Đạo Quân

Lời này vừa nói ra tim Ngưu Hữu Đạo lập tức chìm xuống, sắc mặt cũng rét lạnh: “Ngọc Thương tiên sinh đang uy hiếp ta sao?”

Ngọc Thương: “Không phải uy hiếp ngươi! Vì giúp ngươi, Hiểu Nguyệt các ta đã chết không ít đệ tử, người từ trên xuống dưới đều biết, vì thế đây là cái giá bắt buộc phải trả để tiến về phía trước, để đổi lấy sự ủng hộ của ngươi, chúng ta chấp nhận trả cái giá đắt này nhưng tuyệt đối không chấp nhận sau khi trả giá xong lại bị chơi xỏ! Trên đời này không có lợi ích nào miễn phí, hôm nay nếu ta đã tới đây thì ngươi đã không còn lựa chọn nào khác!”

Ngón tay của Ngưu Hữu Đạo búng lên chuôi kiếm: “Giờ ta muốn giết người dễ như trở bàn tay, lúc này thích hợp uy hiếp ta sao?”

Ngọc Thương chỉ chỉ cơ thể bị quản chế của mình: “Ta đã chấp nhận để bị bài bố thì không mang ý định sống sót trở về nữa, ngươi hoặc là giết ta, khai chiến toàn diện với Hiểu Nguyệt các, hoặc là đồng ý, không còn con đường thứ ba. Sức mạnh tích lũy nhiều năm của Hiểu Nguyệt các đều bày hết ở đây rồi.”

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói: “Khách sạn Yêu Nguyệt Trích Tinh thành hoặc khách sạn Thải Hồng Băng Tuyết các, ta trốn ở đấy, Hiểu Nguyệt các có thể bắt được ta sao?”

“Buồn cười!” Ngọc Thương hỏi lại: “Đó là nơi để người ta tị nạn sao? Ngươi có thể tránh được bao lâu? Ngươi từ bỏ tâm huyết của Nam châu sao?”

Chuyện tránh đi Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ nói vậy thôi, những nơi như khách sạn Yêu Nguyệt đúng là hoàn toàn không phải là nơi để người ta tị nạn, vẫn có vài quy củ.

Đương nhiên, cũng có thể cho người ta tị nạn, nhưng mức giá đằng sau đó không phải ai cũng có thể tiếp nhận được.

Ở ngắn hạn không tốn bao nhiêu tiền, một ngày mười kim tệ tiền phòng không ít tu sĩ đều có thể bỏ ra được, nhưng nếu ở lâu dài, một tháng đầu mười kim tệ một ngày, tháng sau sẽ thành một trăm kim tệ một ngày, cứ từng tháng tăng dần lên, người có tiền đến mấy cuối cùng cũng bị hút khô.

Đây chính là cái giá lớn nếu muốn mượn chín vị đại chí tôn ra đảm bảo bình an, không phải là không được, nhưng không rẻ!

Nhưng vẫn có người cùng được mạt lộ sẽ vào đấy, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.


Ngưu Hữu Đạo đổi chủ đề: “Nếu như ta là người của Phiễu Miễu Các, hcn cũng có gan vậy sao?”

“...” Ngọc Thương nghẹn lời im lặng, một lúc sau vẻ mặt run rẩy nói: “Ngươi là người của Phiễu Miễu Các? Không đúng, không thể nào!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngạc nhiên lắm sao, có ý nghĩa gì không? ta có phải người của Phiễu Miễu Các hay không không quan trọng, quan trọng là muốn cho người biết.

Hiểu Nguyệt các không phải là tồn tại không gì không thể làm, thật ra muốn so sức mạnh, các người có thể không thèm đếm xỉa, ta cũng có thể không thèm đếm xỉa, cuối cùng chưa hẳn có thể làm gì ta! Nói cho cùng, muốn ta hỗ trợ cũng không cần hù dọa ta, biện pháp ngắn gọn nhất là cứ lấy thành ý ra đây.”

Ngọc Thương: “Ngươi muốn thành ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta hỏi lại lần thứ hai, các chủ Hiểu Nguyệt các là ai?”

Ngọc Thương: “Một khi xong chuyện, ai đứng ra dĩ nhiên là người đó, đến lúc đó sẽ tự biết.” Ý là chuyện vẫn chưa thành, không cần thiết hỏi nhiều như vậy.

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không thể mơ mơ màng màng đi giúp một người ngay cả là ai cũng chẳng biết xử lý chuyện lớn như vậy, nếu người cứ muốn giấu ta như vậy, được, uy hiếp ta vô dụng, Hiểu Nguyệt các muốn chơi thế nào ta phụng bồi tới cùng!”

Ngọc Thương: “Đây là điều kiện sao? Nói cho ngươi là ai, ngươi có thể đồng ý?”

Ngưu Hữu Đạo: “Để quân Yến đánh tiếp là sẽ chết người, rất nhiều người phải chết, quân phí chi tiêu trợ cấp các kiểu ai bỏ?”

Ngọc Thương rất muốn nói, các ngươi cứ tiếp tục cứng rắn kháng cự thì không cần quân phí sao? Ta bên kia khởi sự sớm một chút, bên này các ngươi giảm áp lực không phải sẽ tiết kiệm được khoản quân phí lớn à?”


Nhưng bây giờ nói cái này chẳng ý nghĩa gì, người ta chỉ đang kiếm cớ thu lời, liền hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

Ngưu Hữu Đạo giơ lên năm ngón tay: “Không cần nhiều, năm ngàn vạn!”

Ngữ khí Ngọc Thương quả quyết mà nặng nề: “Nhiều lắm! Bên kia khởi sự xong, Hiểu Nguyệt các phải đối mặt với chi phí rất lớn!”

“Được, vậy nể giao tình giữa chúng ta, ta cũng lười dài dòng, đều sảng khoái chút đi, giảm một nửa, ba ngàn vạn!”

“Năm ngàn vạn một nửa là ba ngàn vạn sao? Sao ngươi không nói là hai ngàn vạn?”

“Vậy nghe người, hai ngàn vạn thì hai ngàn vạn! Nói đi, Các chủ là ai?”

“Hạ Lệnh Bái!”

“...” Ngưu Hữu Đạo im lặng một lát: “Là sao?”

Ngọc Thương gằn từng chữ: “Các chủ của Hiểu Nguyệt các là Hạ Lệnh Bái!”

Ngưu Hữu Đạo không thể tin được: “Người nói đùa cái gì vậy? Con mọt sách kia mà có thể là các chủ khống chế Hiểu Nguyệt các?”


Ngọc Thương: “Gia gia của hắn là các chủ, phụ thân hắn cũng vậy, ngươi cũng sắp nhìn thấy kết quả rồi, ta không cần thiết lừa gạt ngươi.”

Lần này đến phiên Ngưu Hữu Đạo trợn tròn mắt, một mực suy nghĩ Các chủ Hiểu Nguyệt các là ai vậy mà lại chính là học sinh kia của hắn, lại còn ở trong Mao Lư sơn trang của hắn lâu như vậy, xa tận chân trời.

Chuyện khiến người ta buồn bực nhưng lại có thể hiểu được, dựa vào một vài dấu hiệu coi trọng của Hiểu Nguyệt các có thể thấy, thật sự có khả năng đó, cái gọi là chất tử của Ngọc Thương tiên sinh chẳng qua chỉ là một tầng bảo vệ mà thôi.

“Thân phận Trang Hồng là gì? Trên thực tế người khống chế là bà ta sao?”

“Không có thân phận gì, chỉ là mẫu thân của Các chủ, không tham gia bất kỳ sự vụ gì của Hiểu Nguyệt các.”

“Nói cách khác, người thực sự có tiếng nói ở Hiểu Nguyệt các chính là Ngọc Thương tiên sinh người?”

“Ta chỉ là một trong số đó, giỗng như một trong các trưởng lão các môn phái, ngươi có giết ta thì cũng chẳng lấy được Hiểu Nguyệt các.”

“Haha, Các chủ Hiểu Nguyệt các lại là học trò của ta, một khi các người khởi sự thành công, Hạ Lệnh Bái nổi lên, quan hệ của ta và Hiểu Nguyệt các muốn phủi cũng không phủi sạch được nữa.”

“Ban đầu là ai nhất định cứ phải mang người đi? Ngươi nghĩ hết cách giày vò, ta cản cũng không cản được. Hơn nữa, lo lắng của ngươi dư thừa rồi, Hiểu Nguyệt các đã trồi lên hết rồi, phủi hay không phủi sạch quan hệ có quan trọng không?”

Những gì nên nói đã nói, không nên nói cũng đã nói, chuyện đã định xong, Ngọc Thương liền rời đi.

Ông ta không mang nhiều tiền như vậy bên người, hẹn lần sau cử người đến đưa.

Ngọc Thương vừa đi, Quản Phương Nghi lại chuồn tới, thấy Ngưu Hữu Đạo ngồi trên tảng đá mặt mũi bực tức, không khỏi hỏi: “Hắn tìm người nói chuyện gì vậy?”

“Hạ Lệnh Bái là các chủ Hiểu Nguyệt các, cô tin không?” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.


“A!” Quản Phương Nghi giật nảy cả mình, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

“Hiểu Nguyệt các mưu đồ đã lâu...” Không cần bà ta hỏi nhiều, tự Ngưu Hữu Đạo đã nói ý đồ Ngọc Thương tới đây.

Sau khi Quản Phương Nghi nghe xong kinh hãi không thôi, nghĩ đến Hắc Mẫu Đơn chết trong tay Hiểu Nguyệt các, bà ta hỏi thử: “Người đồng ý với hắn rồi?”

“Có lợi ích không lấy cũng phí, bọn hắn dám cho thì có thể thu hồi cả vốn lẫn lời cứ thu, không đồng ý cũng không được!” Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng lên, cười như không cười hừ lạnh một tiếng: “Một tấm lưới lớn như vậy, cứ nấp trong bóng tối mới thực sự phiền phức, cứ trồi lên lại bớt đi việc!”

Ngày hôm sau, Quản Phương Nghi lại mở cờ trong bụng, hai ngàn vạn kim tệ lại cất vào túi bà ta!

...

Phiễu Miễu Các, trên đỉnh cao nhất đại lục bảy nước, địa danh Thiên Đô Phong!

Ngày mở bí cảnh cũng không còn xa lắm.

Phần lớn các nơi ở Thiên Đô Phong đều hoang vu nghèo nàn, trong sơn cốc trên đỉnh núi thì lại bốn mùa như mùa xuân, có nóng suối, vun trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo, các loại phi cầm tẩu thú khoan thai tự đắc.

Nơi đây, đình đài lầu các nhà cửa liên miên, kiến trúc khí thế to lớn ngút trời.

Ban đêm cách trời gần nhất, đầy sao đã mắt, như đưa tay là hái được, ngửa mặt nhìn trời như đang ở trong vũ trụ mênh mông.

Cận Thiên Cung, nơi bàn chuyện của hào cường trong thiên hạ, có thể có một vị trí ở đây đều là những môn phái tu hành cấp cao nhất thiên hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận