Đạo Quân

Tất nhiên bề ngoài Tiễn Phục Thành nói giúp cho Thiên Hỏa giáo. Mười năm sau đã chẳng phải đối thủ, mười năm sau lại càng không phải đối thủ.

Đối phương "Ha ha" cười cho qua chuyện, cảm giác buồn cười khá nồng.

Có người lại càng đề cao Tử Kim động của mình, hạ thấp Thiên Hỏa giáo. Người mình nói giúp người mình là chuyện rất bình thường.

Có người còn thẳng thừng trào phúng. Người ta đã nói rõ ràng, Thiên Hỏa giáo có bị bệnh không mà để một đệ tử bên dưới ra khiêu chiến trưởng lão Tử Kim động ta, coi Tử Kim động ta là cái gì? Các ngươi không khách khí, chúng ta cũng không cần khách khí. Nói thẳng tưng chẳng thèm nương tình, đệ tử Thiên Hỏa giáo các ngươi không được!

Trào phúng, mỉa mai các loại, Tiễn Phục Thành nghe xong đã không là mất mặt nữa, nín nhịn khó chịu nổi, nhưng nói miệng không bằng chứng, ai bảo Côn Lâm Thụ năm xưa quả thực thua trên tay Ngưu Hữu Đạo, thậm chí suýt bị đánh chết.

Hiện giờ y thật sự muốn để Côn Lâm Thụ và Ngưu Hữu Đạo so sánh một phen, nhưng Ngưu Hữu Đạo đưa ra yêu cầu quá hà khắc. Hắn lại muốn Côn Lâm Thụ và Hỏa Phượng Hoàng rời khỏi Thiên Hỏa giáo làm nô bộc cho hắn. Chuyện như vậy không phải chuyện nhỏ, Tiễn Phục Thành căn bản không làm chủ được.

Đặc biệt là Côn Lâm Thụ đã luyện thành Thiên Hỏa Vô Cực thuật, dù chỉ sơ thành nhưng cũng đủ để chứng minh trong Thiên Hỏa giáo bây giờ không ai hiểu rõ Thiên Hỏa Vô Cực thuật hơn Côn Lâm Thụ. Côn Lâm Thụ biết bí thuật chí cao của Thiên Hỏa giáo, sao có thể để gã gia nhập người khác. Cho dù Côn Lâm Thụ có thể thắng, y cũng không có quyền quyết định chuyện như thế này.

Vì lẽ đó, Tiễn Phục Thành hối hận phát điên, hối hận vì đã mang Côn Lâm Thụ đến tự rước lấy nhục.

Y cũng không biết lúc đó mình uống lộn thuốc gì, những trường lão kia không ai ra mặt, mình lại nhảy ra làm gì?

Đương nhiên, với tình thế lúc đó, cũng vì y phụ trách ở phương diện này nên mới tới bên này, có cớ đủ để giải thích.

Nói chung, bao nhiêu lời trào phúng khiến y phát hỏa.

"Khà khà, chính là cái thằng đó, mười năm trước đã bị Ngưu trưởng lão đánh cho như đánh chó, bây giờ còn không biết tự lượng sức mình, dám chạy tới tự rước lấy nhục."

"Ngươi biết cái gì, người ta biết Ngưu trưởng lão sẽ không tiếp nhận lời khiêu chiếu của mình nên mới chạy tới cố ra vẻ thôi. Sau này người ta lại nói là Ngưu trưởng lão không dám nhận sự khiêu chiến của y."

"À, muốn làm thế để cứu vãn chuyện năm đó à? Tiểu nhân cực kỳ, còn biết xấu hổ nữa hay không..."

Côn Lâm Thụ vừa tới trước cửa tròn chợt dừng lại, nghe tiếng nghị luận của đệ tử Tử Kim động đang quét rác sau tường nghị luận, hai tay bóp chặt, móng tay sắp c ắm vào thịt, sắc mặt rất khó coi.

Hỏa Phượng Hoàng đi bên cạnh cũng rất khó chịu, sắc mặt nhăn nhó. Nàng ta lôi kéo tay sư huynh, lắc đầu với sư huynh, hi vọng y nhịn xuống.

Không chỉ tiếng bàn luận sau tường, hai người đi đến đâu trong Tử Kim động cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng nói xấu, vô cùng mỉa mai. Thậm chí, ngay cả đệ tử Tử Kim động đưa đồ đạc vào nhà cũng thầm cười nhạo.

Hỏa Phượng Hoàng biết trong lòng sư huynh rất khổ sở. Sư huynh là người kiêu căng tự mãn, cho dù thất bại một lần khiến ngạo khí tỏa ra ngoài trước kia đã bị mài sạch, nhưng trong lòng một cục tức kia, làm sao chịu được sỉ nhục thế này.

Hỏa Phượng Hoàng cố sức kéo tay sư huynh, dẫn y đi qua cửa tròn, đi đường vòng tránh khỏi những người đang líu ra líu ríu bàn luận kia.

Vòng trở về nhà khách, nhìn thấy Tiễn trưởng lão ngồi trong phòng, hai người hành lễ xin cáo lui, chợt Côn Lâm Thụ cuối cùng cũng không nhịn được nói:

"Trưởng lão, có phải ngài vẫn cho rằng ta bây giờ vẫn không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo?"

Vừa nghe lời này, tâm của Hỏa Phượng Hoàng đã rơi mất nửa phần.

Tiễn Phục Thành nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau khi đặt chén trà xuống mới trầm giọng nói:

"Ngươi đã luyện thành "Thiên Hỏa Vô Cực thuật", sao lại không phải đối thủ của hắn?"

Côn Lâm Thụ khó nhọc nói:

"Vì sao các trưởng lão kia không cho đệ tử đi khiêu chiến hắn?"

Tiễn Phục Thành sầm mặt:

"Không phải ta không cho ngươi đi khiêu chiến, mà ta cũng hi vọng ngươi sửa sạch nhục nhã. Ta cũng mong rằng ngươi rửa nhục cho tông môn. Thế nhưng, ngươi cũng nghe điều kiện của hắn rồi đấy. Nếu ta đồng ý chuyện như vậy, sau khi về, ta không có cách nào báo cáo lại cho tông môn."

Ông ta chỉ về phía Hỏa Phượng Hoàng:

"Hắn muốn sư muội của ngươi, muốn phu nhân ngươi làm nô. Ngươi còn có thể đồng ý với điều kiện này hay sao? Ngươi ném người kia đi hay sao?"

Côn Lâm Thụ bi phẫn nói:

"Đương nhiên ta không thể đồng ý, ta thà chết cũng không thể đồng ý! Nhưng trưởng lão, chúng ta có thể tìm hắn nói chuyện. Ai làm kẻ nấy chịu, việc này không cần liên quan đến sư muội. Chỉ cần không liên quan đến sư muội, điều kiện khác đều dễ bàn."

Nghe thấy sư huynh nói thà chết cũng sẽ không để cho nàng chịu nhục, Hỏa Phượng Hoàng cảm thấy rất an ủi. Nàng ta cười, cũng rơi lệ, có câu nói này của sư huynh là được rồi!

Tiễn Phục Thành:

"Điều kiện khác đều dễ bàn? Côn Lâm Thụ, ngươi điên rồi sao?"

Côn Lâm Thụ:

"Trưởng lão, đệ tử phải lên Thánh cảnh, có thể sống mà về hay không còn chưa biết. Nếu ta chết ở Thánh cảnh, làm nô cho hắn là không thể nào thực hiện được. Nhưng những điều này đều không quan trọng. Đệ tử có lòng tin thắng hắn, chỉ cần thắng hắn, bất kỳ điều kiện gì đều có thể. Lẽ nào trưởng lão cảm thấy đệ tử không đánh thắng được hắn?"

Thực ra Tiễn Phục Thành cũng khá động lòng, quan trọng là nhận biết bao trào phúng ở Tử Kim động, quả thực nuốt không trôi cơn giận này. Ông ta cũng rất muốn mượn tay Côn Lâm Thụ đánh vào mặt Tử Kim động, sự thực thắng hùng biện!

Chỉ cần thắng, vấn đề gì cũng không còn là vấn đề. Bây giờ Côn Lâm Thụ muốn thắng Ngưu Hữu Đạo hẳn là không thành vấn đề.

Nỗi uất ức này vẫn khiến lòng ông ta ngứa ngáy.

Nhưng sự việc không hề nhỏ, ông ta vẫn không dám dễ dàng đồng ý:

"Côn Lâm thụ, ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng ngươi mang bí thuật chí cao của Thiên Hỏa giáo trong người. Cho ngươi đi đánh cược lần này? Không được! Ngươi phải hiểu nguyên nhân mới đúng."

Ông ta lại lắc đầu.

Côn Lâm Thụ nhấc tay nói:

"Đệ tử thề với trời, cho dù thua trong tay Ngưu Hữu Đạo, dù thật sự rơi vào tay hắn làm nô, đệ tử chắc chắn cũng sẽ không tiết lộ cho bất kỳ người nào về bí thuật. Nếu vi phạm lời thề, ắt sẽ bị trời phạt!"

Ý chí của Tiễn Phục Thành dao động, mà thực ra đã sớm dao động. Một cá nhân đã không muốn bị sỉ nhục, huống chi ông ta còn là trưởng lão của Thiên Hỏa giáo.

Ông ta từ từ đứng dậy, hỏi:

"Ngươi thật sự chắc chắn thắng được Ngưu Hữu Đạo?"

Ông hỏi lại với vẻ đổi ý, nhưng không phải vì Côn Lâm Thụ mà là vì bản thân ông ta cảm thấy mình bị uất ức, muốn xả giận. Chưa cần tới lời nói của Côn Lâm Thụ thuyết phục, vì lời giải thích của Côn Lâm Thụ cùng lắm chỉ là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà mà thôi.

Hai mắt Côn Lâm Thụ nhất thời tỏa sáng, gật đầu liên tục nói:

"Đệ tử có lòng tin tuyệt đối!"

Tiễn Phục Thành:

"Được, ta lại cược cái mặt mo này đi bàn lại chuyện lần trước. Nếu hắn không đồng ý thì đành thôi. Đến lúc đó coi như ta đã tận lực, cũng xem như đã thực hiện hứa hẹn đối với ngươi. Sau này ngươi nhất định phải đàng hoàng quay về với ta."

Côn Lâm Thụ ôm quyền, mạnh mẽ nói:

"Đệ tử xin nghe pháp chỉ của trưởng lão!"

"Đi!"

Tiễn Phục Thành vẫy tay một cái, dẫn hai người ra ngoài, đi thẳng tới tìm Nghiêm Lập...

Dưới bóng cây trên đỉnh núi, Cung Lâm Sách đứng chắp tay, bên trái là trưởng lão Phó Quân Nhượng, bên phải là nữ trưởng lão Mạc Linh Tuyết.

Ánh mắt ông ta chiếu xuống núi, thấy Nghiêm Lập dẫn ba người Tiễn Phục Thành theo đường núi tới sơn trang Mao Lư.

"Quả thật đi tìm Ngưu Hữu Đạo, xem ra lần này bọn họ đã đồng ý với điều kiện của Ngưu Hữu Đạo."

Phó Quân Nhượng lắc đầu thổn thức.

Cung Lâm Sách lạnh nhạt nói: "Xem ra bị các ngươi k1ch thích không nhẹ. Toàn phái cử ra bao nhiêu người như thế, cả đám người gây vạ cho ba người bọn họ, thật sự có vẻ lừa người.. Chỉ mong vị Ngưu sư đệ kia của chúng ta có thể giúp chúng ta móc ta bí mật nào đó."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui