Đạo Quân

Lo lắng thì lo lắng, tạm thời Giả Vô Quần cũng hết cách, hiện tại cũng không phải lúc tốn kém lực lượng để đi tìm Ngưu Hữu Đạo.

Phải thu phục Vạn Thú môn trước mới là việc gấp, sau khi hai người nói rõ với nhau, Tử Bình Hưu nhanh chóng điều khiển chim trở người đến đây, phái người âm thầm hộ tống Giả Vô Quần nhanh chóng đi đến Vạn Thú môn.”

Con đường quen thuộc, đường về!

La Chiếu ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt âm u, có vẻ cực kì trầm lặng.

Hăng hái tiến đến, ôm tráng chí hào hùng vì nước Tống lập nên công lớn mà đến, ôm khí phách hỏi trời đất thuộc về người anh hùng nào mà đến!

Thuận lợi tiến công qua sông phía đông, suốt đường đi thế như chẻ tre, hết thảy đều nằm trong dự liệu của bản thân. Nhưng từ sau khi Mông Sơn Minh chính thức thống lĩnh quân đông chinh, mọi thứ đều thay đổi, khiến tráng chí hào hùng của gã ta cứ giảm dần xuống, bây giờ không chỉ phải quay về không công, thậm chí tiền đồ của gã ta còn che kín sương mù.

Gã ta biết có người đang chờ gã, người chưa từng giao đấu trực tiếp kia đang đợi gã ta, Mông Sơn Minh kia đang chờ gã ta!

Gã ta phải rút lui rồi, không phải vì nhận được chỉ thị của nước Tống mà lui binh.

Lần đầu tiên công thành bị cản trở, gã ta đã cảm nhận được sự bất thường rồi, lần thứ hai mạnh mẽ tấn công một lần nữa vẫn tiếp tục thất bại, sau đó gã ta cũng không mất đi lý chí, lập tức nhận ra vốn dĩ Yến Kinh mà gã ta luôn tưởng rằng không thể chịu nổi một đòn bỗng nhiên xuất hiện quyết tâm chống cự mãnh liệt, tập trung nhân lực, vật lực mạnh mẽ lại kháng cự, không thể đánh hạ trong một thời gian ngắn.


Hai lần tiến công, không, hẳn là ba lần, lúc đầu còn có một lần tấn công mạnh mẽ của binh mã tiên phong nữa!

Ba lượt tấn công mạnh, trước sau tổng cộng hi sinh mười tám vạn binh sĩ nước Tống.

Vào thời điểm bọn họ leo lên tường thành cao cao của Yến Kinh, mười tám vạn binh sĩ nước Tống ngã xuống, máu tươi nhiễm đỏ mỗi tấc đất dưới chân tường thành Yến Kinh!

Dựa vào số binh mã trên tay gã ta, một mực tấn công tiếp, sớm muộn gì cũng có thể đánh hạ được Yến Kinh!

Nhưng gã ta không dám tiếp tục đánh nữa, đầu tiên là thời gian không thể tiếp tục dây dưa thêm, tiếp theo là binh mã không thể chấp nhận tiếp tục đánh nữa, nếu thật sự đánh đến cuối cùng, ba trăm vạn con cháu nước Tống này không biết có bao nhiêu người có thể trở về, mà trên đường quay về còn có người đang chờ gã ta, Mông Sơn Minh đang chờ gã ta!

Đánh đến lúc này rồi, gã ta đột nhiên tỉnh ngộ ra, dường như gã ta đã hiểu được dụng ý của Mông Sơn Minh khi gi.ết chết sáu mươi vạn tù binh!

Chưa nói đến các nguyên nhân khác, Mông Sơn Minh đang cố ý chọc giận quân Tống, cố ý kích động quân Tống trả thù, mặt khác cũng là để đe dọa Yến Kinh liều chết chống cự, buộc hai bên đập nhau đến chết, dùng sức mạnh đó tiêu hao lực lượng quân Tống!

Mông Sơn Minh dùng tính mạng sáu mươi vạn người Tống để biến Yến Kinh thành mồi nhử, dùng bọn họ tiêu hao thời gian của quân Tống, tiêu hao lương thảo của quân Tống, tiêu hao binh mã của quân Tống.


Đợi đến lúc đội quân Tống suy yếu xuất hiện trước mặt Mông Sơn Minh, hậu quả lúc đó, La Chiếu nghĩ đến đã thấy không rét mà run!

Ông lão kia điên rồi, không để ý đến danh tiếng đời này, không tiếc sát hại sáu mươi vạn tù binh, không để ý đến sống chết của tất cả mọi người trong Yến Kinh, chỉ vì muốn đánh bại quân Tống, chỉ vì giữ vững nước Yến mà chiến đấu!

Đột nhiên hiểu được dụng ý của Mông Sơn Minh, La Chiếu nào dám tiếp tục đánh nữa, quyết đoán hạ lệnh lui binh!

Đoàn “hộ tống” quân Tống rời đi còn có mười vạn kỵ binh của Thương Triêu Tông, trên người mỗi người đều chuẩn bị lương khô cho vài ngày, nhiều lần đi đi về về bổ sung cho hậu cần.

Không giống lúc trước “hộ tống” quân Tống đến Yến Kinh, không hề đụng chạm vào ai, lúc này kỵ binh Nam châu lại nhiều lần chủ động ra quân.

Mười vạn kỵ binh vẫn luôn tới tới đi đi như gió xung quanh quân Tống, bắt được cơ hội sẽ tận dụng tấn công, tình huống không ổn lập tức lui binh, tuyệt đối không dây dưa.

Vì thế, La Chiếu ngày càng nhận ra rõ ràng ý đồ của Mông Sơn Minh, quả nhiên binh mã Nam châu được chuẩn bị cho thời điểm gã ta rút binh về, Mông Sơn Minh đang muốn dây dưa làm tiêu hao bọn họ.


Đồng thời, Thương Triêu Tông lúc đi trên đường truyền lệnh đến các châu phủ, tiếp tục ngăn cản bọn họ, phá hoại đường rút lui của quân Tống, cố gắng kéo dài làm tiêu hao lực lượng.

Lúc gặp được địa hình có lợi, cơ hội thích hợp,

Kỵ binh Nam châu thậm chí còn phát động một đợt tấn công mạnh mẽ hẳn hoi, bọn họ làm vậy là để nói cho quân Tống, bọn ta không chỉ muốn quấy rối ngươi, bất cứ lúc nào bọn ta cũng có thể làm thật!

Cho dù biết được ý đồ của binh mã Nam châu, nhưng binh mã quân Tống rút về cũng không thể không đề phòng.

Gã ta đối mặt với đám kỵ binh thỉnh thoảng lại quấy phá một lần này cũng thật sự rất đau đầu, hai ba trăm vạn đại quân rút lui giống như một con rồng dài, không thể tập hợp thành một đoàn chỉnh thể để rút lui, cũng không có con đường rộng rãi đến thế để đi. Kỵ binh Nam châu cứ như vậy, thỉnh thoảng bất thình lình đến một lúc, xuyên qua bên trái một cái, xuyên qua bên phải một cái, đánh xong rồi chạy.

Ngươi không biết được đối phương sẽ bất ngờ xuống tay ở vị trí nào, sẽ xuống tay vào lúc nào.

Người ta cũng không tham lam, một lần giế.t chết vài trăm đến một ngàn người của ngươi rồi chạy mất, có cơ hội thích hợp mới cắn thêm vài cái. Mỗi lần số người chết tuy không nhiều, nhưng đường dài dằng dặc, số người chết tích lũy lại chắc chắn không phải là một con số nhỏ, hơn hết là khiến lòng quân Tống trở nên hoảng sợ, ngay cả lúc ngủ cũng không yên được.

Hai cái chân không thể chạy thắng được bốn chân, nhất là nhiều người như vậy, người không có cách nào thoát khỏi người ta.

Có một lần bọn họ bị quấy rối thật sự không thể chịu đựng được nữa, quân Tống tổ chức kỵ binh đuổi theo một đợt, kết quả phần quân truy kích kỵ binh kia bị dụ rời khỏi đại đội, kỵ binh Nam châu đột nhiên quay đầu vồ đến, gần như diệt hết toàn bộ kỵ binh quân Tống kia, chỉ còn lại mấy trăm kỵ binh chạy thoát quay về, căn bản không phải là đối thủ của kỵ binh Nam châu!

Hơn nữa Thương Triêu Tông thường xuyên có ý đồ tấn công bất ngờ quân đội vận chuyển lương thực, hại bên này phải tập trung không ít tu sĩ bảo vệ lương thực. Trên thực tế, Thương Triêu Tông chưa từng đụng đến đội ngũ vận chuyển lương thực một lần nào, nhưng ai biết được Thương Triêu Tông có thể đột nhiên xông đến một lần hay không, không thể không tập trung tu sĩ, gia tăng lực lượng phòng hộ.


Vì chấp hành nhiệm vụ quấy rối lần này, Đại Thiên Sơn cũng coi như chịu không ít khổ sở.

Quân Tống không phải bùn để mà nhào nặn, chọc giận bọn họ rồi, đám tu sĩ đi theo sẽ đuổi giết, Đại Thiện Sơn cắt đứt được bọn họ rồi, giá trị thương tổn phải trả không nhỏ!

Đối với mười vạn kỵ binh ăn gió nằm sương mà nói, chưa kể đến người, quấy rối đường dài như vậy, phải luôn giữ vững thể lực của chiến mã đã là một thử thách rất lớn rồi!

“Đại đô đốc, chỉ thị của bệ hạ đến rồi, ra lệnh lập tức dừng tấn công Yến Kinh lại, đại quân lập tức rút lui toàn bộ!” Văn Du nhận lấy chiếu chỉ từ trong tay tiểu tướng rồi đọc xem, sau đó phóng ngựa đến bên người La Chiếu truyền lại lời thư.

La Chiếu nhận chỉ xem để xác nhận lại, im lặng không nói lời nào, có vẻ suy tư.

Gã ta không biết bệ hạ đột nhiên hạ ý chỉ này là có ý gì, không biết có phải bệ hạ cũng nhìn thấu được ý đồ của Mông Sơn Minh không.

Gã ta đã truyền tin về Tống Kinh, đã báo cáo bên này cũng lui binh rồi, phỏng chừng sau khi phía Tống Kinh truyền chỉ không bao lâu sẽ nhận được tin tức phía bên này.

Gã ta ném chiếu chỉ cho đám người Tô Nguyên Bạch xem, còn gã ta vẫn chưa nói lời nào, nhìn bốn phía xung quanh, sĩ khí của quân Tống cũng có chút trầm đi rồi.

Đi đi về về lặn lội đường sá xa xôi như vậy, phải trả cái giá không nhỏ, đi về mà không thu được gì, sĩ khí tốt được mới là lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận