Giao thừa.
Lăng Vân Quan một năm chỉ có một ngày giao thừa là không mở cửa.
Vào ngày này, tất cả mọi người sẽ dậy sớm, bao gồm Hứa Thanh Mộc.
Quanh năm suốt tháng cậu cũng chỉ có chăm chỉ vào ngày hôm nay, cùng các đệ tử vẩy nước quét nhà, viết câu đối xuân, làm cơm tất niên, làm chuẩn bị cho việc cầu phúc đạo tràng ngày mùng một.
Khi Hứa Thanh Mộc đang bận rộn, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, khi đó, Lăng Vân Quan cũng có những con người tự do tự tại như thế này, tuy rằng đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của bọn họ, nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn nhớ rõ cảm giác cùng nhau trải qua Tết Âm Lịch.
Khi đó cậu rất vui vẻ, bây giờ cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn có một chút tiếc nuối và hụt hẫng trong niềm vui hiện tại, Hứa Thanh Mộc cũng không thể hình dung ra được.
Ăn xong sủi cảo, tất cả cùng nhau tới Tam Thanh Điện, chuẩn bị ngồi thiền tụng kinh suốt đêm.
Đêm giao thừa là ngày năm cũ chuyển sang năm mới, rất thích hợp tĩnh tâm tụng kinh tu luyện, nhưng Hứa Thanh Mộc muốn tĩnh cũng tĩnh không nổi, nhóm tiểu đạo sĩ kế bên cũng không tĩnh được, cứ tám chuyện không thôi.
Husky và Bạch Mỹ Mỹ thì tụm lại ngủ gà ngủ gật, nào có lòng nghe kinh.
Từ trước đến nay Hứa Thanh Mộc sẽ không cưỡng cầu bọn họ, cho nên cũng cùng nhóm tiểu đạo sĩ nói chuyện tâm sự.
Hạ Tinh Sở cười đùa một trận, đột nhiên an tĩnh lại, nói: "Giao thừa đêm nay trễ quá, Tống tổng cũng đã về được ba tháng rồi."
Nghe được có người nhắc tới Tống Quyết, Bạch Mỹ Mỹ đang ngủ gà ngủ gật mở mắt một chút.
Hứa Thanh Mộc liếc Hạ Tinh Sở một cái, không nói gì.
Hạ Tinh Sở liền thở dài, nói: "Hèn chi ta nói năm mới sao mà thấy thiếu thiếu, nếu Tống tổng cũng ở đây thì tốt rồi."
Một tiểu đạo sĩ khác liền nói: "Chắc sắp quay lại rồi á."
Nghe thấy Tống Quyết còn chưa trở về, Bạch Mỹ Mỹ lại dựa vào lông Husky tiếp tục ngủ gật.
Mọi người ồn ào nói về Tống Quyết, càng làm cho tâm của Hứa Thanh Mộc không tĩnh.
Cậu cũng không muốn nghe đám tiểu đạo sĩ này nói nữa, một mình đứng dậy rời Tam Thanh Điện, đi ra phía sau núi nơi thường hay tu luyện cùng Tống Quyết.
Đêm giao thừa không có ánh trăng, trên núi ngoại trừ Lăng Vân Quan có thắp đèn lồng, thì những chỗ khác tối đen duỗi tay không thấy năm ngón.
Nhưng thị lực của Hứa Thanh Mộc cao, vẫn có thể nhìn rõ ngọn núi đã bị tuyết dày bao trùm, xinh đẹp mà quạnh quẽ.
Hứa Thanh Mộc đứng ở bên vách núi, luôn cảm thấy bản thân đang chờ cái gì.
Gần đến 12 giờ đêm, di động của Hứa Thanh Mộc vang lên, Tống Quyết gọi video tới.
Dường như Hứa Thanh Mộc đã biết mình đang đợi cái gì, cậu thở một hơi, nhanh chóng tiếp lấy cuộc gọi.
Mặt của Tống Quyết nhanh chóng xuất hiện trong video, vẫn là tây trang giày da như cũ, kiểu tóc gọn gàng, biểu tình nghiêm túc.
Từ tạo hình của anh là biết anh còn chưa kết thúc bữa tiệc, vẫn còn đang làm việc, nhưng vẫn dành thời gian tìm chỗ không người gọi video cho cậu.
Nhưng khi nhìn thấy Hứa Thanh Mộc trong video, Tống Quyết nhẹ nhõm không ít, đạm thanh nói: "Bên cậu tối quá vậy, không nhìn rõ gì hết."
Hứa Thanh Mộc nói: "Nhìn rõ làm gì? Suốt ngày nhìn còn chưa đủ à?"
Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn hướng về phía có đèn lồng.
Tống Quyết càng thêm thả lỏng, ngả người vào sô pha, nói: "Sắp qua năm mới rồi."
Hứa Thanh Mộc nói: "Đúng vậy."
Sau đó hai người trầm mặc một trận, Tống Quyết lại nói: "Cậu đang ở bên vách núi chỗ chúng ta hay tu luyện à? Nhìn qua thấy nhiều tuyết ghê, tôi đang ở phía nam, chỗ này không có tuyết."
Hứa Thanh Mộc hơi vụng về xoay camera lại, để cho Tống Quyết có thể nhìn thấy cảnh tuyết trước mắt.
Tuy rằng rất tối, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy tuyết trắng bao phủ núi xanh và mái ngói đen của Lăng Vân Quan, làm nổi bật bức tường màu đỏ son.
Sự tương phản màu đỏ và trắng mạnh mẽ này rất thú vị, là cảnh đẹp do thiên nhiên tạo ra.
Tống Quyết tán thưởng thật lòng "Đẹp quá."
Sau đó Tống Quyết cũng quay camera lại, nói: "Cậu nhìn bên tôi nè."
Giờ phút này đây anh đang ở trên lầu cao nhất của một tòa cao ốc chọc trời, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn lớn cho tầm nhìn ra toàn cảnh phồn vinh của toàn thành phố, đèn đuốc sáng trưng, núi sông vạn dặm, từng nhà giăng đèn kết hoa, cảnh tượng bao la hùng vĩ làm sao.
Hứa Thanh Mộc cũng tán thưởng từ tận đáy lòng: "Phong cảnh do những đôi bàn tay chăm chỉ tạo ra cũng thật đẹp."
Vừa dứt lời, tiếng đếm ngược năm mới vang lên.
Hai người đều yên tĩnh lại, nghe cách đó không xa truyền đến tiếng la náo nhiệt của đám đông, đến giây cuối cùng, hai người đồng thời cười nói: "Năm mới vui vẻ."
Sau đó, bọn họ lại cùng nhau nở nụ cười.
Đầu năm mới, bọn họ cùng nhau chia sẻ phong cảnh trước mắt của mình cho nhau, vì thế đêm nay trở nên nhẹ nhàng lạ thường, bọn họ thậm chí đều còn không muốn cãi nhau với đối phương nữa.
Hứa Thanh Mộc mở miệng hỏi: "Chừng nào anh trở về?"
Đồng thời lúc đó, Tống Quyết cũng lên tiếng, nói: "Tôi sẽ về nhanh thôi."
Tiếp theo hai người họ đều sửng sốt, bị sự ăn ý kỳ quái này của bọn họ chọc cười.
Tiếng pháo hoa nổ và tiếng hoan hô vang lên sau tiếng đếm ngược, Hứa Thanh Mộc nghe thấy nhóm tiểu đạo sĩ đang kêu mình, Tống Quyết trong video cũng bị trợ lý thúc giục trở lại tiệc rượu.
Sau khi thấy được nhau ngắn ngủi, họ gật đầu với nhau và nói: "Vậy thì, tạm biệt."
Sau đó, bọn họ lại ăn ý đồng thời ngắt kết nối video.
Cảm giác nuối tiếc không trọn vẹn của Hứa Thanh Mộc trước đó, sau khi nghe được Tống Quyết nói "Năm mới vui vẻ", đã được bổ sung đầy đủ.
Có lẽ đây là cảm giác có bạn có bè sao?
Không, Tống Quyết đối với Hứa Thanh Mộc mà nói, đã không còn chỉ là bạn bè.
Mà là một người đồng đội thân thiết, tuy ngày nào cũng cãi vã nhưng luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu vào những thời khắc mấu chốt, một người bạn tâm giao quan trọng.
Cái móc khóa đàn ông đích thực trên di động nhẹ nhàng lắc lư, Hứa Thanh Mộc mỉm cười chọc chọc nó, rồi bỏ điện thoại vào trong túi.
Tống Quyết nói "Rất nhanh", nhưng đã qua một tháng, hết ngày xuân anh ta mới trở lại Lăng Vân Quan.
Bạch Mỹ Mỹ và các vị tiểu đạo sĩ khác rất kích động hoan nghênh anh trở về, nhưng Hứa Thanh Mộc lại chẳng biểu hiện gì như lúc bọn họ xa nhau.
Ngủ nướng cho đã rồi mới thấy Tống Quyết xuất hiện ở phòng kế bên, Hứa Thanh Mộc liền hất cằm xem như chào hỏi, như thể Tống Quyết chỉ đi làm vào buổi sáng và về nhà vào buổi chiều.
Cuộc sống quay lại như cũ, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết tiếp tục tu luyện mỗi ngày, phần lớn thời gian ở chung hòa hợp, lâu lâu đấu võ mồm rồi lại hòa hảo như thường.
Lại là một ngày kỳ thờ Bắc Đẩu.
Phùng Chí Quốc đã lâu không gặp lại lên núi, sau khi lễ cúng kết thúc liền tìm tới Hứa Thanh Mộc, muốn thỉnh Hứa Thanh Mộc xuống núi, giúp con của bạn hắn làm pháp sự.
Hứa Thanh Mộc mời hắn tới khách đường, cùng Tống Quyết tiếp đãi hắn.
Nhưng thật ra Hứa Thanh Mộc không thường rời núi, mấy chuyện làm pháp sự này, các đệ tử trong quan không thể nói được.
Nhưng Phùng Chí Quốc vẫn rất thành khẩn mà nói: "Tình huống của đứa nhỏ này có hơi đặc biệt, tôi cảm thấy chỉ có thầy mới làm được."
Hứa Thanh Mộc thấy hắn thật sự sốt ruột, nói: "Vậy anh kể lại tỷ mỉ tình huống xem."
Phùng Chí Quốc liền kể cho Hứa Thanh Mộc nghe từ đầu đến cuối.
Người xảy ra chuyện là con của người bạn tốt nhiều năm của Phùng Chí Quốc, là một bé trai tám tuổi tên Mạnh Tu Viễn.
Hơn mười ngày trước, Mạnh Tu Viễn ngủ rồi không tỉnh dậy nữa, cứ thế hôn mê mà chẳng biết vì lý do gì hơn mười ngày qua.
Nhiều cuộc kiểm tra đã được thực hiện, nhưng không có vấn đề gì cả, cơ thể đứa trẻ vẫn bình thường, chỉ là thằng bé không tỉnh dậy.
Hứa Thanh Mộc hỏi: "Trước khi bé nó hôn mê, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"
Phùng Chí Quốc trả lời nói: "Thật ra là có, trước khi chuyện xảy ra một nhà ba người bọn họ đi khu du lịch Bích Khê Cốc chơi.
Hai vợ chồng bạn tôi hơi nóng tính, cãi nhau một trận, không chú ý tới con cái, Tu Viễn liền đi lạc.
Nhân viên khu du lịch và các cảnh sát tìm mấy tiếng đồng hồ cũng không tìm được người, sau đó Tu Viễn tự mình trở về.
Bé không bị thương, nhưng tinh thần kích động, nói mình vừa quen được một người bạn cao to.
Lúc mới bắt đầu hai vợ chồng bạn tôi không có để ý, nhưng hai ngày sau, Tu Viễn liền hôn mê."
Thật ra chuyện này hơi thường thấy, Hứa Thanh Mộc thậm chí không cần đi xem, chỉ nghe Phùng Chí Quốc kể lại là có thể đoán được: Trẻ còn yếu bóng vía, có thể là bị thứ dơ bẩn gì đó bắt hồn phách nhốt lại, cho nên mới mãi không tỉnh dậy.
Phùng Chí Quốc lo lắng sốt ruột nói: "Bích Khê Cốc hay bị đồn là có ma quỷ lắm..."
Hứa Thanh Mộc không biết cái khu du lịch này, liền nhìn Tống Quyết một cái, Tống Quyết từng đi Bích Khê Cốc, cũng rất hiểu biết nơi đó, nên giới thiệu cho cậu một chút.
Bích Khê Cốc là khu du lịch nổi tiếng của thành phố C, là một khu thắng cảnh thiên nhiên gồm hẻm núi dài mười km, ở đây những đỉnh núi xanh rì đối diện nhau, bốn mùa xanh tươi, thiên nhiên phong cảnh rất đẹp.
Ngoại trừ cảnh đẹp, Bích Khê Cốc còn có rất nhiều truyền thuyết thần bí, trong đó nổi tiếng vang dội nhất chính là có quỷ trong khu vực cấm của Bích Khê Cốc.
Khu vực cấm của Bích Khê Cốc là một mảnh rừng rậm nguyên thủy khai phá, truyền thuyết kể lại rằng nơi đó thường xuyên truyền đến tiếng khóc nỉ non quỷ quái, có rất nhiều tài liệu trong văn hiến của huyện ghi lại tình cảnh kỳ lạ của những người đi vào khu vực cấm.
Thật ra người đi vào đều không gặp được nguy hiểm, không bao lâu sau sẽ tự mình đi ra, nhưng kỳ quái chính là, người đi vào sau này sẽ hoàn toàn không nhớ rõ nơi mình đi đến, cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là tâm tình tốt lên một cách kỳ lạ.
Sau đó, chương trình 《 Khám Phá Khoa Học》 đã thực hiện một số đặc biệt về những bí mật của khu vực cấm Bích Khê Cốc, sau khi điều tra và phân tích nghiêm ngặt của các chuyên gia, họ đưa ra kết luận: Khu vực cấm chưa bị khai phá, có rất nhiều thảm thực vật quý hiểm lưu lại từ thời khủng long.
Mà trong đó có một loại thực vật kỳ lạ, phấn hoa có tác dụng gây ảo giác, nếu vô tình hít phải nó sẽ tạo ra ảo giác và thính giác.
Tuy rằng loại phấn hoa không gây tổn hại đến sức khỏe con người, nhưng bởi vì lý do an toàn, ban quản lý khu du lịch vẫn cấm du khách tiến vào khu vực cấm.
Nhưng trên thực tế, càng là cấm, liền càng có người không nghe lời đòi phải đi, trên mạng xã hội thường xuyên có du khách review trải nghiệm tuyệt vời sau khi đi vào khu vực cấm.
Hứa Thanh Mộc nghe xong, trăm phần trăm khẳng định, trong khu vực cấm có thứ gì.
Vì thế cậu nói với Phùng Chí Quốc: "Có thỉnh người khác về làm pháp sự chưa? Chỉ là ly hồn mà thôi, người tu hành có linh lực hơi mạnh đều có thể gọi hồn về."
Phùng Chí Quốc đáp: "Đã thỉnh rất nhiều thầy, đều đoán giống thầy vậy, là ly hồn.
Nhưng dù cho gọi hồn cỡ nào, hồn phách đều không trở về.
Tôi nghĩ, có thể con quỷ quấn lấy đứa bé kia rất lợi hại, người bình thường giải quyết không được.
Hai vợ chồng bạn tôi sắp điên rồi, cho nên tôi mới mặt dày tới đây mời thầy rời núi."
Kết hợp với tin đồn của Bích Khê Cốc, chuyện này có chút phức tạp, Hứa Thanh Mộc cảm thấy cậu cần phải tới đó xem.
Vì thế Hứa Thanh Mộc trả lời rất nhanh: "Được thôi, anh liên lạc với cha mẹ thằng bé, sắp xếp thời gian rảnh rồi tôi tới xem."
Phùng Chí Quốc vui mừng quá đỗi, sau khi cảm tạ Hứa Thanh Mộc liền vội vàng xuống núi.