Sau khi Dịch An ra khỏi trận pháp, gã bay tới Lăng Vân Quan, ở phía trên Lăng Vân Quan, gã ném xuống một đạo phù, sợi hồn phách cuối cùng cũng được giải khai bay lên không.
Các hồn phách đã tụ họp đầy đủ, Dịch An liền cảm giác được một sức mạnh cường đại đang quanh quẩn trong ngực gã, gã cảm thấy gã hoàn toàn mạnh hơn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.
Hơn nữa, gã còn có Thiên Hà Chi Thủy trợ giúp, hai người kia thì có gì để sợ?
Khoé miệng Dịch An nhếch lên, ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên, một trận sấm sét và tia chớp xé rách không trung, mưa to tầm tã, toàn bộ thế giới đều biến thành một mảnh mê mang, độ ấm chợt giảm xuống, giống như quay lại mùa đông khắc nghiệt.
Bắt đầu từ thành phố Chi, mưa to dần dần trải rộng ra.
Dịch An nhìn mây đen như là một con virus có sinh mệnh bò khắp không trung.
Mà bên trong mây đen, có một con cự long nửa trong suốt được tạo thành từ nước đang không ngừng rít gào.
Con cự long bay tới đâu trong không trung thì chỗ đó như bị dội một chậu nước thật lớn, nước mưa như là có sức mạnh phẫn nộ, người nào bị nước mưa văng trúng đều cảm giác được kỳ quái đau đớn.
Dịch An ngự kiếm phi hành trong cơn mưa, cúi đầu nhìn thái độ khác nhau của con người.
Bọn họ chật vật, hoảng loạn, bất an, rất giống trò hề mà Dịch An đã nghĩ đến.
Trong cơn mưa xối xả cơ hồ như muốn che khuất tầm nhìn, một chiếc taxi không có hành khách xuất hiện ở trên đường, hai gã thanh niên xông lên vẫy tay.
Bọn họ đều muốn được lên xe, nhưng bây giờ lại chỉ có một chiếc, hai người tranh chấp vài câu rồi vung tay đánh nhau ở trong mưa.
Xa hơn đằng trước, bến xe đông đúc đầy người qua đường chen nhau nhau trú mưa.
Khi xe buýt gần tới, một chiếc xe con vội vã chạy qua, lao nhanh qua vũng nước mưa dưới đất, bùn nước dơ bẩn lập tức bắn lên cao mấy mét, khiến ai cũng trở nên dơ dáy.
Đằng trước nữa, một người đàn ông ôm thùng giấy đứng trước cửa chung cư, nhìn mưa to bên ngoài, rồi lại nhíu mày nhìn mấy con mèo con còn chưa mở mắt ở bên trong thùng giấy.
Cuối cùng hắn nghĩ nghĩ, xong ném cái thùng giấy vào trong thùng rác.
Người phụ nữ bên cạnh hắn nói "Mưa lớn vậy lỡ mèo chết rồi sao?"
Người đàn ông không chút nào để ý nói: "Chết thì chết thôi."
Nói xong hai người cũng không thèm nhìn mấy con mèo, quay đầu đi về chung cư.
Dịch An lạnh lùng nhìn hết thảy, khóe miệng mang theo ý cười.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Nhân tộc dơ bẩn sẽ không làm gã thất vọng.
Dịch An đi theo con rồng, bay qua các thành phố và nông thôn, nhìn thấy một đám người dơ bẩn.
Mưa càng lúc càng lớn, quỷ dị lại khủng bố, toàn bộ thế giới đều bị tiếng mưa rơi che giấu.
Qua mấy tiếng, hơn phân nửa Hoa Hạ đều ngâm mình trong cơn mình.
Lượng mưa ở nhiều thành phố đã vượt quá tải trọng của hệ thống thoát nước, các bờ kè sông bị lấp, nước sông tràn lên bờ, nhiều nơi nước đọng nhiều đến ngang đùi người lớn.
Mà ở các vùng nông thôn xa xôi, những ngôi nhà cũ nát và lở đất là mối đe dọa lớn hơn.
Dịch An rất vừa lòng với những gì đang xảy ra.
Đám người dơ bẩn này nên chết hết mới tốt, một ngàn năm trước gã nên hoàn thành trận đại thanh tẩy này mới phải, nhưng lại bị Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc phá rối, khiến đám người dơ bẩn này lại sống thêm một ngàn năm.
Nhưng giờ làm lại lần nữa cũng tốt.
Trải qua một ngàn năm, nhân loại càng khiến thế giới này bị tổn thương nhiều hơn, tội nghiệt cũng càng nặng, bọn họ cũng sẽ bị Thần Vũ Trụ trừng phạt càng nghiêm khắc.
Dịch An mỉm cười, chậm rãi nhìn nhân gian
Đúng lúc này, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng đuổi tới đây.
Dưới cơn mưa nặng nề, bọn họ không thể nhìn rõ đối phương.
Dịch An không có chút vội vàng nào.
Thuỷ long cũng tạm thời ngừng lại, lượn quanh phía trên một sơn thôn nhỏ.
Thảm thực vật bị phá hư nghiêm trọng, triền núi bị mưa to cọ rửa lộ ra vết bùn đất màu vàng, nhìn qua giống như sẽ sụp lở bất cứ lúc nào.
Trong khe núi có một thôn trang nhỏ, cho dù mưa lớn đến vậy mà vẫn có hai đám người không về nhà, bởi vì ngoài ruộng có một chút việc nhỏ mà bọn họ đội mưa cãi nhau túi bụi.
Dịch An nhìn nhóm người này cãi nhau, cười rồi nói với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết: "Người nhìn đi, con người là thứ ngu xuẩn và tham lam nhất.
Thật ra tôi không muốn dẫn Thiên Hà Chi Thủy tới đâu, vì sớm muộn gì họ cũng sẽ tự tìm đường chết mà thôi.
Chỉ là tôi muốn đẩy nhanh tiến độ, khiến thế giới này sạch sẽ nhanh hơn một chút."
Hứa Thanh Mộc mắt trợn trắng, nói: "Nữa hả, nói nhiều quá đấy."
Nhưng Dịch An vẫn không ngậm miệng lại: "Hai người mệt lắm phải không? Hai ngày nay tiêu hao năng lực quá lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chưởng môn tự mình hành mình, trận pháp kia rõ ràng là do chính người thiết hạ, rồi cũng do nó khiến người thành thế này.
Chưởng môn thật là vất vả rồi, muốn giết tôi, lại còn muốn phong ấn Thiên Hà Chi Thủy, người có thể sao?"
Dịch An đánh giá trên dưới Hứa Thanh Mộc, chậm rãi nói: "Hai người mất sức quá rồi, tôi cảm thấy hai người khó mà thắng nổi tôi."
Hứa Thanh Mộc nói: "Ai nói? Chúng ta có vũ khí bí mật."
Dịch An còn muốn nói đừng có tự cao tự đại, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã thấy Hứa Thanh Mộc quay đầu hôn miệng Tống Quyết.
Dịch An bị buồn nôn đến nỗi toàn thân nổi da gà, ý cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.
Hành động kế tiếp càng khiến gã cảm thấy buồn nôn.
Tống Quyết một tay ôm lấy eo Hứa Thanh Mộc, tay còn lại đè lên gáy Hứa Thanh Mộc, anh khiến nụ hôn nhợt nhạt này mặn nồng hơn, động tình ôm Hứa Thanh Mộc vào lòng ngực, hôn đến nỗi Hứa Thanh Mộc mặt đỏ tai hồng, sau đó anh mới buông ra.
Cơn mưa dường như biến thành màu hồng.
"Má!" Dịch An nhịn không nổi chửi thề một câu, bị tâm thần cũng có giới hạn nha mại, hai đứa này quá sến súa luôn á, gã lộ ra biểu tình như đớp phải cớt, cả giận nói, "Lại bắt đầu rồi đó!"
Hứa Thanh Mộc có điểm ngượng ngùng mà nói: "Xin lỗi, trước khi đánh nhau tôi có thói quen tiêm chút máu gà.
Rồi rồi, tiếp tục đi."
Dịch An tập trung nhìn linh lực dao động bên cạnh hai người, bởi vì nụ hôn này mà đột nhiên tăng lên.
"Sao các ngươi..." Sắc mặt Dịch An biến đổi, đột nhiên cảm giác được mình chẳng phải đối thủ của hai người này.
Tống Quyết mỉm cười: "Sức mạnh tình yêu."
Dịch An lại chửi thề: "Mẹ nó!"
Gã còn muốn mắng tiếp, Hứa Thanh Mộc đã phi thân tiến tới, mũi kiếm chỉa thẳng vào ngực gã.
Mà Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc phối hợp ăn ý, bắn một mũi tên ra ngoài, bắt lấy mũi tên kia hướng tới chỗ thuỷ long.
Thuỷ long rít gào tru lên, lăn lộn trong mây đen, nhìn thấy Tống Quyết đánh tới, nó liền há cái miệng khổng lồ phát ra một trận gào rống điên cuồng, theo tiếng gào rống của nó, một đạo tia chớp nhanh chóng xé rách bầu trời, nhắm thẳng tới Tống Quyết.
Tống Quyết nhanh chóng lắc mình tránh thoát, lại bắn một mũi tên tới con rồng, buộc nó lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Dịch An rút kiếm chặn một kiếm của Hứa Thanh Mộc, chỉ nghe "Keng" một cái, kiếm của Hứa Thanh Mộc đã bị gã chặn lại, nhưng hổ khẩu* của gã bị chấn đau, thân kiếm không ngừng run rẩy.
*hổ khẩu: phần da từ ngón cái đến ngón trỏ
Mà lúc này trên mặt Hứa Thanh Mộc thậm chí vẫn còn đỏ ửng vì thẹn thùng.
Dịch An khẽ nhíu mày, không dám làm bừa, gã đem toàn bộ tinh thần tập trung vào các công kích của Hứa Thanh Mộc.
Cũng may, kiếm pháp và pháp thuật của gã đều là do Hứa Thanh Mộc dạy, từ trước Hứa Thanh Mộc hoàn toàn không đề phòng với gã, cho nên, tất cả chiêu thức của Hứa Thanh Mộc gã đều nắm trong lòng bàn tay.
Xuất kiếm như thế nào, đón đỡ như thế nào, hóa giải làm sao, gã quá hiểu biết, nếu nhắc tới đối thủ của Hứa Thanh Mộc trên thế gian này, đó nhất định là gã.
Trong mây đen dày đặc, dưới sấm sét ầm ầm, hai thân ảnh với tốc độ không thể thấy rõ công kích lẫn nhau, hoàn toàn dung nhập với tia chớp.
Mỗi lần kiếm của bọn họ chạm vào nhau đều phát ra tiếng vang thật lớn, hoa lửa tung toé.
Cơn lốc quanh quẩn xung quanh bọn họ, mưa rền gió dữ, mây đen áp đỉnh, không khí tận thế này so vạn quỷ lui tới càng khiến người ta sợ hãi.
Tống Quyết triền đấu với thuỷ long cũng không dễ dàng gì, tuy anh rất mạnh, có thể ép thuỷ long rút lui, nhưng trong quá trình rút lui, thủy long vẫn không chịu dừng mưa.
Hồng thủy ngập trời vẫn cứ tàn sát nhân gian bừa bãi.
Dịch An quay đầu lại nhìn thoáng qua, rốt cuộc cũng yên tâm, gã lại cười ha hả, nói: "Ha ha ha, tôi chết cũng vậy thôi, tan tành mây khói thì thế nào, chỉ cần các ngươi không phong ấn được Thiên Hà Chi Thủy, nhân loại ngu xuẩn liền xong đời ha ha ha!"
Hứa Thanh Mộc giận không thể át, đột ngột tăng nhanh công kích, một kiếm này chỉa thẳng vào giữa mày Dịch An, gã chỉ lo cười to nên không kịp phòng ngừa, muốn ngăn cản thì đã chậm một bước mất rồi, trên mặt lập tức bị chém ra một vết dài.
Dấu vết kia phát ra kim quang, rồi sau đó, nửa bên mặt bị bỏng của gã dần dần lộ ra.
Hứa Thanh Mộc nhìn sơ qua, nhớ ra đây chính là bộ dáng chân chính của Dịch An, nửa bên mặt là vết sẹo dữ tợn xấu xí, như một đống sâu đang bò ở trên mặt gã.
Những vết sẹo đó vĩnh viễn khắc sâu vào linh hồn của gã, vĩnh sinh vĩnh thế không có cách nào loại bỏ.
Hứa Thanh Mộc sửng sốt một chút, Dịch An lại mỉm cười, gã sờ soạng khuôn mặt sẹo của mình, nói: "Chưởng môn có thấy sợ không? Cảm thấy ghê tởm không? Nhưng tôi thích lắm, bởi vì đây là ký ức vĩnh hằng mà nhân loại đã cho tôi, mỗi lần tôi mềm lòng thì vết sẹo này lại nhắc nhở tôi, bọn họ không đáng."
Nói xong, gã đột nhiên bỏ triền đấu với Hứa Thanh Mộc, xoay người hướng tới Tống Quyết.
Bên Tống Quyết khá thuận lợi, thuỷ long không khó chơi như Dịch An, nó vẫn luôn bị Tống Quyết đánh lùi về, bay về phía thành phố Chi.
Tống Quyết có ý định phong ấn Thiên Hà Chi Thủy lần hai, khi giao đấu với thuỷ long, ký ức của anh cũng đã trở lại.
Khối truyền thừa ngọc của Lăng Vân Quan chính là chìa khóa phong ấn, chỉ cần đưa thuỷ long chạy về huyệt mộ, ở trong phạm vi nhất định, trận pháp mà anh thiết hạ sẽ lập tức khởi động, rồi lấy khối ngọc truyền thừa đặt ở trong mắt trận, Thiên Hà Chi Thủy sẽ bị phong ấn.
Mà bây giờ, Dịch An chạy tới đây, hiển nhiên là biết gã đánh không lại, đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mạng, tính toán kéo thời gian, để con thuỷ long ở lại nhân gian lâu thêm một chút.
Thật ra cũng không cần lâu, mưa to như thế, chỉ cần cả ngày thôi là đã có thể khiến cho cả xã hội nhân loại hỏng mất.