Đạo Quân

Cung Lâm Sách liếc Nguyên Ngạn. Đệ tử bên dưới dễ nói, chỉ cần người ở đây trấn an vài câu là xong. Nhưng vấn đề là những người này chưa chắc đã toàn lực phối hợp, mà sẽ ngầm làm chút chuyện quạt gió thổi lửa, cổ động đệ tử bên dưới gây sự ồn ào là việc có thể xảy ra. Đối phương nói vậy có vẻ có lý, thực ra rắp tâm bất lương, cố ý đẩy vấn đề khó khăn cho ông ta.

Cung Lâm Sách là chưởng môn, có trách nhiệm to lớn là cân nhắc các quan hệ lợi ích trong môn phái. Trầm mặc một lát, Cung Lâm Sách từ từ nói:

"Nói về tổng thể, thái độ của biệt viện Mao Lư coi như đã kiềm chế. Chuyện nào ra chuyện đấy, ai đánh đệ tử bản phái bị thương thì kẻ đó chịu trách nhiệm, không cần liên lụy đến người vô tội. Dù sao Ngưu trưởng lão cũng đang ra sức cho tông môn tại Thánh cảnh, chúng ta là người ở phía sau không thể gây ra chuyện khiến người ta thất vọng. Là cái tên Viên Cương kia ra tay chứ gì? Bắt Viên Cương kia lại, nhốt vào ngục sau núi, sau đó cảnh cáo những người khác của biệt viện Mao Lư không được tái phạm!"

Phó Quân Nhượng cau mày nói: "Đả thương bao nhiêu đệ tử của chúng ta mà chỉ giam giữ, bảo các đệ tử làm sao phục?"

Cung Lâm Sách lạnh mặt, lườm Phó Quân Nhượng, lạnh lùng nói:

"Phó trưởng lão, ta đã nói rồi. Hiện giờ Ngưu trưởng lão đang ra sức cho tông môn ở Thánh cảnh, thậm chí phải bán mạng. Chưa nhìn thấy kết quả thì đừng vội làm bừa. Giam giữ Viên Cương trước đã, còn về bao giờ thả ra thì phải xem tình huống Ngưu trưởng lão ở Thánh cảnh. Ý của ta đã nói rõ ràng chưa?"

Ngữ khí của ông ta đanh lại, rõ ràng là đang nổi giận vì bị đối phương ép bức.

Không cần nói rõ ra, mọi người cũng hiểu. Hiện giờ giam giữ Viên Cương chỉ là tạm thời giam giữ, có thể thả ra hay không thì phải xem tình huống Ngưu Hữu Đạo. Nếu Ngưu Hữu Đạo không thể sống sót trở về, bên này tự nhiên sẽ nghiêm trị Viên Cương, đến lúc đó, muốn chém muốn giết chẳng qua chỉ là một câu nói.

Cung Lâm Sách vừa phát hỏa, lời đã nói đến mức độ này, mà phương thức xử lý cũng coi như vẹn toàn đôi bên, cho nên không ai nói gì thêm.

Nghiêm Lập nịnh: "Chưởng môn anh minh!"

Phó Quân Nhượng lạnh lẽo lườm: "Hiện giờ biệt viện Mao Lư đang đối lập với đệ tử bản phái. Cử đệ tử bình thường đi sợ là lại gây xung đột, cần người đủ lực tự mình đi áp tràng chấp hành. Sự việc do đệ tử của Nghiêm trưởng lão gây ra, ta thấy chuyện bắt giữ Viên Cương do Nghiêm trưởng lão tự dẫn người đi chấp hành đi!"

Người hơi rõ nội tình vừa nghe lời này là biết cất chứa dã tâm. Đệ tử của Nghiêm Lập đánh người của Ngưu Hữu Đạo, bây giờ lại muốn bản thân Nghiêm Lập tự mình dẫn người đi bắt người của Ngưu Hữu Đạo, đó là muốn đẩy quan hệ giữa Nghiêm Lập và Ngưu Hữu Đạo rơi hẳn xuống hố lửa, muốn làm cho đôi bên như nước với lửa. Một khi Ngưu Hữu Đạo trở về, hắn có thể giảng hòa với Nghiêm Lập?

Nói từ mức độ nào đó, chỉ cần giữ tâm tư cho rằng Ngưu Hữu Đạo chẳng may có thể về, có thể mượn thế lực của Ngưu Hữu Đạo chèn ép thế lực của hệ phái chưởng môn, kiếm lời từ đó.

Nghiêm Lập cả giận nói:

"Cái gì gọi là sự việc do đệ tử ta gây ra? Phó trưởng lão, ngươi phải biết rằng người của biệt viện Mao Lư vô lễ, nếu là bất kỳ đệ tử Tử Kim động nào cũng sẽ không tha thứ cho người ngoài dám làm càn trong Tử Kim động!"

"Tất cả im miệng cho ta!"

Cung Lâm Sách lại quát ngang:

"Chính vì chuyện này liên lụy tới đệ tử của Nghiêm trưởng lão nên Nghiêm trưởng lão nhất định phải tránh hiềm nghi, tránh có người nói Tử Kim động chúng ta xử lý bất công, việc công trả thù riêng."

Nói có lý, chẳng ai nói gì được.

Cung Lâm Sách nhìn về phía Mạc Linh Tuyết nói:

"Mạc trưởng lão, phụ nữ dễ nói chuyện, việc này giao cho ngươi đi!"

"Ta..." Mạc Linh Tuyết nghẹn giọng.

Có Cung Lâm Sách làm chỗ dựa, mà Cung Lâm Sách đã quen xử lý nhanh cục diện này, hành vi làm khó Nghiêm Lập bị Cung Lâm Sách lần lượt hóa giải.

Cuối cùng, Mạc Linh Tuyết đứng ra, dẫn một nhóm đệ tử Tử Kim động đi biệt viện Mao Lư, bắt biệt viện Mao Lư giao Viên Cương ra.

Giao Viên Cương cho Tử Kim động dẫn đi? Này làm sao có thể!

Quản Phương Nghi không thể nào đáp ứng chuyện này, trước đây không tiếc để cho Vu Chiếu Hành và Vân Cơ mạo hiểm cứu Viên Cương ra, vì cái gì chứ? Chính là vì sợ Viên Cương sẽ gặp nguy hiểm, há có thể lần nữa chắp tay đưa ra để Viên Cương mạo hiểm?

Bà ta cũng không dám làm chủ chuyện này, người của Mao Lư sơn trang đều biết rõ quan hệ của Viên Cương và Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương ở nơi này sở dĩ có thể chống lại Quản Phương Nghi bà ta, chính là bởi vì lòng của người già của Mao Lư sơn trang đều hướng về Viên Cương, nếu như bà ta thật sự đồng ý chuyện này, không nói đến sau này khó có thể lăn lộn ở nơi này, trong nội bộ Mao Lư sơn trang sẽ xảy ra mâu thuẫn xung đột kịch liệt trước tiên, không cần người ngoài động tay, bản thân nội bộ Mao Lư sơn trang đã có thể sụp đổ.

Thấy Quản Phương Nghi nhất định không đồng ý, Mạc Linh Tuyết đứng đối diện với cửa biệt viện cũng khó xử, nàng ta cũng không tiện miễn cưỡng, làm lớn chuyện khó mà kết thúc, thế lực Ngưu Hữu Đạo không nhỏ, nơi này một khi xảy ra chuyện, sự việc lan đến ngoại giới cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân bà ta cũng không muốn gánh trách nhiệm này.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Mạc Linh Tuyết từ bên phía nhân thủ Tử Kim Động đi ra, trực tiếp đi về hướng trong cửa lớn của Mao Lư biệt viện.

Đám người Vu Chiếu Hành nhanh chóng canh phòng ở cửa, kiếm đeo ở sau lưng, Vu Chiếu Hành đã cầm trên tay, một đám người nhìn chằm chằm đối mặt với người đến.

Thấy động tĩnh này, đám người Tử Kim động nhanh chóng xông lên phía trước.

Mạc Linh Tuyết quay người trở tay đẩy một cái, ra hiệu với đệ tử Tử Kim động: "Tất cả lui ra!"

Đám người Tử Kim động đưa mắt nhìn nhau, trơ mắt nhìn Mạc Linh Tuyết đi đến cửa biệt viện.

"Không cần lo lắng, ta không có ác ý, không cần phải đề phòng ta như vậy." Mạc Linh Tuyết một mình đền chỉ chỉ người ngăn ở cửa, nói với Quản Phương Nghi sau bức tường người: "Hồng Nương, ta một thân một mình đi vào, các ngươi còn sợ gì hay sao? Có những lời ta cảm thấy tốt hơn hết vẫn là nói riêng với ngươi, Quản Thanh Nhai đã động thủ với ngươi, ngươi còn có thể nhân nhượng, ta nghĩ ngươi cũng không muốn làm lớn chuyện đâu nhỉ?"

Quản Phương Nghi hơi do dự, cuối cùng vẫn là phất tay ra hiệu nói: "Để Mạc trưởng lão vào đây."

Đám người Vu Chiếu Hành nhường ra một con đường, Mạc Linh Tuyết với tay ném kiếm trong tay về bên phía đệ tử Tử Kim động, xoay người tay không mà vào, tỏ vẻ không có ác ý với người của Mao Lư biệt viện bên phía bên này.

Những đệ tử kia của bà ta lại lắp bắp kinh hãi, có người hô: "Sư tôn, không được!" Lo lắng sư phụ một mình đi vào, ngay cả vũ khí cũng không mang, sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao Mao Lư biệt viện đã chẳng kiêng nể mà đối khác với Tử Kim động, trước đó thậm chí là trực tiếp động tay rồi, ai dám cam đoan là người của Mao Lư biệt viện sẽ không đột nhiên động tay với Mạc Linh Tuyết? Một thân một mình đi vào, quá nguy hiểm rồi!

Mạc Linh Tuyết bỗng quay đầu quát: "Không có lời của ta, bất kỳ người nào cũng không được đến gần Mao Lư biệt viện một bước, kẻ nào trái lệnh nghiêm trị không tha!"

Đám đệ tử chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ta đi vào, lại trơ mắt nhìn đám người Vu Chiếu Hành phong bế lối vào.

Quản Phương Nghi và Mạc Linh Tuyết gặp mặt nhau ở cửa sân, Vân Cơ theo sát bên người Quản Phương Nghi đề phòng.

"Mạc trưởng lão có gì cần nói?" Quản Phương Nghi hỏi một tiếng, không quên lễ nghi.

Mạc Linh Tuyết nói: "Có một số lời vẫn là gặp Viên Cương cùng nói đi."

"Không được!" Quản Phương Nghi cự tuyệt một tiếng.

Mạc Linh Tuyết giang hai cánh tay, tỏ ý bản thân không mang vũ khí: "Tôi như vậy các ngươi còn có gì không yên tâm hay sao? Nếu như ta thật sự muốn dùng sức mạnh, tội gì một thân một mình đến cướp người hoặc sát hại Viên Cương, trực tiếp để người tấn công vào đây là được rồi, nơi này là tông môn Tử Kim động, cao thủ như mây, các ngươi chống đỡ nổi hay sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui