Ba người Tô, Đông, Thường nhìn nhau, đều cảm thấy La Chiếu nói có lý.
.......
“Hahaha...”
Đứng trên sườn núi nhìn quân Tống đằng xa, Thương Triều Tông ngửa mặt lên trời cười một cách thống khoái, trong tay y đang cầm tin chiến thắng Mông Sơn Minh truyền về.
Hai triệu quân tinh nhuệ phòng thủ bờ sông của nước Tống trong thời gian ngắn đã bị Mông Sơn Minh đánh bại. Mối nguy bị diệt quốc của Đại Yến rốt cuộc đã nhìn thấy được hy vọng. Cơ nghiệp Thương thị có thể được bảo toàn, bảo y làm sao mà không cao hứng chứ?
Y chỉ vào quân Tống đằng xa, nói: “Bây giờ La Chiếu đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Cho dù có thể còn sống trở về, chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh bị bỏ đá xuống giếng. Đúng là báo ứng! Thật sự rất thống khoái!”
Chưởng môn Đại Thiền Sơn Hoàng Liệt đứng bên cạnh hưng phấn vỗ tay: “Mông soái đúng là Mông soái, tự thân xuất mã quả nhiên không phải tầm thường, có thể bình định hai triệu quân tinh nhuệ, lại còn có sáu trăm ngàn tù binh trong tay. Nguy hiểm ở Yến Kinh sẽ được hóa giải.”
Đánh đến tình huống này, lại có thể đảo lộn nghịch cảnh, ông ta rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chiến sự sớm ngày kết thúc, lợi ích của Đại Thiền Sơn ở Nam châu được bảo toàn, bảo sao ông ta không thở phào nhẹ nhõm chứ?
Nói đến sáu trăm ngàn tù binh, Thương Triều Tông nhìn tin chiến thắng trong tay, cười lạnh: “La Chiếu càn rỡ, lấy bạch mã làm hiếu lễ. Bây giờ bị Mông soái đáp lễ lại, không biết La Chiếu đang có cảm nghĩ gì.”
Nói đến món quà đáp lễ, khóe miệng Hoàng Liệt không nhịn được mà co quắp. Đúng là món quà đáp lễ của Mông Sơn Minh quá bá đạo, quá có lực chấn nhiếp.
Cũng có chút tàn nhẫn.
Đáp lễ chẳng những không khách sáo, thậm chí còn có mùi huyết tinh, cũng là một cái giá rất lớn.
Mông Sơn Minh ra lệnh, lỗ tai của sáu trăm ngàn tù binh bị cắt mất một bên, tất cả bỏ vào trong rương, sau đó sai người đưa cho La Chiếu, vẫn còn đang trên đường vận chuyển.
Có thể nghĩ, một khi việc này truyền ra, Mông Sơn Minh dùng sáu trăm ngàn lỗ tai làm lễ vật đáp lại sẽ gia tăng quốc uy của nước Yến như thế nào.
Chỉ là hai người không biết, bất luận nước Tống hay là La Chiếu, tất cả đều không biết Mông Sơn Minh đã giết sạch sáu trăm ngàn tù binh.
....
Hoàng cung Yến Kinh, đám phụ nữ trong hậu cung đang líu ríu khắp nơi, rối bời một mảnh.
Có một số tin tức không thể gạt được. Quân Tống sắp đánh vào Yến Kinh, bệ hạ chuẩn bị rút đi, hôm nay sẽ mang mọi người rời khỏi, quý nhân các phòng vội vã thu dọn hành lý, tránh cho lúc xuất phát còn chưa thu xếp gọn gàng, ảnh hưởng đến hành trình, chọc giận bệ hạ.
“Quý phi nương nương, các viện đều đã thu dọn hành lý xong, chúng ta có muốn mang theo gì không?”
Thị nữ Tiểu Hồng trở lại ngôi viện vắng ngắt, đem tình huống thăm dò được báo lại cho Chu Thanh đang chăm hoa.
Chu Thanh ngừng lại, bi thương đáp lại một câu: “Chúng ta còn cái gì có thể thu dọn sao?”
Hai thị nữ nhìn nhau, ảm đạm cúi đầu. Những gì có được ở đây đều đã thu dọn đầy đủ, ngoại trừ mấy bộ quần áo thì chẳng còn gì có thể mang theo được nữa. Khi nhận được tin tức, có thể mang đi bất cứ lúc nào, không hề khó khăn.
Lúc này, bên ngoài vang lên không ít tiếng bước chân, giống như đang chạy về bốn phía, âm thanh bước chân chỉnh tề, còn có tiếng ma sát của chiến giáp.
Chu Thanh nghiêng tai lắng nghe. Tiểu Hồng lập tức quay người bước ra ngoài, định xem là động tĩnh gì.
Ai ngờ, nàng ta vừa đến cửa, đã bị mấy tên thái giám đẩy trở về. Thái giám dẫn đầu nâng khay, hù Tiểu Hồng liên tiếp lui về sau.
Bên trong khay có một tấm lụa trắng, còn có một bầu rượu. Thân là người trong cung, ai nấy cũng đều rõ ràng mấy thứ này có ý nghĩa gì.
Tiểu Hồng hoảng sợ lui về sau, quát lớn: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thái giám dẫn đầu không để ý đến nàng ta, bưng thẳng đồ đến trước mặt Chu Thanh. Ngoài cửa có hai thái giám canh gác.
“Xin ra mắt Quý phi nương nương.” Thái giám dẫn đầu cung kính hành lễ với Chu Thanh.
Nhìn đồ trong tay đối phương, Chu Thanh sợ ngây người, cái kéo trong tay rơi bịch xuống đất.
Thái giám dẫn đầu thở dài: “Quý phi nương nương, nói nhiều thì nô tài không nói. Nô tài chỉ là bất đắc dĩ. Hai thứ này, Quý phi nương nương tự chọn đi.”
Chu Thanh run rẩy nói: “Là ý của ai? Là Hoàng hậu nương nương sao?”
Thái giám dẫn đầu đáp: “Là ý của Đại tổng quản, nô tài cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Nương nương đại nhân rộng lượng. Trước kia có gì không phải, nô tài xin bồi tội ở đây, mong rằng Nương nương đến miền cực lạc cũng đừng oán hận nô tài.”
Chu Thanh cười, cười rất thảm. Nàng biết rõ, Đại tổng quản Điền Vũ trong cung này quyền thế ngập trời cũng không dám cư xử với nàng như vậy. Dù sao nàng cũng là người của Hoàng đế, cho Điền Vũ một trăm lá gan cũng không dám giết nàng.
Nhắc đến Đại tổng quản, nàng đã đoán được là ý của ai, cười thảm thêm lần nữa: “Bổn cung sẽ lên đường. Bổn cung chỉ có một yêu cầu, xin cho Bổn cung gặp bệ hạ lần cuối, để Bổn cung chào từ biệt bệ hạ.”
Thái giám dẫn đầu lắc đầu: “Không được! Các lối đi bên ngoài đã bị cấm quân phong tỏa, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện ra vào, ngay cả Quý phi nương nương cũng không được.”
Ánh mắt Chu Thanh rưng rưng: “Bổn cung muốn biết tại sao lại bị giết cũng không được sao? Để bổn cung chết một cách rõ ràng cũng không được?”
Thái giám dẫn đầu do dự một chút, cuối cùng thở dài: “Chắc hẳn nương nương cũng đã nghe nói, quân Tống sắp tiến đánh kinh thành, để dễ dàng rút lui, không thể mang theo tất cả mọi người. Đại tổng quản cũng là vì suy nghĩ cho bệ hạ. Hậu cung giai lệ như mây, nếu tất cả đều rút lui, đi cùng đại quân, số lượng quá lớn khiến người ta phải chú ý thì thật sự rất bất nhã, ảnh hưởng đến dân tâm sĩ khí. Còn để lại những người như nương nương, một khi thành bị phá, lại sợ quân địch khinh nhờn nương nương. Đại tổng quản chỉ là có ý tốt, người cũng đừng oán ngài ấy. Người cũng không cô đơn trên đường đâu, còn có các nương nương khác bồi người.”
Thì ra là vậy, nước mắt quanh tròng, Chu Thanh lắc đầu nức nở: “Bệ hạ quá vô tình, sự ôn nhu toàn vẹn ngày xưa của bệ hạ đã không còn.”
Trước mắt, nàng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn một trong hai thứ đang đặt trên khay mà thôi. Nàng chỉ hận phụ thân chết sớm. Nếu như Chu Thủ Hiền tay cầm quyền thế vẫn còn, Hoàng đế sẽ không dám đối với nàng như thế.
“Nương nương, nhanh chóng lên đường đi.” Thái giám cầm đầu thúc giục.
Chu Thanh chậm rãi đưa tay cầm tấm lụa trắng trong tay, chậm rãi quay người bước vào trong phòng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Nương nương!” Hai thị nữ khóc lóc cản đường, nhưng bị hai tên thái giám chặn lại. T𝑟𝐮yện hay? Tì𝗺 ngay t𝑟ang chính + T𝑟U𝗺 t𝑟𝐮yện﹒Vn +
Bởi vì bi thương, động tác của Chu Thanh không được nhanh. Nhìn Chu Thanh chậm chạp bất động nhìn xà nhà, Thái giám cầm đầu không chờ nổi, vung tay lên: “Chúng ta còn phải đến nhà khác, sự tình không thể chậm trễ, hãy giúp nương nương một tay, tiễn nương nương lên đường!”
Một tên Thái giám đoạt lấy tấm lụa trắng trong tay Chu Thanh, kéo một cái ghế đứng lên trên, ném tấm lụa trắng qua xà nhà rồi thắt nút lại.
Cơ thể Chu Thanh chợt nhẹ bẫng, phát hiện nàng đang bị một tên Thái giám bế lên, phối hợp với tên Thái giám đứng trên ghế, tròng dải lụa trắng vào cổ của nàng.
Hai tên Thái giám nhẹ buông tay. Một người thối lui, một người nhảy xuống ghế, một cước đá cái ghế ngã lăn, chỉ còn Chu Thanh bị treo trên xà nhà, hai chân giãy dụa.
“Nương nương!” Hai thị nữ bị giữ ngoài cửa đau đớn kêu lên.
Ai ngờ, mấy tên Thái giám quay người lại, ấn hai thị nữ xuống, bóp miệng hai người ra.
Thái giám dẫn đầu cầm chén rượu độc trong tay, lạnh lùng nói với hai người: “Sợ nương nương một mình đi đường không ai chiếu cố, hai người các ngươi hãy đi cùng nương nương. Nhớ, phải hầu hạ nương nương cho thật tốt.”
Hai thị nữ hoảng sợ. Gã Thái giám dẫn đầu không chút khách sáo, rót hai chén rượu độc vào miệng hai thị nữ, còn có Thái giám khác giữ chặt miệng, không cho hai người phun ra.
Cơ thể hai thị nữ run lên.