Đạo Quân

Thấy Ngưu Hữu Đạo bắn ra từ trong vùng nước đục ngầu đã không còn sức lực phản kháng, đám tu sĩ vây quanh lập tức lao tới định tung đòn sát thủ.

Trong lúc đám người vọt tới thì đột nhiên quay phắt đầu lại, bọn hắn liền nhìn thấy một thứ dài dài như mũi tên màu xanh đang phóng tới trong nước, uy lực kinh người làm cho đám người nhanh chóng né ra.

Một con rắn xanh lớn lao về phía Ngưu Hữu Đạo đang chậm rãi bay xuống đáy hồ, ngay lúc này, trong cơ thể rắn nứt ra một cánh tay, cánh tay mang theo vảy rắn ôm lấy Ngưu Hữu Đạo.

Cơ thể dài vung vẩy trong nước lao đi cực nhanh, kéo lấy Ngưu Hữu Đạo phóng vào một hẻm núi dưới đáy nước. thực tiếp chui vào trong một kẽ nứt.

Đám đệ tử Quy Nguyên tông đuổi theo lập tức đánh tung vách đá dưới nước.

Đợi khi khá hủy được vách đá thì đã chẳng thấy bóng người đâu, cả đám tìm kiếm khắp nơi.

“Khụ...” Ngưu Hữu Đạo sặc ra một búng máu tỉnh táo lại, bất lực thi triển pháp nhãn, một màu đen kịt, dù là khoảng cách gần cũng không thể nhìn thấy gì.

Có điều có thể nghe thấy tiếng soạt soạt quen thuộc, đây là âm thanh độn thổ, Ngưu Hữu Đạo cười, yếu ớt nói: “Cuối cùng cũng đợi tới lúc cô tới.”

Giọng Vân Cơ nghiêm túc: “Ta tới muộn rồi,”

“Tới vừa đúng lúc, muộn chút nữa cũng không tốt.” Ngưu Hữu Đạo hết sức nói đùa một câu, đột nhiên nói: “Kiếm của ta.”

Vân Cơ: “Tạm thời đừng lo đến kiếm nữa, giữ mạng quan trọng, lát ta tìm giúp ngươi. Ngươi bị thương rất nặng, còn chịu được không?”


Ngưu Hữu Đạo: “Chút vết thương nhỏ, không sao, lúc nhảy xuống hồ đã uống dược rồi. quận chúa và Tiểu vương gia không sao chứ?”

Vân Cơ: “Ngươi yên tâm, đã sắp xếp xong, bọn họ không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Nói xong câu này, Ngưu Hữu Đạo im lặng, cảm thấy hai mắt cũng không còn sức lực nên nhắm lại, mơ màng, cố gắng, lên dây cót tinh thần chống đỡ.

Hắn không thích cảm giác không tỉnh táo này.

“Nhiều người truy sát như vậy, vậy mà ngươi vẫn còn có thể sống sót, mạng đủ lớn đấy...”

Vân Cơ mau chóng chạy trốn, cả đường lải nhải không ngừng.

Ngưu Hữu Đạo cảm thấy mình đã không thể nghe rõ nàng ta nói gì, thỉnh thoảng haha hai câu để đáp lời, chứng tỏ mình còn sống, không muốn để người ta lo lắng.

Cứ cô gắng cầm cự cầm cự, cuối cùng hắn cũng không biết mình đã cầm cự được bao lâu, trước đó sau khi pháp lực hộ thân hoàn toàn bị công phá, dưới ăn mòn của nước hồ đã khiến quần áo trên người hắn ướt đẫm, y phục ướt khiến hắn cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Ngay thời điểm hắn cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi, trước mắt đột nhiên sáng lên, khiến hắn cũng có thêm chút ý thức.

Hắn đột nhiên phát hiện mình đã tới một không gian dưới đất, dưới chiếu sáng của một con nguyệt điệp, Thương Thục Thanh đang ôm tã lót ngồi trên một tảng đá.


Tiếng phá đất cũng khiến Thương Thục Thanh giật mình, tuy nàng xấu xí nhưng dù sao cũng là nữ nhân, một nữ nhân ở dưới lòng đất u ám này thật sự cũng hơi sợ hãi, chỉ cần chút tiếng động khác thường cũng đủ khiến nàng hãi hùng khiếp vía.

Ngẩng phắt đầu lên, nàng thấy Vân Cơ quay về nên cũng ôm đứa bé đứng dậy, lại thấy Vân Cơ phá đất lôi lên một người trông vô cùng chật vật.

Đồ búi tóc của người kia không biết đã mất đâu, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, vết thương mặc dù đã được khống chế không còn chảy máu nữa nhưng vẫn còn những vệt máu lớn nhìn thấy mà giật mình, tóc tai tán loạn cộng với khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, trong ánh mắt thâm thúy thường ngày đã trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Cả người rõ ràng đều đã bị ngâm trong nước, nhưng vẫn mỉm cười nói với nàng: “Quận chúa.” Giọng nói rất yếu ớt.

“Đạo gia!” Thương Thục Thanh nghẹn ngào.

“Vạn hạnh trong bất hạnh, cuối cùng vẫn kịp thời chạy tới đưa ngài ấy về, có điều bị thương không nhẹ.” Vân Cơ buông tiếng thở dài, phất tay một cái, ba con rắn nhỏ trên mặt đất lại bắn trở về trong tay áo của nàng ta.

“Đạo gia, người không sao chứ?” Giọng Thương Thục Thanh hơi run run, sau khi hỏi xong mới cảm thấy mình đúng là nói nhảm, đã thành ra thế này rồi có thể không sao sao?

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đến gần, nhìn nhìn nàng, lại nhìn đứa trẻ đang ngáy o o trong tã lót, thấy cả hai đều bình an, hắn cũng yên lòng, lần này mạo hiểm dù sao cũng đáng. Hắn thực sự không chịu đựng được nữa, chậm rãi ngồi xuống, ngồi trên tảng đá ban nãy Thương Thục Thanh vừa ngồi, yếu ớt nói: “Ta không sao, không chết được, để quận chúa phải sợ hãi rồi!” Giọng điệu đó giống như của một ông cụ đang dần dần già đi, gần đất xa trời vậy.

Thương Thục Thanh răng ngà cắn môi, không biết nói sao.


Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chật vật như vậy. Ngưu Hữu Đạo trong mắt của nàng luôn là hình tượng cơ trí vững vàng.

Ngưu Hữu Đạo cũng muốn nói thêm nhiều gì đó với nàng nhưng thực sự đã không còn sức, hắn cảm thấy đầu sắp không cử động được nữa, yếu ớt nói: “Vân Cơ, ta hơi lạnh, giúp ta một chút, hong khô quần áo giúp ta đi.”

Vân Cơ sững sờ, trước đó vội vàng bỏ trốn, trên đường đi chỉ giúp hắn khống chế được thương thế, thật sự không cẩn thận quan tâm xem hắn mặc đồ như vậy có khó chịu không, giờ nhìn thấy toàn thân hắn ướt sũng thì lập tức đi tới, đưa tay nhấn lên người hắn, thi pháp đuổi đi sương mù trên người hắn.

Sau khi sương mù tản đi, Vân Cơ thu tay lại, y phục trên người Ngưu Hữu Đạo đã khô rồi.

Điều khiến người ta không thể ngờ cũng xảy ra, ngay dưới mí mắt hai người, cơ thể Ngưu Hữu Đạo nghiêng một cái, trực tiếp ngã xuống đất, hắn đã thực sự không thể cầm cự được nữa rồi.

Ngay lúc đầu Ngưu Hữu Đạo sắp đụng lên mặt đất, Vân Cơ phản ứng nhanh, kéo hắn lại.

“Đạo gia!” Thương Thục Thanh sợ đến mức hét lên một tiếng, nhìn bộ dạng ngã lộn chổng vó kia của Ngưu Hữu Đạo thực sự dọa cho nàng hồn phi phách tán, suýt chút nữa thì ném đứa trẻ trong lòng đi.

Đặc biệt là sau khi Ngưu Hữu Đạo ngã xuống, vết thương dài tróc da bong thịt sau lưng lộ ra khiến người ta vừa thấy phải giật mình.

Vân Cơ đỡ lấy Ngưu Hữu Đạo xem xét, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đã mất ý thức, hoàn toàn hôn mê.

“Đạo gia, người... người sao rồi?”

Vân Cơ không để ý đến Thương Thục Thanh, thi pháp kiểm tra cho Ngưu Hữu Đạo trước, sau khi dò xét một phen, buông tiếng thở dài: “Thương tích quá nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị trọng thương, cộng thêm mất máu quá nhiều... Trước đó ngài ấy đã uống linh đan, chết sẽ không chết được, chỉ sợ phải điều dưỡng một thời gian. Ở đây không đủ điều kiện, quay về ta sẽ xử lý giúp ngài ấy.

Bên vương gia còn đang chờ tin chúng ta, đi thôi!


...

Tiền tuyến Yến Triệu, công thủ của đại quân vẫn còn đang tiếp tục, Thương Triều Tông ngồi trên lực ngựa nghiêm mặt quan chiến, phía sau y Quản Phương Nghi đang ngồi trên lưng ngựa cũng lòng đầy suy nghĩ.

Đám Long Hưu cũng nhận ra có gì đó không bình thường, trong lúc chiến sự giằng co, hình như bên này không hề có ý định phát động tiến công toàn diện, cộng thêm Ngưu Hữu Đạo không thấy đâu, đã bảo người đi xem thửa, Ngưu Hữu Đạo khôngcó ở đại doanh đằng sau.

Trong lúc cả đám ai cũng ôm suy nghĩ riêng, Hứa Lão Lục từ sau chạy tới, lách mình đáp xuống phía trước, chắp tay nói với Thương Triều Tông: “Vương gia, quận chúa và tiểu vương gia đã trở về.”

Trở về rồi? Con tin trở về rồi? những người không biết tình hình hai mặt nhìn nhau, cho là mình nghe lầm.

Thương Triều Tông vội hỏi: “Đạo gia đâu?”

Bên này biết kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo muốn mạo hiểm yểm hộ rút lui, Thương Thục Thanh trở về không có nghĩa là Ngưu Hữu Đạo cũng quay về rồi.

Hứa Lão Lục: “Cũng quay về rồi, có điều bị trọng thương.”

Nghe thấy lời này, những người khác còn chưa nói gì, Quản Phương Nghi không thèm cưỡi chiến mã nữa, lắc mình một cái bay lên, lao nhanh về phía đại doạn phía sau.

Thương Triều Tông thì lập tức lớn tiếng nói: “Lập tức thu binh!”

Tiếng keng keng keng gấp rút vang lên, nhân mã tiến công của quân Yến lập tức thu binh hoàn toàn ra sau...

Trong trướng bồng, Ngưu Hữu Đạo đang hôn mê được người ta đỡ ngồi, Vân Cơ cũng bất chấp nam nữ khác biệt gì đó, kéo y phục trên người Ngưu Hữu Đạo xuống, chuẩn bị xử lý vết thương giúp hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận