Đạo Quân

Hoàng Ban hỏi: “Ngưu Hữu Đạo có quay về Tử Kim động hay không?”

Quả nhiên là có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo. Tim Cung Lâm Sách nhảy vọt đến cổ họng, trong lòng mắng Ngưu Hữu Đạo là đồ khốn kiếp, không biết đã chọc ra chuyện gì. Ông ta hỏi dò: “Không biết có phải Ngưu Hữu Đạo đã phạm điều gì sai lầm ở Thánh Cảnh hay không?”

Hoàng Ban không rảnh để nhắc đến chuyện bên trong Thánh Cảnh với Cung Lâm Sách, không chút khách sáo nói: “Ta hỏi ngươi Ngưu Hữu Đạo có quay về Tử Kim động hay không, ngươi hãy thành thật trả lời.”

Cung Lâm Sách thấp thỏm đáp:”Bẩm, hắn vừa mới trở về hôm nay.’

Ánh mắt Hoàng Ban hiện lên sự vui mừng, xác nhận lại lần nữa: “Ngươi đừng gạt ta, Ngưu Hữu Đạo về rồi sao?”

Hắn ta đoán chừng, từ Thánh Cảnh đến đây xa vượt trùng dương, còn phải đi ngang qua địa vực nước Tống mới có thể quay về, có thể nói là đường xá xa xôi. Hắn ta từ Thánh Cảnh chạy thẳng đến Tử Kim động. Hắn ta cho rằng Ngưu Hữu Đạo chắc chắn không trở về nhanh như vậy, hắn ta sẽ đến trước Ngưu Hữu Đạo.

Hắn ta không biết Ngưu Hữu Đạo đã được người của đại thánh địa Đông Hải điều khiển phi cầm đưa trở về.

Trên thực tế, tai mắt Phiêu Miểu các vừa phái ra, đã nắm được tung tích của Ngưu Hữu Đạo ở Đông Hải. Động tĩnh Ngưu Hữu Đạo gây ra không nhỏ ở Đông Hải, căn bản không thể gạt được tai mắt của Phiêu Miểu các. Chỉ vì Hoàng Ban từ Thánh Cảnh chạy thẳng đến Tử Kim động, chênh lệch thời gian, tin tức bên phía Đông Hải tạm thời chưa truyền đến tai Hoàng Ban, vẫn còn trên đường đi.

Hoàng Ban còn chuẩn bị đến nơi mà Ngưu Hữu Đạo có khả năng trở về nhất để chờ, sau đó dùng Tử Kim động làm trung tâm tọa trấn, chỉ huy tìm kiếm Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng ngoài dự liệu, hắn ta nhận được câu trả lời chắc chắn Ngưu Hữu Đạo đã quay về.

Cung Lâm Sách thành khẩn đáp: “Không dám giấu, cũng không dám nói dối, Ngưu Hữu Đạo đã thật sự trở về, chỉ sớm hơn Hoàng huynh đến đây khoảng mấy canh giờ.”

Tuy chỉ có mấy canh giờ, nhưng trong mấy canh giờ này lại phát sinh không ít chuyện.

Xác nhận Ngưu Hữu Đạo đã thật sự trở về, Hoàng Ban thở phào một hơi, tảng đá trong lòng như rơi xuống, rốt cuộc cũng yên tâm. Nếu không, để cho Ngưu Hữu Đạo chạy mất, việc rèn luyện Thánh Cảnh xảy ra vấn đề, hắn ta cũng khó mà thoát tội.

Tuy sự việc là do La Phương Phỉ gây nên, nhưng xử lý La Phương Phỉ như thế nào không đến phiên hắn ta hỏi. Phía sau La Phương Phỉ có La Thu làm chỗ dựa, ai cũng khó mà xử lý được nàng ta. Tuy nhiên, Hoàng Ban hắn ta có một điểm khác. Hắn ta phụ trách quản lý các thành viên tham gia rèn luyện. Hắn ta hoàn toàn có thể ngăn cản La Phương Phỉ, nhưng xét theo một trình độ nào đó, là do hắn ta tự ý rời khỏi vị trí, mới tạo khoảng trống cho La Phương Phỉ chui vào. Nếu muốn truy cứu, hắn ta cũng khó mà thoát tội.

Cho nên, hắn ta phải tận lực sửa chữa sai lầm, nhanh chóng lấp đầy cái sọt mà La Phương Phỉ đã gây ra. Nếu không, Đinh Vệ cũng không tiện lên tiếng nói chuyện thay cho ông ta. Phía sau Đinh Vệ là cửu đại Chí tôn Nguyên Sắc. Truy cứu trách nhiệm cũng khó mà xử lý Đinh Vệ. Một khi xử lý, Hoàng Ban hắn ta nhất định phải gánh cái tội này. Điều đó là không thể nghi ngờ.

Có thể thuận lợi như vậy, vừa đến đã có thể tìm được Ngưu Hữu Đạo, hắn ta sao có thể không cao hứng chứ?

Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao Ngưu Hữu Đạo lại trở về nhanh như vậy?”

Cung Lâm Sách nghe xong, không khỏi hãi hùng khiếp vía, thậm chí còn có chút phát điên. Đối phương không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo lại trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ tên khốn Ngưu Hữu Đạo đang nói xạo, hắn là trốn về?

Ông ta sợ run, hỏi lại: “Hắn đi chưa được mấy ngày đã trở về, chẳng lẽ không phải người của Thánh Cảnh huynh đưa hắn về sao? Theo như hắn nói, là La Phương Phỉ các chủ đuổi hắn ra khỏi Thánh Cảnh.”

Hoàng Ban im lặng, biết Cung Lâm Sách đang hiểu lầm, không khỏi lên tiếng: “Cung chưởng môn, ý của ta là, Thánh đảo cách nơi này rất xa, tại sao hắn lại có thể quay về trong thời gian ngắn như thế?” Hắn ta phải trở về phục mệnh, nhất định phải làm cho rõ ràng mới có thể trả lời.

Cung Lâm Sách “à” một tiếng, tâm trạng lo sợ rốt cuộc cũng bình ổn lại: “Là người Đông Hải điều khiển phi cầm chở hắn về.”

Thì ra là thế. Hoàng Ban nói: “Xem ra vị Ngưu trưởng lão này đi đường rất vất vả. Chung chưởng môn, bớt nói nhảm lại. Ngưu Hữu Đạo đang ở đâu, bảo hắn lập tức đến gặp ta ngay.”

Cung Lâm Sách quay đầu ra lệnh: “Mau đi mời Ngưu trưởng lão đến đây.”

Vừa dứt lời, Hoàng Ban đột nhiên cảnh cáo: “Cung chưởng môn, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi. Tốt nhất ngươi nên thành thật đưa Ngưu Hữu Đạo đến đây, tuyệt đối không được bày trò gì. Nếu để Ngưu Hữu Đạo chạy mất, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Nơi này là địa bàn của Tử Kim động, bọn họ mới đến đây, đi cũng không bao nhiêu người, địa hình không quen thuộc. Nếu Tử Kim động muốn bày trò giúp Ngưu Hữu Đạo chạy trốn, số người này của hắn ta cũng khó mà phòng bị.

“Hoàng huynh yên tâm đi.” Cung Lâm Sách cam đoan một câu, khua tay nói: “Bảo Nghiêm trưởng lão đích thân dẫn người đến.”

Hoàng Ban vẫn cảm thấy không yên lòng. Sự việc đã đến nước này, hắn ta không hy vọng sẽ xuất hiện sơ hở gì: “Để chúng ta tự đi một chuyến thì hơn.”

“Được.” Cung Lâm Sách mỉm cười gật đầu, đưa tay ra hiệu mời, ngoài mặt ung dung nhưng bên trong lại cảm thấy khó hiểu, không biết người của Thánh Cảnh chạy đến đây tìm Ngưu Hữu Đạo là có chuyện gì.

Trên đường, ông ta hỏi vài câu thăm dò, nhưng Hoàng Ban lại bảo ông ta không nên hỏi nhiều. Cung Lâm Sách chỉ có thể cười, sau đó im lặng.

Các Trưởng lão khác trong môn nghe tiếng chạy đến. Biết được tin tức, Nghiêm Lập lập tức có cảm giác giống như trả được thù, chờ Ngưu Hữu Đạo gặp chuyện không may.

Vừa trở lại Mao Lư biệt viện, Ngưu Hữu Đạo nhờ ánh sáng của Nguyệt Điệp đọc các tin tức tình báo trong thời gian hắn rời đi, muốn xem có mánh khóe dị thường nào xuất hiện hay không.

“Đạo gia!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói gấp rút của Đoạn Hổ, gõ cửa đùng đùng hai lần, sau đó đẩy thẳng cửa vào: “Đạo gia, Cung Lâm Sách dẫn người của Phiêu Miểu các đến đây.”

“Phiêu Miểu các?” Ngưu Hữu Đạo tay cầm tờ tin tức ngồi sau bàn không khỏi sững người, đột nhiên đứng lên: “Thông báo Hồng Nương, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, một khi xuất hiện bất trắc, lập tức giết ra ngoài, nhìn ánh mắt của ta mà làm việc.”

Hắn ta không biết Phiêu Miểu các đột nhiên chạy đến đây tìm hắn là có ý gì, không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Một khi có biến, hắn không có khả năng ngồi chờ chết.

“Vâng!” Đoạn Hổ lên tiếng.

Nhưng Đoạn Hổ vừa mới ra cửa, đã nhìn thấy đám người Cung Lâm Sách xông thẳng vào. Y lập tức tránh sang một bên, kéo Quản Phương Nghi đang đi cùng với khách, truyền đạt lời dặn dò của Ngưu Hữu Đạo.

Sau khi nghe xong, Quản Phương Nghi không khỏi hoảng hốt, bí mật gọi người bên cạnh đến phân phó, cố ý dặn dò không được để cho người của Ngũ Lương Sơn biết.

“Ngưu trưởng lão!” Xông thẳng vào phòng Ngưu Hữu Đạo, Cung Lâm Sách lên tiếng gọi.

Ngưu Hữu Đạo cầm bảo kiếm trên bàn, chống kiếm xuống đất. Vừa nhìn thấy Hoàng Ban, hắn kinh ngạc: “Hoàng quản sự, tại sao ngài lại đến đây?”

Hoàng Ban nói: “Tại sao ta đến đây không quan trọng. Bây giờ ngươi nhất định phải theo ta quay trở về Thánh Cảnh.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Trở về? Trở về làm gì?”

Hoàng Ban trầm giọng nói: “Cần hỏi nhiều như vậy sao? Bảo ngươi trở về, ngươi cứ thành thật trở về với ta là được rồi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhưng dù sao ta cũng phải biết được là vì sao chứ?”

Hoàng Ban lạnh lùng nói: “Không cần hỏi vì sao.”

Cung Lâm Sách xen vào: “Ngưu trưởng lão, không được vô lễ. Ngươi lập tức tuân theo pháp chỉ Phiêu Miểu các, trở về Thánh Cảnh đi.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Phiêu Miểu các có đến mấy nhà, rốt cuộc ta nên nghe ai đây? Ta không phải muốn rời Thánh Cảnh, mà là La Phương Phỉ các chủ nhất định phải đuổi ta ra, cũng không thấy Phiêu Miểu các ra mặt ngăn cản.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận