Đạo lý này mang đi đâu cũng đúng. Quả thực đôi khi tài năng là rất cần thiết.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, Ngưu Hữu Đạo đã xoay người đi xa, quả thực đã nói để mọi người xem là để mọi người xem.
Hai người nhìn nhau, đuổi theo sát.
"Lão đệ..." Trầm Nhất Độ sốt ruột gọi, không thể làm Ngưu Hữu Đạo quay đầu. Y liếc nhìn tình hình chung quanh, đột nhiên sốt sắng.
Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Lãng Kinh Không và Hồng Cái Thiên trao đổi ánh mắt, biến hóa vị trí, đã vây quanh Trầm Nhất Độ.
Toàn Thái Phong quay lại nhìn theo Ngưu Hữu Đạo rời đi, lại nhìn Trầm Nhất Độ bị bao vây, phân vân không biết có nên gia nhập vòng vây hay không.
"Các ngươi muốn làm gì?" Trầm Nhất Độ đề phòng cao độ, đã vào thế, gọi hai đệ tử chạy tới cùng ứng đối.
Nhưng so lượng người thì bên y chắc chắn không nhiều bằng bên kia. Trừ Côn Lâm Thụ ngồi bên đống lửa không nhúc nhích, những người khác đều vây quanh y. Ngay cả đệ tử Lăng Tiêu các không biết rõ tình huống cũng chạy tới xem.
Một đám người vây quanh ba người Hiểu Nguyệt các. Đôi bên vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Hồng Cái Thiên than thở:
"Trầm huynh, chúng ta không muốn làm gì cả, nhưng ngươi thực sự có phần quá đáng."
Trầm Nhất Độ nổi giận:
"Ta quá đáng? Các ngươi thì là thứ gì tốt hay sao? Các ngươi không bán đứng Ngưu Hữu Đạo chắc?"
Toàn Thái Phong chen mồm:
"Ngươi phải nói cho rõ ràng, ta chưa từng bán hắn."
Toàn Thái Phong vẫn đang đắn đo xem có nên dính vào việc này hay không.
Lãng Kinh Không: "Mọi người đều hiểu, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng đã nói rõ. Ít ra chúng ta nói lời thật lòng, nhưng ngươi lại bịa đặt thì không đúng. Ngưu Hữu Đạo không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi cứ nhất định phải phun ra những lời có thể đẩy hắn vào chỗ chết? Đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận có đúng không?"
Trầm Nhất Độ tức giận nói:
"Chân tướng sự việc ra sao, vẫn chưa rõ ràng. Ta có nói hươu nói vượn hay không phải chờ Các chủ gặp chúng ta rồi mới biết."
Phù Hoa cong eo đứng, dưới ánh lửa búng búng ngón tay:
"Chân tướng sự việc ra sao đã không còn quan trọng. Điều quan trọng nhất là ngươi không hiểu rõ tình huống mà đã làm..."
Đối với việc đám người bên kia xử trí ra sao, Ngưu Hữu Đạo không thèm nhìn. Hắn tới chỗ đống lửa của Hiểu Nguyệt các rồi ngồi xuống, kiếm cắm trước mặt, khoanh chân nhắm mắt ngồi. Sau chuyện phát sinh vừa rồi, hắn đang lần lượt sắp xếp một lượt trong đầu.
Tần Quan và Kha Định Kiệt canh gác bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn sang tình hình chỗ vòng vây bên kia.
Côn Lâm Thụ cũng thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia. Y không biết chuyện gì, chẳng biết vì sao đột nhiên cả đống người bao vây mấy người của Hiểu Nguyệt các.
Một hồi lâu, Tần Quan cúi người nói với Ngưu Hữu Đạo:
"Trưởng lão, Phù Hoa muốn gặp ngài."
Ngưu Hữu Đạo nói ừ một cái rồi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Phù Hoa cười tủm tỉm đi tới.
Phù Hoa đi tới bên cạnh hắn, vuốt váy ngồi xuống cạnh, nâng tay đưa tới một miếng vải nói:
"Đây là giấy nợ hai mươi triệu do Trầm Nhất Độ viết. Y chỉ đồng ý làm tới nước này. Lão đệ thấy thế nào? Nếu chưa hài lòng thì có thể mạnh tay với y."
Ngưu Hữu Đạo nhận miếng vải, mở ra nhìn nội dung. Hắn phát hiện đây không phải giấy nợ thông thường, chỉ là lời hứa hẹn của Trầm Nhất Độ mà thôi. Y hứa hẹn sau này trở về sẽ xác nhận lại với Ngọc Thương. Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo dọa dẫm, nếu thật sự là y vu oan cho Ngưu Hữu Đạo, sẽ đồng ý gánh chịu món nợ hai mươi triệu kia.
Ngưu Hữu Đạo biết rõ, Trầm Nhất Độ có thể đồng ý làm tới mức này đã là nhượng bộ lớn nhất, cũng coi như bị ép bất đắc dĩ. Trước khi sự việc chưa được xác nhận, Trầm Nhất Độ không có khả năng viết rõ giấy nợ hai mươi triệu. Thể diện không thể bỏ, ép buộc quá cũng chỉ đành liều mạng.
"Ta đã thấy tấm lòng của đại tỷ và các huynh trưởng, sự việc đã qua, cứ làm thế đi."
Ngưu Hữu Đạo vui lòng nhận, cất miếng vải vào túi.
"Đã biết lão đệ hiểu chuyện mà."
Phù Hoa cười khúc khích, liếc mắt đưa tình vung nắm tay đập bồm bộp vào vai Ngưu Hữu Đạo. Sau đó nàng ta đứng dậy đi về bên kia. Nàng ta cũng không muốn tùy tiện liều mạng với Trầm Nhất Độ. Dù sao Hiểu Nguyệt các cũng không dễ chơi.
Đã nói xong, vòng vây tản đi. Mọi người cơ bản đều trở về vị trí, chỉ có Trầm Nhất Độ quặm mặt lại. Y thấy lửa trại của mình bị Ngưu Hữu Đạo chiếm, thấy không trêu chọc nổi nên đành an vị cạnh đống lửa mà nhân viên Phiêu Miễu các để lại.
Qua chuyện vừa rồi, Trầm Nhất Độ xem như đã thấy rõ. Tại nơi này, y chỉ là người ngoài. Trước kia còn có Triều Kính, nhưng Triều Kính đã mất tích, chỉ còn lại mình y. Những người khác mẹ nó đều là huynh đệ kết nghĩa với Ngưu Hữu Đạo.
Một tờ giấy nợ viết đến độ uất ức, nhưng tình thế ép buộc, chỉ đành nhắm mắt viết. Đó là hai mươi triệu đấy! Thực sự không phải số nhỏ. Y không biết làm sao quay về bàn giao với Ngọc Thương. Sau chuyến rèn luyện này sẽ phát sinh chuyện gì, y không biết. Bây giờ y chỉ đành qua được cửa nào hay cửa nấy. Nếu thật sự về được, y chỉ đành giải thích như vậy.
Trầm Nhất Độ buồn bực. Làm sao Ngưu Hữu Đạo không việc gì? Thậm chí đã rút kiếm khiêu khích mà Phiêu Miễu các lại không làm gì Ngưu Hữu Đạo?
Không chỉ mình Trầm Nhất Độ muốn biết nguyên nhân, những người khác sau đó cũng kiếm cớ tập hợp quanh Ngưu Hữu Đạo muốn hỏi thăm tình huống. Ngưu Hữu Đạo chỉ thuận miệng nói qua loa, không muốn nhiều thêm. Hắn chỉ bảo mọi người là biết càng ít càng tốt, đừng gây phiền toái cho mình.
Nói như vậy, mọi người đành phải thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngưu Hữu Đạo coi như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn như thường lệ thương nghị điểm gặp mặt tiếp theo với mọi người. Lần này hắn không dẫn người của Tử Kim động chạy riêng nữa, làm theo kế hoạch đẩy mạnh với mọi người.
Trầm Nhất Độ cũng coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là vẻ mặt không được tự nhiên.
Sau khi mọi người tản ra, Tần Quan và Kha Định Kiệt phát hiện trưởng lão vẫn như bình thường, vẫn không săn giết yêu hồ, vẫn dẫn theo họ du ngoạn chung quanh.
Chỉ là trên đường đi, Ngưu trưởng lão thỉnh thoảng có tách ra khỏi họ một chút, không biết làm gì. Nói chung, khi gặp lại, Ngưu Hữu Đạo lại mang về mấy con mắt dọc của yêu hồ chia cho hai người. Không biết hắn lấy đâu ra, cướp được sao?
Thánh địa Đại Nguyên, bên trong lâu các, Đinh Vệ ngồi ngay ngắn sau bàn trà, nghe Huyền Diệu bẩm báo, lông mày dần dần nhăn lại.
Chờ bẩm báo xong, Đinh Vệ thả chén trà, trầm giọng nói:
"Có thể xác nhận chuyện người của Phiêu Miễu các cướp của hắn không?"
Huyền Diệu chần chờ nói:
"Không thể xác nhận, nhưng không giống như nói dối. Giống như hắn nói, dường như rất chắc chắn. Hắn nói sớm muộn gì hắn cũng bắt được người đã cướp đồ của hắn. Khả năng trên tay hắn có đầu mối."
Đinh Vệ cau mày đứng dậy, đi lại một lúc, do dự nói:
"Ai lại lớn gan như thế? Lẽ nào là người của Thánh địa Đại Nguyên chúng ta?"
Huyền Diệu nói: "Nếu thực sự giống như hắn nói, cũng không phải không có khả năng. Hắn không tiếc trở mặt với ta, tất nhiên hắn phải có chỗ dựa. Bằng không hắn đã không dám to gan làm vậy. Nếu đã có manh mối, rõ ràng hắn không muốn nói cho ta, ta cũng không dám truy xét tiếp, sợ làm lớn chuyện lên lại khiến bên trên tiến thoái lưỡng nan. Nếu thật sự là do người mình gây ra, muốn xử lý cũng chỉ có thể ngầm làm, không nên công khai. Bằng không, ta không thể bàn giao cho những nhà khác. Ta mau chóng trở về xin tiên sinh quyết định."
Đinh Vệ tiếp tục băn khoăn, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chuyện Triều Kính mất tích thật sự không có quan hệ gì với Ngưu Hữu Đạo sao?"
Huyền Diệu: "Có lẽ là trùng hợp. Quả thực Ngưu Hữu Đạo có bằng chứng không liên quan đến việc này. Không chỉ có một nhân chứng, nhiều người có thể chứng minh, trừ khi cả đám người kia tập thể nói dối. Khả năng đó không lớn. Từ lúc Triều Thắng Hoài gặp chuyện đến những việc sau đó, Ngưu Hữu Đạo vẫn coi như thành thực, chỉ chuyện hắn bị cướp là không chịu phối hợp. Tiên sinh, Ngưu Hữu Đạo này quả thực quá kiêu ngạo, dám ngang nhiên đối nghịch với người của Phiêu Miễu các."