Đạo Quân

Sau khi phân phó xong, Bạch Ngọc Lâu nghiêm túc cảnh cáo đám người: "Chư vị tốt nhất nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện này, không được giấu diểm nửa chữ nào, nếu như lời khai không khớp, người mình nói láo thì chuẩn bị thật tốt mà lãnh nhận hậu quả. Dẫn đi!" Hắn ta vung tay lên.

Chỗ này, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo và tên tranh chấp trước đó ra, những người khác đều bị dẫn đi, chia ra thẩm vấn.

Sau khi còn lại hai người, Bạch Ngọc Lâu lại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Tạm thời mặc kệ vấn đề các ngươi đang tranh cãi, ta sẽ nói một ít tình hình mà ta sau khi tận mắt nhìn thấy. Ngưu Hữu Đạo, ta thấy ngươi thi triển Thiên Kiếm phù lạnh lùng hạ sát thủ với trưởng lão Quy Nguyên tông là Vương Bất Không, cũng đại khai sát giới với đệ tử tam đại phái của nước Triệu! Ngươi nói Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh ngầm hạ sát thủ, ngươi bất đắt dĩ phải tự vệ, sau đó lại ra tay giết bọn họ là như thế nào vậy?"

Tu sĩ đối chấp kia lập tức mừng rỡ, đồng ý nói: "Tiên sinh nói rất đúng!"

Ngưu Hữu Đạo chắp tay với Bạch Ngọc Lâu, nói: "Tiên sinh đã nói như vậy, thì chắc hẳn tiên sĩnh không nhìn thấy ta và Vương Bất Không ai động thủ trước rồi. Trước đó, ta chỉ phản kích lại Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh thôi, cũng không tính động thủ với những người khác, nhưng mà tam đại phái của nước Triệu rõ ràng là muốn dồn ta vào chỗ chết."

Nói rồi đưa tay chỉ tu sĩ đối chất kia: "Tiên sinh không ngại thì hỏi hắn xem có nhìn thấy hay không, có phải là Vương Bất Không rút kiếm tập kích ta trước hay không? Nếu là ta ra tay trước, nếu như ta gan to bằng trời dám chủ động gây sự ở đây, Ngưu Hữu Đạo ta chết không oán giận, cam nguyện dâng cái đầu này!"

Bạch Ngọc Lâu nhíu mày, có phải là Vương Bất Không rút kiếm xuất thủ trước hay không, hắn ta thật sự là không nhìn thấy, hắn ta là nghe thấy động tĩnh của Thiên Kiếm phù mới gập gáp chạy đến xem. Lập tức hỏi tu sĩ kia: "Là Vương Bất Không rút kiếm xuất thủ trước sao?"

"Cái này..." Bỗng nhiên tu sĩ kia do dự, lúc ấy tên tu sĩ đứng đằng sau mọi người, nói thật ra là cũng không thấy Vương Bất Không có rút kiếm ra tay trước hay không.

Ngưu Hữu Đạo lập tức chất vấn: "Thế nào? Vì sao ấp a ấp úng vậy, không dám nói ra sự thật sao?"


Tu sĩ kia vội vàng chắp tay, giải thích với Bạch Ngọc Lâu: "Tiên sinh, lúc ấy ta đứng đằng sau mọi người, cũng không trông thấy là ai ra tay trước."

Lúc này, Ngưu Hữu Đạo tức giận nói: "Ngươi không phải nói là ta ra tay trước sao? Sao tự nhiên biến thành không trông thấy vậy?"

"Ta..." Tu sĩ kia cuống lên, lần nữa giải thích với Bạch Ngọc Lâu: "Tiên sinh, trước đó là trước đó, lúc ấy thật sự là Ngưu Hữu Đạo xuất thủ trước, sau đó Vương trưởng lão có xuất thủ trước hay không ta thật sự không nhìn thấy. Cho dù có, chắc hẳn cũng là Vương trưởng lão thấy Ngưu Hữu Đạo ra tay giết người, dưới tình thế cấp bách mới phải phản kích đối phó lại!"

Ngưu Hữu Đạo lập tức chất vấn: "Ý ngươi là, Vương trưởng lão của Quy Nguyên tông và người của Lạc Hà sơn trang, Tụ Tiên giáo có tình như thủ túc sao, thấy người Lạc Hạ sơn trang và Tụ Tiên giáo bị thua thiệt, nên muốn vào lúc đó vì hai người bọn họ báo thù sao? Lời này ngươi cũng tin ư?"

"Ta..." Tu sĩ kia có vẻ bối rối, làm sao cảm giác thấy dù y nói gì cũng sai, mà đối phương nói cái gì cũng đúng cả?

Ngưu Hữu Đạo lại chắp tay với Bạch Ngọc Lâu:

"Vương Bất Không muốn rút kiếm giết ta, mà nếu đánh chính diện, ta căn bản không phải đối thủ của y. Ta không dựa vào Thiên Kiếm phù thì chỉ có một đường chết! Ba đại phái nước Triệu nói rõ muốn ép ta vào chỗ chết, ta dùng Thiên Kiếm phù há có thể lưu tình? TIểu nhân cầu khẩn Phiêu Miễu các điều tra rõ chân tương, trả cho tiểu nhân công đạo!"

Tu sĩ kia gấp gáp, mồm miệng không kịp suy nghĩ. Y không lý trí bằng Ngưu Hữu Đạo, cũng không bình tính trước Phiêu Miễu các được như Ngưu Hữu Đạo, nói cái gì cũng sai, trong nhất thời không biết cãi lại thế nào, vừa sợ vừa hoảng. Mà y càng sợ hãi khủng hoảng thì càng không biết làm thế nào cho phải, tâm hoảng ý loạn.

Bạch Ngọc Lâu:


"Công đạo hay không, chờ bên kia thẩm vấn xong xuôi, chân tướng tự nhiên sẽ rõ rõ ràng ràng!"

Dứt lời, ông ta nghiêng đầu ra hiệu cho tu sĩ Phiêu Miễu các đang đứng nghe.

Người kia khẽ vuốt cằm, xoay người rời đi, muốn nhét nội dung vừa nãy vào phạm vi thẩm vấn, rốt cuộc có phải là Vương Bất Không ra tay trước hay không.

Điều nên hỏi đã hỏi, Bạch Ngọc Lâu đều biết tình huống khi chuyện xảy ra, đã không cần phải hỏi lại nữa. Bạch Ngọc Lâu tiến đến bên cạnh Toa Như Lai thì thầm.

Ngưu Hữu Đạo và vị tu sĩ nước Triệu mắt to trừng mắt nhỏ, giống như mũi dùi đụng vào dao sắc.

Ngọc Thương đứng bàng quan, lòng đầy nghi ngờ.

Nước Triệu muốn giết Ngưu Hữu Đạo là chắc chắn, nhưng nếu nói nước Triệu dám ra tay ở chỗ này, Ngọc Thương lại rất hoài nghi. Mà cũng giống vậy, nếu nói Ngưu Hữu Đạo vô duyên vô cớ dám ra tay ở đây dường như cũng không có khả năng lắm.

Hai bên đối chất như thế, cãi qua cãi lại, y cũng không hiểu nổi châ tướng của sự việc rốt cuộc thế nào.


Qua một lát, Phiêu Miễu các phái một nhóm người phân ra thẩm vấn, lấy được khẩu cung của cả hai bên.

Thực ra cũng không phải việc gì phức tạp. Tuy rằng gây náo động lớn, nhưng chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, quá trình rất ngắn gọn, tất nhiên thẩm vấn lấy khẩu cung không quá phiền phức.

Quan trọng là người được thẩm vấn đều thành thật, hỏi gì đáp nấy, không ai dám kéo dài, cũng không ai dám bịp bợm.

Lấy được kết quả thẩm vấn ra nhìn, khẩu cung đôi bên đều khớp với nhau, lời nói của Ngưu Hữu Đạo đều là sự thực.

Ngay tu sĩ nước Triệu cũng thừa nhận, bên nước Triệu quả thực chặn người của Ngưu Hữu Đạo ở lối vào Thiên cốc. Ngưu Hữu Đạo quả thực có xin họ tránh ra, mà họ đúng là đã không tránh. Ngưu Hữu Đạo đánh với Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh xong đã thu kiếm về, quả thực là Vương Bất Không rút kiếm trước.

Có điều tu sĩ nước Triệu kiên trì nói không ra tay trước, kiên trì nói chỉ muốn chặn đường hỏi chuyện, không phải muốn ngăn cản những người khác đi vào Thiên cốc.

Mấy người Tư Đồ Diệu cũng không dám nói dối, cũng không thể xác định Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh có ngầm xuống tay với Ngưu Hữu Đạo hay không.

Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh có đánh lén hay không dường như chính là mấu chốt của vấn đề. Thế nhưng hai người đó đã chết. Mà có lẽ cho dù hai người đó còn sống, họ cũng không có khả năng thừa nhận là mình ra tay trước.

Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ cắn chặt lý do là hai người đó ra tay trước. Náo loạn nửa ngày vẫn không tìm ra được đáp án chính xác.

Thẩm vấn ra được đáp án như thế, trong lòng Bạch Ngọc Lâu đang vang lên tiếng chửi tục, tại sao lại như vậy? Thật vất vả mới bắt được cơ hội làm việc trước mặt Toa Như Lai, nhưng kết quả lại thế này. Bạch Ngọc Lâu cũng không biết Toa Như Lai sẽ nhìn y như thế nào.


Y chuẩn bị điều tra chân tơ kẽ tóc lại bị Toa Như Lai ngăn cản. Toa Như Lai không kiên trì để chuyện tiếp tục phiền nhiễu nữa.

Sau khi biết kết quả, Toa Như Lai lộ diện, trước mặt mọi người tuyên bố kết quả trừng phạt:

"Ba đại phái nước Triệu cản người vào Thiên cốc, mặc kệ có phải là để hỏi chuyện hay không đều có tội thì phải chịu. Nể tình nhiều người đã chết, không truy cứu nữa."

Ánh mắt nhìn hướng về Ngưu Hữu Đạo, lại lạnh lùng nói:

"Ngưu Hữu Đạo, tự ý hành hung giết người ở Thiên cốc, vốn nên xử tử. Bản tọa là người nhớ tình cũ, lại cho ngươi một cơ hội."

Nghe nói như thế, bất kể Ngọc Thương hay Vân Cơ đều thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ Toa Như Lai không nhanh không chậm bồi thêm một câu:

"Trong hành trình đi bí cảnh Thiên Đô, nếu ngươi lấy được vị trí số một, bản tọa coi như ngươi dùng công lao ra đổi, tha cho ngươi khỏi chết. Bằng không, giết không tha!"

Lời này vừa nói ra, đừng nói những người khác, ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng biến sắc.

Ngọc Thương run rẩy, sắc mặt khó coi. Yêu cầu hà khắc như vậy, so với giết Ngưu Hữu Đạo thì khác ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận