Đạo Quân

“Thứ hai là không có gì lừa bịp, là ta và Ngọc Thương đã bàn bạc rất kỹ. Hàng năm, ông ta phải phân cho ta mười triệu tiền lời từ bí phương rượu. Ông ta cứ nhất định muốn dự chi sớm cho ta hai năm. Còn nữa, bất cứ lúc nào Phiêu Miễu các cũng có thể tìm Ngọc Thương để xác nhận. Ngọc Thương sẽ không dám lừa gạt."

Trầm Nhất Độ há hốc mồm, nghe Ngưu Hữu Đạo nói vậy, dường như chân tướng sự việc quả thực có khả năng là như vậy.

Huyền Diệu nhìn về phía gã: "Ngưu Hữu Đạo đã giải thích như vậy, ngươi còn gì muốn nói không?"

Trầm Nhất Độ cuống quít giải thích: "Ta không biết về những việc mà hắn nói. Lúc đó ta chỉ nghe rằng Các chủ Ngọc Thương đã đưa cho hắn hai mươi triệu kim tệ, ta cho rằng hắn dọa dẫm được. Ta tuyệt đối không lừa dối Huyền quản sự."

Hiện giờ gã rất lo lắng sẽ bị xử lý, thật sự hối hận vì đã quá lắm mồm, nói nhiều thì sai nhiều.

Nhưng dù sao tình huống khi đó quả thực bất đắc dĩ. Lúc đó gã bị Huyền Diệu thẩm vấn, để rũ sạch quan hệ, chứng minh mình nói thật, gã lấy việc này ra để làm bằng chứng. Gã chỉ không ngờ là sẽ vác đá tự đập chân mình.

Ngưu Hữu Đạo quát mắng: "Ngươi không biết rõ tình huống lại dám dội nước bẩn lên đầu ta? Sau khi ngươi về hãy thay ta nói cho Ngọc Thương, ta không chịu vu hại uất ức như vậy. Hoặc là ông ta thẳng thắn lấy ra hai mươi triệu cho ta, việc này ta nhận. Bằng không lão tử đây sẽ không giảng hòa đâu. Đợi ta rời khỏi đây, ta nhất định tới Hiểu Nguyệt các các ngươi tính toán món nợ này!"

Còn muốn hai mươi triệu nữa? Huyền Diệu lườm sang, lại phát hiện tên kia đang dọa dẫm trước mặt mình.

Ông ta lại không biết rằng Ngưu Hữu Đạo đang nhân cơ hội này làm cho những người khác xem.

"..." Trầm Nhất Độ không có gì để nói.

Người bên đống lửa dõi mắt nhìn theo tình huống bên kia. Thấy tình hình lúc này, mọi người nhìn nhau khó hiểu. Không ai biết tình trạng ra làm sao, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đứng trước mặt Huyền Diệu đang trừng mắt, dường như quát mắng Trầm Nhất Độ. Trầm Nhất Độ dường như bị mắng đến độ cúi gằm mặt không dám lên tiếng. Tình huống thế là sao?

Huyền Diệu suy nghĩ, chắc Ngưu Hữu Đạo không nói láo. Bằng không, cứ như Ngưu Hữu Đạo nói, bất cứ lúc nào Phiêu Miễu các cũng có thể tìm Ngọc Thương xác định. Ông ta phất tay ra hiệu cho Trầm Nhất Độ:

"Không còn chuyện của ngươi, ngươi đi về trước đi."

Ông ta không vì Trầm Nhất Độ nói sai mà định làm gì. Nếu là lúc bình thường, có lẽ ông ta sẽ nhân cơ hội này thể hiện uy phong trước Trầm Nhất Độ, nhưng lần này là chuyến rèn luyện tuân theo lệnh Thánh Tôn. Không đến tình huống cần thiết, Phiêu Miễu các sẽ không tùy tiện quấy rầy quá trình rèn luyện.

Sau khi Trầm Nhất Độ rời đi, Huyền Diệu ngạc nhiên, hỏi:

"Bí phương rượu? Ngươi có thể tự kiếm tiền, sao phải đưa cho Ngọc Thương?"

Ngưu Hữu Đạo thu tầm mắt khỏi Trầm Nhất Độ, than thở:

"Không dối gạt quản sự, Tử Kim động cũng nhìn chằm chằm vào bí phương rượu, muốn chiếm đoạt làm của riêng. Ta thực sự không tiện tiếp tục sản xuất buôn bán nên đẩy cho Ngọc Thương. Ngọc Thương phân lợi ích cho ta, ít ra ta cũng có tiền thu vào. Nếu ta đưa cho Tử Kim động thì sẽ chẳng còn chuyện gì của ta, tổn thất quá to lớn!"

Huyền Diệu hừ lạnh, có thể hiểu được những chuyện tranh đấu vì lợi ích trong các môn phái. Ông ta có vẻ hờ hững hỏi:

"Nghe nói ngươi đã dâng bí phương rượu cho Toa Như Lai?"

"Vâng!" Ngưu Hữu Đạo thừa nhận, chắp tay nói: "Nếu Huyền quản sự không chê, ta nguyện hai tay dâng bí phương."

"Đừng!" Huyền Diệu lập tức giơ tay cản: "Ta không thu nổi đồ của ngươi, cũng không dám thu. Ngươi tự giữ đi."

Lời này tuyệt đối không ngoa. Theo lý thuyết, chỉ một bí phương rượu thôi, Toa Như Lai thu rồi cũng không phải vấn đề gì. Thế nhưng, vấn đề là chuyện mà La Phương Phỉ sau đó đã gây ra.

Bởi vì chuyện La Phương Phỉ, có lẽ Toa Như Lai đã bị bí phương nấu rượu kia làm cho nghẹn một bụng tức, khó tránh làm người ta liên tưởng. May thay, sau khi Toa Như Lai đạt được bí phương rượu cũng không hề có gì gọi là cảm kích. Trong bí cảnh Thiên Đô, ông ta vẫn dồn Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết. Bằng không, sợ rằng Toa Như Lai cũng không thể giải thích rõ.

Vì Toa Như Lai là đệ tử thân truyền của La Thu, lại là con rể, cho nên mới không sao. Nếu là người bình thường mà gặp phải sự việc này, cho dù không chết thì có khi cũng bị lột mất một lớp da.

Thử hỏi, vào giờ phút này Huyền Diệu có dám nhận đồ của Ngưu Hữu Đạo? Ông ta vâng lệnh Đinh Vệ tới tra hỏi Ngưu Hữu Đạo, lại còn nhận quà của hắn? Nếu làm vậy thật, kết quả tra ra được liệu có đáng tin?

Sau đó nếu Đinh Vệ lại biết được, ông ta có quả ngon để ăn mới là lạ. Có đánh chết, ông ta cũng không dám nhận cái gì.

Nhất thời hiếu kỳ mà thôi. Sau khi hiếu kỳ qua đi, trở lại chuyện chính, Huyền Diệu lần lượt gọi từng người bên kia lại, xác nhận một chuyện.

Ông ta muốn xác nhận rằng sau khi họ cho rằng Ngưu Hữu Đạo có tin tức, lại tìm tới Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo có từng thừa nhận mình biết trước tin tức hay không?

Đối với chuyện này, mọi người đều biểu thị rằng Ngưu Hữu Đạo quả thực luôn cực lực phủ nhận.

Có nội tuyến trong Thánh cảnh? Nói đùa? Việc này dù có bị đánh chết, Ngưu Hữu Đạo cũng quyết không thừa nhận. Giống như khi Ngọc Thương nhất định phải ném tiền cho hắn, hắn sống chết cũng không thừa nhận. Hắn không thể thừa nhận bừa chuyện như vậy.

Đã như thế, Huyền Diệu xác nhận, từ đầu tới đuôi đều là do những người này tự cho rằng Ngưu Hữu Đạo có tay trong. Kết hợp với việc Huyền Diệu biết quá trình tạo ra danh sách rèn luyện, cơ bản ông ta đã xác nhận quả thực Ngưu Hữu Đạo bị mọi người hiểu lầm.

Chuyện này xem như đã được điều tra rõ, Ngưu Hữu Đạo không nói láo.

Nhưng về việc Triều Kính mất tích, cho dù đám Phù Hoa dùng mạng bảo đảm, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn bị hiềm nghi. Thực sự là vì Triều Kính mất tích quá khéo.

Việc này có phần vượt ra ngoài công việc mà Đinh Vệ đã dặn Huyền Diệu. Vốn ông ta dự định, một khi phát hiện Triều Kính mất tích, ông ta sẽ không chừa thủ đoạn nào cạy miệng Ngưu Hữu Đạo. Ai mà ngờ, Ngưu Hữu Đạo lại có không có mặt để chứng minh, thêm đám Phù Hoa có thể làm chứng, đều có thể chứng minh Ngưu Hữu Đạo không liên quan đến chuyện Triều Kính mất tích.

Trước khi chân tướng sự việc chưa được xác nhận, ông ta cũng không tiện làm quá lên. Có người làm chứng lại còn làm xằng tức là thành vu oan giá họa. Ngưu Hữu Đạo vì tự vệ tất nhiên sẽ cắn ngược lại. Trừ khi Huyền Diệu cũng diệt khẩu, phải bịt miệng toàn bộ đám Phù Hoa ở đây, mà lại không được cho người ta phát hiện, nếu không sẽ bị nghi là cố ý đảo loạn sắp xếp rèn luyện của Thánh Tôn.

Hiện giờ Huyền Diệu còn cần một số bằng chứng. Sau khi đẩy đi những người được gọi tới hỏi, ông ta lại hỏi Ngưu Hữu Đạo:

"Nghe nói từ đầu chuyến rèn luyện tới nay, ngươi chưa từng săn được một con yêu hồ nào?"

Ngưu Hữu Đạo lập tức thề thốt phủ nhận:

"Ai nói? Ai nói ta không săn được con nào. Vu hại, là vu hại! Ta vẫn rất cố gắng đi săn."

Dứt lời, hắn lấy ra một cái túi mời kiểm tra.

Bên cạnh lập tức có nhân viên Phiêu Miễu các tiến lên nhận túi, mở ra kiểm tra, sau đó nói với Huyền Diệu:

"Có tám con mắt dọc."

Huyền Diệu cau mày:

"Thời gian dài như vậy mà mới có tám con. Ngươi không xấu hổ khi nói đã cố gắng? Cứ như ngươi nói, những đồng bạn của ngươi lúc trước đều đang nói đối, đều cố ý hãm hại ngươi đúng không? Ngươi cảm thấy có thể không? Ngưu Hữu Đạo, ta nhắc nhở ngươi, dám nói dối một câu, ta lập tức xử lý ngươi!"

Ngưu Hữu Đạo hơi gục đầu, trầm mặc một lúc rồi chậm chạp nói:

"Số yêu hồ này do gần đây ta mới săn được, trước đây quả thực vẫn về tay không."

Huyền Diệu: "Chẳng lẽ giống như họ nói, trước đây vì ngươi mặc quần áo khác mọi người nên yêu hồ sợ hãi không dám lộ diện?"

Ngưu Hữu Đạo: "Không phải! Kỳ thực trước cũng có thu hoạch."

Huyền Diệu: "Thu hoạch ở đâu? Tuyệt đối đừng nói là rơi mất."

Ngưu Hữu Đạo lại trầm mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui