Chỉ cần có thể thoát thân, tranh thủ thời gian và không gian cho mình, hắn sẽ ung dung ứng đối về sau.
Trước khi viết xuống giấy, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, chuẩn bị tâm lý cho đủ loại tình huống phát sinh. Hắn đã phán đoán được ba loại tình huống.
Thứ nhất, tình huống lớn nhất chính là không có chuyện gì. Đinh Vệ sẽ không có khả năng làm loạn. Thứ hai, bắt giam hắn để trừng phạt. Điều này thì hắn có thể chấp nhận. Chịu chút tội để tránh khỏi một loạt phiền phức phía sau. Thứ ba, Đinh Vệ muốn ra oai phủ đầu với mọi người, giết một người răn trăm người, như vậy hắn sẽ không ngồi chờ chết.
Sự thật chứng minh phán đoán của hắn là đúng.
Hiện trường yên tĩnh, chỉ có Đinh Vệ liếc nhìn một quyển giấy mà thôi.
Sau khi xem qua mấy quyển, thấy không ai viết giống Ngưu Hữu Đạo, phát hiện Ngưu Hữu Đạo chỉ là kẻ khác loại duy nhất, Đinh Vệ cũng mất đi hứng thú ở lại. Y quăng quyển giấy trong tay xuống, nói: “Tra xét tình huống mà các phái đã viết.”
“Vâng.” Lập tức có người đến thu dọn mấy quyển giấy, rồi bưng khay rời đi.
Đinh Vệ cũng đứng dậy, một câu cũng không nói, cứ thế mà đi.
Về sau có người của Phiêu Miểu các đến tuyên bố, hôm nay chỉ bấy nhiêu thôi, yêu cầu mọi người tạm nghỉ ngơi ở đây. Mỗi phái là một gian phòng, cung cấp cho mọi người nghỉ ngơi tạm thời, chờ bước rèn luyện kế tiếp.
Rời khỏi lầu các, một đám người được thành viên của Phiêu Miểu các dẫn đến chỗ nghỉ ngơi tạm thời. Trên đường đi, đám người Thẩm Nhất Độ và Triều Kính cố ý hoặc vô ý đi gần Ngưu Hữu Đạo.
Hai đệ tử Tử Kim động đi theo đằng sau Ngưu Hữu Đạo phát hiện sự không ổn. Kha Định Kiệt xích lại gần vai Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nhắc nhở: “Trưởng lão, đằng sau...”
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng nhìn lại, lập tức sững sờ. Triều Kính, Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên đều theo sát sau lưng hắn.
Hắn chỉ nhìn một chút rồi quay đầu đi. Đám người này đối với hắn đúng là không rời không bỏ. Ngưu Hữu Đạo im lặng, xem như phục đám người này. Đương nhiên, hắn cũng hiểu tâm tư của bọn họ.
Cả đám được người của Phiêu Miểu các đưa vào một đại viện, bên trong có không ít phòng. Một loạt phòng được xây dựng theo hình chữ nhật tạo thành một đại viện với ba tầng lầu. Ở đây không chỉ có hai mươi tám phòng mà là hơn một trăm phòng, là phòng trống Phiêu Miểu các tạm thời lấy ra, đủ cho mọi người nghỉ ngơi.
Sau khi xác nhận số người không có gì sai sót, một người lĩnh đội của Phiêu Miểu các lớn tiếng nói: “Phòng ở đây đều dành cho các người nghỉ ngơi. Ba người một gian. Các phái tự mình chọn lựa, đã chọn rồi thì không được đổi lại. Trước khi chưa có thông báo nào khác, bất kỳ người nào cũng không được phép bước ra khỏi đại viện này, cũng không ai được phép gây thị phi ở đây. Nếu không, người đó sẽ tự gánh lấy hậu quả. Đến giờ ăn sẽ có người đưa thức ăn đến.”
Y vung tay lên, người của các phái tản đi, chọn phòng cho riêng mình.
Ngưu Hữu Đạo quan sát xung quanh. Trên đường đi, hắn lúc nào cũng quan sát. Nơi này cũng không ngoại lệ. Tinh thần của hắn luôn căng thẳng, không dám chủ quan, thậm chí còn lưu tâm hết thảy mọi chi tiết.
Hắn cũng chú ý đến đám người Thẩm Nhất Độ đằng sau. Nếu hắn đứng im, đám người này cũng sẽ đứng im.
Triều Kính mang theo hai đệ tử Vạn Thú môn đứng dưới mái hiên cách Ngưu Hữu Đạo khá xa để tránh hiềm nghi. Bọn họ làm ra vẻ đang chọn phòng, thật ra lại không hề động đậy, chỉ âm thầm quan sát động tĩnh của Ngưu Hữu Đạo.
Thẩm Nhất Độ và người của bốn biển thì không cần phải tránh hiềm nghi. Mọi người đều biết quan hệ giữa Hiểu Nguyệt các và Ngưu Hữu Đạo, cấu kết với nhau cùng diệt nước Triệu. Quan hệ giữa người của bốn biển với Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng phải bí mật. Hai bên đã kết bái huynh đệ. Bọn họ đứng cùng nhau cũng chẳng có gì lạ.
Đợi mọi người chọn phòng xong, Ngưu Hữu Đạo đang yên lặng quan sát bắt đầu di chuyển. Hắn chọn một căn phòng không ai chọn, dẫn hai đệ tử Tử Kim động đẩy cửa bước vào.
Căn phòng không lớn nhưng khá sạch, chỉ là phòng đơn với một cái giường, hai cái ghế và một cái bàn.
Tần Quan và Kha Định Kiệt vừa mới bước vào bên trong, lập tức kiểm tra tất cả các góc chết trong phòng. Nhìn thấy, Ngưu Hữu Đạo chỉ mỉm cười. Thủ pháp này hắn rất quen, phát hiện Viên Cương chỉ dạy không tệ. Xem ra, sau này những chuyện nhỏ không cần hắn quan tâm nữa, lại còn có thể tiết kiệm không ít chuyện.
Xét theo một trình độ nào đó, Viên Cương rất hiểu rõ hắn, biết phong cách hành sự của hắn, biết hắn cần phối hợp như thế nào.
Thấy Ngưu Hữu Đạo đã chọn phòng xong, đám người Thẩm Nhất Độ lập tức chọn những gian phòng chung quanh phòng hắn.
Triều Kính cau mày, phát hiện những căn phòng gần với phòng của Ngưu Hữu Đạo không còn, nhưng ngẫm lại cũng không phải chuyện xấu. Nếu ở gần quá, lại dễ khiến người ta hoài nghi mối quan hệ giữa ông ta và Ngưu Hữu Đạo. Trước đó, ông ta vội vã đi tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm tình huống, hình như hơi quá tận lực rồi, bây giờ nên kềm lại.
Ông ta nhìn chung quanh, sau đó chọn gian phòng đối diện với phòng của Ngưu Hữu Đạo, tùy thời có thể quan sát động tĩnh bên đó.
Chọn phòng xong xuôi, bốn người Phù Hoa gặp nhau, sau đó cùng nhau tiến vào phòng của Ngưu Hữu Đạo, đuổi hai đệ tử Tử Kim động ra ngoài. Hai người kia thấy Ngưu Hữu Đạo gật đầu, lúc này mới chịu rời đi, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, lập tức phát hiện cửa đã bị người bốn biển canh giữ, không cho người khác tùy ý đến gần.
Trong phòng không còn ai khác, Phù Hoa mỉm cười: “Tiểu đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay: “Tiểu đệ xin chào đại tỷ và ba vị đại ca.”
“Haha!” Hồng Cái Thiên cười to, bước lên đánh một quyền vào ngực Ngưu Hữu Đạo: “Tên nhóc đệ không tệ đấy, không giống đám người kia.” Cái mà gã gọi là “người” chính là diễn tả sự khác nhau giữa người và yêu tu. Không cùng chủng tộc, trong lòng ắt có cảm giác bài xích. Dứt lời, gã khoác vai Ngưu Hữu Đạo, biểu hiện hết sức thân mật và cao hứng.
Không chỉ một mình gã, bốn người gặp lại Ngưu Hữu Đạo, cảm giác đối với hắn cũng không còn giống như trước, rất có hương vị người một nhà.
Tóm lại, thái độ và lời nói tương đối thân thiết hơn, ít ra không còn xa lạ như lúc trước.
Cũng không còn cách nào. Nổi tiếng bên ngoài, nhiều ít vẫn có chút ảnh hưởng.
Một trận chiến với nước Triệu ở Giác Hồ, sau khi chuyện Ngưu Hữu Đạo bỏ mình cứu người truyền ra, bốn người cũng chẳng có cảm giác gì.
Để cứu Huệ Thanh Bình mà tạo ra một trận thế lớn như vậy, bốn người cũng chỉ cho rằng hắn đang làm bộ.
Hai chuyện tách ra có lẽ sẽ không nhìn thấy hiệu quả, nhưng khi đặt hai chuyện chung một chỗ, đều xuất phát trên cùng một người, cảm giác thật sự không giống nhau. Bốn người không thể không coi trọng cách làm người của Ngưu Hữu Đạo, từ đó mới có cảm giác thân mật như bây giờ.
Trước kia, bọn họ không cho rằng chuyện kết bái với Ngưu Hữu Đạo là chuyện lớn, cũng không cho rằng thân phận và địa vị của Ngưu Hữu Đạo có thể phối hợp với bọn họ. Bây giờ, đủ mọi chuyện xảy ra, cảm giác coi nhẹ của bọn họ bất chợt mất đi. Quan hệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo cũng trở nên rõ ràng hơn.
Bên trong tất nhiên còn có nguyên nhân giúp cho Ngưu Hữu Đạo có được thân phận và địa vị như bây giờ, nhưng đã bị bọn họ coi nhẹ mất rồi.
Nói đi thì phải nói lại, nếu lúc trước không có lần kết bái đó, hai bên gặp lại cũng không thân thiết như bây giờ, tóm lại là cảm giác không hài hòa.
Ngưu Hữu Đạo tùy ý để Hồng Cái Thiên khoác vai mình, có chút ngạc nhiên hỏi: “Bốn biển nhiều người như vậy, tại sao Phiêu Miểu các lại chọn cả bốn người đến Thánh Cảnh rèn luyện chứ?”
Lãng Kinh Không lắc đầu: “Chúng ta cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.”
Phù Hoa cười nói: “Tiểu đệ, ngươi hỏi chúng ta? Hẳn chúng ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ?”
Bốn người cùng nhau nhìn Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo im lặng.
Phòng Triều Kính nằm đối diện phòng Ngưu Hữu Đạo. Ông ta vừa vào phòng đã mở cửa sổ, có vẻ rất lưu tâm tình hình trong đại viện, nhưng thật ra lại âm thầm chú ý động tĩnh bên phía Ngưu Hữu Đạo, cũng nhìn thấy người của bốn biển vào phòng của hắn, trong lòng không khỏi lo lắng, muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo để tìm hiểu chuyện rèn luyện lần này, nhưng lại tìm không ra cơ hội để tiếp xúc riêng với hắn.