Thương Kiến Hùng đứng trên bậc thang cao cao cũng toát mồ hôi lạnh, trái tim thấp thỏm không yên, không biết có giữ nổi thành không.
Hoàng Mạnh Tuyên toạ trấn hoàng cung đứng trên gác cao nhìn xa xa, mấy con phi cầm cỡ lớn sà xuống, rơi vào trong cung. Ba phái lớn cũng đang chuẩn bị rút lui nếu thành bị phá.
Ngoài thành, quân Tống vây thành cũng không nhàn rỗi, từ sáng sớm đã chặt cây trong rừng gần Kinh thành làm khí giới công thành, ban đầu chỉ định làm bộ tạo áp lực cho Yên Kinh thôi, không ngờ lại có dùng đến thật.
Đại quân phát động tấn công, khiêng thang mây ào đến thành như thuỷ triều. Tiếng hô giết tung trời, khí giới công thành cũng tiến lại gần.
Rất nhanh, cung tiễn thủ song phương đều bắn ra từng đợt mưa tên, chớp mắt, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng.
Về mặt này, bên thủ thành khá thiệt thòi. Trên thành không đủ diện tích để bày tiễn trận đủ quy mô cho cung tiễn thủ.
Tu sĩ nước Tống thừa cơ bay ra, muốn bay lên đầu thành mở đường cho quân Tống. Trên đầu thành, một đoàn tu sĩ nước Yên bay ra ra chặn đường. Hai phe tiếp tục xông tới chém giết như thuỷ triều, mặc kệ những tu sĩ trên kia, ai nên đổ cứ đổ, ai nên đứng cứ đứng.
Dựa thang mây vào thành, tướng sĩ quân Tống liều mạng bò lên. Tướng sĩ trên thành không ngừng đẩy từng thang xuống. Thang mây lật, một chuỗi người ngã xuống.
Nỏ công thành cạch cạch cắm vào tường. Quân sĩ dùng nỏ bắt đầu leo lên.
Dầu nóng cũng bắt đầu được dội xuống thành, tưới lên từng đợt kêu thảm.
Xe ném đá tới gần thành, từng khối đá tảng được ném lên, vượt qua tường thành, đá tảng cũng tên bắn khiến cho dân phu được huy động kêu la thảm thiết, doạ người ta kinh hoảng bỏ trốn. Sau khi tướng thủ thành hạ lệnh giết vài người mới đứng vững được trận cước.
Trên đầu thành, hoả tiễn nhóm lửa, bắt đầu nhắm xuống khí giới công thành bên dưới.
Dưới cửa thành, một đám quân Tống đẩy một thân cây cực to lao tới muốn đụng vỡ cửa thành, lại bị dầu hoả phun trúng, cây to cháy bùng bùng khiến quân Tống nháo nhào né tránh. 𝖳ru𝑦ệ𝙣 chí𝙣h ở ++ 𝖳 r 𝑼 m 𝘁 r u 𝑦 ệ 𝙣.v𝙣 ++
Khi hai phe công thủ còn đang chém giết hừng hực khí thế, một đám tu sĩ nước Tống vọt tới muốn phá cửa thành~
Ca Miểu Thuỷ đứng trên đầu tường rút nhuyễn kiếm sáng loáng bên hông, nghiêm nghị hô: “Các con, theo ta giết!”
Hắn ta dẫn đầu tung người nhảy xuống, áo khoác sau lưng tung bay theo gió như một con diều hâu đang bổ nhào.
Một đám thái giám rút kiếm nhảy xuống đầu tường theo, thủ trước cửa thành, chiến đấu với một đám tu sĩ nước Tống đang vọt tới.
Dù chỉ là thái giám nhưng không thể coi thường trình độ của những người này, nhất là chiến lực. Thực lực của các tu sĩ thái giám này rất bất phàm, được Ca Miểu Thuỷ suất lĩnh, quả thực đã chặn được từng lớp từng lớp tu sĩ tấn công, khiến quân địch khó mà tới gần cửa thành.
Tướng lĩnh công thành ra lệnh một tiếng, một đám tu sĩ lùi lại, một đám cung tiễn thủ cùng đẩy nỏ công thành tới, muốn tấn công bao trùm tiêu diệt bọn Ca Miểu Thuỷ.
Bọn Ca Miểu Thuỷ khá căng thẳng.
Ca Miểu Thuỷ vung áo choàng, vỗ vào thân cây đang cháy. Thân cây vừa được đẩy tới để phá cửa xoay ngang, cả đám thái giám trốn sau đó.
Đúng lúc này, nơi xa xa vang lên tiếng chân như sấm, một đội kỵ binh trùng trùng điệp điệp vọt tới thế như sét đánh.
“Anh Dương Vũ Liệt Vệ!”
“Là Anh Dương Vũ Liệt Vệ!”
“Anh Dương Vũ Liệt Vệ đến rồi!”
Các tướng sĩ trên đầu thành reo hò, hậu phương quân Tống quân thành triệt để lộn xộn.
Ca Miểu Thuỷ bò lên thò đầu ra khỏi thân cây cháy nhìn thử, nhưng không thấy rõ. Hắn ta bèn hất áo choàng, bay lên tường thành, giơ kiếm nhìn xa xa, chỉ thấy một lá cờ thêu chữ “Thương” lớn dẫn theo một đội kỵ binh quy mô cực lớn xông vào hậu phương quân Tống, như gió táp quét ngang, phá cho thế trận của quân Tống rối tinh rối mù.
Thế công của quân Tống bị phá, tướng lĩnh chỉ huy lạp tức điều động nhân mã công thành chống cự với kỵ binh từ đằng sau xông lên, những người vọt tới dưới chân thành không kịp rút lui đều chết.
Kỵ binh quét ngang một trận, không dây dưa với đại quân mà nhanh chóng rời đi như một cơn gió.
Đợi cách xa, kỵ binh lại bày trận, lom lom nhìn quân Tống, dưới đại kỳ chữ “Thương”, Thương Triêu Tông ruổi ngựa tiến lên, hoành đao lập mã, chiến mã tê minh!
Theo bố trí của Mông Sơn Minh là không cho Thương Triêu Thôgn tham dự thủ hộ Kinh thành, chỉ chờ tới khi đại quân của La Chiếu rút về mới tập kích quấy dọc đường, tỉa bớt lực lượng quân Tống, kéo dài thời gian, cho quân Tống hao tổn lương thảo, chuẩn bị giải quyết.
Nhưng sau khi nhận tin, Thương Triêu Tông không thể ngồi nhìn quân Tống đánh Kinh thành nước Yên mà không để ý. Với một hoàng tộc nước Yên như y, nhất là với nhi tử của Ninh Vương, thực sự không thể ngồi nhìn quân địch lớn lối như thế trong cảnh nội Đại Yên. Nhất định phải cho chúng một bài học!
Chiến thuật của y cũng rất đơn giản: không dây dưa liều chết với quân Tống, chỉ quấy rối, không cho quân Tống thoải mái tấn công Yên Kinh!
Sau đó đúng là như vậy, quân Tống tấn công thành, kỵ binh của y lui tới cực nhanh, chọn nơi yếu nhất của địch mà xông vào, khiến cho địch không thể tập trung lực lượng công thành.
Lúc này, tiết tấu công thành ngừng dần, trên đầu thành lại vang lên tiếng hoan hô.
“Anh Dương Vũ Liệt Vệ của Ninh Vương đến rồi!”
Bách tính trong thành cũng reo hò vang trời. Lần tấn công này của Thương Triêu Tông đã mang đến lòng tin lớn lao có thể giữ thành.
Nghe động tĩnh trong thành, Ca Miểu Thuỷ khoác áo choàng đẫm máu quay lại nhìn, lắng nghe tiếng reo hò, lại quay sang phía xa xa nhìn nhân mã Nam Châu đang giằng co với quân Tống, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
“Nhân mã Nam Châu của Thương Triêu Tông tấn công quân Tống sao?”
Trong hoàng cung, dưới mái hiên, Thương Kiến Hùng đứng trên bậc thang nghi ngờ hỏi.
Điền Ngữ gật đầu xác nhận: “Đúng vậy. Đợt tấn công đầu tiên của quân Tống đã bị Thương Triêu Tông dẫn người ngựa áp chế. Bị nhân mã Nam Châu tập kích, quân Tống không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nghe vậy, sắc mặt Thương Kiến Hùng giật giật, khá phức tạp.
Bên cạnh, Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung và Cao Kiến Thành nhìn nhau.
Mạnh Tuyên đứng trên gác cao nghe được tin này, chỉ “A” một tiếng, có vẻ bất ngờ, đăm chiêu…
Năm trăm ngàn nhân mã quân Tống đối mặt với mười vạn thiết kỵ của Thương Triêu Tông, quả thực không dám phân tán lực lượng hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà, dông dài kéo mãi thì uy hiếp đáng sợ nên đến vẫn cứ đến. Sáng sớm hôm sau, La Chiếu suất lĩnh đại bộ phận nhân mã quân Tốn đã tới.
Ba trăm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tụ tập, cùng hô to một tiếng khiến cho quân coi giữ trên đầu tường phải sợ hãi.
La Chiếu mặc ngân giáp cưỡi bạch mã, toàn thân trắng tinh, đích thân tới ngoài thành xem xét tình hình, nghe nhân mã tiên phong công thành báo cáo.
Sau đó, y xem xét mười vạn thiết kỵ Nam Châu đang giằng co với quân Tống, không thể không tán thưởng: “Quân dung Nam Châu quả nhiên không tầm thường, đối mặt với ba trăm vạn đại quân của ta mà không hề sợ hãi, quả nhiên đám ô hợp kia của nước Yên không so sánh được!”
Tuy nói vậy, mười vạn nhân mã, đối diện với ba trăm vạn đại quân, quy mô cực kỳ nhỏ yếu.
Tướng lĩnh tiên phong thưa: “Mười vạn thiết kỵ của Thương Triêu Tông quấy rối sau lưng, tiến thối nhanh chóng, thực sự đau đầu!”
La Chiếu quay sang ra lệnh: “Lệnh cho đại quân chỉnh đốn lại, lệnh cho các bộ phái nhân mã vào núi phụ cận chặt cây cối, chế tạo khí giới công thành, chờ đến nửa đêm, lập tức đồng thời phát động tấn công bốn phía Yên Kinh!” Trong tay y có đủ nhân mã để làm như vậy.
Viên tướng lĩnh kia nghi ngờ hỏi: “Công thành mù sao?”
“Khi công thành, nhân mã hậu phương dập tắt đuốc, Thương Triêu Tông không thấy rõ đại quân ta điều động, sợ có cạm bẫy, tất sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Viên tướng kia bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó, quả nhiên kế này có hiệu quả, Thương Triêu Tông thấy dưới chân thành đánh nhau oanh oanh liệt liệt, nhưng lại không biết tình hình nhân mã quân Tống ở hậu phương, hoàn toàn không dám phát động tấn công, thực sự là quy mô đối phương quá lớn.
Chạng vạng tối, Đồng Mạch rời cung quay về phủ Đại Tư Không. Quản gia Đồng Minh đón ở cửa, thấp giọng thưa: “Nhan tiên sinh tới, đang chờ lão gia trong thư phòng.”