Đạo Quân

Ba người sắp bị điều đến Vô Biên các nơi hoang mạc chim không thèm ị. Quản Thanh Nhai sẽ làm Chưởng quỹ bên đó.

“Sư tôn, chúng đệ tử không có mắng Ngưu trưởng lão mà, là Ngưu trưởng lão cố ý hãm hại chúng ta. Đệ tử không phục.” Quản Thanh Nhai bi phẫn nói.

Nghiêm Lập nói: “Thanh Nhai, tông môn đã đưa ra quyết định, hậu quả nếu đối kháng tông môn chắc ngươi cũng biết. Ngưu Hữu Đạo là một con chó dại, dồn các ngươi vào chỗ chết mà cắn. Lần này có thể bảo toàn tính mạng cho các ngươi đã là không tệ rồi. Hơn nữa, chỉ là nơi đến hơi bị ủy khuất một chút, nhưng chức vị của các ngươi vẫn còn được giữ. Để ngươi tạm thời qua bên kia cũng chỉ vì muốn hóa giải phong ba trước mắt, khiến cho sự việc không bị khuếch đại. Các ngươi vì lợi ích của tông môn mà chịu chút thiệt thòi, chúng ta đều biết rõ. Các ngươi chỉ đi một thời gian ngắn thôi, không bao lâu nữa, ta sẽ tìm cơ hội đưa các ngươi trở về. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, trước mắt hãy chịu thiệt thòi một chút, tiếp nhận đi.”

Ông ta cho rằng có thể bảo vệ được tính mạng của ba người, nhưng có một số chuyện Cung Lâm Sách không nói cho ông ta biết. Kết quả nhận được chính là ba hũ rượu độc của Mao Lư biệt viện, không uống cũng không được.

Khi ba hũ rượu được lấy ra từ Mao Lư biệt viện, Cung Lâm Sách còn ngăn cản: “Khoan đã!”

Ông ta đưa tay ra hiệu Nghiêm Lập đích thân kiểm tra rượu xem có vấn đề gì không.

Nghiêm Lập phát hiện không có vấn đề gì, lúc này mới phát ba hũ rượu cho ba người Quản Thanh Nhai.

Đồ đã sớm động tay động chân, làm sao mà không có vấn đề được. Ba viên Khổ Thần Đan đã sớm được nghiền nát bám vào thành bình rượu. Khi kiểm tra sẽ không phát hiện được vấn đề, thêm chút pháp lực đằng sau mới chính là vấn đề.

Không rót rượu để chậm rãi uống, để ba người ôm cả bình rượu uống mới là vấn đề.

Có Cung Lâm Sách phối hợp, vận mệnh của một số người đã được quyết định từ lâu.

“Ngưu trưởng lão, là chúng ta lỗ mã ng vô lễ. Đại nhân ngài đừng chấp tiểu nhân, chúng ta uống bầu rượu này để bồi tội với ngài.”

Sau khi ba người Quản Thanh Nhai đi đầu bồi lễ, cả ba đứng thành hàng dưới ánh nắng chiều rót rượu vào bụng.

Bụng ba người phồng lên, sau đó chắp tay thối lui sang một bên, tâm trạng sa sút.

Nhìn ba người, Ngưu Hữu Đạo từ đầu đến cuối không nói câu nào. Về phần ánh mắt oán độc của Quản Thanh Nhai, hắn cũng chẳng thèm ngó tới.

Đương nhiên, cảnh tượng xin lỗi này cũng không để cho quá nhiều người Tử Kim động nhìn thấy. Trước đó, Cung Lâm Sách đã đuổi đi rất nhiều đệ tử vây quanh nơi này.

Việc này xem như xong. Cự An quan sát toàn bộ quá trình lặng lẽ rời đi.

Ngưu Hữu Đạo để ý, bước đến bên cạnh tất cả Trưởng lão: “Chọn ngày không bằng đúng ngày. Chuyện hôn sự giữa Cự An và Văn Mặc Nhi giải quyết luôn trong hôm nay đi.”

Cung Lâm Sách hỏi: “Không phải quá qua loa sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghe nói người theo đuổi Mặc Nhi không ít. Xuất hiện một Quản Thanh Nhai làm loạn còn chưa đủ sao? Ta không muốn rắc rối, vẫn nên giải quyết sớm cho rồi.”

Cung Lâm Sách nói: “Quá vội vàng rồi. Dù sao Cự An cũng là người bên cạnh Chung lão, tối thiểu cũng phải được Chung lão đồng ý.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta sẽ thuyết phục sư phụ.”

Cung Lâm Sách bấm ngón tay tính toán: “Ba ngày sau. Thời gian ba ngày sau không tệ. Nếu Chung lão đồng ý, chúng ta sẽ tổ chức vào ba ngày sau. Không thể để con gái thiệt thòi được, cũng phải chuẩn bị một chút gì đó chứ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Được, cứ theo Chưởng môn quyết.”

Quản Thanh Nhai đứng nghe, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương. Rơi vào kết cục như thế thì không nói, lại còn nhanh chóng thúc đẩy hôn sự của Mặc nhi. Cô gái mà y thầm nhung nhớ nhiều năm sắp trở thành vợ của người đàn ông khác, trong lòng y cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng còn có thể làm như thế nào? Y chỉ hận thân phận của mình quá thấp, chưa có đủ quyền lực, chỉ có thể âm thầm quyết tâm phấn đấu. Ngày sau có cơ hội nhất định phải tìm Ngưu Hữu Đạo rửa mối nhục ngày hôm nay.

Các Trưởng lão khác cũng không có ý kiến. Đối với bọn họ mà nói, một Văn Mặc Nhi cũng chẳng tính là gì. Có đẹp hơn đi chăng nữa cũng không đến phiên bọn họ ăn.

Một trận phong ba cứ như vậy mà qua đi. Mọi việc đã định, đám người Cung Lâm Sách lập tức rời đi.

Trời chiều dần dần kéo đến, đàn chim mệt mỏi bay về rừng. Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng sừng sững bên ngoài biệt viện.

Quản Phương Nghi tự mình kiểm tra ba bình rượu không. Sau khi xác nhận thuốc hòa tan trong bình đã bị ba người uống sạch, lập tức bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Xem ra, Cung Lâm Sách đã hạ độc thủ.”

Thuốc là do bên này bố trí, nhưng sau khi đưa rượu, bọn họ không có cơ hội hòa tan đồ trong bình, ngược lại là do đám người Cung Lâm Sách ra tay.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Dù sao đối mặt với lợi ích lớn như vậy, ông ta rất dễ đưa ra lựa chọn.”

Quản Phương Nghi nói: “Số rượu trong bụng chỉ sợ trong thời gian ngắn chưa thể tiêu hóa. Ba người kia có khi nào phun ra không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cung Lâm Sách đã ra tay, cô cảm thấy ba người bọn họ có khả năng phun đồ trong bụng ra không?”

Quản Phương Nghi âm thầm cảm thán. Trước khi chuyện này xảy ra, ba bình rượu đã được chuẩn bị. Xem ra, người này ngay từ đầu đã đoán đúng Cung Lâm Sách sẽ thỏa hiệp.

Viên Cương đứng một bên cau mày. Mặc dù hắn ta hận không thể làm thịt ba người Quản Thanh Nhai, nhưng hắn ta khinh thường mấy chuyện hạ độc hèn hạ này. Huống chi, hắn ta và Phùng Quan Nhi chính là dùng thủ đoạn tương tự. Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam cũng thế.

Đạo gia làm người, vừa chính vừa tà, thường xuyên sử dụng những thủ đoạn ám muội. Hắn ta không phải chưa từng nói qua, nhưng vẫn vô dụng.

Tương tự, tính cách thà gãy chứ không chịu cong của Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo có nói thế nào cũng vô dụng.

Ngưu Hữu Đạo quay lại, đối mặt với Viên Cương người quấn băng vải: “Người vây công đả thương ngươi không tiện liên lụy vào. Liên lụy quá nhiều người như thế, Cung Lâm Sách tuyệt không đồng ý. Thực lực của chúng ta có hạn, lúc nào nên cúi đầu thì phải cúi đầu. Cũng không còn cách nào, chỉ có thể dừng ở đây thôi, cũng xem như giết gà dọa khỉ. Sau này người của Tử Kim động cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ với Mao Lư biệt viện.”

Viên Cương nói: “Bọn họ cũng chỉ tận chức trách của mình thôi. Việc này chẳng liên quan gì đến bọn họ.”

“Ngươi về dưỡng thương trước đi, ta đến Quy Miên các một chuyến.” Ngưu Hữu Đạo nói một câu rồi đi. Mới từ Thánh Cảnh trở về, về tình về lý cũng phải đến bái kiến Chung Cốc Tử.

Quản Phương Nghi phất tay ra hiệu Hứa lão lục đến, đem ba bình rượu hủy đi, không được để lại vết tích, sau đó đi theo Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo vừa đến Quy Miên các, không cần nhiều lời, sau khi hành lễ, Cự An chủ động tiến vào trong thông báo. Một lát sau, y ra ngoài mời Ngưu Hữu Đạo vào trong.

Sau khi Ngưu Hữu Đạo quỳ xuống hành lễ xong, Chung Cốc Tử vẫn vững như pho tượng chủ động mở mắt ra: “Xung đột đã được hóa giải?”

Quá trình và tình huống, Cự An đã báo lại cho ông. Nhưng ông sợ Cự An chỉ thấy được mặt ngoài, cho nên mới hỏi câu hỏi này. Trên thực tế cũng đúng như vậy. Cự An thấy cũng chỉ là mặt ngoài, không biết được quá trình thỏa hiệp phía sau.

Ngưu Hữu Đạo cũng không nói phía sau có những giao dịch bẩn thỉu bằng mạng người, thản nhiên đáp: “Chắc là đã hóa giải. Lần này cũng là do một số người khinh người quá đáng, đệ tử không thể không cứng rắn như vậy, tuyệt không phải cố ý gây chuyện với Tử Kim động, mong sư tôn thông cảm.”

Chung Cốc Tử chỉ hỏi thăm việc này một chút chứ không có ý định nhúng tay vào. Ngay từ ban đầu, thái độ của ông là đứng ngoài cuộc hết thảy. Ông là Thái Thượng trưởng lão Tử Kim động, lại là sư phụ trên danh nghĩa của Ngưu Hữu Đạo, không thích hợp đứng về phía Tử Kim động hay Mao Lư biệt viện. Tư tâm hay công tâm, đến tình trạng của ông, rõ ràng đã không cần đứng về phía đội nào. Không lên tiếng chính là thái độ, cũng chẳng ai trách ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận