Đạo Quân

Ngưu Hữu Đạo đưa một tay lên, làm thế trấn an: “Đừng sợ, không sao đâu!”

Nhìn thấy hắn, Thương Thục Thanh không còn sợ gì nữa hắng giọng khẽ gật đầu, cứ nhìn hắn mãi.

Ngưu Hữu Đạo cũng đang nhìn nàng, thấy nàng vẫn bộ dạng bẩn thỉu, liếc mắt nhìn người của ba phái: “Đây chính là thiện đãi mà các ngươi nói sao, ngay cả chút nước để người ta rửa mặt cũng không cho sao?”

Bàng Đằng lên tiếng: “Không phải bên chúng ta không cho, đồ ăn đồ uống chúng ta gọi là có, nước nóng nước lạnh có đủ, y phục sạch sẽ cũng chuẩn bị cho nàng, ngay cả nha hoàn phục vụ cũng có, bản thân nàng ấy không muốn rửa, không thể trách bên chúng ta được.”

Có phải như vậy không? Ngưu Hữu Đạo ném cho Thương Thục Thanh ánh mắt dò hỏi, Thương Thục Thanh răng ngà cắn môi, có vẻ khó mở miệng.

Ngưu Hữu Đạo lập tức hiểu ra, ở nơi này, trải qua tình cảnh không thể chấp nhận được hôm qua, hẳn là Thương Thục Thanh không dám cởi quần áo tắm rửa ở nơi nguy hiểm này.

Trong lòng đã hiểu rõ nên cũng không truy cứu chuyện này nữa, lại hỏi: “Quận chúa, cô và tiểu vương gia không sao chứ?”

Thương Thục Thanh lắc đầu: “Không sao, tạm thời không việc gì.”

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Cô chắc chắn bọn hắn không động chân động tay gì các cô chứ?”

Cái này, Thương Thục Thanh không hiểu lắm, khả năng động chân động tay của tu sĩ nhiều lắm, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, có bị động chân động tay hay không cô cũng không biết.


Nhân lúc cô hơi do dự suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo quả quyết mở miệng nói: “Ta phải kiểm tra cơ thể họ, xác định trước xem con tin có vấn đề gì không, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

Hắn cầm Thiên Kiếm phù xông về phía trước, Mễ Mãn lập tức chỉ vào hắn cảnh cáo: “Dừng lại!”

Ngưu Hữu Đạo dường như phản ứng lại, nhìn Thiên Kiếm phù trong tay, cười xùy một tiếng, trên mặt có ý trào phúng, lui về sau một bước, quay lại chỗ cũ, nói: “Ta không cử động lung tung, ngươi bảo nàng tới ta kiểm tra.”

Đối phương hơi do dự, để Ngưu Hữu Đạo mang theo Thiên Kiếm phù tới gần hơi kiêng kỵ, nhưng để người đi qua cũng có chỗ kiêng kỵ.

Ngưu Hữu Đạo ha ha cười khẩy nói: “Các ngươi nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn lo ta dẫn được con tin chạy mất sao?”

Mễ Mãn cuối cùng cũng ừm một tiếng, nghiêng đầu ra hiệu.

Người trông giữ Thương Thục Thanh hơi đẩy sau lưng Thương Thục Thanh, ra hiệu cho nàng bước qua.

Thương Thục Thanh ôm đứa nhỏ chậm rãi đi về phía Ngưu Hữu Đạo trong cái nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt Vân Cơ không hề thay đổi nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, biết sắp bắt đầu rồi!

Thương Thục Thanh đi tới đứng vững trước mặt Ngưu Hữu Đạo, lại lên tiếng gọi: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo nhấc thanh kiếm chống trên đất lên, cắm vào trong dây lưng, kẹp ở trên eo, lại đưa tay nhấn lên vai Thương Thục Thanh, không phải giả vờ mà đang đường đường chính chính thi pháp kiểm tra cơ thể Thương Thục Thanh.


Bất kể có phải cứu người hay không, xác định cơ thể con tin có vấn đề hay không vẫn phải làm.

Hắn kiểm tra tương đối cẩn thận, dĩ nhiên cũng tương đối chậm, bên Triệu quốc sốt ruột nhìn chằm chằm dần lộ vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

Kiểm tra cho Thương Thục Thanh xong tay lại âm thầm mò vào trong tã lót, tiếp tục kiểm tra thân thể đứa nhỏ.

Sau khi xác nhận cả hai không có vấn đề gì, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Vân Cơ, phát hiện đối phương đang lo lắng nhìn chằm chằm bên này, hẳn là đã chuẩn bị kỹ càng.

Ba động pháp lực hiện trường đột nhiên xảy ra dị thường, Thiên Kiếm phù trên tay Ngưu Hữu Đạo đột nhiên lóe ra dị sắc sáng chói, đám người Triệu quốc giật mình.

Còn chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng, Ngưu Hữu Đạo đã tiện tay kéo eo Thương Thục Thanh, đẩy người về bên cạnh Vân Cơ, trầm giọng nói một tiếng: “Đi!”

Cho dù là ai cũng không thể ngờ, Ngưu Hữu Đạo lại động thủ tìm chết ở đây, chỉ có hai người, ở nơi thiên quân vạn mã cao thủ nhiều như mây thế này!

Dù từng có vết xe đổ ở Thiên Cốc nhưng vẫn không ai ngờ Ngưu Hữu Đạo dám động thủ cướp con tin ở đây nên trong lúc nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Còn bản thân Ngưu Hữu Đạo thì thuận thế nhảy lên, hai tay trước sau phóng ra hai đạo kiếm cương loại lớn quét ngang bốn phía, những người xung quanh kinh hoàng vội lần lượt lách mình tránh né, vài binh sĩ không trốn kịp lập tức bị chém cho huyết nhục bay tứ tung.

Vân Cơ kéo Thương Thục Thanh, đồng thời một tay cướp đứa trẻ trong ngực nàng, thi pháp che chở cho hai người tránh bị tổn thương.


Bùn đất trên mặt đất cuồn cuộn, hai lớn một nhỏ nhanh chóng chui xuống dưới đất, chấn động to lớn khiến đứa trẻ bừng tỉnh khóc “oe oe”.

Thương Thục Thanh nhìn về phía Vân Cơ, kinh hãi đến mức cằm sắp rơi xuống đất, hét to: “Đừng!”

Lúc chui xuống đầu Vân Cơ lắc một cái, hiện hình thành dạng đầu rắn, cái miệng lớn như bồn máu mở ra, trực tiếp đặt đứa trẻ vào trong miệng rồi nuốt xuống ngay tại chỗ, suýt chút nữa là dọa cho Thương Thục Thanh hôn mê bất tỉnh.

Đầu rắn chỉ hiện lên trong phút chốc ngắn ngủi rồi nhanh chóng biến trở lại dạng người.

Bùn trên mặt đất tuôn ra, người đã độn xuống dưới đất.

Tình cảnh này khiến những người lách ra tránh vừa nhìn đã biết mắc lừa, Ngưu Hữu Đạo nào phải đến mật đàm gì, rõ ràng là đến cướp con tin.

“Độn địa! Chạy đi đâu!” Một Thái thượng trưởng lão của Lạc Hà sơn trang gầm lên một tiếng, lắc mình lao đến, hai chưởng nổi lên hào quang mắt thường có thể nhìn thấy được.

Ngưu Hữu Đạo nhảy lên không trung xoay tròn, phất tay đánh ra một kiếm cương loại lớn, áp sát cự địch.

Hai chưởng của Thái thượng trưởng lão kia vỗ lại, hào quang tăng vọt, hai ánh hào quang bắn ra lực phá hoại kinh người vây hãm kiếm cương loại lớn.

Nhưng “xoẹt” một tiếng, lại một đạo kiếm cương như lôi đình phóng đến, người kia đột nhiên buông tay nghiêng người né tránh rời đi.

Các loại vũ khí từ bốn phương tám hướng như núi kêu biển gầm, lần lượt lao đến, Ngưu Hữu Đạo đã đáp xuống đất vẫn ở nguyên chỗ cũ không chịu rời đi, không trốn không tránh, hai tay giống như ảnh, từng đạo kiếm cương xoẹt xoẹt tung ra, bắn về phía bốn phương tám hướng, người đứng chính giữa trông giống như mọc đầy gai nhọn khổng lồ bằng thủy tinh.


Mười hai đạo Thiên Kiếm cương ảnh nổ ra trong nháy mắt không chút keo kiệt, khiến cho đủ các loại vũ khí tán loạn bay ngược trở lại.

Kiểu đánh nhau này quả thực long trời lở đất, các tướng sĩ xung quanh đã bao giờ gặp trận chiến thế này chứ, bọn hắn lần lượt quay đầu bỏ chạy, kẻ nào chạy chậm lập tức bị cương phong mạnh mẽ cuốn bay ra ngoài. Bàng Đằng đã được tu sĩ che chở nhanh chóng rút lui, tu sĩ tu vi kém một chút đối mặt với loại công kích thế này căn bản không có tư cách tham gia, lần lượt mau chóng thối lui.

Trong tay Tưởng Vạn Lâu có một đạo Thiên Kiếm phù, một đạo kiếm cương loại lớn cũng bổ mạnh về phía Ngưu Hữu Đạo xung quanh còn chưa tiêu tan hết quang ảnh.

Vừa ra tay đã sử dụng thứ đồ đắt đỏ như vậy đã có thể thấy rõ sự phẫn nộ trong lòng Tưởng Vạn Lâu.

Ngưu Hữu Đạo lật tay, lại là một đạo Thiên Kiếm phù nổ tung, hai đạo kiếm cương va chạm, bụi mù bốc ra bốn phía.

Không gian hình tròn bọc lấy hai người dưới mặt đất trong nháy mắt sụp đổ, Vân Cơ vội vàng thi pháp bảo vệ Thương Thục Thanh, đầu dưới chân trên, một chưởng đẩy lên tầng đất, trong lúc chìm xuống lại cưỡng ép thi pháp một lần nữa củng cố lại không gian hình trong này.

Phải làm như vậy là để bảo vệ Thương Thục Thanh, nếu không có nàng một mình Vân Cơ đại khái có thể nhanh chóng đào đất rời đi.

Tiếng nổ kịch liệt bên trên vẫn không ngừng truyền tới.

“Đứa nhỏ, đứa nhỏ...” Thương Thục Thanh kéo cánh tay Vân Cơ, sợ hãi kêu khóc, nàng tận mắt nhìn thấy Vân Cơ ăn đứa nhỏ rồi.

Bụng Vân Cơ to như cái sọt, trầm giọng nói: “Quận chúa đừng hoảng hốt, đứa nhỏ đang trong bụng ta, được thi pháp che chở, không sao!”

Đợi khi âm thanh kịch liệt không nghe thấy đâu nữa, chỉ có tiếng chấn động thùng thùng, Vân Cơ phất tay vỗ nghiêng tầng đất, hai người chìm thằng xuống lập tức thay đổi phương hướng.

Vân Cơ cũng rất lo sợ, dùng toàn bộ tu vi, dẫn con tin mau chóng độn thổ trốn đi, phát huy đến cực hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận