Đạo Quân

“Đạo gia!” Quản Phương Nghi như cơn gió lao thẳng vào trông trướng bồng, không nhìn tới Thương Thục Thanh đang ôm đứa trẻ bên cạnh tâm tư căn bản không ở trên người Thương Thục Thanh mà bước nhanh đến cạnh giường.

Đập vào mắt đầu tiên là những vết thương vừa nhìn đã giật mình trên người Ngưu Hữu Đạo, phía trước trúng ba mũi tên, sau lưng là một vết thương tróc da bong thịt rất dài.

Lại nhìn vẻ hôn mê bất tỉnh của Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi suýt thì ứa nước mắt, Thương Thục Thanh đứng ngoài quan sát lệ đã rơi.

Nhân lúc Vân Cơ xử lý vết thương, Quản Phương Nghi nhanh chóng thi pháp kiểm tra thương thế của Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt rơi lên một vết sẹo dữ tợn rõ ràng lưu lại sau khi bị trọng thương trên ngực Ngưu Hữu Đạo.

Vết sẹo này trước kia bà ta chưa từng nhìn thấy, vì Ngưu Hữu Đạo thích ngâm trong bồn tắm, lúc ở ngoài khi Ngưu Hữu Đạo ngâm trong bồn tắm bà ta thường đi dạo một bên, ngực Ngưu Hữu Đạo vốn trơn bóng, không hề có vết sẹo dữ tợn này.

Trước đây chưa từng thấy, giờ lại thấy, Quản Phương Nghi hơi suy nghĩ cũng đoán được vết sẹo này để lại vào lúc nào, bí cảnh Thiên Đô, ở bí cảnh Thiên Đô Ngưu Hữu Đạo đã từng bị trọng thương!

Nhưng hắn lại không hề nói với bà ta, chính bởi vì không nói nên càng chứng tỏ thương thế lúc ấy không phải nặng bình thường!

Tên này lúc nào chịu tội cũng tự mình gánh chịu, chưa từng tố khổ với người khác! Nghĩ tới đây, lại nhìn thấy dáng vẻ như chết của Ngưu Hữu Đạo, nước mắt của Quản Phương Nghi không nén lại được nữa, lập tức ứa ra.

Quân y Nam châu lấy kim khâu lại vết thương cho Ngưu Hữu Đạo, chiêu này là do Viên Cương dạy, Viên Cương đã phổ cập biện pháp này cho quân Nam châu từ rất sớm.

Cũng chính vì như vậy, Quản Phương Nghi có thể tưởng tượng được, vết sẹo trên người Ngưu Hữu Đạo sở dĩ dữ tợn như vậy chứng tỏ lúc ấy căn bản không có điều kiện để khâu lại vết thương.


Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó là những tiếng bước chân gấp rút truyền đến, mành lều chợt xốc lên, Thương Triều Tông chạy vào, đằng sau là La Đại An mau chóng đẩy Mông Sơn Minh vào, đằng sau nữa là đám Long Hưu.

“Ca, Mông bá bá!” Thương Thục Thanh khóc kêu lên.

Thấy hai người nàng không sao, tạm thời không bận tâm nhiều tới nàng mà đều chạy trước đến bên giường, nhìn thấy thương tích của Ngưu Hữu Đạo, cộng thêm bộ dạng hôn mê như chết, gương mặt Thương Triều Tông co giật mạnh, Mông Sơn Minh cũng nghiêm mặt.

“Thương tích của Đạo gia như thế nào?” Thương Triều Tông hỏi Vân Cơ.

Vân Cơ thở dài: “Thật sự đã nhặt được cái mạng trở về. Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, có điều tổn thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều trọng thương, mất máu quá nhiều, trong thời gian ngắn e là khó hồi phục.”

Bên cạnh, đám Long Hưu quay đầu nhìn Thương Thục Thanh bình yên trở về, sau đó Long Hưu cúi người đưa một tay thi pháp kiểm tra cho Ngưu Hữu Đạo, thấy Ngưu Hữu Đạo thật sự bị tổn thương, đúng là tổn thương rất nặng, những gì Vân Cơ nói đều là sự thật.

Bỗng nhiên, hai ngoán tay của Long Hưu hợp lại điểm lên đầu Ngưu Hữu Đạo, truyền pháp lực.

“Long chưởng môn, giờ ngài ấy cần nghỉ ngơi!” Quản Phương Nghi nổi giận.

Long Hưu căn bản không rảnh để ý, thi pháp cưỡng ép Ngưu Hữu Đạo tỉnh táo lại, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đang được đỡ để may vết thương chậm rãi mở hai mắt ra, thấy đám người trước mắt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng cuối cùng dừng trên khuôn mặt Long Hưu ở gần nhất.


“Đạo gia!” Thấy hắn tỉnh lại, đám Thương Triều Tông kêu lên.

Long Hưu bất chấp những người khác, trực tiếp hỏi: “Ngưu Hữu Đạo, tình huống như thế nào, chuyện gì xảy ra?”

Ngưu Hữu Đạo cười nhạt một tiếng, yếu ớt nói: “Long chưởng môn, thật sự không còn tinh lực nữa, sau này hẵng bẩm báo có được không?”

Long Hưu còn định nói gì, Cung Lâm Sách ở bên nói: “Long huynh, giờ hắn không phải lúc để nói chuyện, từ từ hẵng hỏi lại hắn đi!”

Long Hưu nhìn xung quanh một chút, thấy từng cặp mắt phẫn nộ đang nhìn, nếu cứ kiên trì chỉ e sẽ khiến mọi người phẫn nộ, thương thế Ngưu Hữu Đạo hiện giờ thật sự là không thể nói được nhiều.

Thả lỏng hai ngón tay đâm trên đầu Ngưu Hữu Đạo xuống, không nói nhiều, xoay người chắp tay đi ra.

Ánh mắt ảm đạm của Ngưu Hữu Đạo yếu ớt nhướn lên, nhìn thấy người của ba phái lớn đều đã đi ra, ánh mắt nhìn sang Quản Phương Nghi, yếu ớt nói: “Ba phái lớn sợ sẽ gây bất lợi cho ta, không thể không đề phòng...” Lời còn chưa dứt, hai mắt vừa nhắm thì đã lại rơi vào hôn mê.

Hắn vừa nói như vậy, Quản Phương Nghi biết hắn nói như vậy tất nhiên có lý do để nói vậy, lập tức cảnh giác, nhanh chóng quay đầu dặn đám Hứa Lão Lục cho người ở ngoài trướng trông giữ nghiêm mật,không cho phép bất cứ kẻ nào được tự ý vào đây.


Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh nhìn nhau, không chú ý đến Thương Thục Thanh đang ôm tã lót bên cạnh, hai người cũng nhanh chóng ra khỏi lều vải, chỉ thấy cách ngoài trướng không xa chưởng môn ba phái lớn đang châu đầu ghé tai nói gì đó.

“Người đâu!” Thương Triều Tông đi đến bên cạnh chư tướng, lập tức hạ lệnh: “Điều một chi nhân mã tinh nhuệ tới, bảo hộ nghiêm mật lều vải này, phòng ngự loại nặng, không được sự cho phép của bản vương, bất kỳ ai cũng không được tự tiện xông vào, một con ruồi cũng không cho phép tiến vào!”

Nghe thấy lời đó, Long Hưu lặng lẽ nhìn sang, hỏi: “Vương gia, bất kỳ kẻ nào này bao gồm cả chúng ta sao?”

Thương Triều Tông không trả lời ông ta, chỉ nhìn chằm chằm tướng lĩnh nghe lệnh trước mặt, hung dữ bổ sung: “Mặc kệ là ai, kẻ tự ý xông vào, giết không tha!”

“Rõ!” Một tướng chắp tay, hét to lĩnh mệnh.

Long Hưu chính thức xoay người nhìn sang, lạnh lùng nói: “Vương gia, không nghe thấy lời bản cung nói sao?”

Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn đột nhiên bừng bừng phấn chấn, mái tóc muối tiêu nhìn xung quanh, hung dữ như sói, lớn tiếng giận dữ hét: “Vương gia đã hạ quân lệnh, nếu có người trái lệnh có được không? các huynh đệ có thể cho phép không?”

“Không được! Không đồng ý!”

Lão soái nổi giận, một đám tướng lĩnh đột nhiên phất tay hô to hưởng ứng.

“Không được! Không đồng ý!”

Âm thanh hưởng ứng lần lượt khuếch tán đến các bộ, tiếng hô hoán liên tiếp cuối cùng dần dần đồng thanh, thiên quân vạn mã cùng nhau không ngừng hô to.


““Không được! Không đồng ý! Không được! Không đồng ý!...”

Nơi này tụ tập mấy trăm ngàn nhân mã, mấy trăm ngàn người cùng nhau hô to, khí thế thật sự giống như núi kêu biển gầm.

Tình cảnh này đột nhiên kích phát, ập tới khiến người ta không kịp chuẩn bị, Long Hưu đột nhiên quay người lại nhìn quanh.

Chưởng môn ba phái lớn thân đang ở trong tiếng gầm như vậy đều không ngừng xoay người nhìn xung quanh, nơi đập vào mắt, chỗ nhìn tới đều là tay giơ đao thương không ngừng hét lớn, thanh thế ấy dường như muốn bao trùm lấy bọn hắn.

Chấn động! Đây là cảm nhận duy nhất trong lòng ba vị chưởng môn lúc bấy giờ!

Đệ tử ba phái lớn ai nấy cũng nhìn xung quanh, vô cùng kinh ngạc, tướng sĩ quân Yến đột nhiên giống như mèo bị đạp phải đuôi.

Ngọc Thương tiên sinh thân là người đứng xem cũng thật sự bị chấn động, sau khi tỉnh hồn lại, nhìn phản ứng của đám Long Hưu, lại nhìn những tướng sĩ không ngừng hô vang xung quanh, không khỏi lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, phát hiện sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo đối với quân đội Yến quốc đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta. Công nhiên đối đầu thế này, không hề sợ làm ồn ào khiến ba phái lớn của Yến quốc không thể xuống đài được, đây là vì Ngưu Hữu Đạo mà không tiếc trở mặt với ba phái lớn Yến quốc, quyết liều cho cá chết lưới rách!

Ba phái lớn Yến quốc dám liều cho cá chết lưới rách không? Theo Ngọc Thương ông ta thấy thì không dám, ít nhất là bây giờ không dám!

Thực ra trước đó sau khi hai bên tiếp xúc, chưởng môn ba phái lớn đã bày tỏ chút ý tứ, luôn ngoài sáng trong tối dùng lời lẽ thăm dò thái độ của Ngọc Thương, ý định rất rõ ràng, mông hai bên hất Ngưu Hữu Đạo ra, trực tiếp hợp tác.

Ngọc Thương ông ta không phải chưa từng động lòng, dù sao Yến quốc vẫn do ba phái lớn nói là được, thực lực của ba phái lớn mạnh hơn Ngưu Hữu Đạo nhiều lắm, sở dĩ ông ta vẫn chưa bày tỏ thái độ là vì không muốn xảy ra phiền phức vào lúc này, cho nên vẫn đang giả vờ hàm hồ, không đồng ý cũng chẳng từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận