Đạo Quân

Ngưu Hữu Đạo giơ kiếm lên đảo quanh hạ thể của ông ta, dường như đang nghiên cứu xem nên ra tay thế nào:

"Cô ấy chết rồi. Nhưng ta đã hứa sẽ thanh toán món nợ này cho cô ấy. Vì vậy, ta đã nhắm vào thằng cháu của ngươi."

Hôm nay hắn tới chính là để cho đối phương rõ ràng. Nếu để đối phương cho rằng chỉ rơi vào cuộc giết chóc thông thường thì khó làm hắn giải hận được.

Triều Kính bị treo đã cảm thấy lạnh lẽo chỗ bắp đùi, lúc này mới hiểu đầu cua tai nheo vì sao, giận dữ nói:

"Ngưu Hữu Đạo, kẻ đến địa vị như ngươi hay ta, có mấy người tình chẳng lẽ không bình thường sao? Ta vốn không nhớ rõ người mà ngươi nói, nhưng với thân phận của ta với ngươi, có phụ nữ chủ động bu tới bám đùi lại có thể oán được ta sao?"

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: "Bám đùi? Ngươi cho người ta được cái gì? Không được lợi gì làm sao phải bám? Ức hiếp người của ta, còn dám vu tội cho người của ta. Ngươi nói vậy thật sự là không hay, ta vô cùng mất hứng!"

Hắn xoáy kiếm trong tay một nhát, khoét tới.

"A..." Triều Kính gào lên thảm thiết, phía dưới phun máu nhầy nhụa. Một khối thịt rơi bộp xuống đất.

Đám chồn đen méo mặt, ghê răng, cảm thấy đũng quần mát lạnh.

Triều Kính đau đớn run bần bật, thở dốc nói:

"Ngưu Hữu Đạo, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Đồ đê tiện vô liêm sỉ, không chừa thủ đoạn nào, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!"

"Báo ứng?"

Ngưu Hữu Đạo nhất kiếm lượn khắp người ông ta:

"Ngươi nói không sai, bản thân cũng thừa nhận rằng ta chẳng phải thứ gì tốt. Trong đám thủ hạ ta nuôi có một đám hòa thượng, trên kinh Phật có viết: Địa ngục không không, thề không thành Phật! Còn có một câu là thế nào nhỉ, à, ta không xuống Địa Ngục, ai xuống Địa Ngục? Nghe có hiểu không?"

Dứt lời, kiếm trong tay hắn lóe lên, rất tiện tay chặt bỏ một cái chân của Triều Kính.

"A a a..."

Triều Kính rít lên đau đớn, rồi bỗng gào:

"Tộc trưởng hồ tộc, ta khai, ta khai. Ta bằng lòng khai ra bí mật của hắn với Điệp Mộng Huyễn Giới."

Ông ta đã không thèm quan tâm nữa, dù không có cơ hội nói ra, dù bị Ngưu Hữu Đạo giết người diệt khẩu, ông ta cũng biết cho hồ tộc biết Ngưu Hữu Đạo là kẻ giết người diệt khẩu. Dù chết, ông ta cũng muốn gây chút phiền phức cho Ngưu Hữu Đạo mới cam tâm.

Ngưu Hữu Đạo chưa vội vã giết người diệt khẩu, chỉ giương mắt nhìn gương mặt ông ta. Kiếm trong tay hắn lại lóe lên, chặt nốt cái chân còn lại của Triều Kính.

"Hự..." Triều Kính nghẹn giọng run rẩy, máu me chảy đầm đìa.

"Dừng tay!" Tộc trưởng yêu hồ đen lắc mình lao ra, một phát bắt lấy tay Ngưu Hữu Đạo, mạnh mẽ ngăn cản: "Nếu trong lòng ngươi không có quỷ thì để lão ta nói hết lời!"

Gã biết một khi Ngưu Hữu Đạo muốn làm, người nơi này e không có ai ngăn được Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo không cưỡng ép đòi diệt khẩu, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tộc trưởng tin lão mà không tin ta?"

Triều Kính suýt ngất vì đau chợt có thêm chút thời gian thở dốc. Oán hận của ông ta với Ngưu Hữu Đạo quá sâu, thấy thời cơ này lập tức vội lên tiếng. Ông ta sợ không nói hết được đã bị giết, nên phải vạch trần chuyện mấu chốt nhất:

"Hắn có thể điều khiển Điệp La Sát, hắn có thể điều khiển Điệp La Sát trong Điệp Mộng Huyễn Giới! Cháu của ta chính mắt nhìn thấy..."

Ông ta đang bị thương nặng, hơi thở đứt quãng, nhưng vội vã cố nói cho bằng hết những ân oán giữa cháu của ông ta với Ngưu Hữu Đạo. Ông ta còn kể ra chuyện Ngưu Hữu Đạo lợi dụng cháu của ông ta trộm năm con phi cầm cỡ lớn của Vạn Thú môn, lợi dụng Triều Thắng Hoài mưu sát sứ giả nước Tống, còn mượn tay ông ta đánh bại quân Tống; lại thêm việc lợi dụng ông ta để bí mật đưa một người vào Điệp Mộng Huyễn Giới, hãm hại Nhan Bảo Như trong bí cảnh Thiên Đô.

Thực sự khai tuốt toàn bộ sự việc mà ông ta biết về Ngưu Hữu Đạo.

Đệ tử Vạn Thú môn bị treo bên cạnh vô cùng khiếp sợ. Hai người thật khó có thể tưởng tượng được một trưởng lão Vạn Thú môn lại quay lưng với tông môn, gây ra bao nhiêu việc đại nghịch bất đạo. Nếu xử theo môn quy, sợ rằng ngàn đao phanh thây cũng không quá đáng.

Mấy người thuộc hồ tộc kinh ngạc. Nếu nói lần đầu gặp gỡ Ngưu Hữu Đạo, họ còn nghi ngờ, thì lần này họ thật sự tin tưởng. Triều Kính lúc này không thể giả bộ, không thể là đang nói giúp Ngưu Hữu Đạo.

Sau khi nghe xong, Ngưu Hữu Đạo hỏi Triều Kính: "Nói xong chưa?"

Triều Kính oán hận.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi gã chồn đen: "Lão nói xong rồi, ngươi muốn thế nào?"

Gã chồn đen buông tay, lui về sau hai bước nói:

"Tự ngươi xem mà làm."

Vậy là sao? Triều Kính lập tức hô hào:

"Tộc trưởng, giữ lại ta có thể làm nhân chứng!"

"Đừng ầm ĩ."

Ngưu Hữu Đạo ngắt lời, nâng kiếm vỗ vỗ mặt ông ta.

"Già quá bị hồ đồ rồi à? Ngươi nói những chuyện này có ý nghĩa gì với hồ tộc không? Chẳng lẽ còn muốn hồ tộc cáo trạng ta với Phiêu Miễu các sao?"

Triều Kính cười gằn:

"Ít ra hồ tộc có thể nắm nhược điểm của ngươi trong tay. Hồ tộc không hợp với Cửu Thánh, mà ngươi lại bị hồ tộc giữ nhược điểm. Sau này ngươi sẽ không thể không theo hồ tộc!"

Ý của ông ta hoàn toàn là nếu ta có chết, ngươi cũng không được dễ chịu.

Ngưu Hữu Đạo vung kiếm, máu tóe ra.

"Hự..."

Triều Kính rên lên hừ hừ. Đầu gối hai chân ông ta lại bị cắt đi một đoạn. Ông ta run rẩy đau đớn la lên:

"Ngươi giết ta đi! Ngươi có bản lĩnh cứ việc giết ta! Ngươi đừng mong được dễ chịu. Thái Thúc Sơn Thành sớm muộn gì cũng sẽ truyền lời tới tai Vạn Thú môn. Ngươi đừng quên cháu của ta còn ở Vạn Thú môn!"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta đã cho người đi giải quyết cháu ngươi, có lẽ không cần chờ đến lúc Vạn Thú môn tìm gã để kiểm chứng, gã đã đi trước ngươi rồi. Có khi gã đang ở dưới chín suối chờ ngươi đấy!"

Triều Kính đau đớn cố mở mắt:

"Quả nhiên ngươi có người ở Phiêu Miễu các?"

Ông ta có ý tưởng này cũng chẳng có gì lạ, đã sớm nghi ngờ tên này có tay trong tại Thánh cảnh. Bản thân Ngưu Hữu Đạo không cách nào truyền tin tức ra ngoài, vậy thì chỉ có thể mượn tay người có thể mang tin tức ra khỏi Thánh cảnh thôi. Đáp án rất rõ ràng.

Ngưu Hữu Đạo chơi đùa với máu trên kiếm, cười nhạt nói:

"Ngươi quên ta đã từng rời Thánh cảnh?"

Triều Kính thống khổ nói: "Khi đó Thái Thúc Sơn Thành vẫn chưa vạch trần!"

Ngưu Hữu Đạo: "Nếu còn phải đợi Thái Thúc Sơn Thành vạch trần ra, còn phải đến lúc đó mới nghĩ ra, ta đã không sống được tới ngày hôm nay. Từ lúc ngươi viết tội chứng của Vạn Thú môn tại sơn trang Thủ Khuyết, từ lúc ngươi động tâm gia nhập Phiêu Miễu các... Nếu ta thật sự để ngươi gia nhập Phiêu Miễu các... Triều Kính, ngươi không nghĩ xem tình cảnh chúng ta ra sao? Chúng ta vâng lời Cửu Thánh đến chỉnh đốn Phiêu Miễu các. Ngươi lại gia nhập Phiêu Miễu các, Phiêu Miễu các liệu có cho ngươi quả ngọt mà ăn không? Một khi tình cảnh gian nan, ngươi không còn đường lui, vì có chỗ dừng chân trong Phiêu Miễu các, ngươi nói xem liệu ngươi có bán ta đi hay không?"

Triều Kính bi phẫn nói: "Ngươi đã sớm muốn giết ta?"

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên vung tay lên bóp miệng ông ta, một tay kien tóm chặt lưỡi ông ta, phựt một tiếng.

Máu từ miệng Triều Kính phun ra ào ạt. Lưỡi trong miệng ông ta đã bị kéo đứt tận gốc. Ông ta ngoẹo đầu sang bên, đã hôn mê bất tỉnh vì đau.

Ngưu Hữu Đạo lười phí lời với ông ta nữa, chỉ ném bộp cái lưỡi xuống đất.

"Sư phụ!" Từ Hỏa kinh hãi hô lên.

Xé miếng vải từ quần áo của Triều Kính ra lau tay, Ngưu Hữu Đạo lại vung kiếm.

Triều Kính rơi xuống đất, bên trên còn lại hai cánh tay còn đang treo. Đôi tay bị chặt đất, người rơi xuống vũng máu trên đất không nhúc nhích.

Ngưu Hữu Đạo thu kiếm, xoay người đi, nói với gã chồn đen: "Giữ lại một hơi cho lão, đừng để lão chết. Ta còn có lúc cần đến."

Gã chồn đen: "Hai tên khác thì sao?"

"Tùy ngươi xử, nói chung không để lại người sống." Ném lại câu nói, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đi ra ngoài, đi vào hành lang.

"Ngưu trưởng lão tha mạng, Ngưu trưởng lão tha mạng! Ta đã giúp ngài trong bí cảnh Thiên Đô, ta biết chuyện bí mật của Triều Kính. Ta đồng ý nhận tội..."

Hai tên đệ tử Vạn Thú môn gào hét, đặc biệt là Từ Hỏa, nhưng không thể khiến Ngưu Hữu Đạo quay đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui