Đạo Quân

Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau. Hai người biết quá rõ. Dọc đường đi, họ theo Ngưu trưởng lão, căn bản chưa hề ra tay với yêu hồ một lần nào, mắt dọc từ đâu ra? Lại còn để cho người khác cướp mất. Lẽ nào sau đó quả thực bị cướp?

Hai người dù có ngốc cũng nhận ra, Ngao Phong kia không phải chính là người mà Ngưu trưởng lão đã hỏi được từ miệng hai nhân viên Phiêu Miễu các kia hay sao? Mà lại còn hỏi ra đó chẳng phải là đồ tôn của Đốc Vô Hư sao? Ngao Phong này rõ ràng là đang giúp Ngưu trưởng lão.

Hai người không biết chuyện gì đã xảy ra.

Họ không biết vì sao Ngao Phong ra mặt giúp Ngưu trưởng lão.

Họ có thể khẳng định, Ngưu trưởng lão trước khi vào Ht hoàn toàn không quen Ngao Phong, bằng không đã không cần bắt người của Phiêu Miễu các để tìm hiểu.

Vì sao lại giúp Ngưu trưởng lão, chắc chắn có vấn đề.

Hai người tin chắc bản thân và Ngưu trưởng lão đi cùng không hề gặp Ngao Phong. Họ chợt liên tưởng đến thời gian mà Ngưu trưởng lão một mình biến mất. Chắc chắn Ngưu trưởng lão đã làm gì đó trong quá trình này. Còn rốt cuộc là việc gì, hai người không thể nào tưởng tượng được, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi phân tích của họ.

Ít nhất, trong mắt hai người, tình huống này thật khó mà tin nổi.

Ngay cả người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo còn khó tin, thử hỏi người khác thì sao? Ai có thể ngờ Ngưu Hữu Đạo sẽ cấu kết với Ngao Phong? Huống chi Ngao Phong vẫn luôn ở Vô Lượng Viên.

Thấy Ngưu Hữu Đạo lên tiếng, Đinh Vệ chỉ liếc hắn một cái. Ngưu Hữu Đạo nói chỉ là phí lời, không còn quan trọng, không cần để ý. Y tiếp tục hỏi Ngao Phong:

"Nếu ngươi đã nhìn thấy, ngươi có biết hai người kia là ai?"

Ngao Phong: "Biết, một người tên là Phù Minh, một người tên là Xích Lưu Khoan."

Vừa nghe hai cái tên này, Tần Quan và Kha Định Kiệt lại liếc mắt với nhau. Họ không xa lạ gì hai cái tên này, chẳng phải chính là hai người của Phiêu Miễu các mà Ngưu trưởng lão bắt lấy, sau đó bị hai người họ lần lượt giết chết đó sao?

Người sớm đã bị họ giết, lại còn cướp đồ của trưởng lão, có biến thành ác quỷ cũng không thể nhanh như vậy chứ?

Hai người có thể xác nhận chắc chắn, Ngao Phong này đã cấu kết với Ngưu trưởng lão.

Tim hai người đập nhanh hơn. Hai người như cảm thấy một vở kịch lớn kinh tâm động phách đã bắt đầu trình diễn. Ngưu trưởng lão hẳn sẽ phát huy tác dụng quan trọng trong vở kịch này.

Cho tới giờ, quan niệm cố hữu của hai người dần bị lật đổ. Phiêu Miễu các là sự tồn tại ra sao? Đó là thứ có thể khiến Tử Kim động cũng phải nơm nớp lo sợ, không dám trái ý chút nào. Thế nhưng lần này Ngưu trưởng lão dẫn họ đến Thánh cảnh đã làm gì?

Đầu tiên là hai người tự tay giết người của Phiêu Miễu các, bây giờ lại chính mắt thấy Ngưu trưởng lão cấu kết với Ngao Phong, ngay trước bao con mắt của Phiêu Miễu các, ngay trước mặt chưởng lệnh của Phiêu Miễu các mà dám nói láo. Nếu là trước đây, hai người sẽ không bao giờ dám tưởng tượng đến.

Hai người chỉ có thể cảm thán, Ngưu trưởng lão quá lớn gan. Họ có cảm giác, dường như Phiêu Miễu các trong mắt Ngưu trưởng lão chẳng có gì đáng sợ.

Họ nhớ lại khi còn ở Tử Kim Động. Sau khi Ngưu trưởng lão gia nhập Tử Kim Động, sư phụ của họ lộ rõ vẻ bất mãn và xem thường đối với Ngưu trưởng lão. Hai người nghĩ lại cũng cảm thấy đổ mồ hôi lạnh thay cho sư phụ mình.

Phù Minh? Xích Lưu Khoan? Con ngươi Đinh Vệ co rụt lại. Y quen thuộc hai cái tên này.

Huyền Diệu bên cạnh lập tức nhắc nhở:

"Tiên sinh, chính là người của Thánh địa Đại Nguyên chúng ta. Hai người này vừa vặn nằm trong danh sách mất tích. Sao lại..."

Không cần nhắc, Đinh Vệ cũng nhớ. Đinh Vệ lạnh lùng liếc ông ta, bảo ông ta câm mồm.

Trong đám người bên dưới, người tham dự của Phiêu Miễu các rối loạn một phen. Người các phái có thể không biết Phù Minh và Xích Lưu Khoan là ai, nhưng nhân viên Phiêu Miễu các tham gia hầu như đều biết hai người đó.

Sự đã kéo tới đầu Thánh địa Đại Nguyên, bây giờ lại người của Thánh địa Đại Nguyên chấp chưởng Phiêu Miễu các, không ít người cảm thấy có trò vui để xem.

Đinh Vệ trầm giọng nói:

"Ngao Phong, ngươi làm sao xác nhận hai người bọn họ? Ngươi quen hai người họ sao? Theo ta được biết, ngươi trường kỳ ở lại Vô Lượng Viên, rất ít tiếp xúc với người bên ngoài. Ngươi có thể một hơi nói ra tên hai người họ sao?"

Chuyện khác có thể cẩu thả, nhưng liên lụy tới người mình, đương nhiên y phải tóm chặt mọi nghi vấn.

Ngao Phong: "Đúng là không quen họ, nhưng sau khi nhìn thấy họ cướp đồ, ta đã chú ý tới. Sau đó khi nhân viên Phiêu Miễu các tụ tập tại Hoang Trạch Tử Địa, ta có quan sát. Chẳng lẽ chưởng lệnh hi vọng ta không có chút hiếu kỳ nào hay sao?"

Trong lời nói của Ngao Phong chen lẫn chút phản kích, cũng hợp với thái độ mà đồ tôn của Đốc Vô Hư nên có.

Đinh Vệ không dằng dai với gã, lại nói:

"Hai người họ mất tích, ngươi lại nói hai người nọ cướp đồ. Tạm thời ta cũng không thể tìm được họ để xác nhận."

Ngao Phong: "Tìm được cũng chỉ là xác, họ đã chết rồi."

Đinh Vệ híp mắt, bắt được sơ hở hỏi:

"Làm sao ngươi biết bọn họ đã chết rồi?"

Ngao Phong: "Ta tận mắt nhìn thấy."

Đinh Vệ: "Ngươi làm sao tận mắt nhìn thấy bọn họ chết, chẳng lẽ là ngươi giết?"

Ngao Phong bình tĩnh nói: "Chưởng lệnh cả nghĩ quá rồi, ta cũng chỉ vì chú ý tới hai người đó... Trước khi nói tới đây, ta cũng không cần quanh co lòng vòng nữa. Người của td to gan như vậy, ta muốn sưu tập tội chứng của hai người họ, nên đã theo dõi họ. Kết quả là ta phát hiện lá gan của hai người này không nhỏ, ra tay với người trong các phái, kết quả đụng phải kẻ khó ăn, lại bị đối phương giết mất."

Lời này dọa Tần Quan và Kha Định Kiệt giật nảy, không phải định chỉ chúng ta chứ? Nhưng họ nghĩ lại cũng thấy chỉ là lo xa. Tình huống không giống như đối phương nói. Rõ ràng đối phương cấu kết với Ngưu trưởng lão. Ngưu trưởng lão không thể vác đá đập chân mình.

Người trong các phái cũng giật nảy mình. Trong chúng ta có kẻ giết người của Phiêu Miễu các, không thể nào?

Các phái đều nghi ngờ đánh giá những người môn phái khác, thấy ai cũng khả nghi.

Nhân viên Phiêu Miễu các cũng lườm người trong các phái, mùi vị rất đậm.

Đinh Vệ trầm giọng nói:

"Ngao Phong, nói cách khác, ngươi nhìn thấy người trong môn phái giết hai người bọn họ?"

Ngao Phong: "Đúng, nhìn thấy, thấy rất rõ ràng."

Đinh Vệ: "Nhìn thấy thì có thể nhận ra sao?"

Ngao Phong: "Có thể."

Đinh Vệ phất tay chỉ về phía người trong các phái:

"Người của các môn phái đều ở đây, ngươi cẩn thận phân biệt xem."

Ngao Phong không quay lại, khẽ lắc đầu nói:

"Không cần phân biệt, người giết họ không ở đây, cũng chết rồi."

Giọng Đinh Vệ đột nhiên lạnh lẽo:

"Lại chết? Lại không có chứng cứ sao?"

Ngao Phong: "Phù Minh và Xích Lưu Khoan đầu tiên là công kích một người. Người bị công kích có khả năng là trưởng lão một phái nào đó. Ta không quen biết. Sau đó chắc hẳn là đệ tử của môn phái kia tới, gia nhập phản công. Kết quả thì sao, hai đệ tử bị giết, nhưng ba người hợp lực cũng giết được Phù Minh và Xích Lưu Khoan. Vị trưởng lão kia cũng bị thương không nhẹ, đã thoát thân. Tứ chi không đủ, ông ta hoàn toàn dựa vào pháp lực bay đi. Ta đuổi theo, vốn định phụ một tay làm nhân chứng để sắp xếp, ai ngờ gặp phải người trong môn phái. Ta không lộ diện nữa. Vốn tưởng người trong môn phái kia sẽ giúp cứu viện, ai ngờ kẻ đó lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cướp đoạt đồ vật, còn giết người bị thương kia. Có lẽ là ta sống ở Vô Lượng Viên quá lâu, lần này tham gia tỉ thí xem như được mở mang tầm mắt. Trải qua lần này, ta mới phát hiện, kẻ gan to bằng trời đúng là không thiếu."

Nghe xong, đa số người đều giật mình, cũng không biết là thật hay giả, không nghĩ đến chuyện Ngưu Hữu Đạo bị cướp lại gây nên kết quả thay đổi bất ngờ như vậy. Như Ngao Phong đã nói, người có gan to bằng trời đúng là không ít.

Nhưng cũng có người cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ. Thật ra, người có suy nghĩ muốn ăn cướp cũng không ít, chỉ là dám hay không dám mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui