Đạo Quân

Hôm sau, Phù Hoa phái người đi lấy tin tức Nghiêm Lập để lại. Tin là mật tín. Ngưu Hữu Đạo có được thông tin, liền dẫn người đến chỗ mà Nghiêm Lập đã nhắc nhở để tìm kiếm.

Không ngoài dự liệu, những thành viên đã mai phục tại vị trí trước đó, quả nhiên phát hiện có tu sĩ nước Yến, là tu sĩ của Linh Kiếm sơn.

Tử Kim động vốn né tránh hành động lần này. Nghiêm Lập đương nhiên sẽ không thông báo hướng đi của đệ tử Tử Kim động. Ngưu Hữu Đạo cũng tương đối có hứng thú với đệ tử Linh Kiếm sơn. Ai bảo Chử Phong Bình bức hắn vào chỗ chết chứ.

Sau khi xác nhận tình huống xong, Phù Hoa cười nói: “Lão đệ, bây giờ phải xem đệ rồi.”

Chuyện dụ địch vốn đã được coi trọng từ trước, muốn thuận tiện cho kẻ địch phát hiện Ngưu Hữu Đạo, kịp thời tìm được người một cách dễ dàng, lại không thể vì động tĩnh đánh nhau quá lớn dẫn đến người của kẻ địch đến càng đông hơn. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, bọn họ sẽ không cách nào tập trung được ưu thế lực lượng tiêu diệt kẻ địch. Diễn ra khoảng vài lần như vậy, bên này sẽ xong đời trước, hoàn toàn chơi không nổi.

Cho nên, Ngưu Hữu Đạo tự mình xuất hiện, còn phải dụ kẻ địch đi xa một chút. Quá trình có thể nói là khá nguy hiểm.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Các người đưa linh chủng cho ta dùng một lát.”

Đoạn Vô Thường trầm giọng hỏi: “Đưa linh chủng của chúng ta cho ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Bây giờ các người động đến người của nước Yến vốn là một sai lầm. Ta là tu sĩ của nước Yến, liên quan đến rất nhiều người ở nước Yến, mặc dù bọn họ đuổi theo ta, nhưng chưa chắc đã truy sát ta. Nếu không phải chỉ muốn đuổi ta đi mà muốn giết ta, sẽ không chờ đến bây giờ. Có linh chủng, hiệu quả dụ địch sẽ tăng cao hơn.”

Hắn nói dường như cũng có lý, nhưng đưa linh chủng cho hắn thì có chút không ổn.


Vẫn là Phù Hoa nói giúp cho hắn: “Cứ xử lý như hắn nói.” Nói xong, nàng ta bảo người bên cạnh đưa linh chủng tìm được ra.

Có nàng ta dẫn đầu, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường nhìn nhau một cái, sau đó đều làm theo.

Đương nhiên, bọn họ cũng không đưa hết, phải chừa lại một ít để phòng thân chứ. Ở cái nơi quỷ quái này, không có linh chủng là không sống được.

Bỏ hết linh chủng vào trong bao, Ngưu Hữu Đạo vác bao lên người.

Ba người Vu Chiếu Hành đang định đi cùng hắn, Phù Hoa lại ngăn cản. Nàng ta chỉ ba người: “Các người ở lại!”

Vu Chiếu Hành trầm giọng nói: “Không phải các người định để một mình hắn đi dụ địch chứ? Một khi bị cao thủ đối phương truy sát, hắn sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nếu đệ ấy cần người bảo vệ, bên phía chúng ta có thể sắp xếp người.” Phù Hoa lạnh lùng nói, sau đó quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, mỉm cười nói tiếp: “Lão đệ, linh chủng của chúng ta đã đưa cho đệ, nếu chẳng may đệ cầm của chúng ta chạy mất thì sao? Chúng ta biết tìm ai mà đòi đây? Mặc kệ đệ thích hay không thích, ba người bọn họ nhất định phải ở lại làm con tin.”

Nàng ta trực tiếp nói thẳng, chẳng cần nói quanh co.

“Các người ở lại đi.” Ngưu Hữu Đạo khuyên ba người Vu Chiếu Hành một câu, sau đó quay sang nói với Phù Hoa: “Ta đi một mình là được, không cần phải bảo vệ.”


Vân Cơ phản đối: “Không được, quá nguy hiểm rồi.”

Ngưu Hữu Đạo trấn an: “Cho dù gặp phiền phức, ta nhất định phải chạy thoát một mình. Bất luận thế nào cũng phải dụ cho được người đến. Một khi bên này có người nhảy ra can thiệp, tất cả sẽ bại lộ, chẳng những không dụ được người, lại còn bị đối phương phát giác.”

Ba người hiểu ý của hắn. Đã đến nước này, nhất định phải cẩn thận hơn, không được để xảy bất kỳ sai lầm nào. Một khi kế hoạch bị bại lộ, cho dù hắn có thể tránh thoát được trước mắt, nhưng cũng tránh không khỏi một kiếp của Toa Như Lai. Cho nên, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Vân Cơ đang định nói điều gì, Ngưu Hữu Đạo đã đưa tay ngăn lại: “Mọi người yên tâm đi, trên người của ta có Thiên Kiếm phù, không nắm chắc, đối phương sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với ta.”

Vu Chiếu Hành nói: “Trước khi các nước vào đây, hẳn đã vung tay mua sắm phù triện. Trong tay đối phương nhất định cũng có Thiên Kiếm phù.”

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục trấn an, nói một câu rất ngang ngược: “Ở đây, ngoại trừ Phiêu Miểu các, không ai có thể giết được ta. Ta đã dám đi, tất có nắm chắc, không có việc gì đâu.”

Nghe xong, biểu hiện của Lãng Kinh Không, Phù Hoa, Hồng Cái Thiên và Đoạn Vô Thường đều khác nhau, nhưng ý trào phúng vẫn chiếm đa số. Đã bị bức đến mức này rồi mà còn dám mạnh miệng.

Theo bọn họ nghĩ, không nói

những người khác, chỉ cần bọn họ thôi, muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo cũng là chuyện quá dễ dàng.Ngưu Hữu Đạo bồi thêm một câu: “Yên tâm đi, ta còn chưa đến mức muốn chết đâu.”


Ba người Vu Chiếu Hành nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không biết hắn lấy đâu ra niềm tin để khoác lác nữa.

Thấy Ngưu Hữu Đạo đã trấn an ba người kia xong, Phù Hoa phất tay ra hiệu, lại có người tiến lên nhanh chóng chế trụ ba người.

Ánh mắt ba người nhìn Phù Hoa lộ ra vẻ chán ghét. Trước đó, bọn họ còn cho rằng Hồng Cái Thiên là tên đáng ghét nhất. Bây giờ xem ra, ả yêu nữ này mới thật sự khiến người ta không ưa nổi. Hồng Cái Thiên chỉ là miệng hơi thối một chút mà thôi, còn ả yêu nữ này lại thích bóp mệnh căn của người ta, quá độc ác rồi.

Ngưu Hữu Đạo thấy ba người một lần nữa vì hắn mà bị quản chế, hết thảy chỉ để trong lòng, không nói gì thêm, chỉ dặn dò đám người Phù Hoa: “Các người hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Phù Hoa mỉm cười: “Đệ cứ yên tâm, chỉ cần đệ làm xong mà không để xảy ra vấn đề gì, bên phía chúng ta cũng sẽ không có vấn đề.”

Cảm thấy không cần phải nhiều lời nữa, Ngưu Hữu Đạo quay người, bay đi trước mặt mọi người.

Thấy Ngưu Hữu Đạo đã rời đi, Phù Hoa quay lại, bước đến trước mặt ba người Vu Chiếu Hành, cười hỏi: “Các người nói, hắn có thể ôm hết linh chủng của chúng ta đi không?”

Ba người không lên tiếng.

Phù Hoa hỏi: “Các người đoán xem, nếu hắn chạy mất, chúng ta sẽ làm gì ba người các ngươi?”

Ba người mỗi người quay đầu sang một bên, vẫn không lên tiếng, không muốn nói nhảm với ả yêu nữ này.

Phù Hoa dừng bước trước mặt Vu Chiếu Hành, tặc lưỡi: “Vu Chiếu Hành, ta rất hiếu kỳ, mẹ con bọn họ đắc tội với nước Triệu, bất đắc dĩ phải ở lại Nam Châu nước Yến để giúp Ngưu Hữu Đạo, cái này thì ta còn hiểu được, nhưng còn ngươi thì sao? Vu Chiếu Hành, tình huống của ngươi như thế nào? Ngươi đường đường là cao thủ xếp hạng thứ sáu Đan bảng, tiêu diêu tự tại tốt biết bao nhiêu, nhưng lại cứ khăng khăng với Ngưu Hữu Đạo, khiến ta nghĩ hoài mà không ra. Nói cho ta nghe đi, hắn cho ngươi chỗ tốt gì, hay là bắt được nhược điểm gì của ngươi?”


Phù Hoa nói xong, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường không khỏi suy nghĩ.

Mẹ con Vân Cơ cũng quay đầu nhìn Vu Chiếu Hành. Đối với chuyện này, mẹ con bọn họ cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Vu Chiếu Hành im lặng, không nói lời nào.

Phù Hoa bật cười: “Nếu là chỗ tốt, vậy thì không nên. Mặc kệ chỗ tốt gì cũng không đáng cho ngươi phải chết vì hắn ở đây. Theo ta thấy, chắc là ngươi đã bị hắn nắm lấy nhược điểm nào đó rồi.” Phù Hoa sát mặt lại gần Vu Chiếu Hành: “Nhược điểm gì vậy? Ngươi nói ra đi, có lẽ chúng ta sẽ giúp được cho ngươi.”

Vu Chiếu Hành ngửi được mùi nguy hiểm trên người phụ nữ này, mặt không chút thay đổi: “Cách xa ta ra một chút.”

“Haha!” Phù Hoa phủi cọng cỏ dính trên bờ vai của Vu Chiếu Hành: “Được, ta nghe ngươi, cách ngươi xa một chút. Nhưng ta thấy ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Khi nào nghĩ thông suốt, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

.......

“Ngươi qua đỉnh núi bên kia tìm thử xem, còn ta qua bên này.”

“Sư huynh, huynh nhìn kìa.”

Bên trong khu rừng, sau khi ba đệ tử Linh Kiếm sơn tìm kiếm linh chủng tập trung lại với nhau, chuẩn bị lên kế hoạch phương hướng tìm kiếm linh chủng cho riêng ba người lần nữa, một người đột nhiên đưa tay chỉ.

Hai người kia thuận thế nhìn lại, chỉ thấy trong núi có khói dâng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận