Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search


Hứa Thanh Mộc tức giận: "Mày mới hói."
Sau đó giận dữ đá hồ tiên một cái, giật lông của nó.
Bởi vì không có kỹ thuật của Bạch Mỹ Mỹ, nên không có giật được thành cái đầu kappa, lông tóc con hồ ly này vẫn còn dày.
Nhưng Hứa Thanh Mộc cũng tạm thời nguôi giận.

Thật ra có ác danh bên ngoài đối với cậu mà nói cũng là chuyện tốt, miễn cho có người đui mù tới tìm cậu gây sự.
Sau đó Hứa Thanh Mộc xách con hồ ly đang nằm liệt trên mặt đất lên, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, vài phút lúc sau lại từ cửa sổ phòng của Tống Quyết nhảy vào.
Tống Quyết vẫn còn chưa ngủ, nhưng đã thay đổi một bộ tây trang ngồi trên sô pha xem văn kiện.
Hứa Thanh Mộc đem con hồ ly uể oải cho Tống Quyết xem, ngữ khi đắc ý đến cả bản thân cũng không phát hiện, nhẹ nhàng nói: "Nhìn nè, bắt được rồi."
Tống Quyết đối thượng hắn ánh mắt, hỏi: "Không có bị ảo thuật mê hoặc sao?"
Hứa Thanh Mộc "Hừ" một tiếng, nói: "Con hồ ly ngu mà đòi dùng ma thuật mê hoặc tôi á? Tưởng bở."
Cậu nói xong, bả vai Tống Quyết thả lỏng một chút, ý cười chậm rãi tràn ra, anh không nói "Thế thì tôi an tâm rồi", nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được thần kinh căng chặt của anh đã khôi phục bình thường.
Con hồ tiên luôn nhắm mắt giả chết cuối cùng vẫn cẩn thận mở một con mắt, nó vừa thấy mặt Tống Quyết, nhịn không được kinh hô ra tiếng: "Mấy...!Mấy người!"
Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đồng thời dùng ánh mắt đồng cảm nhìn con hồ tiên như bị thiểu năng, thiếu chút nữa nó đã ho ra một búng máu.
Thì ra hai đứa này biết nhau, tất cả đều là cái bẫy!
Vừa rồi hung tàn với mình như thế, rồi bây giờ lại ngọt ngào với gã đàn ông này!
Bà mẹ tụi gay!
Hồ tiên hoàn toàn lâm vào trạng thái sống không còn gì luyến tiếc, rụng nụ toàn tập.
Ánh mắt Tống Quyết nhẹ nhàng nhìn Hứa Thanh Mộc, sau đó nói: "Vậy tôi về công ty đây, ngày mai còn có cuộc họp."
Hứa Thanh Mộc sửng sốt, nói: "Khuya vậy sao? Anh không nghỉ ngơi hả?"
Tống Quyết nói: "Chuyện công ty khá gấp, lát nữa ngủ trên phi cơ."
Hứa Thanh Mộc thầm nghĩ: Thế anh ta đi chuyến này, là vì muốn tiêm máu gà cho mình à? Giờ mình bắt được hồ tiên rồi nên mới yên tâm rời đi.
Tống Quyết nhìn Hứa Thanh Mộc sững sờ, cười khẽ một chút, mặc áo khoác cầm lấy nạng, nói: "Tôi phải đi đây."
Nhưng đi tới rồi lại quay về, mở rộng hai với Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc cho rằng anh muốn ôm mình, tức khắc hoảng sợ.

Kết quả Tống Quyết chỉ vòng tay ra sau lưng, vỗ nhẹ lưng Hứa Thanh Mộc vài cái, rồi sau đó lặp lại lần nữa: "Tôi đi đây."
Nói xong, Tống Quyết thật sự rời đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Hứa Thanh Mộc còn ở trong phòng Tống Quyết sửng sốt một hồi lâu, cho đến khi con hồ tiên đáng thương bị cậu cầm trong tay phát ra một trận nức nở thê thảm, cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Trước đây khi Tống Quyết chưa tới, Hứa Thanh Mộc còn cảm thấy đoàn phim chơi khá vui, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa, chỉ đạo võ thuật Tiểu Hứa cũng đã không còn nhiệt huyết.
Hứa Thanh Mộc nhắn tin cho Doãn Nhược Mạn, rồi sau đó thừa dịp bóng đêm trực tiếp ngự kiếm trở về Lăng Vân Quan.

Thế tục ân oán không liên quan đến cậu, người làm việc ác tất nhiên sẽ có báo ứng.
Ngày hôm sau, các đệ tử thấy Hứa Thanh Mộc xách theo con hồ ly lông đỏ trở về.
Bạch Mỹ Mỹ từ xa đã cảm ứng được Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc mới vừa đáp xuống đất nó đã bay lại đây.
Rồi sau đó, nó nôn nóng vây quanh Hứa Thanh Mộc bay vài vòng, giọng mong chờ nói: "Papa?"
Đây là hỏi Tống Quyết đâu.
Hứa Thanh Mộc xoa đầu nó, cũng không giận vì xưng hô này, rồi sau đó dịu dàng nói: "Sau này anh ta sẽ quay lại."
Bạch Mỹ Mỹ gật đầu, nhìn vừa đáng thương vừa hiểu chuyện.
Hứa Thanh Mộc nghĩ nghĩ, ném con hồ ly trong tay cho Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Nó làm chuyện xấu, giao cho mày trông chừng, không cho nó được rời Lăng Vân Quan, nếu không ngoan thì phạt, đừng nương tay."
Bạch Mỹ Mỹ nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi ngờ về mức nặng của hình phạt.
Hứa Thanh Mộc mỉm cười: "Lông tóc nó nhiều, mày cứ tùy tiện trừng phạt.

Thuận tiện chăm chỉ luyện tập, tranh thủ sau này trở thành một nhà tạo mẫu tóc ưu tú."
Bạch Mỹ Mỹ lại nhìn con hồ tiên rậm lông đỏ, tức khắc hai mắt sáng lên, cao hứng mà nói: "Chó chó! Lông nhiều!"
Hồ tiên yếu ớt nói: "Tao là hồ ly..."
Hứa Thanh Mộc trừng nó một cái, cả người nó liền phát run, vẻ mặt đưa đám nói: "Tao là husky lông đỏ, gâu gâu."
Hứa Thanh Mộc rất vừa lòng sự thức thời của nó, gọi toàn bộ nhóm tiểu đạo sĩ lại, chỉ vào hồ tiên nói: "Đây là thành viên mới của Lăng Vân Quan chúng ta, về sau cùng nhau tu hành.

Đúng rồi, tên của nó là Husky, mọi người cứ gọi nó như vậy đi cho thân mật ha ha."
Bốn phương tám hướng tức khắc vang lên một trận "Ha ha" khoái trá.

Hồ tiên: ...
Bạch Mỹ Mỹ đặc biệt cao hứng kêu lên "Ha ha", sau đó bay đến đỉnh đầu của hồ tiên, nắm lấy lông của nó, nghiêm túc tự hỏi nên cắt kiểu tóc nào.
Ba phút sau, Husky được nhà tạo mẫu tóc Tony trứ danh tương lai  cho một quả đầu mới —— quả đầu Mohican.
*phần lớn hairstylist bên Trung tên là Tony :))

Hiệu quả là...!Dù sao thì Hứa Thanh Mộc đã học được cách nhắm mắt mà khen của Tống Quyết, để cho Bạch Mỹ Mỹ càng tự tin.
Hồ tiên đáng thương vô cùng dùng chân trước sờ đầu mình, chảy ra hai hàng nước mắt.
Cảm giác...!cuộc sống về sau, không còn tốt nữa...
.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn phim 《 Võ Lâm 》 cũng chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc mới.
Tôn Vũ Doanh không được hồ tiên phản hồi, vì thế suốt đêm đều không chợp mắt.
Tề Thiếu Huy đang ngủ kế bên ả, nhưng dường như ngủ không an giấc, đột nhiên, Tề Thiếu Huy hít một hơi thật sâu rồi mở bừng mắt, há mồm thở phì phò.
Rèm che dày nặng che đậy phần lớn ánh sáng, Tề Thiếu Huy và Tôn Vũ Doanh đều không thể thấy rõ mặt đối phương.
Tề Thiếu Huy mê mang nói: "Anh...!hình như anh vừa mơ một giấc mơ rất dài..."
Tôn Vũ Doanh theo thói quen muốn dùng tư thái dịu dàng điềm mỹ trấn an hắn, nhưng ả còn chưa đụng đến tay của hắn, Tề Thiếu Huy đột nhiên ngồi dậy, ôm đầu mình nói: "Không đúng! Nhân vật chính của《 Võ Lâm 》vốn là tỷ tỷ! Là Nhược Mạn làm vai chính!"
Mặt Tôn Vũ Doanh tức khắc cứng đờ, ả nắm chặt lấy cánh tay Tề Thiếu Huy, vội vàng nói: "Thiếu Huy, anh nói gì vậy! Anh ngủ đến ngu người rồi à!"
Thanh âm này làm ánh mắt của Tề Thiếu Huy có chút mơ hồ, hắn quay đầu lại nhìn Tôn Vũ Doanh, sau đó thân thể run lên.
Tôn Vũ Doanh ghé sát vào nhìn chằm chằm Tề Thiếu Huy, nói: "Anh..."
Lời còn chưa nói hết, Tề Thiếu Huy đột nhiên la lên "Má ơi", rồi lăn ngã xuống giường.
Tôn Vũ Doanh nhanh chóng mở đè đầu giường, sốt ruột nhìn về phía Tề Thiếu Huy, nhưng có ánh đèn rồi, Tề Thiếu Huy càng thêm hoảng sợ, liền kêu vài tiếng mẹ ơi, la hét ầm ĩ giống nhau gặp ma chạy ra khỏi phòng.
Trong lòng Tôn Vũ Doanh cả kinh, biết có chuyện không ổn, vội vàng nhảy xuống giường đi đến phòng tắm, mở đèn đứng trước gương.
Một khắc đó khi đèn sáng lên, nhìn rõ được khuôn mặt của mình, hô hấp của Tôn Vũ Doanh tức khắc dừng lại.
Khuôn mặt vẫn vậy, nhưng lớp filter trước đây đột nhiên biến mất, giống như một bức ảnh HD1080.

Đôi mắt của cô ả xanh đen, khuôn mặt nổi đầy đốm lớn, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ, răng vàng sậm và khuôn mặt không một chút máu, cái hình tượng này, đừng nói là nữ minh tinh, nói ả là công nhân vừa thức đêm làm việc ba ngày cũng có người tin.
Tôn Vũ Doanh hoảng hốt gào lên.
Đây là bộ dáng thật sự của ả sau khi ma thuật của hồ tiên biến mất, ả so với ai khác đều rõ ràng.
Nhưng tại sao lại như vậy!
Tôn Vũ Doanh nhanh chóng lấy tay che mặt mình lại, tiếp theo liền phát hiện, tóc và răng của ả đột nhiên bắt đầu rụng ra, chỉ trong nháy mắt, đã rụng được hơn phân nửa.
Tôn Vũ Doanh té ngã lộn nhào, lấy ra điện thờ đốt nhang thỉnh hồ tiên, nhưng lúc này đây, hồ tiên cũng không còn xuất hiện như thường lệ nữa.
Tôn Vũ Doanh một bên khóc rống một bên mắng to, không ngừng đốt nhang thúc giục, tiếp đó "Ầm" một tiếng vang lên, toàn bộ điện thờ đã bị một trận lửa lớn bao vây bên trong.
Tôn Vũ Doanh sợ tới mức thét chói tai một trận, mông ngồi bệt xuống đất.
Ngọn lửa kia càng cháy càng lơn, ánh lửa hắt lên khuôn mặt xấu xí của ả, và mỗi tiếng nổ tanh tách của ngọn lửa là một lời cảnh báo tới ả.
Cuối cùng, tất cả những gì xấu xa mà ả đã làm đã được trả lại cho ả.
.
Sau lại Doãn Nhược Mạn lại lên núi lần nữa, khí khái quyên một tòa Tiên Tôn bằng vàng, coi như lời cảm ơn với Hứa Thanh Mộc, thuận tiện nói cho Hứa Thanh Mộc biết hướng đi của đoàn làm phim《 Võ Lâm 》.
Bởi vì nữ chính Tôn Vũ Doanh đột nhiên phát bệnh, nên việc quay phim tạm dừng.

Sau đó đoàn phim tuyên bố sửa kịch bản, tiến hành thử vai lần nữa, bắt đầu khởi quay sau Tết âm lịch.
Vào lúc này, nếu năm ngoái toàn thế giới đột nhiên phát hiện Tôn Vũ Doanh mỹ mạo ra sao, thì giờ đây lại đột nhiên phát hiện ả xấu xí cỡ nào, những bức hình dìm bắt đầu được đăng lên ùn ùn không dứt, fans cuồng của ả cũng đồng loạt cất poster, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không biết bản thân trước kia bị điên hay gì mà u mê cái loại trà xanh kệch cỡm như vậy.
Trong một đêm, nữ minh tinh từng làm chao đảo bao nhiêu con người, đã mất đi mị lực của mình.
Tề Thiếu Huy cũng tỉnh dậy từ ma chú tên "Tôn Vũ Doanh" này, hắn dường như muốn sụp đổ đi tìm Doãn Nhược Mạn ngỏ ý quay lại, ân hận kể lể bản thân lúc đó bị ma quỷ quấn người.
Doãn Nhược Mạn đương nhiên biết Tề Thiếu Huy bị ma thuật của hồ tiên mê hoặc, nhưng cô nhận lời xin lỗi của hắn, chỉ cười khẽ nói: "Nếu không phải trong lòng anh có quỷ, thì sao lại bị mê hoặc dễ dàng vậy chứ? Đâu phải ai tiếp xúc với ả ta cũng bị ả mê hoặc đâu.

Lúc không kiềm chế được nửa thân dưới thì đàn ông mắc phải sai lầm, khi tỉnh táo thì lại đẩy trách nhiệm cho phụ nữ, anh cảm thấy anh đáng để người khác yêu thương à?"
Từ nay về sau, dù cho gã đàn ông này có hối hận và đau buồn cỡ nào, cũng không còn có thể bù đắp lại được người con gái tốt, người đã thật lòng yêu thương và trả giá cho hắn ta, hắn sẽ luôn hối hận và sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc trọn vẹn.
.
Trước một ngày Tết âm một ngày, Hứa Thanh Mộc hiếm khi tự mình chỉ điểm các đệ tử luyện kiếm.
Núi Lăng Vân Sơn vào mùa này đã bị tuyết bao phủ, nhưng lượng khách hành hương vẫn không hề giảm, những người đam mê võ thuật đã chờ đợi từ sáng sớm, vây kín bãi đất trống để nhìn Hứa Thanh Mộc và các đệ tử tu luyện.
Sau khi Hứa Thanh Mộc chỉ đạo xong một tiểu đệ tử, đột nhiên thấy Thiệu Tiểu Lỗi đã lâu không gặp đứng ở trong đám người .
Vết thương của anh đã khỏi, cả người đã lấy lại tinh thần.

Bây giờ đang chuyên tâm bắt chước  động tác của Hứa Thanh Mộc, học hành rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái thành khẩn.

Hứa Thanh Mộc nhìn gã, đột nhiên có chút buồn cười, hướng gã chắp tay, nói: "Vị cư sĩ kia, chiêu thức vừa nãy của anh sai rồi, đừng luyện tập gắng sức như vậy, có thể bị thương đến khớp xương."
Thiệu Tiểu Lỗi nhìn chung quanh, sau khi xác định Hứa Thanh Mộc đang nói chuyện với mình, quả thực kích động không tin nỗi, vội vàng nhảy ra từ trong đám người, nhìn Hứa Thanh Mộc nói năng lộn xộn: "Thỉnh, thỉnh Tiểu đạo trưởng chỉ, chỉ giáo!"
Hứa Thanh Mộc nhanh chóng làm mẫu cho gã một lần, sau đó nhướng mày, nói: "Tôi chỉ dạy một lần, biết chưa?"
Thiệu Tiểu Lỗi cưỡng chế tâm tình sục sôi của mình, vội vàng lặp lại chiêu thức mà Hứa Thanh Mộc vừa dạy.
Tuy rằng cường độ tốc độ kém xa Hứa Thanh Mộc, nhưng gã thật sự dụng tâm, cho nên chỉ nhìn một lần rồi tự học lại.
Hứa Thanh Mộc rất vừa lòng gật đầu, rồi liên tục dạy gã vài chiêu thức, mỗi một cái gã đều nghiêm túc học.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn thế này, học được như vậy cũng đã không tệ lắm.
Lúc kết thúc, Hứa Thanh Mộc nói: "Có thể nhìn ra anh thật sự yêu thích võ thuật."
Đến bây giờ Thiệu Tiểu Lỗi còn không dám tin rằng bản thân đã thật sự được Hứa Thanh Mộc chỉ đạo, ngây ngô cười nhìn Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi...!Nhất định sẽ noi gương theo thầy, tất nhiên...!rất khó có thể đạt tới độ cao của thầy, nhưng tôi nhất định sẽ nỗ lực."
Ánh mắt xinh đẹp kia nhìn Thiệu Tiểu Lỗi, nhìn đến nỗi cả người gã đều run lên, sau đó gã đột nhiên cảm thấy, trước đây gã đã từng gặp qua đôi mắt này ở đâu rồi, trong veo đơn thuần, không dính bụi trần.
Ở đâu vậy nhỉ...
Hứa Thanh Mộc mỉm cười, lại nói: "Ồ, đúng rồi, anh thật sự rất có thiên phú."
Giật mình một cái, Thiệu Tiểu Lỗi bỗng nhiên nghĩ tới!
Lần đầu tiên gặp chủ nhân của đôi mắt này cảm thấy rất đáng ghét, nhưng sau khi tiếp xúc thì biết người này sạch sẽ đơn thuần, hơn nữa người này còn cứu gã một mạng, gã rất cảm kích, thật lòng thật dạ xem người này như bạn bè.
Nhưng mà, người này đột nhiên biến mất, giống như gã đã nằm mơ, gã thậm chí còn hoài nghi người này không thật sự tồn tại.
Mà giờ đây, nhìn đôi mắt này, gã nghĩ lại, tất cả mọi chuyện quái dị không thể giải thích đều xâu chuỗi lại, gã đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật.
Người cứu mạng gã thật sự có tồn tại, và bây giờ đang đứng sờ sờ ở trước mặt gã!
Thiệu Tiểu Lỗi che đi cái mồm đang há to của mình, nói: "Thầy...!Thầy là...!thầy"
Hứa Thanh Mộc giơ tay, làm động tác im lặng trên môi mình.
Dường như có một trận cuồng phong thổi qua trong đầu Thiệu Tiểu Lỗi, gã nhớ tới những lần gã chém gió trước mặt đối phương, giả ngầu các kiểu...
Tức khắc mặt của Thiệu Tiểu Lỗi đỏ bừng lên, ngón tay và ngón chân đều bấu chặt vì xấu hổ.
Hứa Thanh Mộc cười khẽ hai tiếng, vỗ nhẹ bờ vai của gã, nói: "Sau này tiếp tục nỗ lực."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc liền ngáp một cái, xoay người rời đi.
Thiệu Tiểu Lỗi khóc không ra nước mắt, vẫn siết chặt lấy tay chân của mình, hận không thể nhảy xuống từ chỗ cao nhất của núi Lăng Vân quy tiên cho rồi.
Xạo lìn trước mặt idol còn bị idol đấm cho tỉnh là trải nghiệm như thế nào?
Vấn đề này, giờ phút này toàn thế giới đều không có ai có quyền lên tiếng hơn Thiệu Tiểu Lỗi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận