Quản Phương Nghi hơi nhíu mày. Bà ta nhận ra đệ tử Tử Kim động kia, là kẻ đã đến biệt viện Mao Lư một lần ngày hôm qua. Thủ vệ đã bảo kẻ đó chờ đi thông báo, vậy mà kẻ đó xông thẳng vào, khiến người của biệt viện Mao Lư không thể làm gì.
Lúc đó có người muốn đi báo cho Viên Cương nhưng cũng bị bà ta ngăn lại. Bà ta biết tính khí của Viên Cương, sợ để Viên Cương biết rồi sẽ xảy ra chuyện.
Lúc đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cánh tay không co được bắp đùi. Đạo gia không có đây, vì tốt cho mọi người, một chút việc nhỏ nên nhịn thì phải nhịn.
Kẻ đó vừa chạy vào biệt viện Mao Lư đã đi tìm Văn Mặc Nhi. Xong việc này, Quản Phương Nghi mới biết được từ hai nữ đệ tử Tử Kim động đi cùng Văn Mặc Nhi một vài chuyện. Kẻ dó chính là đệ tử của trưởng lão Nghiêm Lập, cùng họ với bà ta, tên là Quản Thanh Nhai.
Có lẽ là nhờ dính chút vinh quang của sư phụ, Quản Thanh Nhai khá có địa vị tại Tử Kim động. Kẻ này phụ trách một vài sự vụ, vốn đã yêu thích Văn Mặc Nhi. Lần trước kẻ này chính là một trong những đệ tử Tử Kim động theo đuổi Văn Mặc Nhi.
Được biết tình huống, Quản Phương Nghi khá căm tức. Lúc đạo gia có đây, tên Quản Thanh Nhai này đến cái lông cũng chẳng dám động loạn, mà đạo gia vừa đi đã có kẻ này kẻ kia chạy tới. Ngay cả chuyện hôn sự do đạo gia và chưởng môn quyết định mà chúng cũng dám coi khinh, quả thực đáng hận.
Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống hồ, Quản Thanh Nhai cũng không dám làm chuyện gì xằng bậy với Văn Mặc Nhi, sẽ không quá đáng.
Đương nhiên, bà ta cũng biết đối phương không dám làm bậy với Văn Mặc Nhi là vì Cung Lâm Sách. Văn Mặc Nhi dù sao cũng là con nuôi của Cung Lâm Sách.
"Cự An, vị kia cũng có ý đối với Văn Mặc Nhi, ngươi phải tranh thủ. Nếu bị người ta đào mất góc tường, cái mặt của ngươi chẳng giấu đi được đâu đâu." Quản Phương Nghi nhỏ giọng nhắc Cự An.
Cự An hơi mím môi.
Bên kia, Văn Mặc Nhi dường như cũng không muốn nói nhiều với Quản Thanh Nhai, chỉ nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Quản Thanh Nhai nho nhã lễ độ nghiêng người đưa tiến, rồi xoay người nhìn về phía biệt viện Mao Lư cửa, ánh mắt nhắm thẳng về phía Cự An đứng ở cửa, trong mắt lóe lên sự đố kỵ.
Gã đã thích Văn Mặc Nhi rất lâu, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Sau đó Văn Mặc Nhi thành con nuôi của chưởng môn, gã không thể không thu tay lại. Gã không có gan làm trò bậy với con gái nuôi của Cung Lâm Sách, còn chưa đến độ chán sống.
Có điều, gã biết cơ hội của gã vẫn rất lớn. Gã biết quan hệ giữa sư phụ Nghiêm Lập của mình với chưởng môn. Sư phụ gã chính là người bên hệ phái chưởng môn. Nếu sư phụ gã giúp gã một tay, chưởng môn cũng không thể không cân nhắc. Nói từ mặt nào đó, sau khi chưởng môn thành nghĩa phụ của Văn Mặc Nhi, hôn nhân đại sự do cha mẹ quyết, hóa ra lại thành cơ hội cho gã.
Gã từng nhiều lần năn nhỉ sư phụ, sư phụ đành nói là sẽ tìm cơ hội thúc đẩy việc này.
Ai ngờ sau đó lại nhảy ra một Ngưu trưởng lão. Văn Mặc Nhi biến thành người nghe ngóng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Sư phụ gã rõ ràng có sự e ngại đối với Ngưu Hữu Đạo này, cũng cảnh cáo gã phải kiềm chế, nói là Ngưu Hữu Đạo này không dễ chọc, chờ tình huống thích hợp rồi hẵng nói.
Sau đó sư phụ gã làm căng quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, đã không còn khả năng lấy người từ tay Ngưu Hữu Đạo nữa. Vốn gã tưởng rằng việc này chỉ còn là trò đùa, ai ngờ người tính không bằng trời tính, Ngưu Hữu Đạo lại lên danh sách Thánh cảnh.
Gã cho rằng cơ hội của mình đã tới, nhưng nhoắng một cái Ngưu Hữu Đạo lại nhúng tay. Chỗ béo bở không để cho người ngoài, hắn lập tức mai mối với chưởng môn, xác định gả Văn Mặc Nhi cho Cự An của Quy Miên các khiến gã lo lắng không ngớt.
Nhưng cơ hội dù sao vẫn còn, dù sao Ngưu Hữu Đạo cũng phải đi rồi, có thể sống mà về được hay không thì chưa biết. Sư phụ gã vốn đã bất mãn với biệt viện Mao Lư, gã lập tức có suy nghĩ muốn xả giận cho sư phụ, vì vậy mới lượn lờ quanh biệt viện Mao Lư.
Lần này Quản Thanh Nhai thấy Cự An xuất hiện ở biệt viện Mao Lư, nghĩ rằng vừa nãy Cự An chắc vừa nói chuyện yêu đương với Văn Mặc Nhi, có thể nói là gã ghen ghét dữ dội.
Gã đã cho người tập trung quan sát biệt viện Mao Lư, đó chính là nguyên nhân khiến Quản Phương Nghi cảm giác người của biệt viện Mao Lư bị tăng mạnh quản chế.
Gã còn cho người theo dõi cả Cự An, tập trung tìm kiếm cơ hội chia rẽ Cự An và Văn Mặc Nhi.
Bởi vậy, Cự An vừa hái quả dại mang tới đây là gã đã biết. Vừa nghe kẻ dưới bẩm báo, Quản Thanh Nhai lập tức nghi là Cự An mang cho Văn Mặc Nhi, gã chạy ngay tới.
Cự An không có ý đối chọi với Quản Thanh Nhai, quay lại nói với Quản Phương Nghi:
"Ta về trước."
"Được, thứ cho ta không thể tiễn xa." Quản Phương Nghi khách khí nói.
Cự An cất bước rời đi. Ai ngờ, khi đang đi trên con đường tất phải qua bên ngoài biện viện, y vừa đi lướt qua Quản Thanh Nhai, Quản Thanh Nhai đột nhiên giang tay cản trước ngực y, giọng quái đản nói:
"Cự An, muốn vội vã đi đâu vậy?"
Thấy vậy, Quản Phương Nghi cảm thấy không ổn, lập tức chạy tới xem chuyện gì, nhìn về phía Cự An.
Bà ta vừa chạy tới, cách đó không xa cũng có hai đệ tử Tử Kim động nhảy xuống hai bên Quản Thanh Nhai. Đó là thủ hạ của Quản Thanh Nhai, xuất hiện để phô trương thanh thế cho gã.
Cự An nhìn cánh tay đang chặn đường mình, bình tĩnh nói:
"Tất nhiên là về Quy Miên các."
Quản Thanh Nhai cười lạnh nói:
"Văn sư muội có nhận quả dại mà ngươi hái chăng?"
Cự An quét mắt tới:
"Ngươi đang theo dõi ta?"
Quản Thanh Nhai: "Ngươi cả nghĩ quá. Ta không như ngươi, chỉ cần ngồi canh ở Quy Miên gác là được. Ta rất nhiều việc, không có thời gian nhàn rỗi mà theo dõi ngươi. Là Văn sư muội vừa nãy có nhắc tới. Một chút trái cây nát không lọt mắt Văn sư muội."
Cự An hơi nhướng mày, trong lòng có cảm giác bực bội, bất mãn với Văn Mặc Nhi. Không thích trái cây của ta thì nói với ta, làm sao phải nói cho người này, thế là có ý gì?
Hôm qua Quản Phương Nghi từng thấy thái độ của Văn Mặc Nhi với gã Quản Thanh Nhai kia, lại tiếp xúc lâu với Văn Mặc Nhi nên biết cách làm người của nàng ta. Quản Phương Nghi biết Văn Mặc Nhi không phải loại người hay ngồi lê đôi mách như vậy, lập tức cười khanh khách nói:
"Văn cô nương không phải là người có thể nói ra loại lời lẽ này."
Bà ta muốn nhắc nhở Cự An không nên rơi vào bẫy của kẻ bụng dạ khó lường kia, không nên bị người gây xích mích ly gián.
Quản Thanh Nhai lạnh lùng lườm bà ta, lòng bốc lửa giận. Văn Mặc Nhi quả thực không nói cho gã việc này, nhưng ít ra qua mấy câu nói thăm dò, gã đã xác nhận là Cự An quả thật hái quả dại cho Văn Mặc Nhi.
Cự An không tiếp tục phí lời với gã, hỏi:
"Ta có thể đi được chưa?"
Quản Thanh Nhai: "Không làm chuyện đuối lý, sao phải tránh né ta?"
Cự An: "Ta không làm chuyện đuối lý, chẳng cần phải tránh ngươi. Ngươi muốn ngăn cản ta về Quy Miên các sao?"
"Nói hai câu mà thôi, làm gì nghiêm trọng như ngươi nói?" Quản Thanh Nhai khinh thường xì một tiếng, thả cánh tay xuống.
Tuy gã không để Cự An vào mắt, nhưng Cự An vẫn là người canh gác cho Chung Cốc Tử. Chỉ cần Chung Cốc Tử còn ở trên đời một ngày, Tử Kim động không có kẻ nào dám quá đáng với Cự An. Đừng nói gã, dù là sư phụ gã là Nghiêm Lập cũng không dám lỗ m ãng. Quản Thanh Nhai cũng chỉ dám nói mấy lời nhàn thoại không hại phong nhã, loại lời lẽ mà nói ra không bị truy cứu trách nhiệm gì đó, chứ bản thân gã còn chưa có cái gan dám làm cứng.
Cự An không cần nhiều lời, cất bước đi qua bên cạnh gã.
Quản Thanh Nhai liếc mắt trông theo, sau đó nhìn sang hai người hai bên, lạnh lùng nói:
"Các ngươi nói một câu với đồng môn canh gác bên Quy Miên các, bảo họ xem chừng. Sau này không cho người ngoài vớ va vớ vẩn chạy tới Quy Miên các quấy rối Chung lão thanh tu."