Tuy rằng chỗ ở Tuyên gia sắp xếp rất xa hoa thoải mái, nhưng Hứa Thanh Mộc đã quen ở tiểu đạo quan của mình, ban đêm có hơi mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau Hạ Tinh Sở tới gõ cửa kêu Hứa Thanh Mộc rời giường đi họp, Hứa Thanh Mộc ngủ không ngon, tất nhiên tinh thần không phấn chấn.
Sửa xoạn ăn sáng xong đi đến hội trường thì gặp phải Vương Tam.
Vương Tam kéo cậu lại nhắc nhở: "Ngày hôm qua tiểu đạo trưởng đã chọc cho cha con Tuyên gia nổi giận, hôm nay đừng có đắc tội người ta."
Hứa Thanh Mộc đáp ứng.
Không đắc tội người ta, là việc mà cậu không thể kiểm soát dược.
Rồi sau đó, Hứa Thanh Mộc cùng Hạ Tinh Sở đi tới phòng hội nghị tìm vị trí có dán tên của mình ngồi xuống —— góc khuất trong phòng, vị trí chẳng ai nhìn thấy.
Mà Vương Tam, vì cảm giác tồn tại quá thấp mà bị quên mất, tìm chỗ ngồi đệ tử sắp xếp cả nửa ngày vẫn không thấy, cuối cùng ngồi bên cạnh Hứa Thanh Mộc.
Vương Tam đã quen bị xem nhẹ, còn an ủi Hứa Thanh Mộc: "Tuy rằng chúng ta đều bị ghẻ lạnh, nhưng so với Liễu gia đấu pháp thất bại cùng với Diệp gia có nghi phạm thì khá hơn nhiều, tư cách tham dự của bọn họ còn không có."
Hứa Thanh Mộc vốn là không thèm để ý, nói sang chuyện khác nói: "Bây giờ hẳn là mọi người đã tới đông đủ, nếu không thì anh nói sơ qua về mấy người đó đi."
Vương Tam hứng thú ngay tức khắc, bắt đầu quơ chân múa tay nhiều chuyện với Hứa Thanh Mộc: Ai với ai trước đây là quan hệ tình lữ; ai với ai có thù oán yêu cùng một người; ai với ai anh em bất hoà tranh gia sản tranh túi bụi; ai với ai kéo bè kéo cánh rồi ai với ai phá nhau.
Hứa Thanh Mộc cắn hạt dưa, hóng rất chăm chú, Vương Tam đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn như là bị thứ gì đó câu đi mất.
Hứa Thanh Mộc nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện có không ít người đều nhìn chằm chằm một người đang bước từ cửa vào.
Đó là một cô gái cỡ 30 tuổi, lớn lên vô cùng đại khí mỹ mạo, đôi mắt đào hoa long lanh động lòng người, da trắng như tuyết tóc đen như gỗ mun, môi đỏ như máu phối cùng đồ đen càng làm tăng thêm sự xinh đẹp.
"Chị gái này đẹp quá ih!" Hạ Tinh Sở nhìn đến choáng váng, nói, "Chị đó là siêu mẫu hả? Sao lại tới nơi này, có phải đi lạc rồi không?"
Đang nói, vị siêu mẫu xinh đẹp này đang đi nang qua bên người bọn họ, ánh mắt vừa lúc đối diện với Hứa Thanh Mộc.
Cô ta có hơi hứng thú đánh giá Hứa Thanh Mộc từ trên xuống dưới vài lần, sau đó gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, Hứa Thanh Mộc cũng cười nhạt, gật đầu với cô.
Rồi sau đó, cô ta quay đầu đi nhanh về phía trước, ngồi xuống vị trí hàng ghế VIP.
Bước đi mang theo gió, vừa đẹp vừa ngầu.
Hạ Tinh Sở vội vàng kéo Vương Tam, hỏi: "Chị này là ai vậy? Cũng là người thuộc Huyền môn người sao? Gia tộc nào á?"
Vương Tam hoàn hồn, bắt đầu trả lời: "Cô ấy là Ngọc Vấn, Ngọc gia là một gia tộc khiêm tốn, nhưng thiên phú của cô ta rất cao, mười mấy tuổi đã có tên tuổi.
Đương nhiên, trừ việc cô ta rất mạnh ra, xinh đẹp cũng là một nhân tố."
Hạ Tinh Sở ngo ngoe rục rịch nói: "Em đi làm quen với chị đó được hong? Muốn add WeChat quá à."
Vương Tam nói: "Vẫn là...!Đừng đi, tính tình cô ấy không tốt, không thích lui tới với người khác, trước kia chưa bao giờ tới hội nghị, không biết lần này sao lại tới.
Lần trước có một vụ án tôi phải hợp tác với cô ấy, cho nên có add WeChat, không cẩn thận nhìn thấy WeChat của cô ta có hơn một trăm lời mời kết bạn chưa accept."
Hạ Tinh Sở rầu rĩ nói: "Uầy, đúng là nỗi khổ của gái đẹp."
"Hạ tiên cô đây cũng rất đáng yêu, chỉ là khác phong cách với Ngọc Vấn thôi." Vương Tam nói, "Ngọc Vấn là tình nhân trong mộng của trai thẳng chưa lập gia đình trong giới huyền môn."
Hạ Tinh Sở cười khằng khặc, nói: "Anh nói cứ như ở giới huyền môn có nhiều trai cong lắm vậy?"
Vương Tam cười mà không đáp.
Hứa Thanh Mộc kỳ quái hỏi: "Huyền môn có không ít người đẹp, tại sao Tuyên Cảnh Hoán không biết xấu hổ mà tự gọi mình là đệ nhất mỹ nhân?"
"Chẳng phải bây giờ đang lưu hành mỹ mạo tiểu thịt tươi à, Tuyên Cảnh Hoán muốn nhanh chóng nổi tiếng nên phải có nhân thiết cố định, dù sao hắn chỉ là công cụ marketing thôi chẳng sợ gì hết." Vương Tam đặc biệt buồn cười mà nói, "Hơn nữa trước kia Diệp Nguyên Chinh còn vì cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân mà quậy một chập với Tuyên gia.
Diệp Nguyên Chinh không cho người khác đẹp hơn mình, Tuyên Cảnh Hoán hiếu thắng tâm cường không cho ai là đệ nhất, vì thế, Ngọc Vấn là con gái còn không để bụng đến hư danh, vậy mà hai thằng đực rựa lại tranh đến ngươi chết ta sống, cười ỉa há há há.
Bởi vậy tôi thích ăn dưa trong giới huyền môn mấy người lắm, tại nó ngọt."
Đang nói, công cụ marketing tiến vào phòng hội nghị cùng với ba của hắn.
Hắn nhìn thấy Ngọc Vấn trước, ánh mắt liền có hơi bực bội, rồi lại nhìn nhìn Hứa Thanh Mộc ngồi trong góc, sắc mặt càng khó coi.
Ngay sau đó, người quen của Tuyên gia đầu xúm tới vây quanh nịnh nọt hắn, nâng tầm cho hắn, khiến lòng hư vinh của hắn rất nhanh đã được thỏa mãn, cuối cùng mặt cũng không còn quạo nữa.
Sau đó, hội nghị chính thức bắt đầu, nghe thấy mấy lời nhàm chán khoác loác huênh hoang khiến Hứa Thanh Mộc đau đầu, song ngủ gật từ lúc nào chẳng hay, cho đến khi bị Hạ Tinh Sở gọi dậy.
Hứa Thanh Mộc mê mang mở mắt, thấy Hạ Tinh Sở đang nhíu chặt mày.
Hứa Thanh Mộc dụi mắt hỏi: "Về được chưa? Chán quá."
Hạ Tinh Sở tức giậ nói: "Về cái gì mà về! Sư huynh, 'đạo' sĩ marketing đang xoáy anh kìa!"
Hứa Thanh Mộc nhìn về phía Tuyên Cảnh Hoán, nhìn thấy Tuyên Cảnh Hoán đang lên tiếng, hất cằm nhướng mày, vẻ mặt cao cao tại thượng.
Tóm tắt lại lời hắn nói, Hứa Thanh Mộc tổng kết ra trọng điểm: Là một tài năng của giới huyền môn cũng như là một tông môn chủ trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Tề Vân Quan cũng như , hắn có năng lực và trách nhiệm đóng góp vào sự phát triển và lớn mạnh của Huyền môn, cũng như sức mạnh của mình vì hòa bình thế giới.
Vì mục tiêu cao thượng này, Tuyên Cảnh Hoán đưa ra ba kiến nghị: Đầu tiên, các gia tộc và tông môn phải vứt bỏ hiềm khích, chung sức hợp tác, những đấu pháp không có ý nghĩa nên bị cấm.
Tiếp theo, hy vọng mọi người có thể tuân thủ quy định của hiệp hội, bám sát hiệp hội chặt chẽ, thống nhất hợp tác, không được tự tiện làm hành động nổi bật, vì tương lai tươi sáng của Huyền môn cùng nhau nỗ lực.
Cuối cùng, các tông chủ phải dạy cho đệ tử một số thuật pháp thực dụng và có ý nghĩa, đừng lãng phí thời gian quý giá vào những huyễn kỹ hoa hòe loè loẹt mà không hề có ý nghĩa đối với việc tăng tu vi.
Vương Tam nhỏ giọng nói với Hứa Thanh Mộc: "Ba điều này đều là nhằm vào cậu á...!Đặc biệt là cái cuối cùng, chắc suốt đêm qua phải ngồi sửa bản thảo.
Xem ra ngự kiếm thuật của cậu đã gãi trúng chỗ ngứa của hắn rồi, thế nào cũng phải giẫm vào mặt cậu một cái ngay tại đây mới được."
Hứa Thanh Mộc nói: "Hắn có lên trời mà nói cũng không chọc đến tôi, không ảnh hưởng đến việc tôi cắn hạt dưa."
"Nhưng mà chọc tới em nè." Hạ Tinh Sở không cam lòng mà nói, "Thằng này rõ ràng là con trai cưng của ba nó, dựa vào cái gì có thể làm chưởng môn chứ? Người như vậy mà dám đặt vị trí ngang hàng cùng với sư huynh, quá ghê tởm rồi."
Hứa Thanh Mộc còn chưa kịp trả lời, Tuyên Cảnh Hoán đã phát biểu xong, những tên bám đít gấp không chờ nổi bắt đầu vỗ tay khen hắn "Tuổi trẻ đầy hứa hẹn" "Nhìn xa trông rộng".
Cha con Tuyên gia rất vừa lòng, giả vờ khiêm tốn một trận, Tuyên Cảnh Hoán lại nói: "Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu điển tịch, xem như có chút thành quả, sửa sang lại Vân Trung Kiếm kiếm phổ đã sắp thất truyền từ tàn quyển.
Tôi quyết định, dâng quyển kiếm phổ này cho hiệp hội, để mọi người có thể luyện tập nâng cao."
Tuyên Thiên Nguyên bắt đầu cùng hắn kẻ tung người hứng, ra vẻ kinh ngạc nói: "Con sửa hồi nào vậy, sao ba không biết!"
Tuyên Cảnh Hoán nói: "Công việc hằng ngày của ba ở hiệp hội rất bộn bề, không muốn quấy rầy ba.
Con tuy trẻ, nhưng cũng là một tông môn chủ, năng lực này vẫn phải có."
Tuyên Thiên Nguyên lập tức đầy mặt đau lòng: "Nhưng...!Này cũng quá vất vả rồi, cũng không biết đã phí bao nhiêu thời gian và tinh lực."
Tuyên Cảnh Hoán hiên ngang lẫm liệt nói: "Người trẻ tuổi nên làm nhiều việc, vất vả tí cũng không đáng gì."
Mấy con chó săn nhanh chóng nói: "Vậy mời Tuyên chưởng môn biểu diễn bộ kiếm pháp này một chút, chúng tôi chưa từng thấy qua bản hoàn chỉnh của bộ kiếm pháp này."
Tuyên Cảnh Hoán vội ngượng ngùng từ chối, mấy người kia lại khuyên, cuối cùng là nể tình không thể chối từ, giả trân lấy ra thanh kiếm đã sớm chuẩn bị, nói: "Vậy tôi đây tự làm trò cho mọi người."
Hứa Thanh Mộc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nét diễn thật trân, miếng nào ra miếng đó.
Tuyên Cảnh Hoán liếc mắt về phía cậu một cái, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, sau đó, hắn đi tới giữa phòng hội nghị, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó khởi thức, múa kiếm.
Hứa Thanh Mộc nghiêm túc nhìn bộ kiếm pháp này một lần, so với tính chất kiếm pháp từ video biểu diễn kiếm vũ ngày hôm qua, tính thực chiến và lực sát thương của bộ kiếm pháp này hiếu thắng hơn nhiều.
"Tên 'đạo' sĩ này còn dám đạo kiếm pháp của chúng ta!" Hạ Tinh Sở nhìn một lát liền nổi giận, nói, "Kiếm pháp mà trước đây sư phụ dạy chúng ta với Vân Trung Kiếm này quá giống nhau."
Hứa Thanh Mộc cũng nhìn ra được, thật ra kiếm pháp này là một mạch đồng thừa, là bộ kiếm pháp mà năm đó Hứa Thanh Mộc tự nghĩ ra,rồi truyền lưu cho đến nay.
Chỉ là, Tuyên Cảnh Hoán lao lực góp nhặt sửa sang nhiều sách cổ như vậy, cũng chỉ phục hồi được bảy phần, phần tinh hoa nhất đều bị mất.
Điều này dẫn tới việc hắn không luyện được ra trò trống gì hết, quá yếu, thật sự là khiến người thất vọng.
Hạ Tinh Sở nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Chỉ vậy thôi á hả? Em cảm thấy còn không bằng em."
Hứa Thanh Mộc nói: "Nếu chỉ so vũ lực, hắn không bằng em, nhưng nếu so linh lực, một kiếm thôi là tiễn em lên đường liền.
Đừng kiêu ngạo, tu luyện cho tốt đi."
Hạ Tinh Sở le lưỡi, không dám hé răng.
Rất nhanh Tuyên Cảnh Hoán đã múa kiếm xong, mấy gã chó săn lập tức bắt đầu vỗ tay, có lão đạo tóc bạc trắng nước mắt tuôn trào nói: "Thật tốt quá, Vân Trung Kiếm đối với tu giả trẻ có tu vi thấp hoặc thiên phú không tốt rất có tác dụng dẫn dắt, nếu chăm chỉ luyện tập chẳng sợ không thể thành, ít ra còn có thể cường sinh kiện thể kéo dài tuổi thọ.
Lão phu đời này tiếc nuối tàn khuyết của Vân Trung Kiếm, không nghĩ tới sẽ được Tuyên chưởng môn sửa sang lại đầy đủ."
"Đúng vậy, thật là hậu sinh khả uý.
Kiếm pháp này so với những huyễn kỹ vô dụng thì hữu dụng hơn nhiều, Tuyên chưởng môn không giấu lại còn quyên tặng kiếm pháp, tôi cảm động quá đi."
"Lần trước Tuyên chưởng môn diệt trừ thủy túy đã vất vả lắm rồi, bây giờ lại còn sửa sang kiếm pháp, đây mới điều người trẻ tuổi nên làm, Huyền môn chúng ta cần những nhân tài như vậy."
"Vừa lúc, lần này Diệp gia rút khỏi thành viên quản sự, còn trống một vị trí, tôi nghĩ, để Tuyên chưởng môn thế chỗ không phải vừa hay à?"
......
Vương Tam lại bắt đầu nhiều chuyện nói: "Tới rồi, kế tiếp chính là người phía dưới cầm đao buộc Tuyên Cảnh Hoán đăng cơ, hắn chống đối nhiều lần rồi cuối cùng bất đắc dĩ phải đáp ứng."
Sự tình quả nhiên diễn ra như lời Vương Tam phỏng đoán, dù cho có người phản đối chuyện Tuyên gia đồng thời có hai quản sự ở hiệp hội, nhưng cũng không chịu nổi nhiều chó săn bám đít như vậy, sau vài lần lôi kéo, Tuyên Cảnh Hoán rốt cuộc cũng muốn nói cái từ "Được" kia.
Trước khi hắn kịp lên tiếng, Hứa Thanh Mộc an tĩnh hồi lâu đột nhiên phát ra một tiếng không nhanh không chậm không lớn không nhỏ: "Chờ một chút."