Ba người giữ trong mình tâm sự riêng, vì thế ai cũng không nói chuyện, trầm mặc đi tiếp.
Không lâu sau cũng đã tới toà thành màu đen ở phía cuối thành trì.
Dưới ngọn đèn dầu hiu hắt, bọn họ thấy được rất nhiều ngôi nhà bằng gạch mộc thấp bé đơn sơ, nhìn kiến trúc thì hẳn là dựa theo đường triều trước kia.
"Nơi này chính là chỗ của thành chủ." Tống Quyết nhẹ giọng nói.
Ngoài cửa có quỷ thủ vệ, nhưng bọn nó không dám làm khó Tống Quyết, cũng không cần đi thông báo.
Cũng ngay sau đó, tin tức thành chủ vô địch từng ở Vô Gian trước đây đã truyền khắp nơi.
Bao gồm cả thành chủ đương nhiệm cũng biết, vì thế ba người bọn họ vừa xuất hiện, thủ vệ liền lập tức cung kính tránh đường, có nữ quỷ ăn mặc xinh đẹp nhìn không ra tuổi tác xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cung kính hành lễ với bọn họ, sau đó nói: "Tống gia, thành chủ đang chờ ngài, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn, mời ngài đi theo tôi."
Gương mặt này Tống Quyết cũng rất quen, tuy không biết là ai, nhưng anh có thể cảm giác được nữ quỷ rất sợ mình, cho nên anh cũng không quá phòng bị, gật gật đầu, liền đi theo nữ quỷ kia.
Ba người đi qua những bức chạm khắc gỗ tới một gian khách đường.
Nơi này so bên ngoài xa hoa hơn nhiều, cả ngọn nến cũng nhìn có vẻ xa xỉ.
Một người đàn ông ngồi ở trên ghế chủ toạ.
Tứ chi hắn đầy đủ, trên người không có bộ phận nào kỳ dị, hắn nhìn qua rất ôn hòa, không giống như những con quỷ khác ở nơi này, lộ ra một cổ tàn nhẫn và tuyệt vọng.
Gã nhìn thấy Tống Quyết liền nở nụ cười, hai ba bước đi đến bên cạnh Tống Quyết, rất nhiệt tình định ôm lấy Tống Quyết, nhưng Tống Quyết lui nhanh sang một bên, né tránh cái ôm của gã.
Gã cũng không xấu hổ, vẫn cười, nói: "Đại ca, em không ngờ anh đi ra được khỏi Vô Gian luôn đấy, em còn tưởng rằng anh đã..."
Tống Quyết chỉ yên lặng nhìn gã, biểu hiện cảm giác xa lạ rõ ràng.
Gã vỗ trán, nói: "Đúng rồi, đại ca anh đi đầu thai mà, chắc là không nhớ chuyện trước kia, không sao, ngồi xuống trước đi, từ từ em kể anh nghe."
Tống Quyết nói: "Không vội ôn chuyện, tôi tới để tìm người."
Gã nói: "Em biết anh muốn tìm người.
Người đó bị mấy anh em khác bế đi kể chuyện nhân gian rồi, để em kêu lính mời người về.
Mọi người nghỉ ngơi chút đi."
Tống Quyết quay đầu nhìn Ngọc Vấn và Hứa Thanh Mộc để hỏi ý kiến, hai người đều gật đầu, lúc này Tống Quyết mới đồng ý với gã.
Gã lập tức tươi cười, sai thủ hạ mang đồ ăn và rượu lên, bốn người ngồi vây quanh bàn tiệc lớn, gã bắt đầu giới thiệu.
"Đại ca, chắc anh không nhớ tên em rồi, em là Lăng Cốt, hiện tại là tiểu thành chủ của thành này." Người đàn ông gọi là Lăng Cốt vẫn luôn nhìn Tống Quyết mỉm cười, nói, "Sống ở Vô Gian cực khổ, từ trước luôn được anh chăm sóc, nếu không có anh, em đã sớm bị hồn phi phách tán rồi.
Sau khi anh đi em trở thành thành chủ, đều là nhờ phúc của anh."
Tống Quyết muốn nói, chỗ quỷ quái như này thì phúc chỗ nào.
Nhưng chẳng rõ tại sao anh không quá thích người này, vì thế chỉ là đạm mạc nói: "Tôi không nhớ gì hết."
Lăng Cốt nói: "Không sao, ăn gì đó hay uống chút rượu gì không? Từ từ em kể anh nghe."
Tống Quyết cầm lấy chén rượu lắc lắc, rồi nhìn đĩa thịt nướng không biết là thịt con gì trước mặt.
Tuy đồ ăn nhìn đơn giản, nhưng ở cái nơi liệt hỏa địa ngục không một ngọn cỏ này, một miếng thịt, một chén rượu, đều đủ để cho bọn quỷ đói không thể siêu sinh giành giật.
Tống Quyết mím môi, cảm giác đói khát mãnh liệt bỗng dưng đánh úp tới bất chợt, anh cảm thấy dường như mình chưa được ăn gì cả, đói đến nỗi ngực bụng quặn đau.
Mà thứ đồ ăn đơn giản trước mắt này lại khiến anh sinh ra một cảm giác thèm muốn.
Trong một khắc đó ánh mắt Tống Quyết mê mang, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, anh nghe được tiếng lòng của mình nói rằng thứ này không thể ăn, bất luận như thế nào cũng không thể ăn.
Đang nghĩ như thế, Hứa Thanh Mộc liền giơ tay nắm lấy cổ tay của anh, nhẹ giọng nói: "Không thể ăn."
Tống Quyết quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, chỉ thấy trong mắt Hứa Thanh Mộc tràn đầy lo lắng.
Hứa Thanh Mộc tiến thêm một bước giải thích: "Chúng ta là sinh hồn ly thể xâm nhập địa ngục, không thể ăn đồ ăn âm phủ.
Nếu ăn phải, sau khi hồn phách trở về dương thế thì đồ ăn trong bụng biến thành thịt thối của âm phủ, đến lúc đó sẽ sình bụng mà chết."
Tống Quyết không biết chuyện này, nhưng anh chỉ theo bản năng của mình rằng thứ này không thể ăn.
"Tôi chỉ nhìn thôi." Khoé miệng Tống Quyết còn cong lên cười cười với Hứa Thanh Mộc, trấn an cảm xúc nôn nóng của cậu.
Lăng Cốt cong cong đôi mắt, nhìn động tác của bọn họ, sau đó chậm rãi nói: "Đại ca vẫn giống như trước, thật nhẫn nại."
Nói xong Lăng Cốt liền cắn lấy một miếng thịt heo, miếng thịt còn chưa được nướng chín nên máu văng tùm lum, Lăng Cốt không chút để ý dùng mu bàn tay lau một cái rồi tiếp tục ăn.
Tống Quyết nhìn tướng ăn khoa trương của gã, đạm thanh nói: "Thừa dịp hiện tại, không bằng cậu nói một chút về chuyện của tôi ở thế giới này đi."
Lăng Cốt uống một ngụm rượu, chậm rãi nói.
"Đại ca anh trước kia nói rất ít, chuyện của anh cũng chẳng kể cho em nghe.
Nhưng em biết, lần đó anh cũng là một sinh hồn xông vào Vô Gian, muốn tìm một người.
Mà khi anh tìm được người đó rồi, sau đó...!Chẳng biết anh dùng cách gì, đưa người nọ ra khỏi Vô Gian, đó cũng là lần đầu tiên chúng ta biết, cư nhiên có người có thể từ Vô Gian rời đi."
Tống Quyết nói: "Nhưng tôi cũng không ra ngoài ngay, ở đây cả một ngàn năm."
Lăng Cốt gật đầu, nói: "Tuy không biết anh làm như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng ra anh đã trả giá đại giới cực đại, vì khi đưa người nọ đi ra khỏi đây, hồn phách anh đã muốn tiêu tán cả rồi, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Khi đó, máu trên người của anh hấp dẫn rất nhiều quỷ ở Vô Gian, suýt nữa thì anh đã tan thành khói bụi."
Hứa Thanh Mộc nghe được rất lo lắng, không khỏi nhăn mi, hô hấp cũng nhịn không được có chút hỗn loạn.
Tống Quyết chú ý tới trạng thái của cậu, liền nhẹ nhàng cười cười, nói: "Nhưng tôi vẫn chưa chết mà."
Lăng Cốt cảm thán nói: "Đúng vậy, anh...!thật là đáng sợ, anh xé nát những con quỷ muốn anh ăn ra, cho nên mấy con quỷ còn sống đó đều rất sợ anh.
Nhưng anh bị thương quá nặng, không thể ra ngoài, cho nên ở đây mãi một ngàn năm, còn trở thành thành chủ."
Nghe đến đó, trong đầu Hứa Thanh Mộc đã xâu chuỗi toàn bộ sự kiện.
Cậu bị sét đánh vốn là phải tan thành khói bụi hoặc là tiến vào luân hồi lần nữa.
Nhưng không biết vì sao hồn phách của cậu lại tới Vô Gian.
Vốn dĩ cậu phải chịu đau đớn từ liệt hoả mãi mãi, nhưng Tống Quyết lại tìm tới, bất chấp tính mạng đưa cậu rời đi.
Mà hồn phách của Hứa Thanh Mộc ở Vô Gian cũng bị hao tổn, mất một hồn, cho nên từng kiếp đầu thai chuyển thế đều là thằng ngốc.
Một ngàn năm năm tháng, một hồn đó của cậu mới được bồi đắp đủ, mà vết thương của Tống Quyết cũng tốt lên, xông ra khỏi Vô Gian.
Cho nên mỗi khi bọn họ chạm vào đối phương đều giống như bị tiêm máu gà.
Tao ngộ ở Vô Gian và ngàn năm dây dưa sớm đã làm cho hồn phách bọn họ bị trói cùng nhau, chỉ có ở bên nhau mới là hoàn chỉnh nhất.
Rất khó để hình dung cảm giác trong lòng Hứa Thanh Mộc lúc này, như là bị kim đâm, ẩn ẩn đau nhói.
Lăng Cốt lại lên tiếng: "Đại ca, lần này người anh cần tìm cũng kiên quyết giống anh anh lắm, quyết định muốn đi ra ngoài, đến bây giờ cũng không chịu ăn cái gì."
Nước mắt Ngọc Vấn rơi xuống, không nhịn nổi buột miệng thốt ra: "Thế thì tốt quá!"
Trọng điểm chú ý của Hứa Thanh Mộc không phải ở đây, cậu nhìn chằm chằm vào Lăng Cốt, cắn răng chậm rãi nói: "Ý của ông là trước kia Tống Quyết ở chỗ này hơn một ngàn năm đều không chịu ăn gì hết?"
Lăng Cốt đương nhiên nói: "Đúng vậy, một ngàn năm chẳng ăn uống gì, không ai biết anh ấy chịu đựng kiểu gì."
Tống Quyết không phản ứng gì, trong lòng Hứa Thanh Mộc vô cùng khiếp sợ.
Lăng Cốt tiếp tục cảm khái nói: "Thật ra trước khi đại ca tới, cũng có sinh hồn vào nhầm Vô Gian, ảo tưởng chính mình có thể đi ra ngoài, chịu đựng không ăn cái gì, tuy rằng chỉ là hồn phách, sẽ không chết.
Nhưng không ăn thật sự khổ lắm đó...!Mà đại ca lại nhịn được, rồi cũng ra khỏi Vô Gian.
Chẳng biết bao nhiêu quyết tâm mới làm được."
Tống Quyết không nhớ bản thân đã đói bụng hơn một ngàn năm, nhưng vẫn còn nhớ rõ cảm giác đói khát kia —— thà chết còn hơn.
"Khi đó, đại ca thường thường nhìn về ánh sáng phương xa, lầm bầm lầu bầu." Lăng Cốt cười nói, "Anh nói, nhất định phải đi ra ngoài, còn có chuyện chưa nói với người đó, vô luận như thế nào, nhất định phải đi ra ngoài, để gặp người kia lần nữa."
Đầu óc Hứa Thanh Mộc nổ tung, cậu nhìn sườn mặt bình tĩnh của Tống Quyết, nỗi đau đớn như bị kim đâm kia càng thêm mãnh liệt, cậu lâm vào một loại cảm xúc vừa bi thương vừa áy náy, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Tống Quyết cũng quay đầu lại nhìn cậu, hai người cứ như thế nhìn nhau không nói gì.
Đúng lúc này, cạnh cửa truyền đến thanh âm kinh hỉ của Chử Hòa Bình.
"Tiểu Vấn!"
Ngọc Vấn bỗng hoàn hồn, lập tức nhìn về nơi phát ra giọng nói, hai con quỷ xấu xí dẫn Chử Hoà Bình tới trước cửa phòng.
Chử Hòa Bình lập tức chạy về phía Ngọc Vấn, cũng không rảnh quan tâm tới những người khác, hắn kéo Ngọc Vấn vào lòng, nôn nóng nói: "Sao em lại đến đây? Ở đây nguy hiểm lắm."
Nói xong liền bảo vệ Ngọc Vấn ở phía sau mình.
Rõ ràng hắn chỉ là người thường, mạng mình còn chưa chắc giữ được nhưng vẫn một lòng bảo vệ Ngọc Vấn.
Ngọc Vấn rưng rưng, cái gì cũng nói không nên lời.
Tống Quyết đứng lên, gật đầu với Lăng Cốt, nói: "Người đã tìm được, cảm ơn.
Chúng tôi cũng nên đi rồi."
Lăng Cốt cũng đứng lên theo, biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Một lát sau, Lăng Cốt mới cười rộ lên, lại nói: "Đại ca, anh muốn đi sao? Anh em chúng mình không dễ gì mới gặp nhau một lần, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại hay không, anh không ở lại lâu một chút được à?"
Tống Quyết chẳng còn ký ức gì với Lăng Cốt, cũng chẳng có tình anh em gì gì đó, vì thế chỉ lạnh nhạt mà "Ừm" một tiếng.
Sắc mặt Lăng Cốt trầm trầm, lại nói: "Đại ca, anh đã mất ký ức kiếp trước, vậy có còn nhớ cách thoát khỏi nơi này không?"
Tống Quyết híp mắt, trong ký ức hỗn độn tìm được một số đoạn ngắn, tuy không quá cụ thể, nhưng Tống Quyết vẫn nói: "Nhớ được chút chút, có lẽ đến lúc đó sẽ nhớ ra được."
Hứa Thanh Mộc cũng đứng dậy cùng Tống Quyết, nhưng cậu lại chẳng biết Lăng Cốt và Tống Quyết đang nói cái gì, trong đầu vẫn nghĩ về những gì Lăng Cốt vừa nói.
Một ngàn năm năm tháng, Tống Quyết đã trải qua như thế nào?