Đạo Quân

Mọi người nghe vậy gật đầu, chuyện này xác thực rõ rành rành, khỏi cần phải nói, nói ngay như nước Yến có Ngô Công Lĩnh ở Thương châu nổi loạn, đó không phải là ý nghĩ nhất thời, rõ ràng là âm thầm mưu đồ từ rất lâu rồi, nếu nói nước Tống ở phía sau không giở trò quỷ gì, mới là chuyện lạ.

Hiện tại, chuyện của Triều Thắng Hoài không quan trọng, chủ đề nhanh chóng chuyển về tối hậu thư của Tử Bình Hưu, có người tức nghẹn, thậm chí đề nghị trưc tiếp phái người đến Tống Kinh làm thịt Tử Bình Hưu luôn. Nhưng cái này chỉ là nói nhảm, thừa tướng một nước không phải ai muốn giết thì có thể giết đâu, bên người luôn có cao thủ hộ vệ, không nói có thể dễ dàng thành công hay không, nếu thật sự làm việc này, đến lúc đó không phải là người của Tử Bình Hưu gây khó dễ cho Vạn Thú môn hay sao..

Đầu tiên là chôn sống sáu trăm ngàn tù bình, tiếp theo là tàn sát hàng loạt dân trong thành, quân Yến tàn bạo làm cho người khác tức giận vô cùng, hết lần này tới lần khác triều đình nước Tống lại không có ai ngăn cản nổi, hễ là người cản thì đều bị tàn sát. Theo quân Yên càng ngày càng bành trướng, đã khiến cho bách tính nước Tống hoang mang, lo sợ.

Hướng quân Yến mở rộng, các thành ở khắp nơi, bách tính dồn dập dìu già dắt trẻ, lau nước mắt bỏ chảy khỏi quê hương, người dám chống cự nói chung cũng chỉ là số ít.

Thời gian dần trôi qua, dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, phạm vi càng ngày càng rộng, cuối cùng khiến cho sự trật tự đất nước của nước Tống sụp đổ, nhiễu loạn khiến sự cân bằng ở nước Tống bị phá hủy hoàn toàn.

Chỉ cần phần lớn bách tính bỏ mặc rất nhiều đất trồng trọt, cũng khiến cung cầu trong nội bộ nước Tống bị đứt gãy, phía sau lập tức sẽ xiết chặt toàn bộ cung cầu nước Tống.


Cả nước trên dưới, lòng người đều bàng hoàng, không thấy thắng trận, khó mà an ủi..

Bên trong quân trướng, Kim Tước đứng trước địa đồ, từ từ nói: "Trật tự trong nội bộ của nước Tống đã mất cân bằng, sức mạnh của nước Tống đang tiêu hao nhanh chóng, đây là ước muốn mà Mông Sơn Minh muốn nhìn thấy!"

Tướng lĩnh ở bên trái nói: "Nước Tống liên tục thúc giục triều đình, bảo chúng ta mau chóng xuất binh đánh nước Yến."

Tướng lĩnh ở bên phải chỉ địa đồ: "Đại Tư Mã nói không sai, Mông Sơn Minh chính là muốn gắp lửa bỏ tay người, để nước Hàn chúng ta tiến đánh nước Tống."

Tướng lĩnh bên trái nói: "Cái này ta biết, thế nhưng Mông Sơn Minh sẽ không để cho chúng ta dễ dàng chiếm được lợi, chỉ cần đánh được nước Tống, tiếp theo hai nước sẽ liên minh chống lại chúng ta, đến lúc đó chúng ta cái gì cũng không chiếm được. Cho nên ta vẫn nghĩ rằng, cần phải thừa dịp nội bộ nước Yến rối loạn, tiến quân đánh!"

Kim Tước khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chú vào địa đồ, lắc đầu, nói: "Sao có thể nói cái gì cũng không chiếm được, đánh nhau với nước Tống, thực lực sẽ tiêu hao nhanh chóng, nước Hàn chúng ta có thể chiếm được món hời lớn. Hiện tại, vẫn chưa tiêu hao nhiều, nước Tống vẫn còn sức lực, một chút tâm tư kia của Mông Sơn Minh... Cứ để ông ta tiếp tục giày vò nước Tống đi, khiến nước Tống hao tổn nhiều, đến lúc đó cứ coi như là chúng ta không xuất binh, trong khoảng thời gian dài hai nước cũng không còn tinh lực đâu mà đi khiêu khích nước ta, ngược lại sẽ ngoan ngoãn đối với nước ta, đây không phải là chiếm hời lớn thì là cái gì? Không vội, thận trọng một chút, tốt nhất là nên như thế."


Tướng lĩnh bên trái nói: "Đại nhân, triều đình bên kia gây áp lực, ngài một mực chĩa vào cũng không được chuyện gì cả!"

Kim Tước hất cằm vào chỗ nước Triệu trên địa đồ: "Nước Triệu quá im lặng, tại ta cũng không xác định được nước Triệu sẽ xuất thủ trước hay không, nên ta sẽ không liều lĩnh xuất binh, một khi tấn công nước Yến xuất hiện trạng thái cầm cự, đột nhiên nước Triệu thừa dịp nội bộ nước Hàn ta đang thiếu binh lực mà phát động tấn công, thì làm như thế nào cho ổn?"

Tướng lĩnh bên trái có chút dở khóc dở cười nói: "Nếu như nước Triệu là bởi vì bị Tề và Vệ khống chế nên mới không xuất thủ, chúng ta cứ như vậy ngồi chờ, chẳng phải là để vuột mất cơ hội tốt hay sao?"

Kim Tước: "Liên thủ đánh Yến là ta lừa gạt đám ngu đần ở nước Tống kia! Ta không ngại nói thẳng, mặc kệ trước mắt có miệng thịt mỡ ngon như thế nào, chỉ cần bên cạnh mình còn có sự uy hiếp, ta sẽ không xuất binh. Chỉ có nước Triệu xuất thủ đánh Yến, ta mới ra tay, ta sẽ không liều lĩnh đặt vận mệnh của nước Hàn vào bất cứ nguy hiểm nào, cũng sẽ không để các tướng sĩ chết một cách vô ích. Đánh trận ấy, phải thận trọng."

Tướng lĩnh bên phải nói: "Chẳng lẽ thật sự phải ngồi nhìn Tống và Yến đánh nhau rồi hòa đàm sao?"


Kim Tước: "Chờ một thời gian thôi, chờ đến thời khắc quan trọng, để triều đình đến nước Triệu đàm phán, nước Triệu xuất binh đánh Yến, chúng ta sẽ xuất binh đánh Tống, chỉ khi lôi nước Triệu vào, sau khi không còn nỗi lo nào nữa, mới chính là thời điểm để chúng ta hành động. Không nên tham ăn quá nhiều, khiến người khác không có gì, chúng ta chỉ cần có cái để cuỗm là được, mấu chốt là phải có thể ăn vào bụng mình mới ổn. Nếu nước Triệu không chịu xuất binh, vậy chúng ta cũng án binh bất động, có nước Hàn chúng ta chèn ép, nước Triệu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi, đừng hóng chiếm được cái gì. Tóm lại, thận trọng là tốt nhất! Đừng giống như tên đần La Chiếu kia, thế mà chạy một quãng đường dài chỉ để đánh Yến Kinh, chà chà, thật không biết tên đó nghĩ gì nữa?"

La Chiếu ngu ư? Hai tướng ở hai bên nhìn nhau, hai người không cảm thấy La Chiếu ngu, chỉ là gã ta đụng phải tên biến thái Mông Sơn Minh kia mà thôi, sau khi thu thập và xem xét tình hình, ai có thể nghĩ tới rằng Mông Sơn lại có thể dùng cách kia đột phá đô phòng ngự đây?

Hai người không cảm thấy chiến lược kia của La Chiếu có vấn đề gì, từ lúc mới bắt đầu, đứng ở một khía cạnh nào đó mà nói, thì kế hoạch đó rất là cao minh.

Hai người thấy cũng chỉ có trong mắt loại người an phận thủ thường như Kim Tước mới cảm thấy La Chiếu ngu.

Sau khi hai tướng rời khỏi trướng chủ soái, vẫn nhịn không được nhìn nhau lắc đầu, thật sự là hết cách và cũng thật sự là phục vị Đại Tư Mã này, mặc cho triều đình tạo áp lực ra sao, mặc kệ người tam đại phái chèn ép thế nào, mặc kệ nước Tống mắng chửi, mặc người khác chế giễu như thế nào, mọi người châm biếm thế nào cũng được, vị Đại Tư Mã vẫn không xuất binh!

Muốn xuất binh cũng được, thừa nhận mình không có tài cán gì, thoái vị nhường chức, triều đình muốn giáng chức hay muốn làm sao đều được, triều đình cho người khác đến chỉ huy tiến công cũng được.

Gặp phải loại người mà chỉ muốn an phận, triều đình thật sự cũng chẳng biết làm gì với vị Đại Tư Mã, thay người cũng không ổn. Ở một mức độ nào đó mà nói, phong cách thận trọng của vị này thật sự rất hợp khẩu vị của không ít người trong triều đình, chí ít khi dùng vị này sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì, đôi chân của Mông Sơn Minh cũng là do vị này đánh đến tàn phế, ai dám nói Kim Tước không có tài cán gì?


Vị này lo lắng xảy ra sự cố, vẫn rất là có trọng lượng, những người khác thật sự không dám nhận trọng trách này, sợ phải gánh trách nhiệm.

Nhưng mấu chốt là tướng sĩ phía dưới không nghĩ như vậy, bình thường thì không có cơ hội thăng quan phát tài, nhưng giờ trước có cơ hội tốt như vậy, cục thịt béo bở nước Yến này quả thực là cướp được dễ như trở bản tay, lại cứ thế mà bị vị này chặn laijm tướng sĩ phía dưới tất nhiên là có phần bất mãn, đây chính là ngăn cản con đường của mọi người mà.

Bởi vậy ngay cả tướng sĩ dưới trướng cũng không khỏi quở trách ông ta, cũng chưa thấy ông ta chỉ huy đánh thắng một trận chiến nào, thế mà lại có thể bò lên được vị trí Đại Tư Mã, rất nhiều người không nghĩ ra được.

...

Bên trong nước Yến, quân Tống vẫn bị nhân mã Nam châu quấy rối, không thể thuận lợi rút lui được.

Nhiều lần La Chiếu dụng kế, muốn tiêu diệt một trăm ngàn thiết kỵ đang gây rối, nhưng Thương Triều tông cũng không phải dạng vừa, căn bản không dễ bị lừa, ngươi lừa là chuyện của ngươi, ta đánh là chuyện của ta, khiến La Chiếu rất là đau đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận