Đạo Quân

Ngưu Hữu Đạo và Nghiêm Lập ngồi đối diện nhau uống trà trong đình, sau khi nghe xong, Ngưu Hữu Đạo liền bưng chén trà lên hỏi: “Là việc này?”

Nghiêm Lập vui tươi hớn hở, hỏi dò: “Sư đệ, ngươi có ý kiến gì không?”

Choảng! Ngưu Hữu Đạo đập vỡ chén trà trong tay lên bàn, Nghiêm Lập giật mình hơi nghiêng ra sau, gương mặt Ngưu Hữu Đạo thì không hề có chút gợn sóng: “Ông cảm thấy ta nên có ý kiến gì?”

Nghiêm Lập thở dài: “Kỳ thật cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi ngẫm lại xem, một mình ngươi chống lại Thiên Hỏa giáo cũng chẳng phải chuyện tốt gì, ngươi giao người cho tông môn xử lý, sự việc sẽ có tông môn gánh, ngươi sẽ không áp lực gì nữa, cũng không cần đắc tội Thiên Hỏa giáo, ngươi nói có đúng không nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tông môn chuẩn bị lấy được lợi ích gì từ phu thê bọn hắn à?”

Nghiêm Lập: “Bây giờ vẫn chưa có phản ứng của bên Thiên Hỏa giáo, tạm thời vẫn chưa thể nói rõ, xem tình hình rồi quyết định.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nhưng ta tin chắc tông môn sẽ nhân cơ hội kiếm một khoản lớn.”

Nghiêm Lập cười hì hì: “Đổi lại là ngươi, ngươi có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo dựng hai ngón tay lên: “Ở đây không có người ngoài, ta nói thẳng luôn nhé, mặc kệ các ngươi muốn bao nhiêu lợi ích, ta chỉ cần hai phần, không quá đáng chứ?”

Vẻ mặt Nghiêm Lập vui mừng, chịu nhượng bộ là tốt rồi: “Nói như vậy, sư đệ đồng ý giao người cho tông môn xử trí?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta độc chiếm, các ông có thể bỏ qua sao? Chỉ cần cho ta hai phần không ít hơn, người có thể giao cho các ông xử trí!”

Hắn đồng ý nhanh như vậy khiến trong lòng Nghiêm Lập dâng lên cảnh giác: “Vậy cứ quyết định thế nhé?”

Ngưu Hữu Đạo: “Quyết định thì quyết định rồi, nhưng ta vẫn còn điều kiện.”

Hắn thật sự đồng ý quá nhanh, Nghiêm Lập cảm thấy không yên tâm về hắn, thực sự thủ đoạn của họ Ngưu này ông ta đã lĩnh giáo nhiều lần rồi, không thể không phòng, nghe nói còn có điều kiện, ông lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, bằng không ông ta sẽ cảm thấy không bình thường.

“Ngươi nói trước nghe thử xem nào.” Nghiêm Lập hơi nghiêng người về phía trước, bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Ngưu Hữu Đạo: “Lúc đàm phán nhất định phải có mặt ta.”

Nghiêm Lập cảnh giác nói: “Đã có tông môn ra mặt, ngươi có mặt hay không có sao đâu? Dù sao thì ngươi cũng đang nhốt phu thê bọn hắn, không gặp người Thiên Hỏa giáo không phải sẽ bớt lúng túng sao?”

Ngưu Hữu Đạo vỗ bàn nói: “Nói đùa cái gì đấy? Ta không có mặt làm sao biết các người được bao nhiêu lợi ích? Sau này hai phần kia há chẳng phải các người muốn đưa bao nhiêu thì đưa, Thiên Hỏa giáo chịu vụ thua thiệt này cũng sẽ không thể ngào trắng trợn công bố với bên ngoài.”

Nghiêm Lập dở khóc dở cười: “Con người ngươi không khỏi quá đa nghi rồi. được được được, việc này để ta nói lại với tông môn.”

Ngưu Hữu Đạo: “Còn nữa, trước khi đàm phán xong, người để bên chỗ ta.”

Nghiêm Lập trừng mắt: “Không phải nói sẽ giao người cho tông môn xử trí sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Lưu lại chỗ ta chẳng lẽ không phải lưu tại tông môn sao? Hơn nữa, nếu giờ ta giao người cho các người, sau này các người không chịu nhận nợ thì sao? Các người cũng không thể nào mạo muội trả người cho Thiên Hỏa giáo trước đúng không? người ta cứ nhốt đây, các người và Thiên Hỏa giáo một tay giao tiền một tay giao hàng, ta và các người cũng một tay giao tiền một tay giao hàng, tất cả mọi người đều yên tâm.”

Nghiêm Lập một lần nữa cảnh giác nói: “Ngươi sẽ không giở trò gì đấy chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta là loại người đó sao? Ta nói này Nghiêm sư huynh, trong mắt ông ta là người như thế nào vậy?”

Ngươi là hạng người gì? Nghiêm Lập chỉ có thể ha ha hai tiếng không nói, nâng chén trà lên tự uống tự nghĩ.

Là hạng người gì tạm thời không nói tới, chuyện một tay giao tiền, một tay giao hàng, ngẫm lại ông ta vẫn cảm thấy kỳ quái, làm thế này giống người cùng môn phái sao? Thế này giống các trưởng lão cùng môn phái nói chuyện với nhau sao? Ông ta ở Tử Kim động nhiều năm chưa từng nghe thấy, đây là lần đầu tiên đấy.

Điều này cũng khiến ông ta ý thức được, tạm thời Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa dung nhập vào tập thể Tử Kim động, và bên Tử Kim động cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận, trong tiềm thức vẫn coi Ngưu Hữu Đạo là người ngoài.

Suy nghĩ một lát, đặt chén trà xuống, Nghiêm Lập đứng dậy nói: “Điều kiện của ngươi ta nhớ rồi, có điều ta vẫn chưa thể nào đồng ý với ngươi, để ta về thông báo rồi sẽ trả lời sau.”

Ngưu Hữu Đạo cũng đứng lên nói: “Vậy ta tiễn ông.”

“Đừng, không nhọc ngài đại giá.” Cũng không biết Nghiêm Lập trào phúng hay tự giễu, khoát tay, bước nhanh ra khỏi đình đi trước.

Đưa mắt nhìn người rời đi, Ngưu Hữu Đạo lại ngồi xuống chậm rãi uống trà, rõ ràng đang suy tư điều gì đấy, vô cùng nhập thần.

Quản Phương Nghi chủ động đi tiễn người đã quay lại, bước vào trong đình, đong đưa quạt tròn hỏi: “Một tay giao tiền một tay giao người, rốt cuộc người muốn phu thê bọn hắn hay muốn tiền?” Bà ta bị làm cho hồ đồ rồi, không thể hiểu được như thế nào.

Ngưu Hữu Đạo nghịch nắp tách trà: “Cô thích tiền, ta đang kiếm cho cô đấy.”

Quản Phương Nghi xì một tiếng, tiếp tục hỏi: “Thật sự giao hai người bọn hắn ra à?”

Trước đó bà ta cảm thấy không phải như vậy, nhưng hôm nay vị này đã vạch rõ chiến tuyến với Tử Kim động rồi.

Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trầm ngâm nói ra: “Phái người liên hệ với bên Thiên Hỏa giáo, nói với bọn hắn, chuyện của phu thê Côn Lâm Thụ ta nói là được, bàn với ta, ta không đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Nhớ lấy, chỉ chuyển lời đến đây là được, đừng để Thiên Hỏa giáo biết ta truyền lời, cũng đừng để lại bất kỳ chứng cứ và sai sót nào.”

Quản Phương Nghi sững sờ, hiểu ra, những gì nói với Nghiêm Lập rất có thể chỉ là giả vờ, mục đích đi đường vòng có lẽ vẫn là bảo vệ cặp phu thê kia, nhưng bà ta cũng cảm thấy khó hiệu: “Nếu vậy, người cần gì phải dông dài với Nghiêm Lập, lỡ như bên Tử Kim động đồng ý với điều kiện của người, người sẽ ăn nói làm sao đây?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cô cho rằng ta bằng lòng như vậy sao? Ta cũng muốn bản thân muốn làm gì thì làm nấy, ta cũng muốn đơn giản thoải mái một chút, có thể đơn giản ai lại muốn lá mặt lá trái với bọn hắn? thế nhưng không còn cách nào khác, thân ở đây thì phải tuân quy tắc trò chơi ở đây, phá hỏng quy tắc của người ta thì sẽ không thể nào có chỗ đặt chân ở đây nữa. Những chuyện thế này ta không thể nào hoàn toàn vứt bọn hắn sang một bên, bắt phu thê Côn Lâm Thụ, Tử Kim động cũng bỏ sức, ta cũng cần tấm áo bảo vệ Tử Kim động này.”

Những lời này, Quản Phương Nghi có thể lý giải, có điều vẫn không hiểu rõ: “Phu thê Côn Lâm Thụ quan trọng vậy sao? Vì hai người bọn hắn, người cần thiết phải đứng giữa hai phái lớn phí công phí sức vậy à?”

Ngưu Hữu Đạo cười haha: “Mông soái bọn họ có một caia khá hay, nghìn quân dễ được một tướng khó cầu!”

Quản Phương Nghi nhíu mày: “Tướng? Chỉ dựa vào Côn Lâm Thụ có thể làm ra những chuyện thế này, còn tự đánh giá quá mức bản thân, ta thật sự không nhận ra hắn có điểm nào có thể coi là tướng tài.”

Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu: “Tướng, phân hai loại, một loại am hiểu bày mưu nghĩ kế, một loại am hiểu lâm trận chém giết! Thiên Hỏa Vô Cực Thuật có thể được Thiên Hỏa giáo coi như bí thuật chí cao có thể đơn giản sau? Sau đời thứ ba của Thiên Hỏa giáo đã không ai luyện thành, Côn Lâm Thụ này lại luyện thành, là nhân tài mấy trăm năm khó gặp, chỉ dựa vào thiên phú tu hành này là đã quá giỏi rồi, cô không mong chờ sao? Ta thì khá mong chờ đấy! Đã chủ động đưa tới cửa, nếu ta bỏ lỡ, há chẳng phải có mắt không tròng à? Nội bộ Thiên Hỏa giáo níu lại, không muốn đối đãi tốt, sao lại không thuộc về ta chứ?”

Quản Phương Nghi im lặng rồi trêu chọc: “Người đang tự coi mình là minh chủ à?”

Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống, hai tay vỗ bắp đùi của mình, thở dài thở ngắn nói: “Hồng Nương, bây giờ chúng ta không thiếu thế lực của bản thân, cũng không thiếu người làm việc, nhưng lại thiếu người thật sự có thể làm việc, những người có thể thực sự đối diện với nguy hiểm quá ít.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui