Đạo Quân

Tin Mông Sơn Minh chiến bại gây nên chấn động không nhỏ ở các nước. Người của ba đại phái nước Yến không ngừng đến đây hỏi dò. Các thế lực lớn của các nước đều tỏ vẻ quan tâm, muốn hỏi có phải do Vạn Thú môn nhúng tay chiến sự.

Đặc biệt là ba đại phái của nước Tề và nước Vệ, thậm chí đã gửi thẳng lời cảnh cáo tới Vạn Thú môn, cảnh cáo Vạn Thú môn giữ vững lập trường của mình, bằng không đừng trách bọn họ không khách khí!

Tình huống đã rất rõ ràng, nước Yến phải đánh thắng nước Tống đồng thời chống cự nước Hàn, như vậy có thể ổn định thế cục thiên hạ, có quan hệ tới lợi ích của hai nước Tề, Vệ, đương nhiên thế lực của hai nước này phải đứng ra cảnh cáo.

Nhưng Vạn Thú môn vẫn nói câu kia, không phải chúng ta làm, chết cũng không thừa nhận!

Vạn Thú môn có suy tính của Vạn Thú môn. Dù sao họ cũng không phải môn phái nhỏ thông thường. Một môn phái không có địa bàn cố định mà có thể tranh một vị trí với Phiêu Miễu các tự nhiên có chỗ độc đáo riêng. Ví dụ như lần này có thể khiến quân Yến phải nếm quả đắng, tất nhiên cũng có thể khiến quân đội của các quốc gia khác thiệt thòi. Chỉ cần danh tiếng lần này qua đi, thắng thắng thua thua xong, thế cục ổn định, môn phái nào ăn no rửng mỡ còn muốn sống chết với Vạn Thú môn?

"Thất bại sao?"

Trong ngự thư phòng tại đế đô, Thương Kiến Hùng trở mình trên giường, hỏi nhỏ.

Đã lâu không được ngủ yên giấc như vậy lại bị Điền Vũ gọi tỉnh. Điền Vũ báo tin tức Mông Sơn Minh thất bại.

Điền Vũ gật đầu:

"Có người nói là Vạn Thú môn ra tay. Trận chiến này tổn thất năm trăm nghìn binh mã."

Thương Kiến Hùng chậm rãi ngồi dậy, khoanh chân ngồi thật lâu trên giường không nói chuyện.

Lúc trước ông ta còn ước gì Mông Sơn Minh thất bại.

Lúc này, nghe tin thất bại xong, ông ta lại lo sợ bất an.


Ông ta nghĩ đến một kết quả, một khi Mông Sơn Minh hoàn toàn thua trước biên giới nước Tống, nước Tống không còn uy hiếp bên trong, La Chiếu còn cần phải lui về sao? Coi như không tức khắc giết về để uy hiếp đế đô lần thứ hai, nhưng sau khi tập hợp xong liệu có thể quay đầu lại không? Tình hình quốc nội nước Yến đến thời điểm này còn có thể ngăn cản sao?

"Gọi mấy người Đồng Mạch tới đây." Thương Kiến Hùng trầm giọng nói.

"Vâng!" Điền Vũ đáp lời, xem về phía giường, thử hỏi: "Bệ hạ, đêm nay về hậu cung nghỉ ngơi?"

Nói đến hậu cung, Thương Kiến Hùng vẫn còn ám ảnh, phảng phất như vẫn còn nghe thấy tiếng những người phụ nữ kia khóc lóc, cả giận nói:

"Làm chuyện của ngươi đi!"

"Vâng!"

Điền Vũ cung kính khom mình, mau chóng rời đi, không còn dám nhiều lời, đã biết là vị này vẫn không dám về hậu cung.

Chờ mấy người Đồng Mạch tới, quân thần thương nghị một hồi, quyết định đi tìm Mạnh Tuyên, khuyên ba đại phái ép Mông Sơn Minh dẫn đại quân lui về.

Phòng ngự quốc nội nước Yến trống vắng, không còn quân đội chủ lực xuất kích chung quanh, trong lòng họ thực sự là không chắc chắn. Nếu Mông Sơn Minh thật sự muốn thua sạch những tinh nhuệ của nước Yến ở trong biên giới nước Tống, đến lúc đó bảo họ phải làm sao bây giờ? Thừa dịp Mông Sơn Minh đụng phải vách, vừa vặn gọi người về.

Mạnh Tuyên cũng nhận được tin Mông Sơn Minh bị đánh bại, không dám chắc đối với lời khuyên bảo của mấy vị quân thần, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói sẽ thương lượng với bên Cung Lâm Sách.

Cung Lâm Sách nhận được tin của Mạnh Tuyên cũng do dự, bởi vì tạm thời không làm gì được Vạn Thú môn. Trần Thiếu Thông sẽ dẫn quân đuổi theo sau lưng quân Yến, quân Yến vẫn đang dùng phương thức giao chiến tránh né.

Tiếp tục như vậy, còn phải dằn vặt đến khi nào, dường như cũng khó chặn lại quân đội của La Chiếu.


Cung Lâm Sách cũng động lòng muốn lùi về bảo tồn thực lực, lập tức đi tìm Mông Sơn Minh thương lượng.

Ai biết Mông Sơn Minh từ chối thẳng thừng, lý do là một khi để nước Tống bảo tồn quân đội chủ lực, đến lúc đó nước Hàn tất nhiên càng muốn tấn công nước Yến với thực lực yếu hơn. Đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ nước Hàn mà rất có thể cả nước Triệu và nước Tống đều muốn nhảy vào chia một chén canh. Bị ba nước đồng loạt ra tay, nước Yến chắc chắn phải chết!

Không biết chắc chuyện liệu sẽ phát sinh hay không, Cung Lâm Sách thật không rõ. Trước mắt đang bị Trần Thiếu Thông đánh chạy thì sao, ông ta hỏi Mông Sơn Minh chuẩn bị làm sao?

Mông Sơn Minh kiên trì không lui, Cung Lâm Sách cũng bị ép tiến lui đều khó.

....................

Thật sự là người quen cũ!

Chạy vào trong rừng, Chu Thiết sửng sốt nhìn Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi từ trong rừng đi ra. Một người mỉm cười, một người treo vẻ tủm tỉm đã thành bảng hiệu.

Chu Thiết thật sự không ngờ hai vị này rời Vạn Thú môn còn có ngày gặp lại, càng không ngờ hai người này muốn gặp mình.

Y chỉ là một đệ tử nhỏ của Vạn Thú môn, lúc trước khi linh thú xuất hiện biến cố chính là do y phụ trách chiêu đãi hai ngươi mà thôi. Ngưu Hữu Đạo còn đề nghị kết nghĩa với y.

Đột nhiên nhận được một lá thư hẹn y ra gặp mặt, nói là bạn cũ, y còn đang khó hiểu không biết là ai. Y không quen biết nhiều người bên ngoài, cũng không cho rằng bên ngoài sẽ có cần phải hại y, thật không ngờ là hai người này.

"Chu huynh, chẳng nhẽ không quen biết?" Ngưu Hữu Đạo tới gần, cười híp mắt hỏi một tiếng.

Chu Thiết có vẻ câu nệ, nhưng vẫn giữ quy củ chào hỏi:


"Đạo gia, Hồng nương."

"Khách khí như vậy làm gì, trên đường tới đây nghĩ đến việc chưa gặp Chu huynh đã lâu, tình thế bây giờ cũng sợ người ta hiểu lầm, cho nên mới giấu thân phận hẹn ngày gặp. Chu huynh hiện vẫn tốt chứ?" Ngưu Hữu Đạo bắt chuyện một phen.

Nghe nói thủ hạ của vị này đang giao chiến với nước Tống, Chu Thiết có lo lắng, nói chuyện còn giấu diếm.

Ngưu Hữu Đạo vốn muốn hỏi thăm chút tình huống của Vạn Thú môn, thấy y như vậy cũng không làm y khó xử, chỉ xác nhận xem Triều Thắng Hoài có ở Vạn Thú môn hay không.

Trước nghe nói Triều Thắng Hoài bị giam lỏng ở Tống kinh, hắn và Hồng nương đi Tống kinh một chuyến, kết quả tìm đến chỗ giam lỏng mới phát hiện Triều Thắng Hoài đã không còn ở đó, đi đâu thì không biết. Chuyện này liên quan tới bí mật về việc mà Cổ Không Quần muốn làm, sẽ không để lộ ra.

Ngưu Hữu Đạo lập tức có phán đoán. Lúc trước Mông Sơn Minh còn không thể chắc chắn là Vạn Thú môn nhúng tay vào, nhưng Triều Thắng Hoài không ở đó đã cho hắn thêm mấy phần xác định.

Muốn Vạn Thú môn ra tay giúp đỡ mà lại giam giữ cháu của trưởng lão Vạn Thú môn dường như không quá thích hợp. Ngưu Hữu Đạo nghi là Triều Thắng Hoài đã trở về Vạn Thú môn.

Bây giờ tìm Chu Thiết xác nhận, quả nhiên là trở về.

Thấy y có vẻ lẩn tránh, Ngưu Hữu Đạo cũng không dông dài nữa, rút một lá thư trong tay ra, đưa lên nói:

"Vạn Thú môn còn có một người quen, vốn muốn hỏi thăm, nhưng giờ ta không thích hợp ở lại đây lâu, làm phiền Chu huynh thay ta mang lá thư hỏi thăm này đi."

Mang lá thư đi cũng chẳng có gì to tát, Chu Thiết nhận, lật qua lật lại không thấy tên người nhận, hỏi:

"Mang cho ai?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Chính là vị vừa mới nói kia, Triều Thắng Hoài. Để tránh gây cho Triều Thắng Hoài phiền toái, đừng nên để cho người khác biết là ta đưa, cũng tránh cho Triều Thắng Hoài chê huynh lộ liễu mà gây sự với huynh."

Chu Thiết gật đầu:


"Được rồi, nếu không còn gì khác, ta đi về trước."

"Không vội!"

Ngưu Hữu Đạo đưa tay sang, nhận kim phiếu trị giá mười nghìn đồng vàng do Quản Phương Nghi đưa cho:

"Một chút tâm ý nhỏ, Chu huynh đừng ghét bỏ."

Loại đệ tử nhỏ như Chu Thiết vẫn chưa có can đảm thu tiền tài của người ngoài, liên tục từ chối, sống chết cũng không chịu nhận, Ngưu Hữu Đạo đành phải thôi.

....................

"Triều sư huynh, thư của huynh."

Triều Thắng Hoài cũng rất khổ, ông nội của gã Triều Kính giận dữ phạt gã quét rác ba năm, vừa để trừng phạt gã, cũng là để cho đồng môn xem.

Gã chính đang lúc quét rác, một sư huynh đệ đồng môn lại đưa tới một lá thư.

Triều Thắng Hoài nhận thư rất ngạc nhiên:

"Ai?"

Đồng môn kia nói:

"Không biết, Chu Thiết bên tạp vụ mang tới, nói là từ bên ngoài về gặp người, tiện thể mang về."

"Chu Thiết?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận