Đạo Quân

“Thương quận chúa sống ở Mao Lư sơn trang ta, cũng coi là người của Mao Lư sơn trang ta, ta cũng đã đứng nói trước mặt rất nhiều người rồi, nếu giơ cao đánh khẽ bỏ qua như vậy, bảo người của Mao Lư sơn trang ta nhìn như thế nào đây? quận chúa chịu nhục ngay trước mặt mọi người, nếu như ta không đem câu trả lời thỏa đáng về há trở thành trò cười sao? Lời đã nói ra rồi, ta cũng đã tới đây rồi, hôm nay hoặc là ta chết ở đây, hoặc là phải cho ta một câu trả lời.”

Tả Thừa Phong: “Ngươi muốn câu trả lời, Tưởng huynh thân là chưởng môn, ngay cả đệ tử môn hạ cũng không bảo vệ được, hắn sẽ trả lời người bên dưới như thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bảo vệ? Bảo vệ cái gì? Loại súc sinh này cũng cần bảo vệ? Quy Nguyên tông là ổ dâm tặc sao?”

“Làm càn!” Tưởng Vạn Lâu gầm thét.

Ngôn từ của Ngưu Hữu Đạo vẫn rất kịch liệt: “Mọi thứ đều có tiền căn hậu quả, muốn trách thì trách móng vuốt của bản thân con chó kia, đường đường là đệ tử Quy Nguyên tông, hai quân đối chọi, thiên quân vạn mã trước mặt, trước mắt bao người lại làm ra chuyện khinh nhờn nữ nhân, có còn để ý đến thể diện không vậy? Giết người chẳng qua chỉ là đầu chạm đất, há phải đến mức vô sỉ như vậy, đây là chuyện đường đường danh môn chính phái nên làm sao? Chuyện bỉ ổi như vậy, người bị ổi như vậy, chặt một móng chó của hắn coi như hời cho hắn lắm rồi!”

Vân Cơ cũng cảm thấy có phải Ngưu Hữu Đạo đã đi nhầm hướng rồi không, chúng ta đang tới cứu người cơ mà, ngươi lòng đầy căm hẫn nhất định phải tóm lấy đệ tử người ta không buông làm quái gì?

Tưởng Vạn Lâu mặt đầy giận dữ nhưng lại bị nói cho không phản bác được.

Mễ Mãn: “Người của Quy Nguyên tông sẽ do Quy Nguyên tông xử lý, không cần người ngoài can thiệp.”

Ngưu Hữu Đạo: “Lời này không đúng lắm rồi, động vào người của ta, ta há có thể coi như không nhìn thấy?”

“Muốn có câu trả lời, không thành vấn đề...” Lời của Mễ Mãn vừa thốt ra khỏi miệng, Tưởng Vạn Lâu giận dữ nhìn sang, Mễ Mãn liền đưa tay làm thế trấn an đừng nóng, nói tiếp: “Ngươi đến đây, có phải nên cho chúng ta câu trả lời chuyện chính sự trước không? Chỉ cần ngươi có thể cho chúng ta một cái giá vừa ý, những chuyện khác đều dễ nói.”


Nghe y nói như vậy, cảm xúc của Tưởng Vạn Lâu dần hòa hoãn, chậm rãi bình tĩnh lại.

Ngưu Hữu Đạo: “Ta đã tới, dĩ nhiên sẽ cho các ngươi một câu trả lời vừa ý, nếu không có câu trả lời há chẳng phải chạy tới chịu chết sao? Vẫn là câu nói ngày hôm qua, tiền đề ta cần, là cái móng chó kia!”

Mễ Mãn: “Chuyện còn chưa bắt đầu bàn bạc ngươi đã muốn đã thương người, đúng là không thể chấp nhận được, cũng không tránh thỏi quá thiếu thành ý.”

Ngưu Hữu Đạo: “Mễ chưởng môn, ta đích thân chạy tới, người đang ở ngay trước mặt các ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý xử trí, ngươi không cảm thấy đây chính là thành ý lớn nhất rồi sao? Giờ ta muốn xem thành ý của các ngươi, nếu các ngươi còn đùn đẩy, vậy thứ ta cần không phải chỉ là một cái tay nữa đâu!”

Tả Thừa Phong nói chen vào: “Ngươi nói ngươi sẽ cho chúng ta một cái giá thỏa mãn, cái này không phải ngươi nói, thỏa mãn hay không phải là chúng ta nói. Nếu như không thỏa mãn, sau đó vẫn còn phải đàm phán tiếp, chúng ta cũng không tiện giết ngươi, dù sao cũng phải cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại làm cho người ta bị thương mất rồi, như vậy ngươi cảm thấy phù hợp sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không bàn bạc được, ngươi có thể chặt một tay của ta.”

Tả Thừa Phong: “Ngươi cứ khăng khăng nói đã cho chúng ta câu trả lời hợp lý rồi tay thì lắc lư Thiên Kiếm phù, trông giống sẽ ngoan ngoãn đưa tay ra cho chúng ta chặt sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Con tin trên tay các ngươi, không chặt được ta, có thể chặt con ta nói như vậy, chư vị còn chưa hài lòng sao?”

Nói đến mức này rồi, không ít người đối diện trao đổi ánh mắt, Tả Thừa Phong kề miệng sát tai Tưởng Vạn Lâu, nhỏ giọng lầm bầm: “Người trên tay chúng ta, vẫn có đủ lý do để chặt lại một tay, cũng coi như cho đệ tử trong môn một công đạo. Tưởng huynh, đại cục làm trọng!”


Tưởng Vạn Lâu nghiến răng, dù sao cũng không phải ra tay với đệ tử trong môn các ngươi, bởi vậy đứng đấy nói chuyện cũng không đau lòng.

Lúc đó vì để đè cục diện lại, ông ta bảo đệ tử làm ra chuyện như vậy trước mặt mọi người, cũng là vì tình thế cấp bách hơi bất đắc dĩ, cũng là muốn tốt cho mọi người, giờ thành ra trách nhiệm chỉ mình nhà ông ta gánh khiến ông ta hơi tức giận.

Nhưng hiện tại Ngưu Hữu Đạo cứ cắn lấy không buông, việc này có ảnh hưởng lớn, nếu để việc này làm phá hỏng đại sự thì không thỏa đáng lắm.

Ngưu Hữu Đạo lại lên tiếng: “Chư vị, ta lặng lẽ tới đây, đại quân bên kia đã tập kết rồi, nếu ta đi lâu không lộ liện, một khi làm cho ba phái lớn Yến quốc cảnh giác, đến lúc đó chuyện dù có muốn làm chỉ e cũng không dễ dàng đâu.”

Mễ Mãn lạnh nhạt nói: “Tưởng huynh, đây là chuyện nhà của ngươi, chúng ta không tiện can thiệp, ngươi xem thử mà làm thôi.”

Khuôn mặt Tưởng Vạn Lâu đen lại, sau khi do dự một chút, đột nhiên quát to một tiếng: “Đào Diên Phong, bước ra!”

Đào Diên Phong nấp phía sau sắc mặt đã cực kỳ khó coi, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, trong lòng run lên nhưng lại không cách nào trốn tránh, không thể không miễn cưỡng chậm rãi bước ra, chắp tay hành kiến lễ: “Chưởng môn sư tôn!”

Tưởng Vạn Lâu hít sâu một hơi, gằn từng tiếng một: “Đưa cho hắn!”


Cơ bắp trên mặt Đào Diên Phong co giật, gã ta biết, tuân theo mệnh lệnh này, sư môn sẽ không bạc đãi gã ta, nhưng lợi ích có lớn đến mấy thì cũng chẳng ai bằng lòng biến mình thành kẻ tàn phế để đánh đổi.

Nhưng cũng chẳng cách nào từ chối được, hậu quả kháng lệnh trước mặt mọi người là sẽ khiến sư phụ thẹn quá hóa giận, e là còn có người đổ thêm dầu vào lửa giúp gã ta, đến lúc đó không những phải chịu tội mà còn chẳng nhận được gì tốt.

Gã ta cực kỳ khó khăn chậm rãi buông hai tay xuống, chầm chậm quay người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, trong mắt tràn đầy tia oán hận.

Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo không hề thay đổi nhìn gã ta.

Đào Diên Phong đột nhiên trở tay rút kiếm, một đạo hàn quang lóe lên, phập một tiếng, tay phải đầy máu tươi, hàn quan lướt qua, chỗ cổ tay phải bị chặt đứt, bàn tay phải rơi xuống đất.

“Ưm...” Đào Diên Phong lảo đảo lui ra sau một bước đau đớn kêu lên, một kiếm trụ xuống đất, thi pháp ngăn máu chỗ cổ tay chảy tiếp.

Hai đệ tử Quy Nguyên tông nhanh chóng chạy ra dìu gã ta rời đi.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên buông một câu: “Sao ta lại nhớ bàn tay vô lễ với quận chúa là tay trái của hắn nhỉ?”

Cơ thể Đào Diên Phong cứng đờ, sắc mặt thay đổi, hai đệ tử đỡ gã ta cũng nhìn về phía Tưởng Vạn Lâu.

Mồ hôi Vân Cơ nhỏ từng giọt lớn.

Tất cả mọi người ở hiện trường gần như đều sầm mặt lại, Tưởng Vạn Lâu tức giận nói: “Ta thấy không phải ngươi tới để đàm phán mà tới để cố ý gây chuyện.”


Ngưu Hữu Đạo: “Được rồi, ta nhường một bước, không truy cứu nữa.”

“...” Tưởng Vạn Lâu có cảm giác một quyền đấm lên bông, giận dữ phất tay, ra hiệu đệ tử đỡ Đào Diên Phong đi xuống.

Mễ Mãn: “Tay cũng cho ngươi rồi, nói đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không thành vấn đề, nhưng ta muốn gặp con tin, trước tiên phải xác định xem con tin có an toàn hay không.”

Tả Thừa Phong trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có thôi đi không?”

Ngưu Hữu Đạo cũng trầm giọng nói: “Tả chưởng môn, ông đang đùa với ta đấy à? Trước khi đàm phán ta xác nhận xem con tin có an toàn hay không, có phải các ngươi nói dối hay không, như vậy quá đáng lắm sao?”

Cái này đúng là không thể nói quá đáng, khoéo miệng Tả Thừa Phong giật giật, quay đầu lại nói: “Đem con tin ra đây!”

Có người nhận lệnh rời đi, một lát sau Thương Thục Thanh từ nơi cách đó không xa được đưa tới, đứa trẻ bọc trong tã lót được nàng ôm chặt trong lòng không thả.

Đứa trẻ mập mạp vẫn ngủ ngon trong lòng nàng, tỉnh thì ăn, ăn xong lại ngủ, không hề ý thức được nguy hiểm.

Người đưa tới rồi, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đích thân tới, Thương Thục Thanh đang căng thẳng trong nháy mắt đôi mắt nàng sáng lên, giọng dịu dàng gọi: “Đạo gia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận