Ở một đầu khác, Hứa Thanh Mộc đã đuổi theo Hạn Bạt, ả lơ lửng dừng trên cái đập chứa nước của trấn nhỏ, chỉ đứng lại như vậy trong chốc lát, mặt nước trong đập chứa liền dao động, mực nước chầm chậm giảm xuống.
Hạn Bạt còn đang quỷ dị cười, tiếng cười kia khiến Hứa Thanh Mộc phiền lòng, cậu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Hạn Bạt nói: "Mày mới chết có một trăm năm thôi mà đã hóa thành Hạn Bạt, cho dù Ấm Thi Địa có thích hợp dưỡng thi, một trăm năm cũng là quá ngắn."
Hạn Bạt chớp chớp mắt, nói: "Có lẽ do ông trời thấy tụi tao chết oan, cho tụi tao một cơ hội, để tao có thể trở về nhìn xem thế giới này dơ bẩn cỡ nào."
Hứa Thanh Mộc mơ hồ cảm thấy sự xuất hiện của con Hạn Bạt này rất kỳ quặc, vì thế liền nhẫn nại, nghe phản diện trình bày.
Hạn Bạt cười hì hì tiếp tục nói: "Năm ấy nạn đói hoành hành, triều đình đưa lương thực cứu tế bị tham quan cắt xén, tụi tao đều bị đói chết, không...!một số vẫn chưa chết đã bị tri huyện sai người quăng đến bãi tha ma này, chôn sống toàn bộ.
Con người mà, lúc nào cũng ghê tởm như vậy, dù có trải qua bao nhiêu năm đều sẽ không thay đổi."
Hứa Thanh Mộc lạnh lùng nhìn Hạn Bạt, nói: "Mày đáng thương, mày vô tội, nhưng những người bị mày hút dương khí, bị mày hại chết thì có tội à?"
"Chết thì chết, có gì đâu?" Đôi mắt to của Hạn Bạt thoạt nhìn rất ngây thơ, ả ta tiếp tục cười nói, "Thế đạo còn sống hay chết có gì khác nhau? Làm yêu tà quỷ quái có cái gì không tốt? Làm người thì nhất định sạch sẽ cao quý hả?"
Hứa Thanh Mộc đồng ý với những lời này của ả, nhưng điểm xuất phát của bọn họ không giống nhau, Hứa Thanh Mộc cảm thấy không cần cùng ả nhiều lời, vì thế rút kiếm tiến lên đâm thẳng vào ngực Hạn Bạt.
Hạn Bạt cười lớn một tiếng, lập tức lấy thanh gỗ đào trong tay ra ngăn cản, tốc độ của ả cực nhanh, cho dù dưới tấn công sắc bén của Hứa Thanh Mộc, vẫn có thể chặn được hầu hết các công kích của Hứa Thanh Mộc.
Một người một thi bay vào trong mây giao đấu, giữa những tầng mây dưới màn trời tối tăm, hai thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện như hai con giao long.
Tống Quyết đuổi tới, ngửa đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, liền cảm thấy lo lắng không thôi, một đống cương thi đuổi theo anh tới đây, chúng nó tính bay vào trong tầng mây, dưới tiếng cười của Hạn Bạt hướng về phía Hứa Thanh Mộc.
Tống Quyết nhanh chóng bò lên đỉnh một khối đá, nhắm chuẩn xác vào con phi cương đang hướng tới Hứa Thanh Mộc giữa không trung.
Những con phi cương đó đều khá lợi hại, mấy mũi tên mới có thể bắn chết một con, nhưng mũi tên của anh không mất không bao giờ hết, hoàn toàn có thể khống chế được những con phi cương đông như châu chấu kia, bắn rụng tụi nó trước khi chúng nó tới gần Hứa Thanh Mộc.
Tất cả lực chú ý của anh đang tập trung ở việc bảo hộ Hứa Thanh Mộc, cho nên những con cương thi trên mặt đất chạy về phía mình anh không thể trốn thoát được, phần lớn tẩu thi thân thể cứng đờ leo không được khối đá này, liền vây quanh ở phía dưới điên cuồng hí, có một số con lợi hại hơn chút bò lên thì bị chân anh đạp một cái đá xuống, rồi tiếp tục bắn tên vào không trung.
Vì thế những dấu răng nanh và móng vuốt đều lưu lại vết trên chân anh.
Hứa Thanh Mộc triền đấu với Hạn Bạt trên trời nhưng vẫn chú ý tới động tĩnh dưới mặt đất, cậu cúi đầu nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy một con cương thi cắn vào chân Tống Quyết, mà Tống Quyết còn chẳng thèm cúi đầu dòm nó, sau đó một mũi tên được bắn trúng vào con phi cương ở sau lưng cậu.
Tức khắc một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Hứa Thanh Mộc, lớn tiếng nói: "Ai mượn anh xen vào việc của người khác! Tự lo cho mình mình!"
Tống Quyết không trả lời cậu, vẫn tập trung bắn tên lên trời.
"Hì hì hì hi!" Hạn Bạt một bên dùng kiếm chống đỡ Hứa Thanh Mộc một bên cười nói, "Thật đúng là cảm động đấy."
Nói Hạn Bạt huýt sáo một tiếng, theo tiếng huýt, gió đêm đột nhiên càng trở nên lẽo, bốn phương tám hướng vang lên từng trận tiếng vang quái dị, càng nhiều cương thi từ trong rừng cây chạy đến.
Không chỉ có những con cương thi vừa bị đào ra hồi nãy, thậm chí còn có dã thú đã chết với thi thể thối rửa, cả những bộ xương trắng chui lên từ dưới lòng đất, cùng với những con rắn con trùng vừa mới chết, tất cả đều đi về phía Tống Quyết.
Con Hạn Bạt này đã là thi vương, chỉ kém một chút nữa thôi ả sẽ hóa thành Hống.
Lưng Hứa Thanh Mộc đổ một trận mồ hôi lạnh, tốc độ ra kiếm của cậu nhanh hơn, thuận tiện cúi đầu nhìn Tống Quyết một cái, áo sơ mi trắng của anh đã dính máu đen của cương thi, nhìn khá chật vật, ống quần vạt áo bị cào sắp thành vải vụn
Một con cốt điểu khổng lồ từ nơi xa bay tới, móng vuốt cào ngực Tống Quyết, mà lúc này con phi cương ở đằng sau lưng đang muốn đánh lén Hứa Thanh Mộc.
Tống Quyết không chút do dự đáp tên bắn tới phía con phi cương kia, cùng lúc đó, Hứa Thanh Mộc cắn đứt ngón tay vẽ bùa rồi tàn nhẫn ném xuống từ trong không trung.
Kim quang nổ tung như pháo hoa tỏa sáng cả bầu trời đêm, cốt điểu khổng lồ và hàng loạt dã thú bị phù chú bạo phá, trực tiếp hóa thành tro tàn, con phi cương đang muốn quào Hứa Thanh Mộc cũng bị nổ "ầm" một tiếng thành một bãi máu đen.
Hai người đều sốt ruột vì đối phương, vì thế ngay lúc đối phương gặp nguy hiểm, có thể bộc phát sức mạnh cường hãn nhất.
Hạn Bạt lúc đầu vẫn còn cười cười, giờ phút này biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hẳn, ả ta huýt một tiếng sáo, đám cương thi còn sống liền phân ra chạy đi công kích Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết.
Ả xoay người muốn chạy trốn, nhưng Hứa Thanh Mộc dưới cơn bạo nộ cũng không cho ả cơ hội.
Lúc này, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết thậm chí còn không nói với nhau câu nào, cũng không giao lưu bằng ánh mắt, nhưng phối hợp lại khá ăn ý.
Tống Quyết từ bao đựng tên lấy mũi tên ra, bắn vào những con phi cương trong không trung, mà Hứa Thanh Mộc thừa dịp thời gian này lấy ra một chuỗi phù chú từ trong lòng ngực, trong lòng vừa niệm chú xong thì chuỗi phù chú kia biến thành xiềng xích, bay lên trói chặt Hạn Bạt.
Hạn Bạt giãy giụa, khuôn mặt trở nên dữ tợn không thôi, cô ả gian nan phóng kiếm gỗ đào trong tay về hướng Hứa Thanh Mộc, đồng thời móng tay ả bỗng nhiên dài ra thêm mấy tấc, ả vung tay, móng tay vươn tới chỗ Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc không thèm nè, phi thân tiến lên lấy kiếm chỉa thẳng vào ngực Hạn Bạt, mà mũi tên của Tống Quyết lại tới đúng lúc, chỉ nghe "Bang bang" vài tiếng vang, liền bắn bay móng tay và kiếm gỗ đào, dưới sự yểm hộ đó, Hứa Thanh Mộc không chút do dự đem kiếm đâm vào ngực Hạn Bạt.
Hạn Bạt ngửa đầu phát ra tiếng hí thê lương, khuôn mặt vốn kiều tiếu trong giây khắc trở nên cực kỳ dữ tợn, ả còn muốn giãy giụa, nhưng căn bản không có tác dụng gì, chỉ có thể rơi xuống từ giữa không trung, hung hăng té trên mặt đất.
Ngay lúc ả vừa chạm đất, nước trong đập chứa nước bị hút hết vào thân thể của ả, mực nước chỉ trong vòng vài giây đã nhanh chóng giảm xuống, khi Hứa Thanh Mộc đáp xuống đất, đập chứa nước thủy đã hoàn toàn khô cạn, mặt đất khô cằn nứt nẻ, cá tôm trong đập nước nhảy nhảy lên.
Nhưng chuyện này cũng xảy ra trong giât lát, sau đó sinh mệnh của Hạn Bạt liền dần dần mất đi, nước lại dâng lên lần nữa.
Hứa Thanh Mộc không rảnh quan tâm Hạn Bạt, cùng Tống Quyết nhanh chóng giải quyết đám cương thi còn thừa.
Không có Hạn Bạt trợ lực, những con cương thi này trở nên rất ngu ngốc, rất nhanh đã bị Tống Quyết cùng Hứa Thanh Mộc liên thủ giải quyết.
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết tốn không ít khí lực, lúc dừng lại cả người đều đổ đầy mồ hôi, thở phì phò.
Trên người Hứa Thanh Mộc có một số vết thương từ kiếm khí của Hạn Bạt, Tống Quyết conf nghiêm trọng hơn, hai cẳng chân đều sưng vù.
Hứa Thanh Mộc vội vàng ngồi xổm xuống nhìn chân Tống Quyết, hai đùi bị thi khí làm bỏng nên sưng lên, làn da đã cháy xém.
Chân Tống Quyết đau, hơi đứng không vững, thân mình lảo đảo, Hứa Thanh Mộc vội vàng đỡ lấy anh, anh còn tâm tư nói giỡn, nói: "Giờ thì hay rồi, thật vất vả chân mới lành, giờ lại què nữa rồi."
Trong lòng Hứa Thanh Mộc khó chịu, xụ mặt nói: "Nói hươu nói vượn, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Hai người đang nói, phía sau lại vang lên tiếng cười của Hạn Bạt.
Lúc này đây, tiếng cười của Hạn Bạt rất suy yếu, nhưng dường như ả thực vui vẻ, tiếng cười càng quỷ dị hơn so với lúc nãy.
Hứa Thanh Mộc phiền lòng, đỡ Tống Quyết ngồi dựa vào tảng đá, sau đó mới đi qua đây, hung hăng nhìn Hạn Bạt, nói: "Giờ chịu nói chưa? Hơn một trăm năm qua mày hóa thành Hạn Bạt như thế nào?"
Hạn Bạt tiếp tục cười, cười đến nỗi ho ra một bãi máu đen, sau đó liền dùng khuôn mặt dữ tợn nhìn Hứa Thanh Mộc, chậm rãi gian nan nói: "Biết rồi...!thì thế nào? Dù sao, dù sao mày cũng sẽ chết, tụi mày...!Đều sẽ chết, trước khi chết, chắc chắn, mày sẽ biết được thôi ha ha!"
Nói một đoạn này thôi mà Hạn Bạt đã muốn mất mạng, nói xong liền không kiềm được nữa, bắt đầu kịch liệt ho khan, máu đen từng ngụm từng ngụm tràn ra miệng cô ả, Hứa Thanh Mộc còn muốn hỏi, nhưng ả đã hoàn toàn nói không nên lời.
Hứa Thanh Mộc chỉ có thể đứng dậy, trơ mắt nhìn Hạn Bạt da thịt hư thối biến thành chất dịch màu đen, cuối cùng chỉ còn lại một đống bạch cốt.
"Hình như...!có vấn đề." Tống Quyết có chút bất an nói.
Anh vốn đã bị thương, Hứa Thanh Mộc thật sự không muốn làm anh nhọc lòng, vì thế quay đầu nhìn anh cười, nói: "Yên tâm, có tôi ở đây thì còn có chuyện gì sao?"
Tống Quyết rũ mắt, một lát sau lại ngẩng đầu, cười với Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy nụ cười kia có chút loá mắt quá mức, vì thế cậu tránh không nhìn mặt Tống Quyết, sau đó trực tiếp bế ngang anh lên, rồi ngự kiếm bay đi.
Sau khi đưa Tống Quyết về khách sạn trên trấn nghỉ ngơi, Vương Tam cũng điện thoại tới, những con cương thi trốn thoát đều bị nhóm tu giả nhóm thu phục lại hết, trước mắt bọn họ còn chưa nghỉ ngơi, đang kiểm tra khắp nơi xem có bỏ sót con nào không.
Hứa Thanh Mộc lo cho Tống Quyết nên không đi, mà lên trấn trên mua một ít gạo nếp về, chuẩn bị rút thi độc cho Tống Quyết.
Lần trước Tống Quyết bị thương cũng là vì Hứa Thanh Mộc, lần đó Hứa Thanh Mộc cũng xử lý vết thương cho Tống Quyết, nhưng lúc ấy Tống Quyết đang hôn mê, nên cậu cũng chẳng bị sượng như bây giờ.
Lúc này đây, Hứa Thanh Mộc cẩn thận cắt ống quần của Tống Quyết, cặp mắt đào hoa của Tống Quyết liền nhìn chằm chằm cậu, cho dù cậu không ngẩng đầu nhìn Tống Quyết, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia.
Hứa Thanh Mộc tận lực tập trung tinh thần ở trên đùi Tống Quyết, chuyên tâm đem gạo nếp bôi lên miệng vết thương.
Một đoàn khói đen toát ra, gạo nếp trắng tinh đã biến thành đen, thân thể Tống Quyết hơi hơi run rẩy, dường như rất đau, nhưng anh không hề hé răng, tận lực chịu đựng.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy lo lắng, động tác vội vàng nhẹ đi, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ nhẹ một chút."
Giống như nếu nói nhỏ giọng thế này thì Tống Quyết sẽ không đau nữa.
Tống Quyết "Ừm"" một tiếng, ánh mắt ôn nhu nhìn động tác của Hứa Thanh Mộc, càng cảm thấy an tâm hơn.
Thay đổi liên tục gạo nếp ba lần, chân Tống Quyết bớt sưng được một nửa, nhưng miệng vết thương còn đó, phỏng chừng mười ngày nửa tháng vẫn chưa lành được.
Lúc này Hứa Thanh Mộc mới phát hiện, vừa rồi cậu xé quần Tống Quyết tới tận đùi, giờ nó giống sườn xám lộ ra cái đùi trăng trắng.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy hơi xấu hổ, ho khan một tiếng sau đó quay đầu, nói: "Ờm...!Nếu không thì anh nghỉ ngơi xíu đi? Tôi đi ra ngoài trước."
"Từ từ." Tống Quyết lên tiếng ngăn Hứa Thanh Mộc muốn chạy lại, tiếp đó nói, "Giúp tôi thay quần áo cái nha?"
Hứa Thanh Mộc hít sâu một hơi, nói: "Không phải anh có thói ở sạch à? Hồi đó tôi đụng vào anh có một chút mà anh đã hận đến mức muốn tắm trong bể cồn rồi."
Tống Quyết chớp chớp mắt, nói: "Tôi đã sớm miễn dịch với cậu rồi, cậu không biết à?"
Trong đầu Hứa Thanh Mộc "Ầm" một tiếng, cậu quả thực không dám đối mặt với Tống Quyết, nhìn chằm chằm chân mình cả nửa ngày, rồi tìm cớ nói: "Hồi trước lúc chân anh không tốt anh tự chăm sóc bản thân hay lắm mà?"
"..." Tống Quyết dừng một chút, xấu xa nói, "Giờ đụng một chút là chân đau muốn xỉu luôn á."
Hứa Thanh Mộc tức khắc không còn lời gì để nói, nghĩ nghĩ cắn răng một cái trực tiếp lột đồ Tống Quyết ra chỉ còn cái quần cộc, sau đó xách thau nước tới, lau những vết bẩn màu đen trên người Tống Quyết.
Làn da hai người vừa tiếp xúc với nhau, Hứa Thanh Mộc liền nóng nực, điều hòa chạy mười sáu độ vẫn không có xi nhê gì.
Giúp Tống Quyết lau rửa đằng sau lưng xong, người Hứa Thanh Mộc đã chảy đầy mồ hôi.
Tống Quyết mới vừa rồi còn đang rất ung dung thưởng thức lỗ tai hồng hồng và bộ dáng quẫn bách của Hứa Thanh Mộc, nhưng khi Hứa Thanh Mộc đi tới chính diện chuẩn bị lau phần ngực mình, anh nhìn Hứa Thanh Mộc thở dốc lại cảm thấy có hơi hối hận, không muốn khiến Hứa Thanh Mộc mệt.
"Quên đi, để tự tôi làm." Tống Quyết không nhịn nỗi duỗi tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc sửng sốt, lỗ tai càng hồng, nhiệt độ cơ thể càng cao, cả người đều muốn bùng nổ.
Cậu thấy Tống Quyết quá đáng ghét, xụ mặt ném khăn lông vào chậu nước, cả giận nói: "Câm miệng! Đừng có cử động! Không tôi bóp chết anh!"
Tống Quyết nhìn bộ dáng cậu cau có lại cảm thấy đáng yêu quá chừng, vì thế không nói gì, tùy ý để cậu với khuôn mặt hầm hầm và lỗ tai đo đỏ tiếp tục lau mình cho mình, rồi sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Làm xong hết rồi Hứa Thanh Mộc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cậu lại cẩn thận đỡ Tống Quyết nằm xuống, nói: "Anh nằm một lát đi, tôi đi xem những người khác đã trở về chưa."
Tống Quyết khó có được hưởng thụ sự đối đãi dịu dàng bên trong nhưng bên ngoài, cảm thấy cái chân bị thương của mình này rất có giá trị, vì thế đặc biệt nghe lời, giống như vợ hiền gật đầu với Hứa Thanh Mộc.
Lỗ tai Hứa Thanh Mộc lại nóng lên.
Cậu tránh ánh mắt Tống Quyết, đắp chăn đàng hoàng cho Tống Quyết rồi chẳng nói chẳng rằng, yên lặng rời khỏi phòng.
Ngay một khắc đóng cửa kia, giọng Tống Quyết truyền đến, như có như không mang theo nụ cười ngọt ngào.
"Cảm ơn."
Hứa Thanh Mộc dừng một chút, khóe miệng hơi cong, nhưng rất nhanh cũng kiềm chế lại, không quá dịu dàng nói: "Anh câm miệng đi."
Lúc này trời đã sắp sáng, nhóm tu giả còn lại lục tục trở về, đem những chuyện còn lại để Vương Tam giải quyết.
Mọi người đơn giản tổng kết lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy con Hạn Bạt kia có điểm quái dị.
Nhưng giờ cũng chẳng còn manh mối gì.
Dù sao từ đó tới giờ bọn họ cứ như thế, đấu tranh liên tục với những thế lực quỷ quái.
Giờ đây nguy cơ đã giải trừ, mọi người khách khí khích lệ lẫn nhau một phen, sau đó ngáp một cái chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Vị nữ tu kia vân vê bím tóc cảu mình, đi được vài bước rồi mặt mày hoang mang nói: "Hình như chúng mình quên cái gì rồi á..."
Cô ta vừa thốt ra lời này, mọi người đều cảm thấy quái quái, suy nghĩ nửa ngày đạo nhân áo đen đột nhiên mở miệng nói: "Á, cái tên giả quỷ giả ma kia đâu?"
Mọi người: ...
Đến sáng hôm nay mới nhớ ra, Nguyên Thừa Cơ còn chưa trở về, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lão hòa thượng nhanh chóng gọi điện thoại cho gã, nhưng gã không bắt máy.
Mọi người có điểm hoảng, tuy rằng gã rất đáng ghét, nhưng cũng không đến mức muốn gã đi tìm chết.
Vì thế mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi lại phải rời khỏi nhà khách, dành nguyên buổi tối tìm Nguyên Thừa Cơ.
Hứa Thanh Mộc cũng đi, cậu mơ hồ nhớ rõ trước khi cậu đuổi theo Hạn Bạt, Nguyên Thừa Cơ đang ở chỗ thiêu xác, vì thế cậu trực tiếp ngự kiếm bay tới chỗ đó.
Trong núi không có đèn nên nhìn không rõ lắm, nhưng tới chỗ đó rồi Hứa Thanh