“Muốn khóc sao?” Ngưu Hữu Đạo chợt hỏi “Khóc có ích gì không?”
Quản Phương Nghi nhấc tay áo chà chà hai mắt, đột nhiên hơi nổi điên lên hỏi lại: “Ta có thể làm sao? Liều mạng với họ sạo? Ta liều rồi, người của Mao Lư Biệt Viện cũng liều rồi, chịu chết sao? Ta thừa nhận ta vô dụng, ta thừa nhận ta không có được bản lãnh lớn như Đạo gia ngài, được chưa?”
Ngưu Hữu Đạo biết nữ nhân bị bắt nạt tủi thân, không nói tới bà ta nữa, mà quay sang nhắc nhở Viên Cương: “Hầu Tử, việc này ngươi phải cảm tạ Hồng Nương. Nếu không phải bà ta ổn định cục diện, sợ là cái mạng của ngươi đã mất rồi.”
Viên Cương còn chưa lên tiếng, Quản Phương Nghi đã quật cường nói: “Không cần. Hắn ta ra mặt cho ta. Là bị ta liên lụy!”
Viên Cương chậm rãi cúi đầu, kéo băng vài trong tay Ngô Tam Lưỡng, chậm rãi quấn chặt quanh hông mình.
Ngưu Hữu Đạo cũng đổi chủ đề: “Cung Lâm Sách nói là ngươi vô lễ trước.”
Quản Phương Nghi đáp: “Khi chuyện mới xảy ra, hiện trường bên chúng ta chỉ có mình ta. Quản Thanh Nhai nhất định sẽ đổ cho ta vô lễ trước đấy, còn có hai nhân chứng giúp y cắn ta nữa. Ta giải thích thế nào cũng vô dụng. Bọn họ đã muốn cắn ta như vậy, ta lại không có nhân chứng, ngoài nói rằng ta không có, ta còn có thể nói gì? Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Kích động cái gì. Không ai nói không tin ngươi. Ta muốn hiểu rõ ràng tình hình. Ngươi thử đoán xem, đột nhiên Quản Thanh Nhai kia lại rồ lên như thế, tên đó làm gì có lá gan lớn như vậy. Ngươi cảm thấy chuyện này là y tự bày ra, hay có người xui khiến sau lưng?”
“Cái này..” Quản Phương Nghi hơi chần chừ, cảm xúc cũng dần ổn định lại, trầm ngâm đáp: “Không giống như có ai xui khiến đâu, giống tranh giành tình nhân đổ cơn tức lên đầu ta hơn. Sauk hi ngươi đi, Quản Thanh Nhai đã tới Mao Lư Biệt Viện tìm Văn Mặc Nhi, vậy nên ta mới biết thì ra Quản Thanh Nhai này cũng là người theo đuổi Văn Mặc Nhi. Trước đó khi ta gặp cùng với Cự An, rõ ràng y có bất mãn với quan hệ của Cự An và Văn Mặc Nhi, muốn châm ngòi li gián…” Bà ta suy đoán.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Thì ra là vậy. Hẳn là ngươi đoán đúng. Ta còn thấy lạ, Nghiêm Lập có muốn báo thù cũng sẽ không vội vàng như thế, không hợp lý. Náo loạn nửa ngày hóa ra là nữ nhân tranh giành tình nhân. Được rồi, ta hiểu rồi, để ta xử lý.
Quản Phương Nghi can: “Được rồi, tình huống trước mắt, Tử Kim Động vây chúng ta…”
Ngưu Hữu Đạo ngắt lời bà ta: “Ta nói rồi, để ta xử lý!”
Mọi người đều nhìn về phía hắn, Quản Phương Nghi lo lắng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
“Nghe nói Ngọc Thương đang ở Tử Kim Động?”
“Chắc vậy, có nghe Văn Mặc Nhi nói thế.”
“Văn Mặc Nhi ở đâu?”
“Chắc đang ở trong phòng mình. Gần đây nó vẫn cứ tự nhốt mình trong phòng. Ngài đi rồi, không chịu ra ngoài, tâm trạng không tốt, đoán chừng không nguyện ý gả cho Cự An…”
“Không nguyện ý? Đến lượt nàng sao? Hai bên làm người, đây là chỗ cho nàng bắt cá hai tay sao? Nữ nhân không thể chần chừ, nếu không là tự tìm thêm tội đấy. Để ta xử lý phiền não của nàng! Nói cho nàng, bảo nàng đi tìm Ngọc Thương, mời Ngọc Thương tới một chuyến nói chuyện với ta.” Dứt lời, hắn quay người về phòng: “Đổi cái áo da một cái liền thay đổi. Tìm quần áo cho tat hay. Cứ làm lão tử bực mình!”
Không bao lâu sau, Văn Mặc Nhi rời Mao Lư Biệt Viện.
Thấy tình cảnh bên ngoài, nàng đi tới hàng cây nơi Cung Lâm Sách đang chắp tay ngồi chờ động tĩnh, bẩm báo: “Chưởng môn, Ngưu Trưởng lão bảo ta mời Ngọc THương tiên sinh tới một chuyến.”
Cung Lâm Sách quay đầu lại cau mày hỏi: “Hắn tìm Ngọc Thương làm gì?”
Văn Mặc Nhi lắc đầu: “Không biết, ngài ấy không nói.”
Cung Lâm Sách ngẫm nghĩ một lát, không cho rằng Ngọc Thương lại dám to gan phối hợp với Ngưu Hữu Đạo làm loạn. Giờ cũng không nên cấm hắn gặp người khác, chuyện còn chưa đến mức vạch mặt, bèn nghiêng đầu ra hiệu: “Đi!”
Một lúc sau, Ngọc Thương nhận được tin vội vàng chạy đến.
Biết Ngưu Hữu Đạo trở về, ông ta cũng muốn gặp hắn tìm hiểu tình hình Thánh Cảnh một chút, nhưng khi ấy bị Cung Lâm Sách ngăn cản. Đang ở trong địa bàn của người ta, ông ta cũng không có cách nào.
Đến đây rồi, thấy một đám đệ tử Tử Kim Động bao vây Mao Lư Biệt Viện, ông ta giật mình, vội tới trước mặt Cung Lâm Sách hỏi: “Cung huynh, đây là thế nào?”
Ông ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Việc xấu trong nhà không cho người ngoài biết, có lẽ không gạt được nhưng Cung Lâm Sách vẫn không định nhiều lời với người ngoài, cười cười đáp: “Không sao, đê tử bên dưới không hiểu chuyện, hiểu lầm chút thôi. Ngưu Trưởng lão tìm ngươi.” Ông đưa tay mời.
Ngọc Thương nhìn ông, lại nhìn tư thế như nghênh địch của người nhà Mao Lư Biệt Viện chặn cửa và đệ tử Tử Kim Động, hơi kinh ngạc, sao cảm giác như mời người vào nhà, đóng cửa thả chó thế nào?
Ngẫm lại, ông ta nghĩ bụng, chắc mình nghĩ quá nhiều rồi, dù là Tử Kim Động hay Ngưu Hữu Đạo đều không đến mức mạo muội làm loạn với mình, nước Tần cũng không phải chỉ để bày cho đẹp.
Ngọc Thương cười gượng hai tiếng, chắp tay, đi tới.
Người chặn cửa đã được thông báo, thả cho Ngọc Thương đi vào.
Sau đó có người đưa ông ta tới viện tử của Ngưu Hữu Đạo, nhưng không thấy Ngưu Hữu Đạo tới đón, mà lại có người tới mời ông ta tới đình tiếp khách ngồi. Không bình thường. Ông ta liền hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đâu?”
Quản Phương Nghi cười đáp: “Đạo gia mới từ Thánh Cảnh trở về, vẫn chưa chỉnh đốn tư trang, còn đang tắm, sẽ ran gay thôi, Ngọc Thương tiên sinh chờ một chút.”
Ngọc Thương xì một tiếng: “Cái giá cũng không nhỏ đâu.” Ông ta lắc đầu không nói gì nữa, vào trong đình ngồi xuống.
Chờ một lúc, có tiếng Ngưu Hữu Đạo từ trong phòng gọi vọng ra: “Hồng Nương, vào đây một lát.”
Quản Phương Nghi áy áy khom người với Ngọc Thương. Ngọc Thương đưa tay ra hiệu cứ tự nhiên.
Tới trước phòng Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi đẩy cửa đi vào. Ngưu Hữu Đạo đã tắm gội xong tóc tai bù xù ngồi trước bài chải tóc. Quản Phương Nghi biết vị này đã quen được người khác hầu hạ rồi, xem mình như nha hoàn mà sai sử, gọi mình tới chải đầu cho hắn.
Trước khi tới Thánh Cảnh, vẫn là Thương Thục Thanh không oán không hối làm chuyện này, giờ Thương Thục Thanh không ở đây, bà ta cũng chỉ đành vào đại lao thôi, không nhịn được oán trách một câu: “Để Văn Mặc Nhi tới chải tóc cho ngài đi, người ta trẻ tuổi lại xinh đẹp.” Nhưng hai tay không ngừng chải vuốt.
Ngưu Hữu Đạo không nhận ra, sau đó phát hiện bà ta chải hơi nhanh, bèn nhắc nhở: “Không vội.”
“Ngọc Thương tới rồi, đang chờ bên ngoài đấy.”
“Hừ. Để cho ông ta chờ!”
Nghe giọng hắn có vẻ không vui, có vẻ như cố ý muốn để khách chờ, Quản Phương Nghi phối hợp chậm lại.
Hắn đã không vội, bà ta cũng có chuyện muốn hỏi. Bà ta rất tò mò chuyện có liên quan tới Thánh Cảnh, trước đó vẫn không có lúc nào hỏi được, giờ vừa vặn.
Còn về vấn đề với Tử Kim Động, bà ta chẳng lo lắng chút nào. Chỉ cần vị này về, bà ta liền ổn định tâm thần không hoảng hốt.
Ngưu Hữu Đạo không giấu bà ta tình hình ở Thánh Cảnh, biết tới đâu, nói tới đó.
Buộc xong tóc, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, đi tới trước giá kiếm trong phòng, cầm chắc kiếm trong tay, rút ra một đoạn, bốn chữ “bích huyết đan tâm” vẫn còn đó. Đúng là kiếm của hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
2. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
3. Bức Màn Hôn Nhân
4. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
=====================================
Soạt. Bảo kiểm trở vào đao. Vỏ kiếm rơi xống đất, hắn cầm chuôi kiếm chống kiếm như quải trượng đi ra.
Qunar Phương Nghi đi theo đằng sau mỉm cười. Đạo gia lúc trước sao cứ thấy không đúng, Đạo gia trước mặt đây mới đúng là Đạo gia, một tay cầm kiếm, có vài phần tùy ý.
Ngọc Thương trong đình thấy Ngưu Hữu Đạo không nhanh không chậm đi ra, chờ người tới mới hỏi móc: “Tắm sạch chưa?”
Ngưu Hữu Đạo ngồi đối diện ông ta, đáp lại: “Ngọc Thương tiên sinh muốn nhắc đến Thánh Cảnh sao?”
Bị hắn chẹn họng, Ngọc Thương không trả lời được, vội khoát tay: “Không có chuyện gì, đừng nói mò.” Ông tay quay đầu nhìn quanh, rồi thấp giọng hỏi: “Lão đệ, tình hình thế nào? Sao ngươi lại quay lại? Bọn Thẩm Nhất Độ đã về chưa?”
“Ngọc Thương tiên sinh từ Thánh Đảo về, không quay về Hiểu Nguyệt Các, lại tới đây, là vì biết ta muốn về nên cố ý ở đây đợi ta sao?”