Đạo Quân

Đồng Mạch vốn có ý tưởng này nhưng bị Chân Thiếu Khắc nhắc nhở như vậy, lập tức cảnh giác, lo lắng bên trong có bẫy, lạnh lúc quét mắt nhìn Cao Kiến Thành một chút rồi quay người đi.

...

“Xem đi.”

Thái Thúc Hùng cũng ngồi sau trác án trong thư phòng ném tin tình báo vừa truyền tới lên bàn.

Thiệu Bình Ba đứng dưới tiến đến, hai tay cung kính nhận tình báo về xem, sau khi xem xong mới biết Triệu quốc nếm mùi thất bại trong tay Yến quốc, thế cục trận chiến Yến Triệu đảo lộn, công thủ đổi chỗ.

“Thương Kiến Hùng may mắn thật, tự đi tìm đường chết lại có người bên dưới liều mạng. Đám Thương Triều Tông thật sự là chinh thiện chiến, đã thật sự ngăn được cơn sóng dữ!” Giọng Thái Thúc Hùng mang theo sự trào phúng, có điều vẫn có thể nhận ra, tâm trạng của ông ta không tệ.

Bốn nước đang đánh nhau, đều đang tiêu hao, ngay cả Tề quốc và Vệ quốc cũng đầu tư không ít tài nguyên, ông ta ở bên xem náo nhiệt, nhìn chư quốc cắn nhau gà bay chó chạy mình đầy thương tích cảm thấy vô cùng hài lòng.

Thiệu Bình Ba khép tình báo lại đặt về trên bàn: “Nếu không phải Vệ quốc và Tề quốc hết sức ủng hộ, Yến quốc căn bản không đủ sức đánh một trận, vừa bắt đầu chiến sự Yến quốc đã vong rồi!”


Thái Thúc Hùng gật đầu, dĩ nhiên ông ta biết đạo lý này, nếu không có một lực lượng bên ngoài ủng hộ, chỉ riêng lương thảo đã đủ kéo đổ Yến quốc yếu ớt rồi.

“Ngược lại, cũng là chuyện tốt, Tề, Vệ đều bị tiêu hao lây.” Thiệu Bình Ba lại bồi thêm một câu.

Thái Thúc Hùng mỉm cười, vỗ vỗ lan can ghế, đây chính là điều ông ta muốn thấy, sau khi vui vẻ lại chậc chậc một tiếng: “Ngô Công Lĩnh kia đúng là một kẻ kỳ diệu!”

Thiệu Bình Ba hiểu rõ ý ông ta. Ngô Công Lĩnh đã làm hỏng chuyện tốt của Hàn quốc, khiến ý đồ của Hàn quốc không thể thúc đẩy thuận lợi, không khác gì gia tăng tiêu hao sức lực của Hàn quốc, cũng khiến lực lượng bốn nước phía đông phân liệt hơn, có lợi cho bên này. Vẻ mặt y nghiêm túc nói: “Bệ hạ, người này không thể khinh thường, trước kia bị huynh trưởng Ngô Công Sơn che mất, phụ thân thần không có đánh giá tốt về hắn, giờ xem ra, hình như đã coi thường người này rồi.”

“Loạn thế xuất anh hùng, thực sự là một nhân vật.” Thái Thúc Hùng gật đầu, bỗng hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói Mục Trác Chân đã đưa nữ nhân mình sủng ái nhất dâng cho Thương Kiến Hùng, nữ nhân này giờ rất được Thương Kiến Hùng sủng ái. Theo tin tức đáng tin, bởi vì nữ nhân này, khiến Yên Kinh không ít người bất mãn. Cô vương trước kia chưa từng chú ý đến nữ nhân này, cô vương rất tò mò là nữ nhân nào vừa có thể khiến Mục Trác Chân sủng ái, lại có thể khiến Thương Kiến Hùng mê đắm như vậy, không biết nàng ta tuyệt sắc nhường nào? Ngươi có biết gì về nữ nhân này không?”

Thiệu Bình Ba nhìn bộ dạng ông ta dường như rất hứng thú với nữ nhân kia.

Vừa suy nghĩ liền hiểu ra.

Nếu chỉ được Mục Trác Chân sủng ái thì chẳng có gì đáng nói, nhưng ngay cả Thương Kiến Hùng cũng quỳ dưới váy nữ nhân kia, liên tục khiến hai vị đế vương đã quen với giai lệ hậu cung tin phục, e là các đế vương chư quốc đều đã chú ý, cũng có thể nói là vì Thương Kiến Hùng đã hấp dẫn sự chú ý cao độ của thế lực khắp nơi.


“Vi thần trước kia cũng không chú ý, chỉ nghĩ đơn giản là nữ sắc thôi, mê đảo được Thương Kiến Hùng, với vài người mà nói, chỉ e đã là họa thủy rồi! Hồng nhan bạc mệnh, nữ nhân này lại xinh đẹp, chỉ sợ cũng không có kết quả gì tốt đẹp, sớm muộn gì cũng thành quỷ dưới đao người khác.” Thiệu Bình Ba bình tĩnh đáp.

Thái Thúc Hùng cười haha: “Chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể trở thành họa thủy, nói cho cùng vẫn do Thương Kiến Hùng thiếu tự chủ. Cô vương vẫn khá có hứng thú với nữ nhân này, nếu có cơ hội chắc chắn cô vương phải cướp về tay xem thử rốt cuộc là tuyệt sắc bậc nào mà có thể khiến Mục Trác Chân và Thương Kiến Hùng đều cảm mến!” Ông ta không hề che giấu dã tâm của mình.

Ham muốn chiếm hữu là một trong những nguyên nhân xưng vương xưng bá của giống đực, Thiệu Bình Ba có thể hiểu, không lên tiếng cũng không đánh giá gì về chuyện này.

Có điều Thái Thúc Hùng lại đổi chủ đề: “Thế cục như vậy, bên Vệ quốc và Tề quốc, sắp xếp của ngươi phải nhanh lên.”

Thiệu Bình Ba khom người nói: “Bệ hạ yên tâm, nhân thủ đã xếp vào đúng chỗ, bước đầu đã thấy hiệu quả, có điều giờ vẫn chưa thích hợp cưỡng ép tốc độ tăng lên, nếu không vật cực tất phản, cần tiến hành theo trình tự.”

Việc này không cần nhắc nhở y cũng sẽ không thả lỏng, luôn siết chặt.

Y hiểu rõ tầm quan trọng của việc này đối với y, có thể tạo ra thành tích hay không liên quan đến việc y có thể mở được cục diện ở Tần quốc không.

Mặc dù Thái Thúc Hùng ủng hộ y, nhưng vẫn cần y dựa vào bản lĩnh của mình đưa ra vài thứ, nếu không văn võ đại thần cả triều không phải đồ trang trí, chuyện dính tới lợi ích của rất nhiều người trong triều đình, Thái Thúc Hùng không có thuyết pháp và bàn giao thì không thể ủng hộ không được.


Giờ y không có được quyền lực tương ứng, không thể buông tay buông chân, chính là vì điều này.

...

Trận chiến Yến Triệu, công thủ đổi chỗ, Triệu Hưng Diên bại trận khiến cho triều đình Triệu quốc cũng căng thẳng, Triệu hoàng Hải Vô Cực luôn bác bỏ ý kiến của người khác, khư khư cố chấp phải chịu áp lực cực lớn, liên tục phát lệnh hối thúc tiền tuyến dụng công.

Cho dù không có áp lực triều đình, Đại đô đốc Bàng Đằng cũng không thể không chia ra một lượng binh lực lớn đi chặn đường chặn đánh.

Sự tình rõ ràng, Yến quốc không thể chiếm đoạt Triệu quốc, đối mặt với xâm lấn của Triệu quốc, một khi đánh vào cảnh nội Triệu quốc, để phá hỏng thế xâm lăng của Triệu quốc, giết vào cảnh nội Triệu quốc rồi thì tất nhiên Thương Triều Tông sẽ không khách khí, sẽ trắng trợn phá hoại kéo chân quân Triệu, Mông Sơn Minh đánh vào sẽ dẫm lên vết xe đổ của Tống quốc.

Thương Triều Tông đắc thủ, Mông Sơn Minh biết chắc chắn Bàng Đằng sẽ ia binh đi chặn đánh, cấp tốc tăng tần suất điều động nhân mã, người nhìn thấy mà hoa cả mắt, không biết đang làm trò quái gì để gây áp lực cực lớn cho Bàng Đằng.

Lúc chia ra trăm vạn binh lực chặn đánh Thương Triều Tông, Bàng Đằng kỳ cẩn thận cẩn thận, sợ lộ ra sơ hở gì.

Nhưng Mông Sơn Minh chính là đang đợi điều này.

Mông Sơn Minh coi đây là chiến cơ, không có cơ hội thì tạo ra cơ hội, đột nhiên phát động công kích chính diện cuồng bạo, khiến quân Triệu chấn động.


Quân Triệu sau lần chia binh này lập tức xuất hiện những mắt xích yếu kém, Từ Cảnh Nguyệt suất lĩnh nhân mã Cung châu đi tập kích, như một thanh đao nhọn đâm mạnh vào chỗ yếu ớt, khiến binh lực chia ra hoàn toàn chia cắt với chủ lực quân Triệu.

Mông Sơn Minh tiếp tục điên cuồng tấn công, chính diện kiềm chế chủ lực Bàng Đằng.

Thương Triều Tông dẫn quân đánh trả, liên thủ giáp công với Từ Cảnh Nguyệt tấn công nhân mã chia ra chặn đánh.

Bàng Đằng lập tức phái ra nhân mã công kích Từ Cảnh Nguyệt giải vây cho chi nhân mã kia.

Mông Sơn Minh ra lệnh một tiếng, Từ Cảnh Nguyệt bộ không đấu nữa, chạy thẳng đến nội địa Triệu quốc, Thương Triều Tông cũng không đánh, đi thẳng vào nội địa Triệu quốc.

Bàng Đằng không cứu, Từ Cảnh Nguyệt và Thương Triều Tông sẽ liên thủ tiêu diệt chi nhân mã kia, Bàng Đằng cứu, cả hai liền bỏ chạy.

Trong phút chốc, một đạo nhân mã đánh vào nội địa Triệu quốc biến thành hai chi, Bàng Đằng một đầu vác hai người, nhức đầu, làm sao chia binh đuổi theo nữa đây?

Một chi nhân mã vừa phân tán đi, nhân mã Bàng Đằng đã không thể nào có ưu thế binh lực tuyệt đối áp chế Mông Sơn Minh phía chính diện, nếu lại chia binh đi chặn đánh Từ Cảnh Nguyệt, Từ Cảnh Nguyệt chính là hãn tướng của Yến quốc, nhân mã phái đi không thể quá ít, lại phải chia đi trăm vạn binh mã!

Bốn trăm vạn đại quân, một trăm vạn bị Thương Triều Tông cho phá tan, lại phân một trăm vạn đi chặn đánh Thương Triều Tông, giờ lại phân ra một trăm vạn đi chặn đánh Từ Cảnh Nguyệt, trên tay chỉ còn lại một trăm vạn nhân mã. Trên tay Mông Sơn Minh sau khi chia năm mươi vạn cho Từ Cảnh Nguyệt cũng còn một trăm năm mươi vạn nhân mã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận