Đạo Quân

Nhưng tình hình bây giờ, Ngọc Thương ông ta chỉ cần dám hất Ngưu Hữu Đạo ra hợp tác với ba phái lớn Yến quốc chắc chắn sẽ phải đối mặt với chuyện lớn. Ngưu Hữu Đạo tuyệt đối có thể làm cho ông ta gà bay trứng vỡ, đây cũng không phải là suy đoán, nhìn tình hình trước mặt là biết ngay, một khi làm ra chuyện, ba đại phái Yến quốc cũng sẽ không thể khống chế được cục diện này.

Hoàng Liệt chưởng môn Đại Thiện sơn vẫn đang nhìn tình thế xung quanh, Thương Triều Tông đang công nhiên không nể mặt ba phái lớn Yến quốc chấn động, ông ta thật sự chấn động, cũng ý thức được, nếu không dọn dẹp sạch thế lực Thương hệ, muốn cùng Ngưu Hữu Đạo phân cao thấp ở Nam châu căn bản là chuyện không thể. Đại Thiện sơn có lợi hại mấy vẫn có thể lợi hại hơn ba phái lớn Yến quốc sao?

Tư Đồ Diệu chưởng môn Vạn Động Thiên phủ mặt đầy kinh ngạc, không kịp chuẩn bị, sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo bạo phát ra thật sự khiến cho ông ta không kịp chuẩn bị, đây rõ ràng là ngay cả ba phái lớn Yến quốc cũng không thể ép buộc được mà!

Thấy tình cảnh này, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn, thế lực bên Kim châu nên đứng về phía đội nào, Tư Đồ Diệu ông ta trong lòng đã hiểu rõ.

Ông ta cũng không muốn trận chiến với Triệu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, bằng không ông ta không thể lấy được Kim châu, trước mắt đã thấy rõ, một khi để Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì lập tức sẽ là một trận đại loạn!

Trong lòng ông ta đã có quyết định, lát nữa ông ta sẽ điều động nhân thủ tham gia bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, quyết không thể để Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện.

Đinh tai nhức óc, đứng trước thanh thế lớn thế này Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu hơi sững ra, ba người hai mặt nhìn nhau, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đã có sức ảnh hưởng vượt qua sự tưởng tượng của bọn hắn đối với Thương hệ, cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Ba nữ nhân Đổng Kim Hoàn hơi bị thanh thế này dọa dẫm, lúc này mới hiểu nội tình của Đạo gia Mao Lư sơn trang rốt cuộc là như thế nào.

Triệu Đăng Huyền, Mộc Lương Phong, Trần Quang Tổ ba người đối mặt với tình cảnh này càng thêm chột dạ, đặc biệt là Triệu Đăng Huyền phát hiện suy nghĩ trước đây của mình quá ngây thơ, Ngưu Hữu Đạo người ta cần nể mặt ngươi sao?


Tan rã trong không vui, khuôn mặt Long Hưu âm trầm phất tay áo bở đi, sắc mặt rất khó coi, mặt mũi coi như mất hết rồi!

Nhưng tình thế trước mắt đã như đống củi khô, chỉ một đốm lửa cũng có thể bốc cháy, Long Hưu ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ là một đại loạn khó thu dọn.

Đến lúc đó đừng nói miếng thịt mỡ Triệu quốc kia không thể ăn được mà còn rất có thể khiến mình bị rụng răng.

Mạnh Tuyên cũng mặt mũi đầy lo lắng đi theo về phía lều vải của Long Hưu.

Cung Lâm Sách cũng đi theo, không kìm được thỉnh thoảng còn quay đầu sang nhìn đám Thương Triều Tông, lông mày nhíu lại, sau ngày hôm nay, ông ta càng hiểu ra ý nghĩa khi gia nhập Ngưu Hữu Đạo vào Tử Kim động.

Đợi chưởng môn ba phái đều rút lui, Thương Triều Tông phất tay lên, tiếng kêu hô như thủy triều dần dần lắng lại.

Hai người Thương, Mông nhìn nhau, hai người biết, hành động hôm nay đã bức cho mình không còn đường lui nữa, chỉ có thể cùng Ngưu Hữu Đạo đi tới cuối con đường thôi.

Sau khi hai người trở lại trong trướng, Quản Phương Nghi hạ thấp người cám ơn: “Tạ ơn vương gia và Mông soái.”

Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, người trong trướng không thể không nghe thấy, trong lòng Vân Cơ thổn thức không thôi, những người này bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo đều bất chấp tất cả rồi.


Thương Triều Tông nói: “Nếu Hồng Nương nói vậy thật sự khiến bản vương không đất dung thân. Đạo gia xả thân vì nghĩa, chúng ta không thể báo đáp, chỉ có thể xả thân vì công lý, nếu còn không dám lên tiếng, vậy còn mặt mũi nào làm người nữa.”

Mông Sơn Minh cũng thở dài: “Đây là chuyện chúng ta nên làm.”

Đứa trẻ trong tã lót oe oe khóc lớn, bị thanh thế vừa rồi làm giật mình.

Lúc này Thương Triều Tông mới có lòng dạ đi nhìn con trai, đến trước mặt Thương Thục Thanh: “Thanh nhi, muội không sao chứ?”

Thương Thục Thanh lắc đầu, lã chã chực khóc: “Ca, là muội liên lụy mọi người, liên lụy Đạo gia.”

“Không nên nghĩ quá nhiều, việc này không thể trách muội.” Sau khi Thương Triều Tông trấn an một câu liền chủ động đưa tay nhận tã lót, cẩn thận ôm vào lòng, nhìn đứa trẻ oe oe khóc lớn, trên gương mặt đàn ông máu lạnh lộ ra vẻ từ ái hiếm thấy, trong lòng có cảm giác khó nói thành lời.

Y biết, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo liều mình cứu giúp, e là ngay cả cơ hội ôm con trai mình y cũng chẳng có.

“Vương gia, cho ta xem thử.” Mông Sơn Minh không kìm được chủ động hỏi, Thương Triều Tông lập tức đưa tã lót cho ông, Mông Sơn Minh đặt lên đùi nhìn kỹ, cười haha nói: “Giọng rất to, rất trung khí! Không hổ là huyết mạch Thương thị, cái này miệng, con mắt này, giống vương gia khi còn bé. Ài, đáng tiếc Ninh Vương đi sớm, nếu không nhìn thấy tôn tử của mình chắc chắn sẽ rất vui...”

Lải nhải một mớ, thấy làm thế nào cũng không thể dỗ cho đứa trẻ ngừng khóc không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Có phải bị đói rồi không, đã bao lâu rồi không cho ăn vậy?”


Thương Thục Thanh lau nước mắt sững sờ, vội vàng gật đầu nói: “Đã lâu lắm rồi không cho bú, chắc là đói bụng rồi.”

Mông Sơn Minh lập tức quay đầu dặn dò: “Mau, đi cho ăn đi.” Rồi lại quay đầu nói: “Đạo gia cần nghỉ ngơi, đứa trẻ cứ khóc không ngừng, vương gia, chúng ta tránh đi trước đã.”

Thương Triều Tông lập tức ngoắc ra hiệu Thương Thục Thanh cùng đi, cũng muốn hỏi thử xem chuyện gì xảy ra.

Ai ngờ Thương Thục Thanh lắc đầu, vành mắt đỏ hoe nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang nằm im lặng trên giường.

Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh nhìn nhau, lại lo lắng rồi, lần này Đạo gia liều mình cứu giúp, bên Thanh Nhi e lại càng phiền phức hơn rồi.

Mông Sơn Minh khuyên nhủ: “Quận chúa, nhìn người cũng có vẻ không được nghỉ ngơi tốt, người cũng nên tắm một cái, tắm trước rồi hẵng quay lại đây nhé.”

Thương Thục Thanh nhìn sơ người mình, đúng là bẩn không chịu nỗi, lúc này mới đồng ý rời đi...

Choang! Một chiếc chén ngọc bị đập nát, Long Hưu thở phì phì đi qua đi lại trong trướng, miệng không ngừng lầm bầm: “Một đám sâu bọ không biết sống chết...”

Mạnh Tuyên đứng bên gương mặt bình tĩnh không nói gì, Cung Lâm Sách thì nhìn người này, rồi nhìn người kia.

Cuối cùng Long Hưu dừng trước mặt hai người, giọng hung ác nói: “Các ngươi đều thấy rồi, những tên này không thể lưu lại, nhất định phải thanh tẩy sạch sẽ!”


Cung Lâm Sách: “Không phải ngươi định động thủ vào lúc này đấy chứ? Giờ không phải lúc để gây ra nhiễu loạn lớn, Long huynh nên nhẫn nhịn một chút thì hơn.”

Long Hưu: “Ta không nói bây giờ, sau khi chiến sự kết thúc, thế cục vừa vững, lập tức động thủ, không thể kéo dài được nữa!”

Mạnh Tuyên chợt hỏi: “Ngưu Hữu Đạo này nhiều lần đối nghịch với chúng ta, sao ta cứ cảm thấy có gì đó không bình thường? Có phải hắn có chỗ dựa nào đó không?”

Lời này khiến Long Hưu nhíu mày, Cung Lâm Sách âm thầm chột dạ, hỏi lại: “Có thể có chỗ dựa nào được chứ?”

Mạnh Tuyên lóe lên tia lạnh lùng: “Mặc kệ, đề phòng có biến, Ngưu Hữu Đạo có thể tiêu diệt trước, chỉ cần giải quyết được kẻ cầm đầu, sau khi chiến sự kết thúc, Đại Thiện sơn có thể phát huy tác dụng, thế lực Thương hệ có thể từ từ xóa bỏ.”

Ông ta nói như vậy, ngay cả Long Hưu cũng bắt đầu tỉnh táo, không dám gật bừa nói: “Không ổn, tình hình ngươi và ta đều đã thấy rồi, giờ động vào Ngưu Hữu Đạo không thích hợp, chỉ cần hơi động xảy ra biến cố sẽ vì nhỏ mất lớn, không đáng đâu.”

Mạnh Tuyên nhíu mày nói: “Chúng ta thực sự không hiếu động, lỡ gây ra nhiễu loạn gì, chọc người Triệu quốc động thủ thì sao? Triệu quốc người ta vì trả thù mà giết Ngưu Hữu Đạo, hợp tình hợp lý, điều này thế lực Thương hệ có thể trách chungs ta hay sao?”

Long, Cung hai người nhìn nhau, Cung Lâm Sách thử hỏi: “Người Triệu quốc chạy tới đây giết người, ngươi cảm thấy có khả năng sao?”

Mạnh Tuyên: “Nếu có người giúp Triệu quốc một tay?”

Long Hưu như suy nghĩ gì đó nói: “Ngươi nói là nội ứng ngoại hợp?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận