Đạo Quân

Quản Phương Nghi là người đầu tiên đuổi theo, người hàng phía trước cũng lần lượt quay lại.

Người phía trước rút lui, đại quân ở phía sau đề phòng, cũng từ từ rút đi.

Nhìn theo quân Yến rút đi, vẻ mặt mỗi người nước Triệu đều khác nhau, từng cảnh tượng lúc nãy dường như khó mà có thể tiêu tan.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, hai con tin có thể phát huy hiệu quả như vậy, có thể khiến cho quân địch tạm dừng chiến dấu đồng ý thương lượng, đã coi như là vượt qua sự mong đợi của bọn họ rồi...

Quân Yến trở về đại doanh, người liên quan đi vào lều lớn của chủ soái, cũng là nơi ở tạm thời lớn nhất.

Riêng phần Long Hưu vừa đứng lại, lập tức hỏi Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi muốn rút quân?"

Bầu không khí trong trướng bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, Ngưu Hữu Đạo nói: "Rút quân hay không rút quân, lời của ta nói không tính, vẫn phải xem ý của ba vị chưởng môn."

Long Hưu tùy tiện nói: "Quan hệ của ngươi với bọn họ không phải rất tốt sao?"

Ngưu Hữu Đạo nói: "Kéo dài thời gian thôi, muốn hỏi chư vị một chút có cách gì hay không, cũng không thể để cho đối phương ở trước mặt mọi người giết quận chúa và tiểu vương gia được?"

"Ta không nghĩ ra cách gì hay cả!" Long Hưu nhìn mọi người: "Các ngươi thì sao?"

Mọi người im lặng không nói, hoặc khẽ lắc đầu.

"Xem ra mọi người đều không có cách gì cả." Long Hưu quay lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi có cách nào sao?"

Ngưu Hữu Đạo một bên dời vị trí kiếm đang chống đến trước mặt, hai tay đặt lên chuôi kiếm, cũng lắc đầu.

Ánh mắt của Long Hưu nhìn kiếm trong tay hắn, không biết hắn học cái tật xấu này ở đâu, từ từ nói: "Đã không có cách nào hay, ta muốn biết ngươi dự định như thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói: "Tất cả đều để ba vị chưởng môn làm chủ, ta chỉ tuân mệnh làm theo!"

Thái độ này coi như khiến đám người Long Hưu và Ngọc Thương rất vừa ý, nhưng Long Hưu vẫn nói với Thương Triêu Tông: "Vương gia, quận chúa là muội muội của ngươi, đứa bé là con của ngươi, nói cho cùng vẫn là muốn xem thái độ của ngươi như thế nào, ta muốn biết ý kiến của ngươi!"


Đám người đồng loạt nhìn Thương Triêu Tông, duy chỉ có Ngưu Hữu Đạo một bộ cúp mắt nhìn xuống.

Quai hàm Thương Triêu Tông căng cứng: "Bản vương đã nói qua, sẽ không bởi vì muội muội và con trai mình mà để các huynh để đổ máu một cách vô ích, thắng lợi trong tầm tay, bản vương không đồng ý rút quân!"

"Được!" Long Hưu hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn mọi người: "Vương gia là chỉ huy một quân, tác chiến như thế nào vương gia tự tính toán, chúng ta sẽ chấp hành! Mạnh huynh, Cung huynh, Ngọc Thương huynh, ý của các ngươi như thế nào?"

Mạnh Tuyên vuốt cằm, nói: "Không tệ!"

Cung Lâm Sách khẽ gật đầu.

Ngọc Thương nói: "Bên ta tất nhiên sẽ phối hợp."

"Nếu như mọi người đã không còn ý kiến gì, vậy thì quyết định như thế đi." Long Hưu nói xong đưa tay mời Ngọc Thương: "Ngọc Thương huynh, khó có được lần gặp mặt, mời!"

Thân cận quá với nhóm người này, trong lòng Ngọc Thương có chút kiêng dè, vô ý thức nhìn Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn không có phản ứng gì, lập tức đáp lại: "Mời!"

Long Hưu ra hiệu bằng ánh mắt cho Mạnh Tuyên và Cung Lâm Sách, mấy người kết bạn đi.

Ra khỏi lều lớn không xa, Long Hưu gọi một đệ tử tới phân phó: "Truyền lệnh xuống, giám sát kĩ nhân mã các bộ, nếu có tướng lĩnh nào vọng động, lập tức bắt lại!"

"Rõ!" Đệ tử lĩnh mệnh rời đi.

Long Hưu quay đầu lại cười nói với Ngọc Thương: "Ngọc Thương huynh, chắc là cũng không muốn thấy có người làm hỏng việc nhỉ?"

Ngọc Thương hùa theo cười ha ha, trong lòng đồng ý, cũng không nói thêm cái gì nữa.

Bên trong lều chủ soái, sau khi không còn người ngoài, Ngưu Hữu Đạo đi tới trước bản đồ, nhìn chăm chú như đang suy nghĩ cái gì đó.

Một lúc sáu, Mông Sơn Minh thật sự nhịn không được, ngồi trên xe lăn nhấp nhô, có vẻ lo lắng nói: "Đạo gia có thượng sách gì sao?"


Để người khác mạo hiểm cứu người? Có một số việc Thương Triêu Tông khó mà có thể nói ra miệng, đành để người khác nói.

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: "Lúc chuyện xảy ra, tin tức của Lam Nhược Đình vẫn chưa tới sao?"

Lời này vừa nói ra, Mông Sơn Minh lập tức biết hắn không hề từ bỏ, trước đó chỉ là để đối phó bọn Long Hưu mà thôi, lập tức nói ngay: "Chưa nhận được, phải là am hiểu cụ thể và tỉ mỉ bỏ ra chút thời gian nhưng cũng nhanh thôi!"

Ngưu Hữu Đạo: "Thời gian gấp rút, không được chậm trễ, khi có tin lập tức nói cho ta biết trước."

Mông Sơn Minh: "Được!"

Ngưu Hữu Đạo chỉ địa đồ trước mắt: "Bản đồ này là xu hướng địa hình, nhìn giống như bản đồ địa hình vùng gần đây."

Mông Sơn Minh: "Không sai, cho người cưỡi phi cầm từ không trung đo vẽ bản đồ, đây là bản đồ mới nhất, phía trên biểu thị đại khái tình hình bố trí binh lực của quân địch."

Ngưu Hữu Đạo: "Mượn dùng một chút sẽ không ảnh hưởng đến mấy người chứ?"

Mông Sơn Minh: "Đạo gia cứ cầm đi, không có thể nào có mỗi một bản đồ mà bên này lại giữ làm của riêng."

Ngưu Hữu Đạo cũng không khách khí với Thương Triêu Tông, lấy bản đồ treo tường xuống, cuộn tròn lại, sau đó đi lướt qua bên cạnh Thương Triêu tông, giơ tay vỗ vỗ vai y:

"Vương gia, chuyện đã xảy ra rồi, sốt ruột cũng vô dụng, bình tĩnh."

Thương Triêu Tông bi thảm nói:

"Bản vương không thể thờ ơ vô cảm được."

"Ta hiểu! Thế nhưng đại quân không thể mất khống chế."

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với Mông Sơn Minh:


"Tâm tình Vương gia không ổn định, nhờ Mông soái giúp đỡ Vương soái nhiều hơn về phía quân đội."

Mông Sơn Minh gật đầu:

"Đó là bổn phận của ta."

"Được, ta phải đi thôi, có tin gì lập tức báo cho ta."

Ngưu Hữu Đạo nói, vứt cuốn bản đồ cho Quản Phương Nghi, chống kiếm thay gậy bước đi. Quản Phương Nghi đi theo sau.

Vừa về tới lều của mình, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Quản Phương Nghi trải bản đồ ra.

Trải xong, Quản Phương Nghi hỏi:

"Đạo gia, có phải ngài là có biện pháp?"

Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài:

"Tình huống này sao có thể nói có biện pháp là có. Có điều, ít ra cũng có thể xác nhận tung tích của quận chúa và tiểu vương gia, có phương hướng thì sẽ không cần mù quáng."

Hắn không nói nhiều, đứng trước bản đồ, chăm chú nhìn địa hình suy nghĩ.

Quản Phương Nghi chậm rãi bước quanh trong lều, không quấy rầy hắn, biết hắn đang nghĩ biện pháp.

Sau khoảng nửa canh giờ, bên ngoài có tiếng xe lăn quen thuộc vang lên. Mông Sơn Minh đến, vào trong lập tức nói:

"Đạo gia, tin từ Lam Nhược Đình."

Ông ta hai tay dâng một lá mật thư.

Ngưu Hữu Đạo đáp lời rồi cấp tốc nhận lấy, mở ra xem. Mông Sơn Minh quan sát phản ứng từ vẻ mặt của hắn.

Xem xong tin, Ngưu Hữu Đạo như nhẹ nhõm hơn:


"Xem ra là ta lo xa quá."

Trong thư, Lam Nhược Đình căn cứ vào phán đoán cá nhân, cảm thấy trong đó hẳn là không có vấn đề gì. Sau đó nàng biết được tình hình từ chỗ Phượng Như Nam, hẳn là tiếng khóc của đứa bé trong đường ngầm gây ra bất ngờ, nếu không thì người ở đó đã thoát thân cả.

Điểm quan trọng nhất là, vị Thái thượng trưởng lão tọa trấn Tiêu Dao cung quả thực đã bị ngộ hại, Lam Nhược Đình có thể xác định chắc chắn không cần nghi ngờ, không có gì giả bộ.

Mặt khác, Thái thượng trưởng lão của Đại Thiện sơn cũng gặp nạn ngay tại chỗ.

Bởi vậy, Ngưu Hữu Đạo xác nhận là mình đã cả nghĩ. Cho dù ba đại phái muốn giở trò quỷ gì đối với hắn, hiện giờ vẫn chưa đến mức dùng tính mạnh của trưởng lão trong phái ra để gian lận.

Quản Phương Nghi giật thư trong tay hắn ra xem.

Mông Sơn Minh hỏi:

"Tiếp theo nên làm gì?"

Đây cũng là mục đích mà ông tự mình đến đây. Thương Triêu Tông không tiện nói thêm gì.

"Mông soái tới thật đúng lúc. Mông soái hiểu rất rõ sắp xếp của phe địch, nên ta đang muốn mời ngài dạy bảo."

Ngưu Hữu Đạo quay về trước bản đồ, chỉ một chỗ biểu thị:

"Nơi này là vị trí trung quân phe địch?"

Mông Sơn Minh giơ tay ra hiệu, La Đại An lập tức đẩy ông tới trước bản đồ:

"Đúng, chính là vị trí trung quân phe địch."

Ngưu Hữu Đạo vuốt cằm thì thào:

"Xem ra quận chúa và tiểu vương gia rất có thể ở vị trí này."

Hắn tiện đà chỉ sang một hồ nước gần đó.

"Lúc ở trong quân trướng, ta nhìn thấy trên bản đồ dường như có cái hồ, cho nên mới lấy bản đồ sang nhìn. Từ bản đồ mà xem, hồ nước này cách doanh trướng lớn nhất trong quân Triệu khoảng một hai dặm, có gì sai không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận