Đạo Quân

Đoạn Hổ lập tức đi qua, trả lời: "Mười mấy tên đệ tử Tử Kim động vây quanh tấn công Viên gia, làm Viên gia bị thương thành như vậy."

Ngưu Hữu Đạo nhìn nhìn xung quang: "Ta thấy các ngươi đều rất tốt, làm sao chỉ một mình hắn ta bị thương thành như vậy, các người làm ăn gì vậy? Đều đứng một bên xem náo nhiệt hay sao? Náo nhiệt xem hay không?"

Một đám người Mao Lư biệt viện đều trầm mặc im lặng, đám người Đoạn Hổ theo bản năng nhìn về phía Quản Phương Nghi, không tiện ở trước mặt mọi người chỉ trích Quản Phương Nghi ngăn cản bọn họ.

Quản Phương Nghi hơi cúi đầu im lặng.

Ngưu Hữu Đạo lại nhấc tay, một ngón tay đấm ở trên vết thương bị hở chảy máu đầm đìa trên ngực Viên Cương, không chỉ đâm một chút, mà là đâm liền mấy cái, ngón tay xuyên vào trong vết thương trên người hắn ta, hỏi: "Đau hay không?"

Cơ bắp trên gò má Viên Cương co rút, nói không đau là giả, cứ như vậy chọc mạnh vào trong vết thương, có thể không đau hay sao? Nhưng hắn cứng rắn chịu đựng không lên tiếng.

"Quả nhiên là hảo hán a!" Ngưu Hữu Đạo ngoài cười nhưng trong không cườim một mặt châm chọc vỗ vết thương đẫm máu trên người của Viên Cương: "Không tệ, không tệ, nhiều người như vậy cũng không gi ết chết người, người có bản lĩnh có, có khả năng rồi. Cũng đúng, Hầu Tử ngươi là ngươi như thế nào, là hảo hán đỉnh thiên lập địa, thà gãy không cong, Ngưu Hữu Đạp ta một kẻ tục chỉ có phần xấu hổ xấu hổ bội phục, đúng hay không?"

Dù da mặt Viên Cương có dày cũng xấu hổ khi nghe mấy lời khích lệ này, tìm cách giải thích: “Đạo gia…”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay ngăn hắn ta lại. Hắn quay người, đưa bàn tay đầy máu cho bọn Cung Lâm Sách nhìn: “Đây là máu của Huynh đệ của ta.”

Tay kia hắn giật một miếng vải trắng từ trên người Viên Cương xuống, lau máu trên tay, hờ hững hỏi: “Chính hắn ta không thức thời, đáng đời, máu này có chảy phí không?”

Hắn ném miếng vải ra, lách mình cho mấy người kia nhìn thấy Viên Cương. Chỉ vào Viên Cương, hỏi: “Chưởng môn, toàn thân bị thương thế này, xem có được không? Ta ở tiền tuyến bán mạng vì Tử Kim Động, các ngươi ở sau lưng đâm đao vào lưng ta! Chưởng môn, đây là kết quả sau một đêm ngươi nói chuyện với ta ở Thánh Đảo sao?”

Cung Lâm Sách không nghĩ tới chuyện này, cũng không muốn làm kẻ nuốt lời, nhưng chuyện đã xảy ra, còn có thể làm thế nào? Ông hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sư đệ, không có gì thì tốt rồi, chuyện qua rồi.”

“Qua rồi?” Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo chợt phất tay chỉ một đám đệ tử Tử Kim Động đông đảo đang tới gần, chất vấn trước mặt mọi người: “Cái này có giống như qua rồi sao? So nhiều người, muốn uy hiếp ta hay dọa ta à? Lão tử đứng đây này, xem ai có gan thử động vào đầu ngón tay lão tử xem!”

Hắn nói cực kỳ không khách khí, thậm chí còn khó nghe, không nể mặt Tử Kim Động tí nào. Trong bụng hắn đang nghẹn một đống lửa giận.

Thấy Viên Cương bị thương thành ra thế này, hắn đã rất cố gắng tự kiềm chế rồi.

Cung Lâm Sách bị nói mất mặt, không nhịn được, giọng nói hơi đanh lại: “Ngưu sư đệ, ngươi là Trưởng lão Tử Kim Động, chú ý lời nói của mình!”

“Chưởng môn, ta còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói cho ta biết đã, biết rõ rồi mới chú ý được lời nói của mình chứ.”

Cung Lâm Sách cũng không thể nói ngươi không cần phải biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nên im lặng.

Ngưu Hữu Đạo quay người, trầm giọng hét lên với đám người trong Mao Lư Biệt Viện: “Không có lệnh của ta, ai còn dám xông vào đập cửa, bất kể là ai, giết!”

Dứt lời, hắn đi tới giữa Quản Phương Nghi và Viên Cương. Hắn đi tới đâu, đám người chặn cửa vội vàng tránh ra một con đường, để cho hắn vào trong Mao Lư Biệt Viện. Quản Phương Nghi và Viên Phương cùng mấy người nữa cũng xoay người đi vào theo.

Còn lại những người khác, một phần lùi vào Mao Lư Biệt Viện phòng thủ, một phần phong tỏa cửa lớn.

Có thể nói người của Tử Kim Động đã bị cấm cửa ở ngoài. Sắc mặt Cung Lâm Sách thực khó coi. Sao Ngưu Hữu Đạo không kiêng nể gì như vậy? Quả thực là không nể mặt Chưởng môn là ông tí nào, chính ông cũng bị cấm ngoài cửa, bao nhiêu người nhìn vào như thế, trong lòng ông cũng bừng lên lửa giận.

Nhưng ông khong phải Viên Cương, không thể làm ra cái chuyện xúc động như Viên Cương. Sau lưng Ngưu Hữu Đạo có không ít chuyện liên lụy, khỏi cần phải nói, chỉ cần dựa vào sư phụ Chung Cốc Tử kia, ông cũng phải thu liễm lại một chút.

Không thể xông vào rồi, nhưng nếu không phản ứng gì ông cũng sượng mặt. Đường đường là Chưởng môn Tử Kim Động, trong nội bộ tông môn lại bị người ta cưỡng chế cấm cửa, bảo ông làm sao chịu nổi. Đương nhiên ông cũng phải tìm bậc thang cho mình, bèn quay sang hạ lệnh cho thủ hạ: “Nhìn chằm chằm cho ta. Nếu người trong Mao Lư Biệt Viện dám vọng động, diệt!”

“Vâng!” Đám người cùng hô lên vâng lệnh. Vị trưởng lão phụ trách phòng ngự nội bộ tông môn nhanh chóng tránh ra điều phối bố trí đệ tử của mình.

Rất nhanh, Mao Lư Biệt Viện lại bị vây lại.

Quay về viện của mình, Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm Viên Cương hỏi: “Bị thương có nặng không?”

Viên Cương đáp: “Không tổn thương đến những nơi yếu hại, không sao.”

“Coi như mạng ngươi lớn! Nói nữa ngươi lại bảo nói nhiều, xem toàn thân đầy máu thế kia có được không?” Ngưu Hữu Đạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bọn Đoạn Hổ lập tức đem băng vải tới băng bó cho Viên Cương.

Cho người chú ý tình huống bên ngoài, biết người của Tử Kim Động đã bao vây Mao Lư Biệt Viện, Ngưu Hữu Đạo quay sang hỏi Quản Phương Nghi: “Cung Lâm Sách đã kể đại khái câu chuyện rồi, nhưng không minh bạch. Không thể tin lời nói một bên. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”

“Chuyện này rất bất ngờ…” Quản Phương Nghi kể lại kỹ càng chuyện đã xảy ra.

Ngưu Hữu Đạo nghe xong, hai mắt hơi híp lại: “Hầu tử bị bắt? Vừa thả ra sao?”

“Trước đó ta còn thấy lạ đột nhiên Nghiêm Lập lại hảo tâm như vậy. Giờ mới hiểu, là Đạo gia ngài trở về. Ta đoán nếu không phải ngài trở về, Hầu Tử sẽ không được thả ra nhanh như vậy đâu.”

Chuyện này không quan trọng. Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Quản Thanh Nhai kia còn tát ngươi một cái sao?”

Đoạn Hổ bên cạnh còn bồi thêm một câu: “Ra tay không nhẹ đâu, đánh cho mặt Hồng Nương đỏ sưng lên, chảy cả máu. Viên gia không nhìn được mới ra mặt…” Gã lại kể lại mọi chuyện từ góc độ của mình.

Quản Phương Nghi chỉ muốn lấp li3m cho qua, không ngờ Đoạn Hổ lại nói rõ, hơi lúng túng nói: “Đột nhiên y rat ay, ta cũng không ngờ y lại ra tay, không có phòng bị, bị thất thế. Cũng chỉ có một cái thôi, không có việc gì.”

Ngưu Hữu Đạo tới gần, đưa tay bóp cằm bà ta, quay trái quay phải nhìn nhìn.

“Ngài làm gì thế?” Quản Phương Nghi ghét bỏ đẩy tay hắn ra, hơi giận.

Ngưu Hữu Đạo vẫn cứng rắn nắm chặt không buông, chăm chú nhìn bà ta: “Nhìn không ra, xem ra hoàn toàn chính xác là không sao. Nhưng Hồng Nương, sao ngươi cứ bị người ta đánh vào mặt thế? Ta nhớ ở Vạn Thú Môn đã bị đánh một lần rồi. Bị người ta đánh không có gì lạ, người trong giang hồ, nào có ai chưa từng bị chém. Ta cũng đã từng bị đánh đấy, nhưng ít nhất ta là kẻ co được giãn được, ngươi thì sao? Ta chỉ thấy lạ là sao cứ mỗi khi bị người ta đánh ngươi đều không làm gì, dù là sau đó cũng không oán hận chút nào, cứ như mình đáng bị đánh lắm vậy. Có cần phải thế không? Khuôn mặt của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rất dễ nhìn, lại bị người ta đánh tới đánh lui…” Dứt lời, hắn buông lỏng tay.

Không hiểu sao, đột nhiên hốc mắt Quản Phương Nghi đỏ lên. Bà ta cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn trời, không cho nước mắt chảy ra.

Thực ra, bà ta không chỉ bị tát hai lần mà Ngưu Hữu Đạo biết này. Ở Tề Kinh cũng từng bị.

Cũng chẳng có cách nào, khi ấy tiếng lành của bà ta đồn xa quá mà, quá nhiều nam nhân muốn âu yếm. Nữ nhân nhà nào không quản được nam nhân nhà mình đều đổ hết cơn giận lên đầu bà ta. Dám tìm tới bà ta tính sổ, đương nhiên là nữ nhân có vốn liếng không phải dạng vừa đâu, nên khó tránh khỏi phải chịu chút tội.

Ngưu Hữu Đạo chăm chú nhìn bà ta. Mấy người Viên Cương cũng nhìn. Trong chớp mắt, dường như mọi người đều có thể cảm nhận được tâm tình của Hồng Nương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận