm gì nữa, hắn biết được Vô Nhai đối ngôi vị hoàng đế không có gì hứng thú, có thể hắn đối Sắt Sắt là có hứng thú, hắn cũng là biết được điều đó.
Sắt Sắt nâng mắt, ngửa đầu nhìn ánh trăng trên trời.
Mờ mịt, cao vời vợi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, tản ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, bao phủ một vùng biển, cùng thuyền lớn trên biển, còn có cả người trên thuyền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui