Hứa Thanh Mộc bị lời của Hạ Tinh Sở làm cho nổi giận, nói: "Anh ta mà xứng à! Cùng lắm cũng chỉ là thuốc dẫn."
Bên này đang nói chuyện, thuốc dẫn bên kia cũng nghe thấy động tĩnh, phản xạ có điều kiện nhìn qua bên bên đây, ánh mắt hai người chạm nhau, không nhịn nổi mà dâng lên khinh thường.
Quả nhiên vẫn là rất ăn ý, vừa thấy đối phương liền chán ghét.
Ngay sau đó, hai người đồng thời xoay người, nhắm mắt làm ngơ.
Chẳng qua, tất cả đều biết trốn tránh đều vô dụng.
Ăn xong cơm chiều, phòng của Tống Quyết cũng dọn dẹp xong, mặt mũi Hứa Thanh Mộc âm trầm đi tìm Tống Quyết kế bên.
Vốn là căn phòng cổ xưa đã được Tống Quyết đặt rất nhiều đồ dùng hiện đại, kết hợp với nhau rất độc đáo.
Lúc Hứa Thanh Mộc vào cửa, Tống Quyết đang đùa nghịch vật trang trí trên bàn, thấy Hứa Thanh Mộc vào cửa, anh liền đẩy xe lăn tới trước bàn trà, nói với Hứa Thanh Mộc: "Cứ thoải mái ngồi, coi như nhà mình, không cần khách khí."
Hứa Thanh Mộc: ...
Rốt cuộc ai không khách khí hả!
Hứa Thanh Mộc bực bội ngồi xuống sofa, có lẽ cậu cảm thấy bức bối, nên tâm tình Tống Quyết cũng không tồi, còn rót cho cậu một ly trà.
Hứa Thanh Mộc liếc Tống Quyết.
Lúc trước cậu còn tưởng, tình trạng Tống Quyết như vậy khẳng định hận không thể không có người đúc cơm đến tận miệng.
Sau khi quan sát cả một buổi chiều, Hứa Thanh Mộc phát hiện năng lực gánh vác của Tống Quyết rất mạnh, anh không thích người lạ đụng vào người mình, có thói ở sạch, đụng cái gì cũng lấy cồn ra xịt, có vẻ rất áp bức.
Bởi vậy, anh chỉ mang trợ lý đến giúp phụ trách công việc, chuyện khác đều tận lực tự mình động tay, cũng không vì chân cẳng như thế mà mượn tay người khác.
Dưới sự giúp đỡ của kỹ thuật khoa học hiện đại, anh cũng chẳng gặp khó khăn là bao.
Hứa Thanh Mộc nhịn không được nghĩ, lòng tự trọng của người này thật lớn.
Tuy bây giờ nhìn không có việc gì, nhưng có thể khẳng định người này đã vì hai chân mà rất cực khổ.
Không lâu trước đây, Hứa Thanh Mộc dùng điện thoại của Hạ Tinh Sở liên hệ với Thẩm Lương Tài, tìm hiểu một chút chuyện của Tống thị.
Tống thị là một xí nghiệp tập đoàn rất lớn về tài chính, bất động sản, điện ảnh, mỗi thành viên trong gia tộc đều là người tàn nhẫn, Tống Quyết còn trẻ như vậy mà ngồi được vị trí chủ tịch, có thể thấy được anh trâu bò đến cỡ nào.
Hứa Thanh Mộc không hiểu tập đoàn hay đổng sự gì đó ở thời đại này, nhưng chắc cũng giống rất giống hoàng tử ở cổ đại giành ngôi, Tống Quyết chính là người thắng trong cuộc chém giết máu lửa kia.
Đương nhiên, đôi chân đã mang đến cho Tống Quyết không ít khó khăn, cho nên anh chưa từng lấy thân phận chủ tịch Tống thị lộ diện trước công chúng.
Rất nhiều người chỉ biết chủ tịch của Tống thị còn rất trẻ, nhưng hình ảnh của anh chưa bao giờ bị lộ ra trước truyền thông.
Anh có vẻ ngoài xuất chúng, đầu óc thông minh và tâm chí kiên định, nếu không phải vì chân mình, anh đã là một nhân vật xuất chúng.
Tuy rằng bây giờ anh cũng đã rất xuất sắc rồi.
Trong lòng Hứa Thanh Mộc thoáng hiện một tia tiếc nuối và không đành lòng, nhưng ngẩng đầu thấy Bạch Mỹ Mỹ mừng rõ bên cạnh Tống Quyết, liền thu nhanh chóng thu hồi ấn tượng với Tống Quyết, lạnh lùng mở miệng nói: "Nói thẳng trọng điểm đi.
Anh cũng tới rồi, chúng ta mau chóng giải quyết, rồi cuốn gói đi đi"
Tống Quyết gật đầu nói: "Được thôi."
Sau đó hai người ăn ý, tạm thời từ bỏ thù riêng, mau chóng bàn bạc phương án tốt nhất.
Bắt đầu từ ngày mai, dưới tình huống không phạm riêng tư của nhau, hai người phải tận lực ở bên nhau nhiều nhất có thể, mặc kệ là khi Hứa Thanh Mộc dạy đệ tử tu luyện hay là công việc của Tống Quyết công tác, trừ buổi tối đi ngủ, thời gian còn lại không được xa nhau.
Tất nhiên, nếu muốn hiệu suất càng cao, tốt nhất buổi tối nên ngủ chung một chỗ.
Nhưng cái ý tưởng này thật sự là quá kinh khủng, hai người đều tránh không đề cập tới, miễn cho thương thế của mình còn chưa tốt đã bị nhồi máu cơ tim.
Ngoài ra, hai người mỗi ngày phải dành một tiếng để ngồi thiền bên vách núi, hấp thu linh khí thiên địa.
Sau khi bàn xong, hai người lập tức bắt đầu chấp hành.
Vì thế, nhóm tiểu đạo sĩ ở Lăng Vân Quan liền nhìn thấy hai người này làm trò kỳ quái.
Từ lúc bắt đầu rời giường liền như hình với bóng, thường xuyên nắm tay các kiểu, nhưng biểu tình của hai người nhìn qua đều ghét bỏ đối phương muốn chết, còn thường xuyên dỗi lẫn nhau trợn trắng con mắt.
Ban đầu nhóm tiểu đạo sĩ còn định khuyên can, nhưng sau này quen dần, mặc kệ hai người này châm chọc mỉa mai, đả kích ngấm ngầm hay công khai, âm dương quái khí, mọi người đều mặt không đổi sắc, coi như không có nghe thấy.
Dù cho ồn ào nhốn nháo như thế nào, tinh thần của Tống Quyết đã khỏe rất nhiều, trên người cũng không còn tiều tụy như vậy, quan trọng nhất chính là, anh bị linh lực của Hứa Thanh Mộc ảnh hưởng, nên có thể thấy Bạch Mỹ Mỹ.
Hứa Thanh Mộc cũng không biết anh nhìn thấy khi nào, tóm lại khi cậu phát hiện, Bạch Mỹ Mỹ và Tống Quyết đã hoà thuận vui vẻ.
Tên gian thương dối trá Tống Quyết này không hề sợ Bạch Bỹ Mỹ, cũng không chê nó xấu, còn suốt ngày dỗ nó như dỗ em bé, cho nó ăn kẹo.
Vì thế...!Ấn tượng của Hứa Thanh Mộc với Tống Quyết lại giảm 10%.
.
Một tháng sau, Thẩm Lương Tài đã lâu không xuất hiện, lại lên núi.
Lúc hắn vào cửa liền gặp được Hạ Tinh Sở, nhanh chóng cẩn thận hỏi có phải Hứa Thanh Mộc có còn đang ngủ hay không, Hạ Tinh Sở đáp: "À, không đâu.
Bây giờ đang cùng với Tống tổng ở sau núi song tu."
"Song...!Song...!Song tu?" Thẩm Lương Tài ôm tim, cảm giác bản thân mình sợ muốn xỉu ngang xỉu dọc.
Hạ Tinh Sở nói: "Sao thế, anh tìm sư huynh tôi có chuyện gì? Tôi dẫn anh đi tìm bọn họ."
Mặt Thẩm Lương Tài đều là hoảng sợ, nói: "Hay là...!Hay là đừng đi!"
Hạ Tinh Sở nhìn nhìn thời gian, nói: "Không sao, cũng sắp xong rồi, đi thôi."
Thẩm Lương Tài do dự hồi lâu, thấp thỏm trong lòng đi theo Hạ Tinh Sở ra sau núi.
Từ xa, Thẩm Lương Tài đã thấy Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.
Vách núi là một vùng lớn mây khói lượn lờ, hoàng hôn đang dần buông xuống, chiếu xuống những đám mây đó thành màu vàng nhàn nhạt.
Các khóm hoa dại đang lúc nở rộ, hai người kia thì giống như thần tiên ngồi đối diện nhau giữa rừng hoa, hai đôi bàn tay nắm lấy nhau, nhắm mắt ngồi thiền.
Thẩm Lương Tài thấy xong liền sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Cái này với Dương Quá Tiểu Long Nữ luyện Ngọc Nữ tâm kinh khác nhau chỗ nào?"
Hạ Tinh Sở "Xì" cười, nói: "Hình dung chuẩn đó! Đúng là người làm công tác văn hoá."
Đang nói, "Dương Quá" và "Tiểu Long Nữ" bên kia cũng đã kết thúc tu luyện, gương mặt hai người đều có chút phiếm hồng, nhìn qua tinh thần không tồi.
Thẩm Lương Tài càng nhìn càng cảm thấy ngại, khó khăn tiến lên chào hỏi hai người, dò hỏi tình trạng khôi phục chân của Tống Quyết một chút, sau khi nghe thấy đáp án "Cảm giác không tồi", liền kiến nghị anh có rảnh thì đi bệnh viện kiểm tra.
Sau đó Thẩm Lương Tài dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc buông tay: "Tôi biết ngay...!Được rồi, anh nói đi."
Thẩm Lương Tài nói: "Thầy có nghe qua viện điều dưỡng Ngân Hà chưa?"
Hứa Thanh Mộc lắc đầu, Tống Quyết mở miệng nói: "Viện điều dưỡng Ngân Hà xây ở thành phố B ở cảnh khu đảo Thái Dương, được phong là thánh địa điều dưỡng tốt nhất cả nước.
Trừ bỏ an dưỡng, Ngân Hà cũng là chỗ du lịch xa hoa nhất ở đảo Thái Dương, được xưng có cơ sở vật chất vượt qua khách sạn 5 sao, chỉ phục vụ với người có địa vị."
Kẻ có tiền rất là nhanh nhạy, bất kể ngành nghề gì, phàm là công ty đứng đầu, anh đều có hiểu biết.
Hứa Thanh Mộc thấy anh khoe khoang cũng không thèm đếm xỉa, lại hỏi Thẩm Lương Tài: "Viện điều dưỡng này làm sao?"
Sắc mặt Thẩm Lương Tài ngưng trọng đáp: "Tôi nghe đàn anh nói, hộ sĩ điều dưỡng ở đó đều vô cùng xinh đẹp.
Nhà giàu sau khi vô đó an dưỡng, đều quậy người nhà ly hôn, cưới nhân viên của viện điều dưỡng."
Hứa Thanh Mộc cạn lời: "Vấn đề này đề nghị tìm Ủy ban phường."
"Không phải." Thẩm Lương Tài vội vàng nói, "Mấy người nhà giàu kia sau khi ly hôn thành công cưới hộ sĩ, đều bị tổn thương não không rõ nguyên nhân, trí lực bị hao tổn nặng nề.
Đơn giản mà nói, chính là bị ngu bất thình lình, còn nghiêm trọng hơn là bị bại liệt."
"Sao trùng hợp vậy?" Hứa Thanh Mộc sờ sờ cằm, nói, "Không ai cảm thấy kỳ quái à?"
Thẩm Lương Tài nói: "Có người nhà cảm thấy không ổn liền báo cảnh sát, cảnh sát và chuyên gia bác sĩ luân phiên tra xét rất nhiều lần, nhưng không có chứng cứ nào có liên hệ với nguyên nhân bệnh nhân đột nhiên bị ngốc, cũng không có dấu vết của kẻ nào làm ra.
Tôi nghĩ...!Nếu không phải người làm, vậy chỉ có thể là quỷ."
Hứa Thanh Mộc nhìn hắn, nói: "Anh tới xem viện điều dưỡng đó chưa?"
Thẩm Lương Tài gật đầu nói: "Có, nhưng tôi đứng ở cửa nhìn, cái gì cũng không thấy.
Cho nên tôi nghĩ vấn đề này tôi không thể giải quyết, chỉ có thầy ra tay mới được."
Hứa Thanh Mộc có chút bất đắc dĩ: "Người anh em, sao tinh thần trọng nghĩa của anh mạnh vậy?"
Thẩm Lương Tài thẳng sống lưng, nói: "Là thầy dạy tôi mà! Thầy nói với tôi, vận mệnh cho tôi Thiên Nhãn, không phải để trừng phạt tôi, nhất định sẽ hữu dụng.
Cho nên tôi muốn dùng chúng làm một ít chuyện có ý nghĩa, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn!"
Hứa Thanh Mộc: ...
Cảm giác tự mình đã đào một cái hố siêu to khổng lồ.
Nhưng chuyện này đối với Hứa Thanh Mộc chỉ là việc nhỏ thuận tay giải quyết, dù sao gần đây cậu cảm thấy bản thân khôi phục không tồi, đi thử nghiệm thành quả một chút cũng tốt.
Vì thế Hứa Thanh Mộc đáp ứng: "Được, để tôi sắp xếp thời gian đi kiểm tra tỉ mỉ một chút."
Thẩm Lương Tài hoan hô một tiếng, ánh mắt lập tức xám xịt, có điểm khó xử nói: "Nhưng mà, viện điều dưỡng Ngân Hà quản lý rất nghiêm ngặt, không phải hội viên thì không được vào, phí hội viên của bọn họ thấp nhất là...!Hai mươi vạn."
"..." Hứa Thanh Mộc lớn tiếng nói, "Đây là lý do tại sao anh chỉ đứng ở cửa nhìn thôi đó hả?"
Thẩm Lương Tài hổ thẹn gật đầu.
Hứa Thanh Mộc ánh mắt bình tĩnh, nói: "Ồ, vậy anh nhìn tôi giống người có hai mươi vạn à?"
Thẩm Lương Tài hốt hoảng, ngẩng đầu nói: "Vậy làm sao bây giờ ..."
Bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng "Chít", Bạch Mỹ Mỹ yên lặng hồi lâu lại bắt đầu quậy.
Hứa Thanh Mộc và Thẩm Lương Tài quay đầu, thấy Bạch Mỹ Mỹ đậu trên vai Tống Quyết nhảy nhót vui sướng, sau đó, hai người đồng thời nhìn về phía Tống Quyết.
Hoàng hôn chiếu xuống người anh, làm cả người anh lấp lánh một tầng hào quang của tiền tài.
Tống Quyết: ....