"Chuyện này..."
Thương Triêu Tông nghi ngờ không thôi, Mông Sơn Minh cũng giật mình, chỉ hai người?
Quản Phương Nghi cả kinh nói:
"Đạo gia, ngài và Vân Cơ chạy sang bên kia ra tay?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Nếu đã muốn cướp, thì không tránh được chiến đấu."
Điều mà Quản Phương Nghi khiếp sợ không phải điều này, hỏi:
"Ngài tuyệt đối đừng nói cho ta, chỉ hai người chạy đi cướp người, vậy không phải nói đùa hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta giống như đang nói đùa sao?"
Quản Phương Nghi lúc này mới hiểu rõ chuyện, truy hỏi:
"Ngươi muốn dùng Thiên Kiếm phù yểm trợ, tranh thủ thời gian cho Vân Cơ, để Vân Cơ mang quận chúa và tiểu vương gian chui xuống đất thoát thân?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Hiện giờ cũng chỉ có thể làm thế, đây là biện pháp khả thi duy nhất."
Quản Phương Nghi:
"Vậy ngươi làm sao thoát thân?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Cho nên ta mới bảo Vương gia bên này phối hợp tấn công, coi như dụ phần lớn tu sĩ phe địch chạy tới tiền tuyến."
Quản Phương Nghi cuống lên:
"Vậy thì có tác dụng gì? Hiện tại ngươi chạy sâu vào trong quân địch, đừng nói tám tấm Thiên Kiếm phù, mà ngươi còn phải tranh thủ thời gian cho Vân Cơ, cho ngươi một trăm tấm Thiên Kiếm phù cũng không giết ra nổi! Bây giờ đối diện đang tập kết binh lực mạnh nhất của nước Triệu, xa như vậy, làm sao cũng có thể lôi kéo được ngươi. Ngươi cản bản không thể nào giết ra được!"
Bà ta lại quay lại hỏi Vân Cơ:
"Ngươi cảm thấy như vậy được sao?"
Vân Cơ lắc đầu nói:
"Ta cũng cảm thấy quá nguy hiểm, không đề nghị hắn làm vậy, nhưng hắn vẫn kiên trì."
Quản Phương Nghi cũng mặc kệ Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh nghĩ như thế nào, cảnh cáo Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi làm như vậy là cầm tiền của ta đổ xuống sông xuống biển, ta không đồng ý. Ta kiên quyết phản đối!"
Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười:
"Ngươi làm sao nói câu nào cũng không rời tiền. Ta nói rồi, quay về ta sẽ bù cho ngươi gấp đôi tiền mua Thiên Kiếm phù."
Quản Phương Nghi trợn mắt nói:
"Mọi người chết hết rồi, ta đi tìm quỷ đòi tiền? Lại nói, ngươi làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi, có tư cách thành quỷ sao?"
Ngưu Hữu Đạo không cò kéo với bà ta:
"Được rồi, ta đã quyết định, không nói nhiều!"
Thương Triêu Tông lại lên tiếng ngăn cản:
"Đạo gia, nếu mà như vậy, hai người Thanh nhi không cứu cũng được, quá nguy hiểm."
Ngưu Hữu Đạo:
"Nghĩ nhiều rồi, nếu ta không có phần chắc chắn thì sẽ không mạo hiểm vô cớ. Cứ định như vậy đi."
Quản Phương Nghi:
"Đạo gia, ngài nghe ta một câu. Nếu biện pháp của ngài có thể dùng được, vậy gọi người của ba đại phái phối hợp đi. Nơi này tập hợp sức mạnh hàng đầu của ba đại phái, có thực lực liều mạng với đối phương. Giao Thiên Kiếm phù cho họ, để họ đi, dùng thực lực của họ đi cướp người mới thích hợp nhất."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi nói mê sảng à? Cho người của ba đại phái thâm nhập vào lòng quân địch nhiều cao thủ như mây, thiên quân vạn mã đi cướp người, ngươi nghĩ họ có đồng ý không?"
Quản Phương Nghi thật sự cuống lên:
"Vậy ngươi cũng không thể chỉ đi hai người, ít nhất cũng phải mang thêm mấy người chứ?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Nhiều người trái lại không thích hợp. Nhiều người sẽ khiến đối phương cảnh giác, cản bản không thể để quận chúa và tiểu vương gia thoát ly khống chế, đi tới cũng chỉ là công toi. Chỉ đi ít người mới có thể khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, chúng ta mới có cơ hội thành công. Hơn nữa, nhiều người càng trói tay trói chân, đi cũng chỉ chịu chết. Ta không thể nào chấp nhận được. Nói không hay, người đồng ý mạo hiểm đi cùng ta đều là người mình, vì cứu người mình mà hi sinh người mình là không cần thiết."
Mông Sơn Minh cau mày lên tiếng:
"Đạo gia, biện pháp của ngài thực sự là mạo hiểm, không thể làm. Có điều nghe ngài nói như thế, ta lại có một biện pháp ổn thỏa hơn một chút.
Ngưu Hữu Đạo "À" lên một tiếng:
"Nguyện nghe cao kiến của Mông soái."
Những người khác cũng tỏ vẻ chờ mong nhìn về phía Mông Sơn Minh.
Mông Sơn Minh trầm ngâm nói:
"Nếu đã thâm nhập vào sâu trong quân địch, quân ta đánh nghi binh trợ lực cũng vô dụng. Nếu đạo gia quả thật tin tưởng chắc chắn, ta vẫn kiến nghị tiếp xúc ở thời điểm song phương đã ước định đàm phán. Đến lúc đó, quân đội đối lập nhau, cao thủ bên ta cũng có. Một khi có biến, người bên ta có thể cấp tốc lao tới cứu viện. Dưới tình huống đạo gia có nhiều Thiên Kiếm phù bảo vệ, trợ giúp đạo gia thoát thân cũng không thành vấn đề."
Thương Triêu Tông ừm một tiếng:
"Có thể được."
Quản Phương Nghi cũng gật đầu liên tục:
"Đúng, đúng, cứ vậy đi."
Ngưu Hữu Đạo lại phản đối:
"Các ngươi ước ta chết sớm phải không?"
"Hả..."
Mông Sơn Minh ngạc nhiên:
"Sao đạo gia lại nói vậy?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta nói rồi, quyết không thể để ba đại phái biết được. Ta nghĩ trong lòng mọi người cũng hiểu, ba đại phái muốn trừ ta đi cho yên tâm, chỉ là hiện giờ chưa phải thời cơ tốt nhất cho họ ra tay. Chuyện lớn sắp tới, họ không muốn gây nhiễu loạn. Ngay trước mặt Vương gia và Mông soái, cận kề đại quyết chiến, bọn họ còn kiêng dè không tiện ra tay với ta, thế nhưng nếu có thể để cho ta chết trong tay phe địch thì đúng là quá thích hợp."
"Mọi người cảm thấy, thời khắc hai quân đối chọi nhau, ta bị vây công, họ có ra sức cứu ta không? Coi như mọi người còn đang nhìn, coi như họ có ra tay cứu, họ cũng thất bại là điều chắc chắn, bại mà các người không có lời nào để nói. Trên tay ta có nhiều Thiên Kiếm phù hơn nữa cũng đừng nghĩ thoát thân, cho đến tận khi tu sĩ nước Triệu mài mòn đến chết! Việc này quyết không thể để bọn họ biết, bằng không ta dám chắc, họ sẽ muốn mượn đao giết người!"
Mọi người nghiêm trang, không nói gì.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
"Còn nữa, trong lúc hai quân đối địch, phe địch không thể để quận chúa và tiểu vương gia thoát ly khống chế. Chỉ cần họ vẫn bắt được, dù chỉ một ngón tay đặt trên người quận chúa và tiểu vương gia, ta sẽ không cách nào cứu hai người thoát hiểm.
Dứt lời, hắn bước tới trước bản đồ treo tường, chỉ vị trí đại doanh trung quân của phe địch:
"Đây chính là nguyên nhân vì sao ta phải sớm mật đàm với họ. Mật đàm không phải mục đích, mục đích là tránh khỏi người của ba đại phái, cũng là để xuất hiện ở đây. Hiện giờ ta đi sang đó sớm hơn, tất nhiên sẽ xuất hiện ở đây. Nơi này cao thủ nhiều như mây, đại quân tập hợp trấn thủ, chỉ có hai chúng ta đi qua, ít người không gây được uy hiếp, họ mới thả lỏng cảnh giác. Khi đó ta mới có thể tìm được cơ hội ngắn ngủi để quận chúa và tiểu vương gia thoát khỏi khống chế của họ. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!"
Quản Phương Nghi lo lắng nói:
"Được, coi như ngươi nói có được hay không? Nhưng ngươi muốn yểm hộ Vân Cơ dẫn người chui xuống đất rời đi, bản thân ngươi làm sao thoát thân? Bên kia quá nhiều cao thủ, ngay cả Thái thượng trưởng lão của ba đại phái nước Triệu đều ở đó, ngươi không có cách nào thoát thân!"
"Chính vì vậy ta mới tìm Mông soái hỏi về Giác hồ."
Ngưu Hữu Đạo giơ tay chỉ hồ nước trên bản đồ.
"Nơi này cách đại doanh trung quân của địch chỉ có hai dặm đường. Sau khi Vân Cơ dẫn người thoát thân, ta lập tức dựa vào lợi thế Thiên Kiếm phù ngang nhiên giết về phía Giác hồ. Chỉ cần ta có thể trốn vào Giác hồ, họ không hẳn có thể làm gì được ta. Sau khi Vân Cơ sắp xếp cẩn thận cho quận chúa và tiểu vương gia sẽ lập tức quay lại Giác hồ tiếp ứng cho ta, mang ta độn thân từ dưới Giác hồ đi."
Thả bản đồ xuống, hắn nói với Thương Triêu Tông:
"Đây chính là lý do ta bảo Vương gia phát động quân đội tấn công phối hợp. Thiên Kiếm phù của ta có hạn, không trụ được quá lâu, chỉ có thể tránh hiểm tới Giác hồ. Chỉ khi Vương gia dẫn quân hấp dẫn lượng lớn tu sĩ chạy đi tiền tuyến trợ giúp, ta mới có cơ hội thoát thân, bằng không, đối mặt với hàng nghìn, hàng vạn tu sĩ vây giết tới Giác hồ, với sức một mình ta cũng khó đợi đến lúc Vân Cơ tiếp ứng."
"Cho nên Vương gia phải nhớ kỹ. Một khi bên ta đánh tới, quân đội phải kịp thời phát động tấn công. Không thể sớm, sẽ đánh rắn động cỏ, bên kia sẽ tử thủ khống chế bọn quận chúa, ta sẽ không thể cứu được. Cũng không thể muộn, muộn thì ta sẽ khó giữ được mạng!"