Đạo Quân

Nhưng mà La Chiếu khiến ông ta thất vọng rồi, thất bại hoàn toàn!

Tiền tuyến Yến, Triệu, nhân mã đôi bên cũng đang sắp xếp lần cuối cùng.

Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh nhiều lần lai vãng ở tiền tuyến.

"Vương gia tâm thần không yên, là lo lắng chiến sự sắp bắt đầu lại sao? Nếu thật sự lo lắng thì đi tiền tuyến đi."

Bê chén trà dâng lên, Phượng Như Nam dịu dàng trấn an, bụng vươn cao, đã mang bầu.

Có bầu, sắp làm mẹ, Phượng Như Nam hiền hòa hơn nhiều, thêm một chút dịu dàng nữ tính, trái tim đã đạp xuống thực tại, quan hệ với Thương Triêu Tông đã không tồn tại vấn đề gì, chân chính là phu thê.

Thấy nàng bụng lớn không tiện, Thương Triêu Tông đứng dậy đỡ tay giúp nàng ngồi xuống, than thở:

"Đâu chỉ là chiến sự. Hành trình bí cảnh sắp thấy kết quả, nếu đạo gia không về được, châu Nam nhất định xảy ra mưa gió. Ta muốn đi cũng không dám đi! Việc tiền tuyến tạm thời chỉ có thể giao lại toàn bộ cho Mông soái. Ta phải ở lại chỗ này toàn lực ứng phó khả năng châu Nam xuất hiện biến cố."

Phượng Như Nam cắn môi, cho dù lo lắng nhưng vẫn kiên định nói:

"Với năng lực của đạo gia, sẽ không có việc gì đâu."

Nàng thật sự không muốn Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện. Nàng bây giờ có thể khổ tận cam lai, hòa hòa mỹ mỹ với trượng phu đều nhờ ơn Ngưu Hữu Đạo. Nàng mang ơn đầy cõi lòng đối với Ngưu Hữu Đạo.

Còn về ân oán giữa Phượng gia và Thương gia, dù Thương Triêu Tông giết ca ca của nàng, nàng cũng chỉ có thể đặt chuyện quá khứ xuống. Sinh ra trong một gia tộc như vậy, đôi khi không có nhiều lựa chọn. Bây giờ nàng cũng sắp có con cái, chỉ có thể nhìn về phía trước.


Nói về mức độ nào đó, nàng đã ổn định, trước mặt Thương Triêu Tông nói năng có trọng lượng, bảo đảo cha mẹ an hưởng tuổi già không thành vấn đề.

Thương Triêu Tông liếc nàng một chút, biết tâm tư của nàng. Thế cục trước mắt như thế, y cũng không muốn Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện, nhưng có một số việc không thể thuận theo mong muốn đơn phương của y, không nói thêm được gì:

"Nàng an tâm dưỡng thai, đừng nên quan tâm quá nhiều."

Phượng Như Nam than thở:

"Thanh Nhi chạy tới sơn trang Mao Lư cũng đã nhiều ngày, không biết thế nào rồi. Vương gia, Thanh Nhi động chân tình với đạo gia, nếu đạo gia có thể trở về, chàng không thể nghĩ biện pháp tác hợp sao?"

Vừa nói tới chuyện này, Thương Triêu Tông liền giơ tay bóp trán, đau đầu:

"Nếu đạo gia có thể đồng ý, đối với chúng ta mà nói, về tình về lý đều là chuyện tốt lớn. Nhưng nói thế nào đây? Đạo gia rõ ràng không để mắt đến Thanh Nhi, rõ ràng lảng tránh, còn cố nói đến để tự rước nhục hay sao?"

"Ai!"

Phượng Như Nam cũng đau đầu. Với gương mặt đó của tiểu cô tử (*), yêu ai mà chẳng được, cứ luôn thích vị kia của sơn trang Mao Lư, ánh mắt cao thái quá.

(*Tiểu cô tử: Em chồng)

Cái gọi là gia gia có nỗi khổ riêng, hiện giờ xem như nàng cảm nhận được rồi.

..................


Sơn trang Mao Lư, bầu không khí cũng càng ngày càng ngột ngạt. Tất cả mọi người đều lo sợ bất an.

Tất cả mọi người đều biết, một khi Ngưu Hữu Đạo không về được, toàn bộ sơn trang Mao Lư lập tức cây đổ bầy khỉ tan.

Thương Thục Thanh thường xuyên bồi hồi trong sân nhà Ngưu Hữu Đạo, thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ xuất thần.

Quản Phương Nghi thường phóng tầm mắt tới gác cao, gió thổi tay áo bay bồng bềnh, gương mặt sầu lo.

Viên Cương thường thường đỏ mắt dò xét khắp sơn trang Mao Lư.

Viên Phương cũng rất ít lộ diện, thường trốn trong Phật đường niệm kinh gõ mõ ngày đêm không nghỉ.

Người của Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Thanh Tú sơn dường như cũng không quá hướng về sơn trang Mao Lư, ngay cả chưởng môn ba phái cũng chạy đến Thiên Đô Phong, không nói cho bên này.

Toàn bộ người trong sơn trang Mao Lư dần trở nên bất bình thường...

Thiên Đô Phong, bên ngoài cốc, không ngừng có người đi tới, không chỉ chưởng môn ba phái, Hoàng Liệt của Đại Thiện sơn cũng tới.

Chủ của Tứ Hải, chưởng môn các đại phái của các nước cũng tới rồi, đều muốn biết kết quả trước, đã đợi ở trước lối ra.

Họ đều dẫn theo người tới, chuẩn bị phòng ngừa chẳng may. Ai cũng biết bí cảnh Thiên Đô chém giết vô cùng kịch liệt, cho đều dẫn người tới đây hăm dọa nhau, phòng bị trả thù gây sự.


Đương nhiên, cũng là để tiến hành bảo vệ tài vật. Một khi đạt được hạng nhất, đó là một khoản tài sản khổng lồ.

Còn lại một ít người của môn phái nhỏ tới không nhiều, ở xa đi lại không tiện, ở gần thì tới.

Thêm vào đó, các môn phái nhỏ chỉ là bất đắc dĩ tập hợp, không được nhiều lợi ích, không kết thù quá lớn với những người khác, phái người tới tiếp ứng hay không cũng không đáng kể.

Môn phái nhỏ như Lưu Tiên Tông có phi cầm tới lui tiện lợi dù sao cũng là loại hiếm thấy. Thêm nữa, liên lụy đến kịch biến tại châu Nam, họ không tới tìm hiểu tình huống rõ ràng thực sự là không yên lòng được. Một khi phát hiện điều bất ổn cũng có thể mau chóng chạy về ứng phó.

Có điều, môn phái không có địa vị chính là không có địa vị, chỉ có thể thành thật đứng ngoài uống gió.

Chỉ có đại phái đứng hàng đầu như Phiêu Miễu các mới có chỗ ở, nhưng cũng chỉ chứa được chưởng môn các phái. Người còn lại vẫn phải chờ bên ngoài.

"Ngọc Thương, sao ngươi cũng chạy tới?"

Tại nơi tụ tập, Yêu vương Tây Hải cầm chén rượu đi tới chỗ Ngọc Thương đang ngồi một mình bên lan can, cười chào một tiếng.

Ngọc Thương lo lắng vô cùng. Ngưu Hữu Đạo gây chuyện quá lớn, ông ta không tới được sao? Ngoài miệng tất nhiên phải giải thích khác:

"Ôi, vì Ngưu Hữu Đạo mới đến. Dù sao Ngưu Hữu Đạo cũng là sư phụ của cháu ta. Cháu ta van xin, về tình về lý ta cũng phải tới xem xem."

Ông ta có cái gọi là quan hệ bạn bè với Toa Như Lai, đến đây tất nhiên có chỗ nghỉ chân.

"Ngưu Hữu Đạo à, dường như có rất nhiều người muốn giết hắn, có khi không về được."

Yêu vương Tây Hải khà khà trêu.


Chưởng môn Tam Thiên Lý có chút giao tình với Ngọc Thương trầm giọng nói:

"Ngươi tới được, người khác thì không hay sao?"

Yêu vương Tây Hải nhún vai, không để ý nói:

"Tứ Hải bên ta không hi vọng được thứ hạng gì. Ta tới xem trò vui. Nếu người phía dưới không hiểu chuyện có đắc tội gì đó trong bí cảnh cũng có thể hỗ trợ nói giúp một chút. Một chút việc nhỏ, nói ra có lẽ mọi người sẽ không tính toán với ta."

Mọi người không tỏ rõ ý kiến. Ngọc Thương xem phản ứng của mọi người, đặc biệt là nhìn chằm chằm chưởng môn ba phái của nước Triệu đánh giá một phen, thầm nói, xem ra Phiêu Miễu các vẫn không tiết lộ hành vi của Ngưu Hữu Đạo trong Thiên cốc ra ngoài.

Yêu vương Tây Hải cầm chén rượu, nhàn nhã đến cạnh chưởng môn Khí Vân tông là Thái Thúc Phi Hoa:

"Mỗi lần bí cảnh Thiên Đô mở ra, Khí Vân tông đoạt giải nhất dễ như ăn cơm. Lão già Quá Thúc, lần này có chắc chắn không?"

Người nói còn thuận thay vỗ lên bả vai của đối phương.

Bả vai của Thái Thúc Phi Hoa run lên một cái, giật cánh tay của của ông ta ra, cũng không thấy quá nhiều phản cảm, hừ hừ một tiếng: "Loại chuyện này, ai nói rõ được?"

Ngoài miệng khiêm tốn, khẩu khí đó còn có thần sắc giữa lông mày kia ngược lại không thấy được tự ti, giấu giếm vẻ ngoài ta còn ai.

Ánh mắt mọi người liếc đến, mặc kệ có nghe ra được gì hay không, cũng không tiện bẻ lại gì, không còn cách nào khác, Khí Vân tông người ta chính là thường xuyên đoạt được giải nhất, giải nhất lần này khả năng vẫn rất cao.

Nhưng mà lời như vậy đối với Ngọc Thương mà nói, nghe thấy lại có vài phần lo lắng, Khí Vân Tông nếu như mà đoạt được giải nhất, Ngưu Hữu Đạo há chẳng phải chết chắc rồi hay sao?

Trên thực tế, ông ta đã không còn ôm hi vọng nào vào việc Ngưu Hữu Đạo đoạt được giải nhất, đừng nói đến giải nhất, trong bí cảnh bao nhiêu người muốn đẩy Ngưu Hữu Đạo vào con đường chết, Ngưu Hữu Đạo có thể sống sót rời khỏi đã là tốt lắm rồi, cho dù là sau khi ra ngoài lại bị Phiêu Miễu các giết chết.

Nhưng nếu như bảo ông ta bỏ cuộc, ông ta thực sự không thể làm được, không cam lòng a, không nhìn thấy hi vọng bị cắt đứt triệt để thì làm sao có thể cam lòng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận