Đạo Quân

Được biết đó là kế sách đối phó quân địch, Trương Hổ lập tức tuân lệnh đi chấp hành,

Về phần vì sao phải tiếp tục bí mật sắp xếp, với kinh nghiệm lâu năm trên sa trường, Trương Hổ vừa nghe đã hiểu. Há có thể để cho Trần Thiếu Thông biết được rồi chạy thoát? Việc này không thể bị dò rỉ ra ngoài.

Cung Lâm Sách đứng bên cạnh nghe xong thấy an tâm hơn nhiều, nhưng vẫn có chút nghi vấn: “Những dược hoàn này tên là gì? Ngưu Hữu Đạo lấy ở đâu ra? Thật sự hữu dụng sao?”

Mông Sơn Minh: “Những điều Cung chưởng môn hỏi ta cũng không rõ lắm. Đạo gia từ trước đến nay làm việc đều không thích lộ ra chân tướng sự tình, ngài ấy kín miệng không nói ra, ta cũng sẽ không hỏi nhiều. Nhưng nếu ngài ấy đã sai người mang thứ này đến thì chắc chắn là hữu dụng, ta vẫn tin tưởng ở điểm này.

Cung Lâm Sách nhíu mày, trong lòng khó chịu, khó chịu ở chỗ Ngưu Hữu Đạo không có chút ảnh hưởng gì đối với Nam Châu, khó chịu ở chỗ Nam Châu từ trên xuống dưới người người lại đều tín nhiệm Ngưu Hữu Đạo đến như vậy, những người tinh mắt đều biết rõ, Ngưu Hữu Đạo không hề cưỡng ép trói buộc Nam Châu điều gì, nhưng người ở Nam Châu từ trên xuống dưới đều tin tưởng Ngưu Hữu Đạo.

Thiên Ngọc môn và Đại Thiền Sơn chính là ví dụ, Thiên Ngọc Môn không nói, Đại Thiền Sơn đến nay cũng không biết làm thế nào, rõ ràng thực lực mạnh hơn Ngưu Hữu Đạo rất nhiều, nhưng ai nấy đều biết sau lưng Nam Châu, người làm chủ thực sự lại chính là Ngưu Hữu Đạo, Đại Thiền Sơn có chút xấu hổ nhưng lại không thể làm gì.

Ít nhất Đại Thiền Sơn không thể dễ dàng điều động binh mã Nam Châu, Thương Triêu Tông bọn họ chắc chắn trước tiên phải làm cho rõ vì sao cần điều động binh mã.

Nhưng chuyện đó đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói chỉ là chuyện đơn giản bằng một một câu nói. Thậm chí không cần đưa ra lí do, binh mã cũng sẽ được điều động, sau khi điều động rồi cũng không nhất định sẽ đưa ra lí do.

Nói một cách khác, Nam Châu từ trên xuống dưới người người đều không tin tưởng bất kì thế lực nào khác, chỉ tín nhiệm Ngưu Hữu Đạo.


Tam Đại Phái đã từng có ý định thuận theo quan hệ khách quan trong đó, nhưng rất khó hiểu rõ, bởi vì phần lớn thời gian Ngưu Hữu Đạo đều trốn không xuất hiện, thậm chí về cơ bản là không nhúng tay bào bất kì chuyện quân sự chính trị gì của Nam Châu, tùy Thương Triêu Tông bọn họ quản lý Nam Châu thế nào cũng được. Hết lần này đến lần khác cứ luôn mượn tay người khác cho mình đỡ mệt, dường như chuyện gì cũng đều vung tay mặc kệ mà ngồi mát ăn bát vàng.

Mông Sơn Minh sau đó lại nhắc một câu: “Đợi chuẩn bị xong xuôi rồi, trước khi chiến sự nổi lên vẫn hy vọng Tam Đại Phái làm một buổi cúng bái hành lễ ổn định lòng quân ở các bộ.”

“Cúng bái hành lễ?” Cung Lâm Sách khó hiểu,

“Như vậy là sao?”

Mông Sơn Minh giải thích nguyên nhân một chút, trước khi khai chiến không thể tiết lộ bí mật, sợ đáng rắn động cỏ, nhưng trước đây phương thức công kích kêu gọi chim muông của quân Tống ảnh hưởng quá lớn đến lòng quân nước Yến, vì khủng hoảng trước khi ngăn ngừa khai chiến cho nên cần Tam Đại Phái giả thần giải quỷ một phen, tỏ ra là Tam Đại Phái có phương pháp phá giải, cổ vũ sĩ khí, bằng không nếu người người e sợ chiến đấu, cuộc chiến này còn đánh làm sao được nữa?

Cung Lâm Sách đã hiểu, gật đầu nói: “Cái này thì yên tâm, sẽ bố trí ổn thỏa.”

Mông Sơn Minh: “Sau trận chiến, công lao phá giải bí pháp của quân Tống tất nhiên thuộc về Tam Đại Phái, Đạo gia tuy đã bỏ sức lực ra, nhưng không muốn kể công, hy vọng Tam Đại Phái có thể thành công.”

Cung Lâm Sách đương nhiên ước Tam Đại Phái chiếm được công này, cũng vừa để cho trên dưới nước Yến nhìn vào, chỉ là còn vài điều không hiểu rõ: “Công lao lớn như vậy, nói tăng thêm lượng quân ở nước Yến, Ngưu Hữu Đạo có thể có lòng tốt bỏ qua như vậy sao?”


Mông Sơn Minh: “Đây chính là Đạo gia rộng lượng!Đạo gia chính là kiểu người này, ngài ấy không thích nói toạc ra, Tam Đại Phái cứ việc yên tâm kể công, Đạo gia sẽ không vạch trần đâu, điều này ta có thể cam đoan.”

“Rộng lượng?” Cung Lâm Sách cười lạnh một tiếng: “Ngưu Hữu Đạo nói như vậy sao? Những lời quỷ quái này của hắn mà ngươi cũng tin?”

Trong mắt Cung Lâm Sách, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể không giành lấy lợi ích cho bản thân mình?

Mông Sơn Minh gật đầu, tuyệt đối không chút hoài nghi nói: “Ta tin!”

Trong mắt ông, Ngưu Hữu Đạo đích thực là kiểu người này, những chuyện có ảnh hưởng càng lớn, chỉ mong sao không có người biết càng tốt.

Quen biết nhiều năm nên ông có lòng tin đối với Ngưu Hữu Đạo ở điểm này cũng là có tiền lệ. Thí dụ như năm đó đưa đến những chiến mã kia nhưng lại để công lao cho Thiên Ngọc môn, loại chuyện này đã không chỉ có lần một lần hai, Ngưu Hữu Đạo là kiểu người chỉ mong không có ai biết rõ sự tồn tại của hắn mới là tốt, nhiều việc phải ngoi đầu lên chính là do tình thế bất đắc dĩ.

Nói cho dễ nghe một chút thì là ít xuất hiện, nói khó nghe một chút thì là âm hiểm, thích trốn ở phía hậu đài.

Trên mặt Cung Lâm Sách hiển hiện thái độ chế giễu: “Ngươi tin hắn làm nhiều việc như vậy mà không vì lợi ích của bản thân hay sao?”


Mông Sơn Minh: “Có vì lợi ích của bản thân hay không thì ta không biết, nhưng ngài ấy từng nói với vương gia một câu khiến ta tin tưởng sâu sắc!”

Cung Lâm Sách ồ một tiếng, tò mò hỏi: “Nói câu gì?”

Mông Sơn Minh: “Kẻ thiện chiến công không hiển hách!”

“Kẻ thiện chiến công không hiển hách…” Cung Lâm Sách tự nói thầm, hơi suy nghĩ một lát, sau khi hiểu ra một chút gì đó, tâm tình cực kì phức tạp, chợt hỏi một câu: “Nếu như trước đây là Ngưu Hữu Đạo bảo ngài rút quân, ngài có rút không?

Nghe được lời đó, Mông Sơn Minh sững sờ, muốn hỏi ngược lại một câu, Ngưu Hữu Đạo bảo rút quân và các ông bảo rút quân giống nhau được sao? Ngưu Hữu Đạo bảo rút quân chắc chắn có nguyên nhân khác, nếu không sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chiến sự, các ông ra lệnh rút quân là bởi vì lòng riêng của mình mà không để ý đến đại cục, cả hai sao có thể đưa ra so sánh?

Trong lòng Mông Sơn Minh mặc dù nghĩ vậy, ngoài miệng lại trả lời: “Sẽ không!”

Cung Lâm Sách nghe xong, trong lòng cũng coi như thoải mái hơn một chút, nhưng rồi chợt nói ra một câu: “Ngưu Hữu Đạo đang ở tuổi tinh lực dồi dào, Nam Châu bên đó chắc có người xứng đôi?”

Mông Sơn Minh giật mình, không biết ông ta nhắc đến điều này làm gì, có phải là tán dóc hơi xa rồi không, chẳng lẽ muốn giúp Ngưu Hữu Đạo kéo dây tơ hồng hay sao?

Ông không cho rằng Ngưu Hữu Đạo có thể chấp nhận sự sắp xếp của Tam Đại Phái bụng dạ khó lường, liền từ chối hộ: “Hồng Nương bên cạnh Đạo gia hình như là hồng nhan tri kỉ của ngài ấy.”


Cung Lâm Sách “xùy” một tiếng: “Hồng Nương thì sao tính là xứng đôi được, loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng thì có khác gì so với kỹ nữ thanh lâu, không xứng với Ngưu Hữu Đạo.”

Mông Sơn Minh chần chừ nói: “Tấm lòng của Đạo gia chắc sẽ không để tâm chuyện quá khứ của Hồng Nương.”

Cung Lâm Sách “ha ha” một tiếng, không nhiều lời, ngược lại hơi nhếch lông mày, thấp thoáng trong ánh mắt như đang ẩn giấu vài phần suy tư.

Ông ta quay người bước đi, quay đầu lại gọi trưởng lão của Tử Kim Động Nhạc Uyên đến, đi sắp xếp theo yêu cầu của Mông Sơn Minh, tổ chức một trò chơi để ổn định lòng quân.

Nhạc Uyên lĩnh mệnh lệnh, vừa lúc định đi thì Cung Lâm Sách chợt hô một tiếng: “Đợi đã.”

Nhạc Uyên dừng bước, hỏi: “Chưởng môn còn có gì phân phó?”

Cung Lâm Sách trầm ngâm đi tới đi lui một hồi rồi dừng lại trước mặt Nhạc Uyên nói: “Ngươi hãy thử sàng chọn trong môn phái, xem xem trong môn phái có nữ đệ tử nào tài mạo đều tốt không.”

Nhạc Uyên khó hiểu: “Để làm gì ạ?”

Cung Lâm Sách: “Ngươi cứ sàng chọn trước đi rồi nói.”

Nhạc Uyên: “Cái này không cần sàng chọn, những đệ tử ưu tú hoặc có chút địa vị trong môn phái, ngài ấy kết duyên với ai cũng đều không thua kém, người càng ưu tú, địa vị càng cao, ngài ấy phối ngẫu tài mạo lại càng tốt, thêm nữa, chuyện gì giao cho họ đi làm cũng đều an tâm cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận